Chương 54: Phẫu thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 54: Phẫu thuật

Phẫu thuật cần trợ thủ, trước đó Chân Thập Nương đã tiến hành đặc huấn (đặc biệt huấn luyện) cho bốn đại nha hoàn của lão phu nhân, đem từng loại từng loại dụng cụ phẫu thuật mà cửa hàng bạc đã chế tạo xong nói cho các nàng biết cách nhận biết và phân biệt, để thuận tiện chuyển đổi dụng cụ trong khi phẫu thuật.

Ai ngờ, chuẩn bị ứng phó chu đáo như vậy rồi, nhưng vừa bắt đầu, mắt thấy góc mũi của lão phu nhân bị mở ra, máu đỏ thẫm chảy ra. Tích Hoa, Tích Nguyệt đã “…Má ơi!” Một tiếng ngất đi.

Bọn người Tiêu Dục, Nhị phu nhân trông coi ở cửa bị hù lập tức xông vào trong.

“Mẫu thân!”

Nhìn thấy lão phu nhân bị một khối vải trắng che từ đầu đến chân, rất giống với người chết nhập liệm (vào quan), trong tay Chân Thập Nương cầm một con dao dải phẫu ngân quan lấp lánh còn chảy đầy máu rơi tí tách, Nhị phu nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, đứng ở một bên mềm nhũn ngã xuống, được bà tử* sau lưng đỡ lấy, “Nhị phu nhân!”

*Bà tử: chỉ một người đàn bà lớn tuổi (không nói rõ là phụ trách việc gì trong phủ).

 

Người ở phía sau không thấy rõ ở trong phòng phẫu thuật đang xảy ra chuyện gì vội lách vào, thấy Nhị phu nhân té xỉu, tưởng rằng lão phu nhân không xong rồi, lập tức khóc lóc om sòm, phòng phẫu thuật lập tức loạn thành một bầy.

“…Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài!” Chân Thập Nương bỗng nhiên xoay người, thanh âm mang theo vài phần nghiêm khắc.

Đây mới chỉ là khử trùng.

Âm thanh náo loạn lập tức dừng lại, mọi người có chút không kịp phản ứng, đều ngây ngốc đứng ở đó; tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng tất cả nhìn về phía Tiêu Dục.

“Không muốn để lão phu nhân xảy ra chuyện gì, thì tất cả mọi người đều đi ra ngoài!” Chân Thập Nương cũng nhìn về phía Tiêu Dục, ngữ khí hòa hoãn chút ít.

Tiêu Dục phục hồi lại tinh thần, mắt nhìn thấy Tích Hoa, Tích Nguyệt chân mềm nhũn như đang bò trên mặt đất, cao giọng phân phó mọi người, “…Đều ra ngoài chờ đi.”

“Tích Hoa, Tích Nguyệt sợ máu. Tích Thu, Tích Xuân ở lại!” Ngữ khí lưu loát gọn gàng, Chân Thập Nương quay người tiếp tục làm bận bịu.

Không thể truyền máu, lại không có các biện pháp cấp cứu như bình dưỡng khí, hơn nữa cửa sổ cũng đã mở rồi, chậm trễ một khắc, tính mạng của lão phu con lại nguy hiểm thêm một phần!

“Nô…Nô tài cũng sợ máu…” Vốn đã nơm nớp lo sợ, nghe Chân Thập Nương bảo các nàng lưu lại, Tích Thu sợ tới mức hai chân run rẩy, Tích Xuân liền   ngất đi.

Chân Thập Nương có chút nhức đầu.

Không thể dừng lại nữa, “…chỉ chảy có chút máu, không có gì đáng sợ đâu.” ngữ khí thành khẩn  lộ ra vài phần lo lắng, “Góc mũi của lão phu nhân đã cắt ra, không thể ngừng, ta cần một người hỗ trợ.” Thấy Tích Thu lắc đầu, lại hướng dẫn nàng, “Không sao, ngươi không nên nhìn động táctrên tay ta, chỉ nhìn dụng cụ trên khay bạc, nghe ta phân phó mà đưa đừng ngẩng đầu sẽ không sợ nữa…”

Thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, toàn thân Tích Thu lạnh run, ánh mắt nhìn qua Tích Xuân đã bất tỉnh ở một bên, dứt khoát nhắm mắt một phen, cũng giả chết theo.

“Ta thử xem a.” Đang trong lúc đau đầu, Tiêu Dục nhấc chân tiến vào.

“Ngươi?” Chân Thập Nương khẽ giật mình, “…Làm trợ thủ phải nhận thức được những dụng cụ này.”

Bất cứ ai cũng có thể làm trợ thủ, bây giờ nàng cũng không cần đau đầu rồi, tùy tiện kêu một vài bà tử gan đảm đến là được.

“Ta đã nhìn danh sách.” Tiêu Dục vén tay áo lên bèn đến cầm các dụng cụ trong khay bạc, “Giản đại phu muốn cái gì chỉ cần  nói.” Hình vẽ trong danh sách rất phong phú, hắn vừa thấy đã nhớ.

“Đừng nhúc nhích!” dọa Chân Thập Nương càng thêm hoảng sợ, lớn tiếng quát hắn dừng lại, chỉ vào một chậu thuốc Đông y khử trùng cách đó không xa, “…Đầu tiên ngươi rửa tay sạch trước, nhớ rõ, phải dùng bàn chải, chải sạch mười đầu ngón tay cà khe hở.” Nói xong, Chân Thập Nương lại quay người tiếp tục bận rộn .

Nàng đây là chê hắn tay bẩn!

Thân là đại thần trẻ tuổi nhất của Đại Chu được ra vào thư phòng, ngay cả Các lão thấy hắn cũng phải khách khí ba phần, còn chưa có ai dám dùng loại ngữ khí này ra lệnh cho hắn.

Hơn nữa, lại là một nữ nhân!

Tiêu Dục kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn đôi bàn tay lớn sạch sẽ trắng nõn của mình, mười đầu ngón tay chỉnh tề, ô uế chỗ nào?

Con mắt hồ ly híp lại.

Người quen Tiêu Dục cũng biết, là hắn đang nổi giận.

Đáng tiếc, sau lưng Chân Thập Nương không có mắt.

Nghe sau lưng không có động tĩnh, bèn thúc giục nói, “…Nhanh lên!” Thể xác và tinh thần bị kéo căng , Chân Thập Nương động tác thành thạo bận bịu, sớm đã quên đây là cổ đại, vô thức đặt mình ở trong phòng phẫu thuật của kiếp trước, ngữ khí mệnh lệnh  ngắn gọn, lưu loát lại chân thật đáng tin.

Nhìn Chân Thập Nương một lâu, Tiêu Dục mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xuống lão phu nhân đang nằm yên tĩnh dưới dao giải phẫu đang nằm trong tay nàng, đột nhiên như bị ong vàng đốt, bước nhanh đi đến chậu thuốc Đông y khử trùng bên cạnh.

Kìm cầm máu, cái nhíp, dao giải phẫu, băng gạc, ống dẫn khí.

Đối mặt với bàn tay máu tươi đầm đìa của Chân Thập Nương ở bên cạnh cửa sổ khó coi không chịu được, Tiêu Dục cũng run như cầy sấy, nhưng dù sao ũng là nam nhân trải qua nhiều cảnh đời việc đời, Tiêu Dục rất nhanh liền tiến vào trạng thái, làm theo mệnh lệnh ngắn gọn của Chân Thập Nương, đem từng loại từng loại dụng cụ phẫu thuật đưa tới tay nàng.

Không có kính nội soi khoang mũi, vì để cho miệng vết thương trong khi phẫu thuật giảm đến mức nhỏ nhất, Chân Thập Nương bèn làm theo phẫu thuật thịt dư trong mũi ở kiếp trước thường dùng một ống dẫn khí, dùng sợi kim tơ mềm, thế nhưng mà, không có trợ thủ giúp đỡ giúp đỡ, muốn từ không gian nhỏ hẹp lôi thịt thừa lớn ra, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, động tác Chân Thập Nương cẩn thận từng li từng tí, giống như thêu hoa…

Nước từ trong đồng hồ từng giọt từng giọt chảy xuống, trán Chân Thập Nương đổ đầy mồ hôi, nàng dùng sức chớp mắt, dùng sức gạt đi mồ hôi bao lấy quanh mắt…

Cuối cùng cũng lôi ra được.

Một tay ném ống dẫn khí ra chỗ khác lộ ra một sợi kim tơ mềm… thả xuống… Thử thăm kéo chặt…Thành công rồi!

Chân Thập Nương thở ra một hơi dài, tinh lực (tinh thần+thể lực) buông lỏng xuống, Chân Thập Nương chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, “Canh sâm…” Nàng hô một tiếng.

Canh sâm?

Tiêu Dục phản xạ có điều kiện địa nhìn về phía khay bạc trong tay, “…Nào có canh sâm?” tìm qua hai lần mới kịp phản ứng, canh sâm không phải khí cụ, vừa ngẩng mắt, một chén canh sâm thanh đạm đã nguội ở trên kệ, vội vàng đưa tới, cả buổi không có người, bèn ngẩng đầu đến lấy.

Chân Thập Nương đang hết sức chăm chú thu thập ống dẫn khí trong tay, nào có tay đi đón canh sâm.

Lại nói, trên tay nàng đều là máu…

Nghĩ nghĩ, Tiêu Dục dứt khoát đưa canh sâm tới bên miệng nàng.

Chân Thập Nương uống ừng ực một hơi hơn phân nửa chén, khép hờ  mắt một lát, cảm thấy tim đập ổn định lại, lúc này mới hít sâu  hai hơi, một tay giao ống dẫn khí cho hắn, một tay duỗi ra, “Cái kéo… Cái nhíp…”

Dùng cái nhíp run run rẩy rẩy lấy ra một cục thịt thừa màu đỏ… Sợi bông dính đầy máu, đặt dẫn lưu quản*… Rốt cục cũng làm xong, Chân Thập Nương ngẩng đầu nhìn  mắt nhìn đồng hồ nước, mất tròn nửa canh giờ.

*Dẫn lưu quản: dùng trongphẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài

“Làm xong rồi?” thấy Chân Thập Nương dùng băng gạc lau sạch vết máu bên cạnh  má lão phu nhân, kéo vải trắng trên người lão phu nhân ra, nghiêng đầu lão phu nhân, Tiêu Dục hỏi, “…Mẫu thân không có việc gì a?” Ngữ khí có chút tinh thần bất ổn, lão phu nhân luôn ngủ mê không tỉnh, không biết là tác dụng gây tê  hay là cái gì, đây coi như thành công hay không?

“Ân…” Chân Thập Nương dùng nhíp lật từng mảnh băng gạc trong khay, “Quan sát thêm hai ngày, như vết thương không bị viêm nhiễm thì không sao nữa… Hai mươi sáu, hai mươi bảy…” Xoay người nhặt một miếng rơi trên mặt đất, hai mươi tám… Trong lỗ mũi còn hai cái…

Số lượng băng gạc cuối cùng cũng đủ rồi!

Chân Thập Nương chỉ cảm thấy hai chân nặng thình thịch, lại không còn khí lực đếm các dụng cụ phẫu thuật, nghĩ đến dù sao cũng không phải phẫu thuật mổ bụng, trừ số băng gạc bên ngoài mặt khác xác suất các dụng cụ rơi vào trong mũi là rất hiếm, nhất định phải đếm rõ chỉ là thói quen dưỡng thành nghiêm cẩn từ kiếp trước mà thôi, Chân Thập Nương bèn phân phó nói, “Gọi người vào kiểm tra lại đủ theo như danh sách, cầm lấy đem đi rửa sạch sau lại dùng nước sôi đun trong vòng hai khắc.” Ngữ khí lưu loát mà không thể nghi ngờ, “Nhớ rõ, nhất định phải thẩm tra đối chiếu nhất trí với số lượng bên trên danh sách, một cái cũng không được thiếu!”

Đôi mắt hồ ly của Tiêu Dục không khỏi híp lại.

Nàng thật sựu đã coi hắn là nô tài rồi!

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro