Chương 56:Bán dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 56: Bán dược

Lão phu nhân và Trung Đường đại nhân đều là người ôn hòa phúc hậu, đối đãi với hạ nhân vô cùng hòa nhã, tài năng ở phủ Trung Đường mưu cầu cũng không tồi, thắp hương dập đầu cũng không cầu được, nghe xong Tiêu Dục nói, con mắt Hồng nhi lóng lánh nhìn về phía Chân Thập Nương.

Nàng là thật tâm mừng thay cho Chân Thập Nương.

Không ngờ, lại thấy Chân Thập Nương lãnh đạm lắc đầu, “Đa tạ hảo ý (ý tốt) của Trung Đường đại nhân, chỉ là trong nhà ta việc vặt quá nhiều, không phân thân ra được.” Nàng không ngại mai danh ẩn tích làm y hộ (chữa bênh + chăm sóc) riêng ở phủ Trung Đường, đã từng trải qua cuộc sống như loại sâu bọ. Ngửa tay xin y phục, mở miệng xin cơm.

Chỉ là, Giản Vũ, Giản Văn làm sao bây giờ?

Hồng nhi lo lắng lén lút túm lấy vạt áo Chân Thập Nương, Trung Đường đại nhân niên thiếu kỳ tài, trời sinh tính cao ngạo, có thể lọt vào mắt xanh của hắn quả thực không dễ dàng gì, sao nàng lại từ chối?

Tiêu Dục cũng giật mình.

Đối với Chân Thập Nương, trong lòng hắn đã rất kính phục, mới phá lệ mở miệng giữ lại, nói là xem bệnh riêng cho lão phu nhân, thực tế hắn muốn dựa vào sức lực nhỏ bé của chính mình mà có thể kéo dài tính mạng cho nàng.

Thân là đại phu lại bệnh thành như vậy, không phải không biết không trị, mà là nàng không có tiền trị a.

Người mang thần kỹ như vậy, sinh mệnh lại ngắn ngủi như thế, làm cho trong lòng hắn có cỗ tiếc hận không nói ra được, không ngờ hảo ý lại bị cự tuyệt!

Lấy lại tinh thần, Tiêu Dục ngượng ngùng cười nói, “…Như thử, ta cũng không tiện cưỡng cầu, Giản cô nương sau này nếu có chuyện gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Câu nàng chờ chính là lời này!

Chân Thập Nương có chút do dự, “Ta thật sự là có chuyện muốn cầu Trung Đường đại nhân giúp đỡ.”

Vừa nói, trên mặt Chân Thập Nương hơi nóng lên. Có câu thi ân bất cầu báo *, còn nàng thì vừa mới cho người ta ân tình, ngày lập tức bèn mất mặt đòi người ta báo đáp, Tiêu Dục nhất định cho rằng nàng là một tên tiểu nhân phố phường đi?

*Thi ân bất cầu báo : Làm ơn không cần báo đáp

Chỉ là, nàng thật sự không có thời gian vòng vo cùng hắn thêm vài tháng nữa.

“Giản cô nương có việc cứ nói.” Tiêu Dục ngược lại không nghĩ nhiều, hắn rất thích Chân Thập Nương có thể thản nhiên cầu (yêu cầu) hắn như vậy.

“Ân. . .” ánh mắt Chân Thập Nương rơi vào trên hòm thuốc trong tay Hồng nhi, “Trong lúc rãnh rỗi ta phối ra ta dược hoàn, Trung Đường đại nhân có thể giúp ta giới thiệu với Thái Y Viện được hay không?”

Nếu như dược hoàn của nàng có thể mở rộng quy mô ở Thái Y Viện, nàng có thể mở xưởng thuốc.

“Thái Y Viện?” Tiêu Dục thẳng thắn cười nói, “Giản cô nương không nhắc, ta còn muốn nói đây, Ôn thái y đối với thần thuật (y thuật như thần) của ngươi khen không dứt miệng, trong lòng đã muốn kết giao, ngày mai ta liền mời hắn đến đây, Giản cô nương nói trược tiếp với hắn là được rồi, hắn ước còn không được.” Thấy Chân Thập Nương lắc đầu, bất giác ngơ ngẩn, “Vì sao Giản cô nương không muốn gặp hắn?”

“Cái này. . .” Chân Thập Nương ậm ờ nói, “Ta dù sao cũng chỉ là một nữ lưu, lén lút làm nghề y đã hãi tục, sao có thể qua lại với thái y nữa?”

Nếu thật sự nghĩ hãi tục, thì nàng không nên theo nghề y!

Lý do này có phải quá gượng ép rồi không?

Tiêu Dục như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Chân Thập Nương, “…Đã như vậy, Giản cô nương hãy đem giá tiền, tên gọi, hiệu quả trị liệu của dược hoàn viết một danh sách. Ngày mai ta sẽ sai người mang đến Thái Y Viện.”

“Tạ ơn Trung Đường đại nhân.” Chân Thập Nương đứng dậy trịnh trọng cúi người làm đại lễ hướng Tiêu Dục, “Còn cầu Trung Đường đại nhân đừng bảo dược hoàn này từ tay ta xuất ra.” Lại bảo đảm, “Trung Đường đại nhân yên tâm, dược hoàn này đều là thượng hạng, nếu không tin, có thể để các thái y dùng thử trước, nếu vô hiệu, ta không lấy một xu.”

“Dược hoàn xuất ra từ tay ngài, ta tin tưởng tuyệt đối không sai được, chỉ là…” Tiêu Dục đổi đề tài, “Giản cô nương diệu thủ hồi xuân, danh tiếng ở bên ngoài đã có từ lâu, vì sao dược hoàn này lại không giống như Giản Ký A giao vậy, dùng danh tiếng đã có sẵn?” Lại lắc đầu, “Nếu không dùng danh tiếng của Giản ký, dược hoàn của Giản cô nương muốn cạnh tranh với Thái Y Viện thật đúng là phí một phen hoảng loạn.”

Nếu hoảng loạn sẽ không cầu ngươi!

Trong lòng Chân Thập Nương buồn cười, nhưng lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Trung Đường đại nhân nói đúng, chỉ là thể chất ta quả thực không thể tiếp tục làm việc vất vả, nếu lại để cho người khác biết ta chế thuốc, sợ là sẽ…” Lắc đầu, Chân Thập Nương không nói tiếp.

Thanh danh của Giản đại phu bị nàng không cẩn thận làm vang dội như sấm, xác suất bị Trầm Chung Khánh phát hiện quá lớn, thỏ khôn có ba hang*, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị tìm một thế thân, làm cho Giản đại phu ở trong thời gian thích hợp mai danh ẩn tích, không để cho Trầm Chung Khánh bắt được chuôi.

*Thỏ khôn có ba hang: người khôn luôn tìm đường lui để sống xót.

Danh tiếng hiển hách mà thân phận lại hèn mọn, nàng còn không có năng lực cự tuyệt người có quyền thế như hắn, tiếp tục kéo dài như vậy, chỉ là thân thể này của nàng sớm muộn gì sẽ bị mệt chết, chi bằng mai danh ẩn tích là tốt. Không biết Chân Thập Nương lo trước tính sau, Tiêu Dục nhớ lại sau khi bị nàng từ chối, lại nhớ đến chuyện cậy gia thế mạnh bắt Cố Mãi Biện mang xe ngựa đến đón nàng, thì tự trong lòng có chút áy náy, giọng nói lại có một chút lo lắng, “…Không có danh tiếng vang dội, dược hoàn của Giản cô nương trong thời gian ngắn sợ là rất khó mở rông quy mô a.”

“Hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu!” Chân Thập Nương cười tự tin, “Chỉ cần Thái Y Viện chịu giúp ta đẩy mạnh tiêu thụ là tốt rồi.”

Chỉ cần dược hoàn của nàng vào được Thái Y Viện, thì nhất định có thể mở rộng quy mô!

Đối mặt với dung nhan thản nhiên mà tự tin như tam nguyệt hoa đào* này, ánh mắt Tiêu Dục cũng sáng lên lấp lánh, “Tốt!” Hắn quả quyết gật đầu.

*Tam nguyệt hoa đào: (Hoa đào tháng ba) thanh thoát , tự nhiên mà mạnh mẽ

. . .

Nhị phu nhân ngơ ngác nhìn đại nha hoàn Kim Hỉ, “…Nàng thật sự chữa khỏi cho lão phu nhân rồi?”

Rõ ràng nói chỉ có năm phần nắm chắc a, sao lại chữa khỏi rồi??

Việc trong nhà mới tiếp nhận được ba tháng, nàng còn chưa ngồi ấm chỗ.

“Giản đại phu vừa mới lấy băng gạc trong lỗ mũi ra cho lão phu nhân, nói là chỉ cần điều dưỡng thêm một chút thời gian là khỏi.” Kim Hỉ gật đầu.

“. . . Lão phu nhân không kêu đau đầu nữa?” Nhị phu nhân càng không từ bỏ ý định.

“Chỉ nói vết thương có chút đau.” Kim Hỉ

Lắc đầu, “Vừa mới ăn một chén cháo tổ yến, tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với hôm qua rồi.”

Nhị phu nhân đột nhiên cầm chén trà quét xuống đất, “…Tiện nhân này, lại dám gạt ta!”

Nếu không phải nàng nói chỉ có năm thành nắm chắc, chính mình sao lại hao tổn tâm cơ giúp nàng thuyết phục Trung Đường và Nhị gia?

Vốn định nhất tiễn song điêu*, mượn tay nàng giết lão phu nhân, lại để cho Tiêu Dục mang theo hổ thẹn cả đời, không ngờ, lại có kết quả như thế này…

*Nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai đích

“Nô tỳ nhìn nàng không giống nói dối.” Kim Hỉ nơm nớp lo sợ nhìn Nhị phu nhân.

Năm thành nắm chắc chính là nói còn có một nửa cơ hội có thể chữa tốt, sao có thể coi là gạt người?

Nếu không, với sự khôn khéo của Trung Đường sao dám để cho nàng xuất thủ?

“. . . Ngươi còn nói thay ả!” trong mắt Nhị phu nhân bỗng nhiên bắn ra lưỡng đạo hàn quang.

Kim Hỉ quỳ xuống bịch xuống, “Nô tỳ đáng chết…”

Đang nói, Mộc Hỉ gõ cửa đi vào, “… Sở di nương của Phủ Tướng quân tới.”

“Không gặp!” Nhị phu nhân đang nổi nóng, lời nói vừa ra khỏi miệng, nghĩ lại một chút có chỗ không đúng lại bổ sung, “Chờ một chút, dẫn nàng đi tìm Trịnh ma ma.”

Trịnh ma ma là Quản Sự ma ma của phủ Trung Đường phụ trách tiếp đón nữ tân*.

*Nữ tân: (Có thể nói là: Khách nữ) nhưng từ “Tân” thể hiện tự tôn quý và kính trọng hơn.

 

Một cái di nương, cũng không nhìn chính mình một chút có thân phận gì, còn muốn đường đường chính chính qua lại như chủ tử với Trung Đường phủ nàng

“Cái này. . .” Mộc Hỉ muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn thấy Kim Hỉ quỳ trên mặt đất, lại biết điều ngậm miệng.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro