Chương 57: Chịu nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 57: Chịu nhục

“… Tào Tương gia là nguyên lão tam triều, lại là một trong các lão đứng đầu, chúng ta không thể so được.” Trịnh ma ma thấp giọng, “… Nô tài nghe người của phủ Tướng Quân nói, Trầm tướng quân vì cất nhắc vị Sở Di Nương này mà đang định hòa ly đó, Nhị phu nhân vào cửa (gả vào phủ) muộn không biết, trước đây lúc phủ Tướng Quân cưới vị Sở Di Nương này là qua lục lễ*, sớm đã có ý định phù chính.” Thấy Nhị phu nhân vẫn đang do dự, lại khuyên nhủ, “Nói kỹ ra, Đại phu nhân phủ chúng ta còn từng là khuê mật* (bạn thân từ thời con gái) của Chân Thị đó, lẽ ra người đầu tiên nên không làm mất mặt là Sở di nương này mới đúng, mấy năm nay khắp nơi bên ngoài ai cũng kinh nể vài phần.”

*Lục lễ: lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh. Sáu lễ này chỉ dành cho cưới chính thất.

1- Lễ nạp thái: là một lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy.

2- Vấn danh: theo đúng nghĩa chữ vấn danh, lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi người con gái và mẹ đẻ người ấy, để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này.

3- Nạp cát: lễ này có nghĩa là nhà trai đã bói được quẻ tốt về hôn nhân giữa đôi trai gái.

4- Thỉnh kỳ: lễ này có mục đích xin nhà gái ấn định ngày làm lễ cưới dựa theo ngày tháng tốt xấu.

5- Nạp tế: đưa sính lễ tới nhà gái.

6- Thân nghinh: là lễ đón dâu về nhà trai.

Bây giờ rút gọn 3 lễ: dạm ngõ, ăn hỏi, cưới

Nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân ở Tân An, bốn năm trước mới xuất giá, nàng vẫn không biết đến chuyện lớn đã từng chấn đông cả kinh thành này, nghe xong bèn cười lạnh một tiếng, “Ta ngược lại nghe nói, Trầm tướng quân hòa ly là vì thú (cưới) Thập tiểu thư của phủ An Khánh Hầu.” Nếu quả thực như vậy, nếu nàng tiếp đãi Sở Hân Di như thượng khách chính là đắc tội với phủ An Khánh Hầu.

An Khánh Hầu lại là quyền thế hiển hách, tuỳ ý giậm chân một cái Quốc Trượng trên thượng kinh cũng run rẩy, ngay cả Vạn Tuế cũng phải nhún nhường Hầu tước (quan) ba phần.

Bên ngoài thật sự có loại tin đồn này, Sở Hân Di được sủng ái đi nữa cũng không chống lại được thế lực nhà ngoại của Hoàng hậu nương nương đối với tiền đồ của Trầm Chung Khánh luôn có lợi, người ta đồng ý đem đích nữ gả vào cửa làm tái giá, đã là nhún nhường rồi, cho dù ai cũng sẽ không cự tuyệt, nghe xong lời này, Trịnh ma ma bèn do dự.

“Trung Đường và Trầm tướng quân là mạc nghịch chi giao, nếu có gì thất lễ, e là khó ăn nói với chỗTrung Đường…” Kim Hỉ nhắc nhở.

Nhị phu nhân liền nghiêm túc nhíu mày.

Sau một hồi, mới ngẩng đầu phân phó Trịnh ma ma, “…Ngươi dẫn theo đại tiểu thư tiếp đón nàng ở chính sảnh, cứ nói ta không có trong phủ.”

Đại tiểu thư là thứ trưởng nữ (con đầu, nhưng do thiếp sinh) của Tiêu Dũng, để nàng đứng ra, vừa không mất mặt mũi cũng không mất thân phận của Phủ Trung đường, đây cũng là một ý kiến hay!

Trịnh ma ma bèn gật đầu cười ha hả, “…Vẫn là Nhị phu nhân chủ ý cao, nô tài lập tức đi thỉnh đại tiểu thư.”

. . .

Lấy băng gạc cầm máu trong lỗ mũi cho Tiêu lão phu nhân, Chân Thập Nương bèn muốn dời đi, Tiêu Dục kiên trì muốn nàng chờ sau khi vết thương khép rồi hãn đi, người ta là Trung Đường quyền thế ngút trời, hơn nữa lại là sự lo lắng của nhi tử, nàng cũng không thể nhấc chân đi như vậy, đành phải ở lại.

Sáng sớm thay thuốc cho Tiêu lão phu nhân xong, Chân Thập Nương nhàn rỗi không việc gì, liền ở Tiêu Dục trong thư phòng tìm quyển Đại Chu địa vực chí.

Đến đây đã năm năm rồi, nàng vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy bản đồ của Đại Chu.

Đại Chu nằm ở Giang Nam, đông giáp biển, bắc có Yên Kỳ, nam có Di Việt.

Chẳng trách Trầm Chung Khánh lại được Vạn Tuế coi trọng như vậy, giành thắng lợi rồi mà vẫn đích thân mình hướng về phía Ngọ môn, hoá ra hắn lại một vị đại anh hùng khai cương khoáng thổ… Trong thời gian năm năm, không chỉ bình định được giặc Oa ở phía đông gây rối, còn cướp được tây nam Đại Chu và đông nam Nam Di quốc, xác nhập Nam Việt Quốc vào bản đồ của Đại Chu, xưng thần ở phía nam Đại Chu…

Hóa ta ta đang ở thời đại của một đất nước xưng hùng thiên hạ!

Năm năm qua, nàng vẫn luôn cho rằng cái không gian này là như thời hoàng kim của Thịnh Đường, Khang Kiền vậy. Để sách xuống, Chân Thập Nương đi tới phía trước cửa sổ, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên lớp sương bám trước cửa sổ, hiện ra một vòng tròn thủy tinh trong suốt. (hay là pha lê – – ngày xưa cửa sổ đã làm bằng thủy tinh rồi ạ @@! Hồi ta còn bé cửa vẫn bằng gỗ… nói vì đến vài trăm năm trước nhỉ???)

“…Trầm tướng quân vừa mới thu phục Nam Việt Quốc, trong quân sĩ khí đang dâng cao, Đại Chu thiên uy hào hùng bất khả xâm phạm, bên ngoài lại đồn đại Vạn Tuế phải dùng Lục công chúa hòa thân với Nhị hoàng tử Kỳ Quốc… Là thật sao? Vì sao?” Nghĩ tới đây, tâm Chân Thập Nương tâm nhảy dựng.

“…Đồ trong cung thưởng, Giản đại phu mau tới nếm thử.” Đang phiên giang đảo hải* nghĩ, Hồng nhi bưng một đĩa bách tùng quả cao (bánh làm bằng quả bách tùng, như “quế hoa cao” ý ạ. Cao là bánh) đi vào, sắc mặt phác hồng.

*Phiên giang hải đảo: (dời sông lấp biển).

Trong cung ban thưởng, ngay cả thứ thiếp sinh ra tiểu thư, thiếu ra cũng không co phần. Lão phu nhân lại phá lệ thưởng cho Giản đại phu, có thể thấy thấy mình phục vụ vị chủ từ này có bao nhiêu tôn quý, nhớ đến mấy ngày nay nha hoàn các phòng các viện đều tranh giành tặng lễ cho mình, ánh mắt Hồng nhi nhìn về phía Chân Thập Nương tràn đầy sùng bái.

“Ân, rất ngon.” Cầm một miếng tùng cao vê trên tay đưa vào miệng, xốp ngọt thơm, mềm dẻo mà không dính, mắt Chân Thập Nương bỗng nhiêm nhắm lại, “Quả nhiên là cung đình làm, đúng là không giống với dân gian, ngươi cũng nếm thử…”

“Nô tỳ không dám?” Hồng nhi dùng sức nuốt nước miếng, mắt sáng lấp lánh nhìn đĩa tùng cao.

Chân Thập Nương đoán chừng nếu như tiếp tục trừng mắt nữa, con ngươi của Hồng nhi sẽ rơi xuống trong đĩa tùng cao, bèn đẩy đĩa tới trước mặt nàng, đang muốn nói, bên ngoài huyên náo một hồi, tiểu nha hoàn vội vã đi vào, “…Sở di nương của Tướng Quân phủ tới thỉnh ngài xem bệnh.”

Sở Hân Di tới?

Động tác Chân Thập Nương cắn tùng cao dừng lại, thật sự là oan gia ngõ hẹp a.

. . .

“Đại tiểu thư an hảo, Sở di nương an hảo, ” Hồng nhi vừa mới nghênh đón tới cửa, Trịnh ma ma cùng đại tiểu thư đã dẫn Sở Hân Di vào viện, Hồng nhi vội vàng cúi ngừoi cho mọi người hành lễ, “…Giản đại phu không có ở trong phòng.”

“. . . Không có ở trong phòng?” Trịnh ma ma cười ha hả vây lấy Sở Hân Di vào phòng, “Lại bị người viện nào thỉnh đi xem bệnh?” Các nàng vừa mới hỏi thăm lão phu nhân, Tích Xuân nói Giản đại phu đã về phòng rồi.

Hồng nhi chột dạ cúi đầu, “…Nô tỳ không biết.”

Trịnh ma ma trong lòng nặng xuống, quay đầu nhìn về phía Sở Hân Di, “Thật là không khéo rồi, ngài xem, nô tài cho. . .”

“Bách tùng quả cao!” Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói không thể tin được của đại tiểu thư thét lên, “Đây là đồ trong cung thưởng cho tổ mẫu?” Trong giọng nói mang theo tia không cam lòng rõ rệt.

Đồ trong cung ban thưởng, các nàng đường đường là chủ tử cũng chưa từng có phần, tổ mẫu lại thưởng cho một đại phu thấp hèn, nàng có tài đức gì?

Ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh như thạch anh rơi vào rơi vào trong đĩa, trong nháy mắt Sở Hân Di đổi sắc mặt.

Nhìn theo ánh mắt của Sở Hân Di về phía miếng bách tùng cao bị cắn một góc trên đĩa, Trịnh ma ma cũng thay đổi sắc mặt, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mở miệng quát lớn Hồng nhi, “…Không biết còn không đi tìm! Không thấy khách quý đến rồi sao?” Nhớ tới Chân Thập Nương bất cận nhân tình (không hợp tình hợp lý) trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm Trịnh ma ma lại mềm nhũn ra, “Nói với Giản đại phu, Sở di nương là được người được sủng ái trong tay Trầm tướng quân, nếu khám tốt bệnh của nàng, tuỳ ý một câu nói, cho nàng một tia sinh ý trong quân đội, cũng đủ cho nàng tiêu trong mấy đời.”

Đây không phải là nguy ngôn tủng thính*, chính tai nàng nghe Nhị gia Tiêu Dũng nói qua, thuốc kia của Giản đại phu cùng loại với bí phương Ma Phi Tán là một vật bảo vô giá, Trầm tướng quân từng treo giải thưởng vạn kim còn không cầu được.

*nguy ngôn tủng thính: Nói mang tính đe dọa

“Nô tỳ lập tức đi tìm. . .” Hồng nhi lên tiếng xoay người rời đi.

“Không cần.” Sở Hân Di đã khôi phục bình tĩnh, “…Ta bất quá là nghe nói hắn y thuật cao thâm, muốn đến mở mang một chút mà thôi.”

“Bệnh của ngài. . .” Trịnh ma ma có chút chần chừ.

“Bất quá chỉ là tiểu mao bệnh, đại phu nào cũng có thể trị!” Sở Hân Di trong giọng nói mang ở vài phần lãnh ngạo, vịn Xuân Hồng đi ra ngoài, “…Chúng ta đi thôi.” Không có thai chung quy cũng không nhìn ra tâm bệnh, Sở Hân Di chỉ nói bình thường với Trịnh ma ma cũng đau đầu.

“Sở di nương đi thong thả.” Đại tiểu thư nói xong, bèn ngồi xuống bên cạnh đĩa bách tùng quả cao.

Mẫu thân thường nói, di nương bất quá chỉ quý trong hơn so với nô tỳ một chút mà thôi, dù sao vẫn là nô tài, cho nên nàng không cần cung kính tiễn ra về.

Thấy đại tiểu thư không tiễn các nàng, bộ dáng cao ngạo, ngay cả Xuân Hồng cũng đổi sắc mặt, tăng tốc độ bước chân.

Trịnh ma ma ngượng ngùng đi theo, trong lòng thầm than đại tiểu thư cuối cũng cũng bị Nhị phu nhân nuôi dưỡng thành hư, quá không biết nặng nhẹ, sớm biết như vậy, chi bằng không mời nàng đi ra.

Một khi bị Sở di nương này cáo trạng ở chỗ Trầm Chung Khánh, quan hệ giữa phủ Tướng quân cùng Phủ Trung đường sườn núi cũng có thể đổ.

Thấy mặt Sở Hân Di u ám không nói một lời, Trịnh ma ma càng nghĩ càng sợ, con ngươi nàng xoay chuyển, bỗng nhiên vội vã đuổi theo vài bước, “…Nghe nói Trầm tướng quân muốn kết hôn An Khánh Hầu Thập tiểu thư, là thật sao?”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro