Chương 59: Mê cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 59: Mê cục

“Bất quá chỉ là một đại phu dân gian thấp hèn, cũng không đáng để nữ nhi cùng nàng tranh cao thấp.” Sở Hân Di cao ngạo bĩu môi một cái, “Nữ nhi là thương tâm cả đời này là mệnh thiếp.” Vừa mới lau khô nước mắt lại chảy xuống, “Trước đây không đồng ý làm thiếp, là phụ thân nhất quyết muốn nữ nhi xuất giá, còn nói không đến năm năm, hắn chắc chắn phù chính nữ nhi, bây giờ tốt…” Nàng ngẩng mặt lên nhìn phụ thân.

Ngữ khí Sở Sanh cũng thở dài một cách nặng nề, “Di Nhi đừng lo lắng, Trầm tướng quân là một nam nhân thiết huyết, hắn bình sinh coi trọng nhất nhất uy tín, trước đây tự hủy lời hứa để ngươi làm thiếp, đời này hắn sẽ luôn cảm thấy là nợ ngươi, ngươi chỉ cần hảo hảo (cố gắng) tận dụng kiên nhẫn chờ cơ hội, sớm muộn cũng sẽ đem ngươi phù chính.”

Cho dù không phù chính, hắn cũng sẽ bảo đảm nàng cả đời vinh hoa phú quý.

Nhớ tới mấy năm nay Trầm Chung Khánh đối với mình dư thủ dư cầu (muốn gì được nấy), Sở Hân Di cũng biết phụ thân nói rất đúng, mỉa mai, “Chờ, chờ, chờ…” Bỗng nhiên lại hung hăng nghiến răng, “Phụ thân bảo nữ nhi chờ, chờ thêm nữa, phụ thân chờ đến lúc nữa nhi bị chủ mẫu hành hạ đến chết rồi, đi nhặt xác cho nữa nhi đi!” Thập tiểu thư của phủ An Khánh Hầu cũng không phải là không nơi nương tựa như Chân Thập Nương, nếu thật sự để nàng vào cửa, mình ở trong Tướng Quân phủ sao có thể hô phong hoán vũ nữa?

“Sao…” Sở Sanh ngồi thẳng người, “Trầm tướng quân đã quyết định đón Chân Thị về?” Mắt lão bỗng nhiên bắn ra lưỡng đạo hàn quang.

“Không phải nàng!” Sở Hân Di lắc đầu, “Là lão… Gia mẫu bí mật nhận lời An Khánh Hầu…” Nói ra những lời của Trịnh ma ma, khóc thút thít nói, “Nếu thật sự để Thập tiểu thư vào cửa, làm gì còn nữ nhi tốt?” Sở Hân Di tự nhận là có thủ đoạn, nhưng Thập tiểu thư là thân muội muội của hoàng hậu, một đạo ý chỉ của hoàng hậu có thể danh chính ngôn thuận ban cho nàng cái chết.

“Hóa ra là điều này a.” Sở Sanh chậm rãi ngồi xuống, đưa tay nâng chung trà lên, không nhanh không chậm uống một hơi.

“Phụ thân!” Sở Hân Di hét lên một tiếng.

“Cái này vi phụ đã sớm nghe nói.” Sở Sanh mỉm cười, “Di Nhi yên tâm, gia mẫu ngươi bất quá chỉ là phụ nhân bình thường, hôn sự này không thành được!” Giọng nói vang lên vô cùng mạnh mẽ, Sở Sanh tràn đầy tự tin nhấp một ngụm trà.

“…Thế nào?” Sở Hân Di ngồi thẳng người. Trong mắt hiện lên một tia tinh quang.

Sở Sanh phất tay đuổi đám người Xuân Hồng đi, “Di Nhi nói một chút coi, Trầm phi nương nương vào cung bất quá hai năm liền từ Quý Nhân một bước lên Phi, đây là vì sao?”

Sở Hân Di chớp chớp mắt, “Đương nhiên là Tướng quân lập công lớn, Trầm phi nương nương lại mang thai long chủng.”

Nhất nhân đắc đạo kê khuyển thăng thiên*. Trầm Chung Khánh ở bên ngoài lập công lớn, Vạn Tuế tự nhiên phải đối xử với muội muội của hắn tử tế gấp bội.

*Nhất nhân đắc đạo kê khuyển thăng thiên: một người đắc đạo trăm họ được nhờ … như câu: một người làm quan cả họ được nhờ.

“Di Nhi sai rồi.” Sở Sanh lắc đầu, “Lập công lớn, Vạn Tuế muốn trấn an Trầm tướng quân, thưởng vàng thưởng bạc càng thêm sủng hạnh Trầm phi nương nương là được rồi. Chỉ mang thai long chủng còn không biết sinh long hay sinh phượng, liền hạ chỉ ban thưởng Phi trở thành kẻ thù chung của Lục cung.” Ánh mắt huyền bí nhìn Sở Hân Di, “Di Nhi ngẫm lại xem. Có Hoàng Hậu cùng Trịnh quý phi độc sủng hậu cung, hài tử này có thể thuận lợi sinh ra sao?”

Đương nhiên không thể!

Bằng không, Trầm Chung Khánh cũng sớm con cháu đầy đàn, làm gì đến nỗi bây giờ chỉ có một nữ nhi?

Không hiểu triều chính, nhưng nhắc tới chuyện hậu viện, Sở Hân Di cũng chút không phải vô tri, ánh mắt nàng ảm xuống, “Cái này thế nào mới tốt?” Bất an nhìn phụ thân.”Một ngày Trầm phi nương nương thất sủng, Tướng quân cũng sẽ phải chịu liên lụy…”

Ân sủng của nữ tử hậu cung không liên quan tới tình yêu, chỉ xem Vạn Tuế có cần hay không!

Sở Sanh mỉm cười.”Ngươi yên tâm, cho dù không có hài tử, Trầm phi nương nương cũng sẽ không thất sủng. Vạn Tuế sẽ chỉ càng thêm thương yêu nàng.” giọng nói hữu lực vang lên một cách tự tin, “Đã có mười người hoàng tử, Vạn Tuế không thiếu nhi tử, cái còn thiếu chỉ có thể là lực lượng chói buộc An Khánh Hầu!” Triều đình không thể chỉ có một thế lực, phải có nhiều thế lực cùng nhau tồn tại, kềm chế lẫn nhau, Vạn Tuế mới có thể từ đó yên tâm.

“Vạn Tuế là muốn Tướng quân kiềm chế An Khánh Hầu!” sắc mặt Sở Hân Di trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm nói, “Trầm phi nương nương bất hạnh đẻ non, Hoàng Hậu là hiềm nghi lớn nhất, sau đó… Tướng quân và An Khánh Hầu… Xích mích vì thù…”

Điều Vạn Tuế muốn chính là cái này!

“Cho dù không xích mích, chí ít An Khánh cùng Trầm tướng quân cũng sẽ không kết đảng.” Sở Sanh rất hài lòng nhìn nữ nhi đã hiểu ra, “Trước đây vì diệt trừ Trấn quốc công Từ Bác, Vạn Tuế mượn thế lực nhạc phụ Tiết Nghĩa hợp lực dẹp nghị luận của mọi người đề cử hắn nhập Các Phong Hầu, trong thời gian sáu năm, môn sinh của An Khánh Hầu đã khắp thiên hạ, vây cánh đông đảo, dưới tình thế như vậy từ lâu đã uy hiếp đến hoàng quyền…” Hắn nhìn Sở Hân Di, “Trong mười vị Hoàng tử Vạn Tuế vừa ý nhất Ngũ hoàng tử, lại trì trệ không lập làm thái tử, vì sao?”

Sở Hân Di nói thốt lên, “Ngũ hoàng tử không phải là Hoàng Hậu sở sanh, sợ An Khánh Hầu bất mãn.” Ngũ hoàng tử là do Trịnh quý phi sở sanh, năm nay bảy tuổi, thiên phú dị bẩm, Vạn Tuế yêu thích sâu đậm.

“Đúng vậy!” Sở Sanh gật đầu, “Vạn Tuế sợ không lập đại hoàng tử, An Khánh Hầu sẽ tạo phản.”

“An Khánh Hầu muốn tạo phản?” Sở Hân Di môi hơi run.

“Hắn chỉ thiếu không có binh quyền!”

Sở Hân Di bừng tỉnh, “Cho nên An Khánh Hầu mới không tiếc gả đích nữ cho Tướng quân làm tái giá, mục đích chính là binh quyền trong tay tướng quân!” Nàng giữ Sở Sanh lại, “Phụ thân, người mau nghĩ biện pháp một chút, tuyệt không thể để cho Tướng quân thú Thập tiểu thư!” Thanh âm dừng lại, “Cũng không thể để Tướng quân cứng đối cứng vơi An Khánh Hầu!”

Đột nhiên Sở Hân Di phát hiện, kẹp ở giữa An Khánh Hầu và Vạn Tuế, Trầm Chung Khánhkhông cẩn thận một chút sẽ thịt nát xương tan, nàng cũng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

“Đây chính là cơ hội tốt của Di Nhi phù chính.” Sở Sanh cười ha ha, “Trầm tướng quân là kỳ tài quân sự trăm năm mới xuất hiện, nhưng không phải một chính trị gia thông minh nhanh trí, lại càng không hiểu quan hệ vi diệu giữa nội trạch (trong phủ) cùng triều đình, mặc cho lão phu nhân cùng An Khánh Hầu phu nhân một mình định ra hôn ước diệt môn đủ để diệt môn này.”

Lão phu nhân thân cư nội trạch sao lại có thể biết, trên triều chỉ thổi ra một trận gió, đến phía dưới cũng sẽ diễn biến thành sóng to gió lớn!

“Phụ thân còn cười!” Trầm Chung Khánh có việc nàng là người đầu tiên gặp hoạ, Sở Hân Di lo lắng đáy mắt lộ ra vẻ mong đợi đỏ lên, long lanh nhìn chằm chằm Sở Sanh, “Thế cục hung hiểm như vậy, sao lại là cơ hội của nữ nhi.”

“Việc thông gia đã bị An Khánh Hầu lặng lẽ truyền ra, Trầm tướng quân nếu muốn giải trừ nghi kỵ của Vạn Tuế chỉ có hai cách…” dáng tươi cười của Sở Sanh thu lại, “Thứ nhất, không hòa ly, Thập tiểu thư dù sao cũng là đích nữ của Hầu phủ, tuyệt không chịu làm thiếp, An Khánh Hầu kế sách quan hệ thông gia tự nhiên sụp đổ. Thứ hai, chính là sau khi hòa ly không thú người khác, từ trong đám thiếp thất chọn ra một…”

Lấy tâm ý của Trầm Chung Khánh, muốn phù chính thiếp thất trừ nàng ra không còn có thể là ai khác!

Trước mắt Sở Hân Di sáng ngời, sau đó lại ảm đạm xuống, “Phụ thân chỉ biết nói giỡn, gia mẫu đã cùng Hầu phủ lén đạt được thoả thuận, Tướng quân quả thực hòa ly, với tình thế này An Khánh Hầu sao có thể cho phép gia mẫu đổi ý?”

“…Không lánh thú (lấy người khác) không coi là đổi ý.” Sở Sanh hung hăng nói rằng, “Sau khi hòa ly, chỉ cần có người chỉ điểm, Trầm tướng quân nhất định sẽ ngoan ngoãn dâng thư cầu Vạn Tuế hạ chỉ phù chính ngươi!”

“Nói như vậy, nữ nhi đang lợi dụng lão phu nhân thuyết phục Trầm tướng quân hòa ly?” Nghĩ đến khát vọng nhiều năm sẽ trở thành sự thật, trong lòng Sở Hân Di nhảy dựng lên.

“Di Nhi hành động nhất định phải mau!” Sở Sanh gật đầu, “Nếu chậm, một khi bị Trầm tướng quân biết lão phu nhân lại ở sau lưng hắn liên minh cùng với An Khánh Hầu, nhìn ra lợi và hại, e là hắn sẽ không hòa ly nữa.”

Vạn Tuế và An Khánh Hầu đều không phải là người lương thiện, Trầm Chung Khánh thật sự kẹp giữa hai người bọn họ, sơ sẩy một chút cũng sẽ rước lấy tai ương ngập đầu, biện pháp ổn thỏa nhất chính là không hòa ly, không đụng chạm đến hai bên.

Hắn nếu là Trầm Chung Khánh cũng sẽ chọn người trước.

“Nữ nhi liền trở về.” đáy mắt Sở Hân Di hiện lên một tia dứt khoát.

“Trầm tướng quân ăn mềm không ăn cứng, Di Nhi ngàn vạn lần đừng tìm hắn cứng rắn…” Sở Sanh đứng lên, “Hắn là một người trí hiếu, Di Nhi chỉ cần dỗ dành lão phu nhân là được rồi, mọi việc do nàng đứng ra, mọi việc nhất định có thể đều thuận lợi.”

Nếu lão bất tử kia thật đối đãi mình, cũng sẽ không lén lút thông gia cùng An Khánh Hầu phủ!

Nhớ tới những điều này, Sở Hân Di nổi giận một trận, “…Nữ nhi đối với nàng tốt thế nào đi nữa cũng vô dụng.”

“Di Nhi không được nói lung tung!” Sở Sanh lớn tiếng quát, tiện đà lại dùng ngữ khí thành khẩn khuyên nhủ, “Người già đều mong muốn nữ nhân hiếu thuận, con cháu đầy đàn. Di Nhi chỉ cần mỗi ngày sớm chiều phụng dưỡng không gián đoạn, mọi việc khiêm tốn một chút, hảo hảo (cố gắng) dụ dỗ không thay đổi.” Lại nói, “Trở về một chuyến không dễ, Di Nhi đi thăm mẫu thân ngươi đi.” Việc này vẫn là do làm mẫu thân khuyên bảo mới tốt.

Sở Hân Di bèn cắn răng.

Lúc lâu sau, nàng bướng bỉnh nói, “Nàng nghi ngờ Mậu ca là ta làm hại.”

Mậu ca là con trai duy nhất của Trầm Chung Khánh, sinh ra không được ba tháng liền chết vì ác hàn.

Sở Sanh sợ run một hồi, cuối cùng thở dài, “Vi phụ đã sớm nói không để cho Di Nhi vọng động, nhưng ngươi vẫn không vâng lời.” Nhớ tới Trầm Chung Khánh những năm gần đây con nối dõi trắc trở, Sở Sanh lại tuyệt vọng thở dài, “…Di Nhi vẫn là không hiểu nam nhân a, nhi tử nhiều sợ cái gì, nhiều hơn nữa, hắn vẫn thích nhất là con của nữa nhân mình yêu sinh ra.”

Sở Hân Di nghe xong miệng liền méo xuống, “Phụ thân nói cái gì cũng đã muộn rồi, gia mẫu sẽ không thật tâm đối đãi nữ nhi nữa.”

Trong mắt Sở Sanh liền hiện lên một tia ngón độc, tiện đà lại lắc đầu, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Đột nhiên ngẩng đầu, “Dù sao chăng nữa, Di Nhi cũng không thể vọng động, trở về hảo hảo hiếu kính gia mẫu, nghe lời Tướng quân, những thứ khác…” Ánh mắt hắn hơi híp lại, “Cứ đợi ngươi phù chính rồi hãn nói.”

Cái gì vẫn không phải lúc?

Cái gì vẫn không phải lúc?

Sở Hân Di trong lòng nghi ngờ, đang muốn hỏi lại, thấy phụ thân đã gọi người đi vào, bèn đáp lời, vịn Xuân Hồng đến Thọ Hỉ Đường của mẫu thân.

. . .

Thân thể sợ hàn, vừa vào đông Chân Thập Nương rất ít ra khỏi phòng, hôm nay vì trốn Sở Hân Di, mới lần đầu tiên chạy đến đây, đình đài lầu các, cầu nhỏ làm bằng cổ mộc dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, nghe tiếng bước chân dẫm chân mặt tuyết vang lên rộp rộp, tâm tình Chân Thập Nương đột nhiên trở nên đặc biệt tốt, nhấc chân bước đến lương đình* ở lưng chừng núi. (híc híc… văn miêu tả ta rất dốt, dịch sai nguyên tác hơi nhiều ở những đoạn này mọi người thông cảm….)
*Lương đình: Đình nghỉ mát.

Vì nịnh bợ Sở Hân Di, Trịnh ma ma nhất định sẽ phái người tìm nàng, không bằng đi đâu đó tránh một chút.

Đi tới tiền đình, Chân Thập Nương mới phát hiện lương đình tinh xảo lung linh bát giác (tám góc) cũng không quá rộng rãi, mặt ngoài đình khảm nạm từng viên thủy tinh lớn một cách tỉ mỉ, trong suốt sáng ngời, xa xa nhìn lại, giống như một món bảo vật trong hư ảo.

Nếu không phải nàng luôn luôn cẩn thận, nhìn thoáng qua, rất có thể cũng sẽ bị đụng đầu rơi máu chảy.

Sờ sờ cái trán vạn hạnh (vô cùng may mắn), Chân Thập Nương đưa tay vừa muốn đẩy ra, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Dục đang ngồi trên băng đá ở trong lương đình thưởng thức trà, bị cây cột màu son ở sau lưng che mất thân ảnh, nàng dọc theo đường đi tới không phát hiện ra trong đình có người.

Hắn sao lại ở chỗ này?

Chân Thập Nương theo bản năng rụt tay về, đang muốn xoay người lặng lẽ rời đi, Tiêu Dục đã quay đầu, “Giản cô nương…” Hắn kinh ngạc đứng lên.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro