Chương 60:Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 60: Bí mật

“Tiêu đại nhân…” nhất thời do dự, Chân Thập Nương đẩy cửa đi vào, bất giác ồ một tiếng, “Ở đây thật ấm áp.”

Không gian xinh xắn, ấm áp như xuân.

Tiêu Dục cười chỉ vào tám cây cột màu son ở trong lương đình, “Những cây cột này đều là hỏa long*.” Lại chỉ chỉ xuống mặt đất, “Dưới đình là một hồ nước đã bị phong bế nối liền với những cây cột, mùa đông bỏ củi vào đốt từ từ, dùng thích hơn so với lò sưởi…” Nhìn về phía tấm hoành phi trên đình, “Mẫu thân thích nhất ở đây, Mai Đình là do đích thân nàng đặt.”

*Hỏa long: (Ống thông bếp) ống thông từ bếp lò đến ống khói – ta thấy từ này không hay nên giữ nguyên cho hoa mỹ.

“Thảo nào lúc ta bắt đầu thấy tuyết ở bốn phía đình này đều tan hết…” Chân Thập Nương đưa tay sờ sờ cây cột quả nhiên nóng hổi, không khỏi thầm than, “Kẻ có tiền thật xa xỉ, bất quá chỉ thưởng hoa mai, mà làm ra một noãn đình như thế này.” Chỉ là, ánh mắt Chân Thập Nương vừa nhìn về phía bên ngoài đình, “Hoa mai ở chỗ nào?” Nàng đi dọc theo con đường này đến nhưng một đóa hoa mai cũng không nhìn thấy.

“Giản cô nương uống trà.” Nhìn thấy Chân Thập Nương, tâm tình Tiêu Dục hình như rất tốt, đích thân rót trà, mời nàng ngồi.

Chân Thập Nương ngồi xuống mép ghế đá, không khỏi cười nói, “Cái ghế đá này cũng noãn (ấm).” Trước đó nàng vẫn do dự mà không dám ngồi.

“Đều là tường noãn xung quanh.” Tiêu Dục mỉm cười gật đầu.

Bưng trà uống một ngụm, Chân Thập Nương ngẩng đầu một cái, bất giác thần sắc chấn động, trên nửa sườn núi phía sau lại có ba mươi mấy cây mai đứng ngạo nghễ trong gió, một rừng mai nho nhỏ được bố trí một cách ngay ngắn, trong tiết trời mùa đông, thỉnh thoảng đã có vài bông nỡ rộ, đỏ kiều diễm, trắng như tuyết, Chân Thập Nương thậm chí có thể ngửi thấy từng đợt hương mai thoang thoảng xông vào mũi, “…Sao có thể? Cái đình này là phong bế a.” Nàng kinh ngạc quay đầu lại.

Ở góc đình, trong bình sứ thanh hoa cắm một nhánh bạch mai (mai trắng) trong suốt như ngọc, giao hòa một chỗ với tuyết trắng bên ngoài đình, nếu không ngửi được mùi hương nàng thật sự không thể phát hiện ra, không khỏi nhớ tới một câu thơ, “Diêu tri bất thị Tuyết, Duy hữu ám hương lai.” (nhìn xa không biết đó là tuyết, chỉ có mùi hương mai thoang thoảng đâu đây.)

Tiêu Dục kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng, “…Giản cô nương rất thích hoa mai?”

Chân Thập Nương dứt khoát đứng dậy. Bước chầm chậm đến bên cạnh tường thủy tinh, “…Ta đã lâu chưa thấy hoa mai.” Trong trí nhớ lần cuối cùng thưởng mai là cùng đồng sự đi công viên Hương Sơn, ở đó có con sông Mai trồng một rừng mai vàng, ở bên ngoài hơn mười mét cũng có thể cảm thấy hương thơm dịu nhẹ xông vào mũi.

Nghĩ tới cả đời này cũng không trở về được nữa, thần sắc Chân Thập Nương không khỏi buồn bã, tâm tình tốt tiêu mất gần như không còn.

“Giản cô nương xuất thân thư hương môn đệ (gia đình truyền thống Nho học)?” Tiêu Dục lẳng lặng đi đến phía sau nàng. Hướng theo ánh mắt của nàng ra phía ngoài ngẩng đầu lên ngắm nhìn ra xa, “Sao lại biết y thuật?” Nếu là y đạo thế gia (gia đình có truyền thống y thuật),tuyệt sẽ không nhã nhặn lịch sự tao nhã như thế, thái y của Thái Y Viện cũng chưa từng biết ngâm thơ.

“Là gia đạo (gia cảnh) sa sút sao?” Tiêu Dục nhìn nàng hơi nhíu chân mày lên âm thầm suy đoán.

“Bệnh lâu thành y.” Chân Thập Nương tránh nặng tìm nhẹ, “Bản thân có bệnh. Tự nhiên thích xem chút sách thuốc, thỉnh thoảng có được một quyển kỳ thư, bên trong ghi lại rất nhiều nghi nan tạp chứng.”

“Giản cô nương rất thích xem tạp thư?” nội tâm Tiêu Dục vô cùng kinh ngạc. Nàng thật sự có một phong cách riêng.

Rất nhiều tạp thư đều bị liệt vào sách cấm, đặc biệt là đại gia nữ tử (con gái của gia đình lớn), những loại sách này hết thảy đều bị cấm xem, cùng lắm chỉ dạy các loại Nữ Tứ Thư: Nữ Giới, Nữ Luận Ngữ.

Đương nhiên thích, đáng tiếc không có.

Cổ đại không có TV, không có internet, mỗi ngày sau khi bận rộn xong, từ từ đêm dài phải dựa vào sách để giết thời gian, đáng tiếc nàng không có tiền. Mua mấy quyển trung y thư từ tứ cựu thư (cửa hàng bán sách cũ) đã là xa xỉ, nhớ tới quyển sách thuốc kia ở bên cạnh gối đều bị chính mình lật đi lật lại mà hư thối, ngay cả quyển Mạch Lạc Đồ kiếp trước vừa nhìn thấy đã đau đầu đều bị nàng đọc thuộc làu làu. Chân Thập Nương không khỏi cười khổ, “Thích.” Quay đầu nhìn về phía Tiêu Dục, “Tạ ơn quyển Đại Chu Địa Vực Chí của Trung Đường đại nhân. Ta…” Thanh âm chần chờ hạ thấp xuống, “Có thể mượn về xem được không?”

“Nói đến quyển Đại Chu Địa Vực Chí kia, Giản cô nương mong mỏi đã lâu.” Tiêu Dục ha hả cười rộ lên, “Quyển sách kia là Hàn Lâm Viện vừa mới soạn sơ thảo, còn là bản nội hành (chỉ lưu hành trong nội bộ), Vạn Tuế chưa từng xem qua đó, ân…” Hắn suy nghĩ một chút, “Giản cô nương thích thì đợi thêm vài ngày nữa, đợi kia Vạn Tuế định xong công văn, ta để Cố Mãi Biện đưa cho ngươi.”

“Tạ ơn Trung Đường đại nhân.” Chân Thập Nương gật đầu cảm ơn, lại chợt nói, “Chẳng trách Trầm tướng quân vừa mới thu phục Nam Việt, giành thắng lợi còn triều đình bất quá mấy tháng, trong sách này liền viết ra rồi.” Trước đó nàng còn tưởng rằng cổ đại truyền tin tức thật sự nhanh như vậy, như chương trình phát thanh tin tức ở thế giới trước đây, cấp trên vừa họp, nhân dân cả nước lập tức đều biết nội dung hội nghị.

“Bình giặc Oa, thảo phạt Nam Di, đánh dẹp Nam Việt, chỉ qua vài năm, lãnh thổ Đại Chu ta đã mở rộng gần gấp đôi…” Tiêu Dục cười gật đầu, “Trầm tướng quân này thật sự là kỳ tài quân sự trăm năm mới xuất hiện, lần này lại đo vẽ bản đồ lãnh thổ Đại Chu, sửa soạn Đại Chu Địa Vực Chí, ca ngợi phong công (công lao to lớn) của Trầm tướng quân, là Vạn Tuế đích thân hạ chỉ đốc thúc đó.”

Nếu không, làm sao biên soạn nhanh như vậy.

“. . . Là Vạn Tuế biết dùng người hiền mà thôi.” Chân Thập Nương khinh thường lắc đầu.

Bất quá đánh thắng mấy trận, làm sao có thể trăm năm mới xuất hiện được?

Muốn nói trăm năm mới xuất hiện, người cổ đại chưa thấy qua y thuật hiện đại, nàng mới là thần y trăm năm mới xuất hiện đó.

Trong lòng Chân Thập Nương rất phản cảm trong sách khoa trương Trầm Chung Khánh thành thần, “Trong lịch sử Đại Chu không thiếu minh quân, nhưng mở rộng biên cương khuếch trương đất thổ của đế vương, đương kim Vạn Tuế có thể nói trừ thánh tổ hoàng đế là người đầu tiên ra, nếu ta nói, công lao vĩ đại này đầu tiên phải nói đến Vạn Tuế mới đúng.”

Thanh âm bỗng nhiên dừng lại, trong sách sao lại không nhắc đến một chữ? !

“Lúc quyển sách kia được mang đến ta chỉ liếc qua, cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra, sau đó bận rộn nhiều liền bỏ quên mất…” Dù sao dạng công văn Hàn Lâm Viện đưa tới chỉ là xuất phát từ lễ tiết, cũng không phải là công văn chính thức để hắn kiểm tra, nghe xong lời này, Tiêu Dục biến sắc, tiện đà gật đầu, “Giản cô nương nói không sai, phong công đầu tiên này phải là Vạn Tuế…” Lại lắc đầu, “Khuyếch đại công lao của Trầm tướng quân như vậy, xem ra là có người dụng tâm rồi.”

Vừa nói chuyện, tránTiêu Dục vừa thấm ra một tầng mồ hôi.

Không dự liệu được Tiêu Dục sẽ nói ra những lời này, Chân Thập Nương thầm mắng mình lắm miệng, việc của triều đình chẳng chút liên quan đến nàng, nàng ngược lại cố ý chỉ điểm như vậy, rất có mùi vị lo lắng thay cho Trầm Chung Khánh (chột dạ kìa… hí hí), tâm tư thay đổi thật nhanh, đang suy nghĩ làm sao để đánh lạc hướng, lại nghe thấy Tiêu Dục tự đáy lòng địa than thở, “Nói kỹ ra, không có Vạn Tuế bây giờ, thật đúng là sẽ không có ta và Trầm tướng quân của ngày hôm nay đó.”

Sao có thể?

Nàng nhớ không lầm, Trầm Chung Khánh và Tiêu Dục một văn một võ, đều là Tiên Đế bổ nhiệm chức vị trạng nguyên, trong lòng nghi ngờ, trong miệng Chân Thập Nương lại không hỏi ra, thần sắc lãnh đạm thưởng thức mỹ cảnh bên ngoài đình.

“Giản cô nương ngồi.” Tiêu Dục xoay người ngồi trở lại ghế đá, sờ nước trà vẫn ấm, rót trà cho hai người, “Bảy năm trước, lúc đó Vạn Tuế vẫn là thái tử, lúc chiều tối trước khi diễn ra khảo thí cải trang mặc vi phục chạy đến nơi tổ chức. Đúng lúc gặp ta và Trầm tướng quân ở tửu quán cao đàm khoát luận…” Tiêu Dục bật cười lắc đầu, “Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh cái gì cũng dám nói, thái tử bèn ra một đề mục, nội có Trấn Quốc Công chuyên quyền ngoại có giặc Oa quấy nhiễu, các quốc gia xung quanh dòm ngó như hổ đói, kế loạn trong giặc ngoài. Trước mắt Thánh Thượng nên xử lý như thế nào?”

Đây cũng không phải cách hay?

Chân Thập Nương chăm chú hai đầu lông mày khóa chặt lại.

“…Nhương ngoại tất tiên an nội (muốn đánh giặc ngoài trước hết phải yên ổn giặc trong)!” Nhớ tới chính là câu này thay đổi số phận hắn và Trầm Chung Khánh, Tiêu Dục sắc mặt hơi đỏ lên, “Không biết người đối diện chính là thái tử, ta liền lấy tình thế lúc đó nghĩ ra một cách cho thái tử gạt bỏ thế lực của Trấn Quốc Công trước, rồi liên hợp Yên Kỳ. Ly gián Di Việt, phân chia mà thực thi chính sách…” Đắm chìm trong hồi ức của chuyện cũ, ánh mắt Tiêu Dục ôn nhuận.”Thái tử bèn hỏi, phía bắc Yên Kỳ phía nam Di Việt đã sớm dòm ngó vào Đại Chu như hổ đói, toàn bộ phải dựa vào sự dũng mãnh thiện chiến của Trấn Quốc Công tọa trấn mới không dám dòm ngó, nếu tước đi binh quyền của hắn chẳng phải là tự tìm đường chết? Một câu nói bức ta á khẩu không trả lời được…” Bừng tỉnh lại câu trả lời tài hoa năm tháng năm đó, Tiêu Dục tự đáy lòng không khỏi cảm khái, “Khi đó Đại Chu phóng mắt nhìn lại, luận mang binh đánh giặc bài binh bố trận không ai có thể vượt qua Trấn Quốc Công, cũng chỉ có hắn mới có thể trấn áp được ham muốn của nước láng giềng. Mặc dù mở đại hội đấu võ, muốn tìm ra người dũng mãnh thiện chiến thứ hai như Trấn Quốc Công há phải chuyện dễ?”

“…Sau đó thì sao?” Trong ấn tượng, Tiêu Dục cho tới bây giờ đều là một bộ dáng thản nhiên nắm chắc tự tin. Đây vẫn là lần đầu tiên, nghe nói hắn lại bị người bức á khẩu không trả lời được, Chân Thập Nương không khỏi hiếu kỳ.

“Thái tử lại quay đầu hỏi Trầm tướng quân. Ngươi là võ cử (người tham gia thi võ) ngươi nói xem làm sao ứng đối Di Việt xâm lấn? Trầm tướng quân liền lấy chén, bát, khay, đĩa trên bàn xem như binh sĩ bày ra. Chĩa mũi nhọn vào tướng soái Nam Di là ai? am hiểu cái gì? nếu như đánh, thao thao bất tuyệt nói về cách bày binh bố trận thế nào…” Tiêu Dục liên tục cảm khái, “Thái tử nghe vào thì say mê, ta lúc đó cũng mới phát hiện Trầm tướng quân lại một người quân sự kỳ tài hiếm thấy, đặc biệt là đối với địa thế địa hình, hắn chỉ cần đi qua một lần là không thể quên, hơn nữa còn biết đưa ra chiến thuật phù hợp nhất để vận dụng cho từng nơi…”

“… Cho nên thái tử mới chọn hắn làm Võ Trạng Nguyên?” Muốn bồi dưỡng hắn thế chỗ Trấn Quốc Công.

Nhớ tới Trấn Quốc Công sáu năm trước chết vì tội mưu phản, đúng là lúc Trầm Chung Khánh đỗ Trạng nguyên, tâm Chân Thập Nương run lên, câu nói sau cũng theo bản năng nuốt trở lại.

“Nói tốt hơn đi nữa cũng là lý luận suông, hơn nữa lúc đó thái tử còn không có tự mình chấp chính…” Tiêu Dục lắc đầu, “Là có kế sách sáng suốt của Trầm tướng quân biểu hiện ở trên quân trường giáo đả động đến Tiên Đế, đích thân chọn Võ Trạng Nguyên, đáng tiếc…” Nhớ tới nguyên nhân khiếp sợ quân sự kỳ tài của hắn, Trầm Chung Khánh bị Trấn Quốc Công cùng Chân Thượng Thư kết hợp trù tính, bị ép cưới nữ nhi kiêu căng bốc đồng của Thượng Thư, hôm nay hưu không được ly không xong, anh hùng một đời lại định trước trống vắng một đời, Tiêu Dục thở dài một hơi yếu ớt, không nói tiếp.

Đáng tiếc cái gì?

Trong lòng Chân Thập Nương buồn bực, thấy Tiêu Dục ngậm miệng, nàng cũng không muốn nói về Trầm Chung Khánh nữa, bèn đổi đề tài, hỏi, “…Nghe đồn Vạn Tuế muốn dùng Lục công chúa hòa thân với Kỳ Quốc, là thật sao?”

“Trong triều đại đa số mọi người đều phản đối hòa thân, đang tranh luận không quyết…” Tiêu Dục nói, bỗng nhiên tâm khẽ động, hắn đột nghiên nghĩ đến ngẩng đầu hỏi, “…Giản cô nương thấy thế nào?”

“Trầm tướng quân sẽ xuất binh đánh Yến quốc sao?” nhất thời do dự, Chân Thập Nương thản nhiên nói ra ý nghĩ của chính mình.

Đại Chu vừa mới bình định giặc Oa, thu phục Di Việt, sĩ khí tam quân đang cao, sức mạnh quân sự của Yên Kỳ là một trong bốn nước đứng đầu, tuyệt sẽ không dùng đích công chúa (con của vợ cả thường thêm từ “đích”, ở đây là Hoàng Hậu) đổi lấy hòa bình, hôm nay lại tranh luận không ngừng, hiển nhiên là Vạn Tuế có ý hòa thân, chỉ là trong triều người phản đối quá nhiều, mới bạn đi bàn lại.

Vạn Tuế là một minh quân, không phải là hạng người hèn nhát, lý do duy nhất hắn chủ trương hòa thân chính là sau khi bình định Di Việt, có tâm địa muốn thống nhất.

Sức mạnh quân sự của Yên Kỳ mặc dù không bằng Đại Chu, nhưng tam quốc đang ở thế chân vạc lại cũng cân bằng, Đại Chu nếu tự ý khơi mào chiến tranh, đánh Yến quốc kỳ sẽ tới giúp đỡ, dù sao cũng thế, muốn đồng thời nuốt hai nước là không thể nào, biện pháp tốt nhất chính là thông qua đích công chúa tạo quan hệ thông gia cùng một quốc gia trong đó kết làm tử minh.

Quả nhiên như vậy, nàng chỉ cần kéo dài mấy ngày này đến lần thứ hai Trầm Chung Khánh xuất chinh không hòa ly, là có thể vì mình tranh thủ một đến hai năm, để dược hoàn của nàng ở Thái Y Viện đả mở rộng quy mô, thuận lợi mở một xưởng thuốc, vì Giản Vũ, Giản Văn gây dựng một mảnh giang sơn!

Chuyện liên quan đến tương lai của mình, tâm Chân Thập Nương kéo căng thật chặt như dây cung, chỉ có đôi mắt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn Tiêu Dục.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro