Chương 6: Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—-Vâng! Và cuối cùng anh chị ấy đã gặp lại nhau!!!!——–

 

 

Hỉ Thước mang bầu, không chịu được bôn ba, việc đưa thuốc bèn do Chân Thập Nương quản, vì tốn sức nấu a giao để nhanh chóng kiếm tiền học phí cho Giản Văn, Giản Võ và tiền vốn mở dược đường, Chân Thập Nương quyết định đem toàn bộ bạc tích lũy ra mua dược liệu, luyện chế ra một lò hoàn dược.

“…Cái này gọi là Ô Kê Bạch Phượng hoàn.” Một ngày nay, Chân Thập Nương dược hoàn vừa mới chế được đem vào tiệm thuốc Thụy Tường, “Chỉ dùng các loại luyện chế như Ô Kê, chất dính sừng hươu, giáp ba ba, nhân sâm, hoàng kì, … Có thể bổ dưỡng khí huyết, điều kinh tránh mang thai, khí huyết lưỡng hư, thân thể gầy yếu, lưng đầu gối đau nhức…” bỏ ra một viên dược hoàn, kiên nhẫn đem công dụng và hiệu quả trị liệu của dược hoàn giải thích một lần cho Phùng Hỉ đại phu cùng Lý Tề chưởng quầy, cuối cùng nói, “…Những dược hoàn này đều là hiếm thấy ở Đại Chu, công dụng tuyệt không có vấn đề, Lý đại ca giúp ta thử bán cái này xem a!”

Thuốc viên ở hiện đại đã sớm không có gì lạ, thầm chí đều đã thuốc tay thay thế, có thể kỹ thuật chữa bệnh còn kém, nhưng quan trọng là đoán trúng thuốc, ngoại trừ thái y viện hoàng thất, còn lại rất ít người có thể luyên chế được dược hoàn. Các dược đường bình thường đều không bán thứ này, một là không có nơi nhập hàng, hai là dân chúng bình thường dùng không nổi, mặc dù biết những quy củ này, nhưng Chân Thập Nương cũng không còn cách nào khác.

Nàng sức khỏe yếu, bảo nàng lên núi hái thuốc bào chế ra mang đi bán là việc không thể, ngay cả đến làm đại phu ngồi chuẩn đoán nàng cũng không chịu đựng nổi, rơi vào nước đường cùng mới nghĩ đên luyện chế dược hoàn để tìm vận khí.

Dược hoàn!

Hai mắt Lý đại chưởng quỹ tỏa sáng, kinh ngạc nói, “Giản cô nương lại biết luyện thuốc viên?” sau đó lại nhìn xuống dưới, “Thứ này mặc dù tốt, nhưng người cũng biết, tiểu trấn của chúng ta lấy đâu ra người có tiền? Cho dù có cũng đều lên kinh thành chuẩn bệnh.” Hắn lắc đầu, “Giản cô nương, cái này…ta không phải không tin vào thủ nghệ của cô nương…” Lại lắc đầu, “Chỉ sợ bán không nổi.”

“Không sao…” Chân Thập Nương cười nói, “Thời hạn có hiệu lực của dược hoàn này là hơn một năm, ba mươi văn tiền một hạt, Lý đại ca giúp ta đặt ở cửa hàng thử xem ha, thật sự không bán được, sau này đưa ta là được rồi.” lại cam đoan nói, “ngài yên tâm, ta tuyệt đối không để ngài góp vào một đồng.”

“ba mươi văn?” Lý chưởng quỹ mở to mắt, “Dễ dàng như vậy…?” Mùa xuân hắn có đi qua Thái y viện, chỗ đó hoàn dược ít nhất cũng năm mươi văn một hạt.

“Đều nhờ phụ thân để lại bí quyết gia truyền, chính mình luyện…” Chân Thập Nương gật gật đầu, nhìn Lý chưởng quỹ mắt lộ ra nghi hoặc, lại nói thêm, “Lý chưởng quỹ yên tâm, những thứ này đều là rất tốt, giả một bổ mười…” Thở dài, “Nói thật, ba mươi văn ta chỉ là bảo vệ cái…năm sau nhi tử phải đến lớp học rồi, việc dùng đến bạc tương đối nhiều.”

Nghe đến đây sâu kín thở dài, tâm Lý đại trưởng quỹ lập tức dịu đi “…vậy để cô nương đặt tại quầy thử xem a, xem có thể bán được hay không phải xem vận khí của Giản cô nương.” Rồi vội chuyển chủ đề “A giao của Giản cô nương bán vô cùng tốt, chi bằng người nấu A giao nhiều một chút…” nghĩ đến nàng y thuật cao siêu, liền chỉ vào chỗ trống bên cạnh Phùng Hỉ, “Nếu người nguyện ý, ta liền đặt một chỗ ở đây, sau này mỗi ngày người ngồi ở đây chuẩn bệnh.” Nghĩ đến việc nàng chịu ngồi đây chuẩn bệnh người đến nhất định sẽ đông như chảy hội. “Phí chuẩn bệnh và điều trị đều thuộc về người, ta chỉ lấy bạc bán dược.” Rồi lại nhìn Phùng Hỉ “Ngươi cũng đừng ganh đua so sánh, người ta cô nhi quả mẫu không dễ dàng, đều ở cùng một trấn, chúng ta có thể giúp đỡ thì giúp đỡ một chút.”

Thông lệ ở Ngô Đồng Trấn, đại phu ngồi ở đại đường chuẩn bệnh và điều trị phí chia ba:bảy, đại phu cầm bảy, dược đường cầm ba.”

“Đâu có, đâu có…” Phùng Hỉ lắc đầu liên tục, “Một nữ nhân như Giản cô nương mang theo hai hài tử cũng không phải dễ dàng, nếu như thu phí ngồi ở đại đường của nàng, ta còn xem thường ngươi ý chứ.” Nghĩ lại hai năm trước giúp hắn giải vây, trong tâm Phùng Hỉ rất cảm phục Chân Thập Nương.

Dược đường này vốn không lớn, phóng tầm mắt chỉ có hai chỗ ngồi của đại phu ở đại đường, dùng thủ nghệ của nàng, sợ là chưa đầy nửa tháng, Phùng Hỉ phải ăn không khí rồi, nghe xong lời này, Chân Thập Nương bèn cười, “Cảm ơn Lý đại ca rồi.” nàng bèn chuyển chủ đề, “Thể chất ta ngươi cũng biết, nấu một nồi A giao nghỉ ngơi ít nhất phải nửa tháng mới có thể bình thường trở lại, ngồi thế nào được ở đại đường?”

Nhìn thân thể Chân Thập Nương chỉ một cơn gió thổi qua cũng đổ, Lý chưởng quỹ cùng Phùng Hỉ đều lắc đầu:

Người nghèo lại sinh thêm cái cơ thể này, đây đúng là muốn lấy mạng người mà!

“Khục, khục…” Phùng Hỉ mất tự nhiên ho hai tiếng, “…Giản cô nương không ngồi ở đại đường được cũng không sao, đợi một ngày nào đó gặp được khách hàng lớn, ta nhất định giới thiệu cho ngươi, Giản cô nương nếu có thể đến khám cho các phu nhân, tiểu thư. Tiền khen thưởng còn nhiều hơn so với chúng ta ngồi một tháng ở đại đường ấy chứ.

Lời này của Phùng Hỉ cũng không phải là nói khoác, những phu nhân, tiểu thư cũng có những bênh khó nói, cũng thực sự không phù hợp cho những nam đại phu như hắn đi xem, chủ yếu là, trong lòng Phụng Hỉ muốn để Chân Thập Nương tìm được một hộ gia đình tốt, tuy ăn mặc thô kệch, nhưng nhìn kỹ, Chân Thập Nương cũng coi như quốc sắc thiên hương hiếm thấy, một khi được lão gia của hộ gia đình nào đó vừa ý, cho dù làm thiếp, cũng không khổ như nàng hiện tại.

Hảo hảo có thể tái giá, mẫu tử các nàng cũng coi như bay lên cành cao rồi.

Năm ngoái Phùng Hỉ đã từng giới thiệu nàng chuẩn bệnh cho vị tiểu thư trong nội phủ, gia đình phu nhân kia vừa đưa tay là mươi lượng bạc khen thưởng, cũng biết loại chuyện này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nghe xong lời này, không biết tâm tư Phùng Hỉ còn mấy phần, Chân Thập Nương bèn gập đầu, “Đa tạ Phùng đại thúc.”

Đang nói, nghe tiếng cửa dược đường bị đẩy ra cạch một tiếng, một thanh âm trong trẻo lên tiếng hỏi, “…Chưởng quầy, ở đây có Giản ký A giao không?”

Nghe có người tìm người nấu dược là mình, Chân Thập Nương nghi hoặc ngẩng đầu, không ngờ tới hít một hơi.

Người nói chính là gã sai vặt mười bảy mười tám tuổi, cũng không có gì lạ, khiến Chân Thập Nương khiếp sợ chính là nam tử khí khái hào hùng đứng phia sau hắn kia.

Kiếp trước nàng cũng gặp qua đại minh tinh, có thể có tới thời khắc này, nàng mới chính thức rõ, cái gì mới gọi là có một không hai từ cổ chí kim. Hắn tóc đen như mực, ngũ quan rõ ràng, môi mỏng mà nhuận, đôi mắt hẹp dài, đôi mắt xanh sáng như sóng nước mênh mông, như vì sao giữa bầu trời đêm, khiên cho người nhìn không tự chủ được bị đắm chìm trong đó.

Những thứ mỹ lệ luôn làm cho người ngắm không khỏi tán thưởng, huống hồ nam nhân này vừa lạnh nhạt vừa tàn khốc, đùng là loại mà nàng thích, Chân Thập Nương không phát giác mình đang ngây người.

Cảm thấy có người nhìn trộm, nam nhân kia liếc mắt nhìn lại.

Bốn mắt chạm nhau, trong tâm Chân Thập Nương không khỏi nhảy dựng lên, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, ánh mắt nam nhân kia chấn động, hắn nhíu mày như có điều suy nghĩ.

“Đúng, đúng, đúng Giản ký A giao là tiểu điếm độc nhất vô nhị kinh doanh.” Mặc dù thần sắc nam nhân kia nhàn nhạt, đã gặp qua nhiều người Lý Tề liếc mắt thấy người này có khí thế không phải tầm thường, Chân Thập Nương cúi đầu bước sang một bên nghênh đón.

“Trước tiên sắc cho mười cân…” Gã sai vặt nói.

“Cái này…” Lý chưởng quỹ hơi chần chờ, hắn ngượng ngùng nhìn nam tử phía sau gã sai vặt, “Khách quan đến không khéo, Giản ký a giao mấy ngày trước liền có người mua hết rồi, khách quan muốn mua đành phải đợi tháng sau thôi.”

“Tháng sau?” cho rằng hắn cố ý đẩy lùi, lông mày gã sai vặt kia dựng đứng, “hôm nay mới hai mươi, sao lại bảo tháng sau đến?” Thấy Lý Tề định mở miệng, lại nói “Người đừng có có ý thoái thác, biết đại gia chúng ta là ai không?” Hắn quay đầu lại chỉ vào nam tử sau lưng, “Đại gia chúng ta là phụ quốc Đại tướng quân vừa thắng trận trở về!”

Thanh âm hắn có chút dừng lại, trừng mắt nhìn Lý Tề, “Nếu A giao dùng tốt, ban thưởng không thiếu ngươi đâu!”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 4, 20132 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Pingback: Hương y | Vô Hà Sơn Trang

meongoclailuoi trong Tháng Mười 10, 2016 lúc 12:56 chiều

Đã gặp nhau có tóe lửa ko đây? Chắc TCK đã nhận ra được CTN rồi

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro