Chương 62: Đến nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 62: Đến nhà

Tuyết rơi suốt mấy ngày, khí trời hanh khô, mang theo mùi vị tươi mát.

Trời lạnh như này, thích hợp nhất làm kẹo hồ lô băng. (kẹo hồ lô đóng băng à…. Ta cũng chịu)

Nhìn đường trong nồi nước dần dần thành đặc sền sệt, Chân Thập Nương cầm chiếc đũa quấn lên một miếng quấy đều ở trong nước lạnh, đưa tới bên mép cắn một miếng, giòn giòn, tuyệt không dính nha, quay đầu lại gọi Thu Cúc trong phòng, “…Bưng sơn trà qua đây!”

“Ồ!” Thu Cúc đặt xâu sơn trà mới xiên được một nửa xuống, bưng khay sơn trà đã xiên xong đi tới, “…Tiểu thư thật sự có thể làm được kẹo hồ lô?”.

“Ngươi nhìn thì biết.” Chân Thập Nương vừa cười vừa quấy nồi nước đường, “Lửa nhỏ một chút.” Vừa nói, thò tay cầm một xâu sơn trà lên vội vàng lăn một vòng ở trong nước đường, bụp một tiếng đập lên trên ván gỗ sớm đã được bôi một tầng mỡ, đón lấy lại cầm lên một xâu…

Cúi đầu rút mấy cây củi ở trong bếp ra, Thu Cúc ngẩng đầu một cái, Chân Thập Nương đã lăn được hơn mười xâu, từng xâu màu hồng diễm chói mắt, trong suốt sáng lấp lánh, nhìn Thu Cúc vẫn luôn chảy ra nước miếng, “…Như vậy là được rồi, chỉ đơn giản như vậy?” Lại nói, “…Tiểu thư biết cái này, sao những năm qua không làm?” Mùa đông hàng năm, nàng và Giản Vũ nhìn người ta ăn kẹo hồ lô đều thèm rớt nước miếng.

Những năm qua?

Những năm qua đâu ra tiền dư mà làm cái này?

Đây vẫn là nhờ vào phúc của Tiêu Dục, hôm kia lại đưa tới một xe đồ tết, đúng lúc có một túi sơn trà, thấy Giản Văn Giản Vũ thấy không ngừng nói kẹo hồ lô ngon, nàng lúc này mới nghĩ đến làm.

“Ngươi tưởng cái này làm dễ vậy sao?” Nhìn thấy Thu Cúc nhìn nàng chằm chằm, Chân Thập Nương cười nói, “Nói cho ngươi biết, độ lửa của nước đường này là khó nắm giữ nhất, lửa nhỏ thì đường dính, lúc khô sẽ giống như đá; lửa lớn mùi vị sẽ đắng, những năm qua lao tâm khổ trí lo sinh hoạt còn không xong, ai kiên nhẫn làm cái này?” Chỉ vào một nửa chậu nước đường đông lại đen sì sì bên cạnh bếp, “Ta vừa mới nấu hỏng một nồi.” Nếu là những năm trước nàng đã không nỡ đến chết mất, đường cát trắng này cũng phải có bạc là mua được.

Thu Cúc liền le lưỡi.

“…Nô tỳ cũng thử xem?” Thấy Chân Thập Nương vui sướng làm, Thu Cúc nóng lòng muốn thử.

“Ân…” Chân Thập Nương lách mình nhấc vung trống lên.”Tốc độ bọc đường phải nhanh, bằng không đường cứng lại sẽ bọc không đều, lúc ném lên trên ván gỗ phải dùng lực đập một chút, như vậy đường dưới đáy kẹo hồ lô sẽ nối kết lại thành một khối, vừa đẹp vừa ngon…” Đưa tay nắm hạt vừng rắc đều lên trên kẹo hồ lô đã được bọc đường.

Thu Cúc học chăm chú một cách hữu mô hữu dạng *, nhưng nước đường thế nào cũng không bọc đều.”Nô tỳ quá ngu ngốc!” Nhìn hai xâu kẹo hồ lô mình bọc không ra làm sao hì hì cười.

*Hữu mô hữu dạng: bắt chiếc mô phỏng theo hình dạng.

“Nương, nương!” thanh âm Giản Văn Giản Vũ của truyền đến, “Không xong rồi, không xong rồi! rất nhiều người đang đến tiền viện, Hỉ Thước cô cô bảo người mau trốn đi!” thanh âm trở lên sợ hãi mang theo cỗ tai hoạ sắp xảy ra.

Giản Vũ, Giản Văn luôn luôn bướng bỉnh. Lá gan lại lớn, khi nghịch lên vẫn luôn hận không thể chọc một lỗ thủng trên mặt trời, Chân Thập Nương vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thanh âm của bọn chúng cũng thay đổi giọng điệu một cách khẩn trương. Trong lòng không khỏi hồi hộp, vội vàng đập kẹo hồ lô đã được bọc xong lền trên ván gỗ, phân phó Thu Cúc, “…Dập tắt lửa, đem nồi bưng đến bỏ vào trong tuyết lạnh, cẩn thận đừng để bỏng tay.”

Lau qua tay ở trên tạp dề, xoay người đón lấy hai hài tử đang nhào tới, kéo bọn chúng qua một bên. Tránh xa nhiệt nóng đang cuồn cuộn trên lò, hỏi, “…Chuyện gì xảy ra?”

“Sở di nương tới. . .”

“Hỉ Thước cô cô bảo nương. . .”

Giản Văn Giản Vũ đồng thời mở miệng. Lại đồng thời ngậm miệng, trừng mắt nhìn đối phương.

Nhìn Giản Văn, lại nhìn Giản Vũ. Chân Thập Nương mở miệng nói, “Văn ca nói trước.”

“Bên ngoài tới rất nhiều người, Hỉ Thước cô cô nói là Sở di nương trong Tướng quân phủ, là tới tìm nương, bảo ta đến nói cho nương trốn đi…” Giản Văn nói một hơi, lôi Chân Thập Nương đi ra ngoài, “Nương mau rời đi từ cửa bên của hậu viện, ta và đệ đệ đi tìm dượng!”

Từ nhỏ nhận được sự hun đúc của Chân Thập Nương, bướng bỉnh thì bướng bỉnh, Giản Văn vẫn luôn luôn thờ phụng đánh không lại bỏ chạy, nguyên tắc hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, đặc biệt là lúc địch nhiều ta ít, nhất quyết không thể ngu ngốc như một con chó xông lên phía trước, nhất định phải áp dụng chính sách vu hồi. (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương)

Giữ được mạng nhỏ trước, sau đó sẽ đi cầu viện binh.

“Có những người nào?” Vừa cởi tạp dề, chân mày Chân Thập Nương vặn lại trở lên phiền phức, ở đây cách xa Tướng Quân phủ, nàng toàn tâm toàn ý sống qua những ngày ở góa vô tranh, những người này vì sao vẫn không chịu buông tha cho nàng?

“…Tổng cộng sáu, đều là nữ nhân!” Giản Vũ nói bổ sung, “Còn có hai nam nhân ở cửa trông xe ngựa.”

“Các nàng nhìn thấy các ngươi chưa?”

“Hỉ Thước cô cô vừa nghe các nàng báo danh (nói ra danh tính), liền bảo ta và ca ca trốn trước, chúng ta là từ góc tường lén lút nhìn các nàng vừa vào cửa đã bắt Hỉ Thước cô cô quỳ xuống…”

“Cái gì!” Chân Thập Nương đổi giọng, “Các nàng bắt Hỉ Thước cô cô quỳ gối trên mặt tuyết?”

“Hỉ Thước cô cô lập tức quỳ xuống.” Giản Văn Giản Vũ đồng thời gật đầu.

“…Thu Cúc mau cùng ta qua xem xem!” Trời lạnh như vậy, bảo Hỉ Thước quỳ gối trên mặt tuyết cũng không phải là chuyện giỡn, đẩy Giản Văn Giản Vũ một cái, “Các ngươi nhanh đi tìm dượng đến đây!”

Đã thu dọn bếp xong, đang bưng kẹo hồ lô đã làm xong đi ra ngoài, nghe thấy lời này, Thu Cúc vội vàng đặt kẹo hồ lô ở trên giá, quay đầu lại đỡ Chân Thập Nương đi ra ngoài.

“Kẹo hồ lô!” Giản Vũ đưa tay bắt lấy, bị Chân Thập Nương ngăn cản, “…Quá nóng, sẽ bị ghê răng, nguội mới ngon.” Lấy tay đẩy hai người cùng nhau đi ra ngoài, “Các ngươi đi tìm dượng trước, sau khi trở về thì ngồi ở trong viên này mà ăn, không được đến tiền viện!”

“Đã biết!” Quay đầu lại lưu luyến nhìn kẹo hồ lô hồng diễm trên giá, Giản Văn Giản Vũ dùng sức nuốt nước miếng, nhanh như chớp chạy không thấy ảnh.

Vừa chuyển quá cửa bên, thì Chân Thập Nương hít một ngụm khí lạnh ngược trở lại.

Chỉ thấy mấy nữ nhân trang điểm lộng lẫy đang vây quanh Hỉ Thước đang quỳ gối ở giữa chỉ trỏ, hình như ai có ai quát một tiếng, một tiểu nha hoàn eo thon bèn nhấc chân một tước hướng lên trên bụng Hỉ Thước đá tới.

“…Dừng tay!” Chân Thập Nương quát cao một tiếng, tâm nhảy vọt lên.

Một cước này thật sự xuống dưới một chút nữa, làm không tốt chính là nhất thi lưỡng mệnh! (một xác hai mạng người)

Nghe thấy tiếng quát, tiểu nha hoàn nhất thời chần chờ, Thu Cúc đã vội vàng chạy tới, xuyên qua đám người, một tay đẩy tiểu nha hoàn ra, lách mình che ở trước mặt Hỉ Thước.

Đừng xem Thu Cúc lớn lên khô quắt vừa gầy vừa nhỏ, nhưng quen làm việc nặng gánh nước đốn củi, trên người thế nhưng có khí lực mạn mẽ, tiểu nha hoàn da mỏng thịt non này đâu chịu được sức đẩy của nàng, chứ đừng nói đến chạy lấy đà một đoạn, sót ruột dùng toàn lực, chỉ thấy tiểu nha hoàn vèo một tiếng bay ra xa hơn một trượng, ngửa mặt té trên mặt đất, cái ót đập ở trên mặt đất đông một tiếng cứng như sắt, mí mắt đảo tròn rồi ngất đi.

“Ngũ nhi!” Trong đám người có người kinh hô thành tiếng, một tiểu nha hoàn cấp tốc chạy tới dìu nha hoàn được gọi là Ngũ nhi kia, những người khác thì hô lên một tiếng vây quanh lấy Thu Cúc.

Thu Cúc cũng thật là nóng nảy.

Thấy mọi người vây lấy, nàng một bước chạy đến bên sân, thò tay nhặt một cái xẻng sắt lên quơ quơ hướng mọi người chào đón, “…Ai dám đi lên? ta liều mạng với các ngươi!” Đôi mắt đều hiện lên tơ hồng.

Có thể thuận tiện xuất môn cùng Sở di nương, đều là đại nha hoàn trong Tướng quân phủ, kiêu ngạo không khác gì tiểu thư của nhà bình thường, thường ngày nói chuyện đều là thanh âm nhỏ nhẹ diu dàng, hận không thể có cơn gió thổi qua lộ ra bộ dáng nhu nhược, đâu có gặp qua tình thế như này?

Từng người bị dọa đến mức kêu lên má ơi một tiếng rồi tránh đi thật xa, nơm nớp lo sợ nhìn Thu Cúc, không dám tiến lên.

Thật là chủ nào tớ nấy!

Chân Thập Nương xúc phạm, nuôi ra nha hoàn cũng lỗ mãng như người điên, thấy Thu Cúc như vậy, trong lòng Sở Hân Di lạnh lùng hừ một cái, không nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn Thu Cúc.

Thân là chủ tử, nên có khí thế của nhất định phải có, nàng không thể như nha hoàn lui về phía sau.

Mặc dù đối mặt với hành động hung hăng của Thu Cúc hai chân nàng cũng muốn chuột rút, nhưng Sở Hân Di vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, cưỡng chế trấn tĩnh hỏi Thu Cúc, “…Ngươi cũng là nha hoàn của đại phu nhân? Tên gọi là gì?” Chỉ cần tiểu nha đầu này dám thừa nhận là nha hoàn của Chân Thập Nương, nàng sẽ không sợ.

Trong Tướng quân phủ, dù sao vẫn có tôn ti.

Cái nha hoàn khác thấy chủ tử trấn tĩnh cũng không chạy trốn nữa, nhưng cũng không dám tiến lên, nơm nớp lo sợ tiến đến phía sau Sở Hân Di, từ xa giằng co với Thu Cúc.

Dù sao cũng không phải là người ngang ngược, vừa rồi Thu Cúc cũng là bị ép, bây giờ thấy tất cả mọi người không dám tiến lên, nàng cũng không động thủ nữa, chỉ cầm xẻng hung hăng trừng mắt nhìn mọi người.

Nhìn Hỉ Thước không có xảy chuyện gì, Chân Thập Nương mới thở ra một hơi, nàng bước nhanh vòng qua mọi người tới trước mặt Hỉ Thước, “Trên mặt đất lạnh, ngươi mau đứng lên.” Liếc mắt nhìn thấy hai má Hỉ Thước đều sưng lên, bất giác khẽ hô một tiếng, “Trời, đánh kiểu gì thành như vậy?”

“Nô tỳ không có việc gì.” Hỉ Thước lắc đầu không chịu đứng lên, giảm thấp thanh âm nói, “Tiểu thư chưa thấy qua, nàng chính là Sở di nương, là người đang cầm quyền đích thực phía sau Tướng Quân phủ, chúng ta đắc tội không nổi…” Dùng sức đẩy Chân Thập Nương ra bên ngoài, “Tiểu thư đừng để ý, để nô tỳ quỳ đi, nàng trút giận trên người nô tỳ sẽ không làm khó người nữa.” Bằng không để cho nàng trở về bẩm báo trước mặt Trầm Chung Khánh, cũng không phải là chuyện giỡn.

“…Ta vốn dĩ không định quản ngươi!” thanh âm Chân Thập Nương lạnh lùng, mang theo một cỗ tức giận, “Chỉ là, ngươi vẫn không đứng dậy, động thai khí sảy thai, cẩn thận sau này ngươi nếu sẽ không thể có hài tử nữa!”

Sống hai đời, nàng chưa thấy qua người hèn nhát như vậy!

Quỳ ở đó một tiếng cũng không nói để mặc cho người ta dùng sức đánh, cũng không bằng tiểu Thu Cúc nhà nàng, không cần biết đối phương là ai, chưa nói tên đã đánh.

Lời này có tác dụng, Hỉ Thước cả kinh sắc mặt trắng bệch, không dám quỳ nữa, dùng sức đỡ Chân Thập Nương đứng lên, ánh mắt lướt qua Sở Hân Di đang ở sau lưng Chân Thập Nương, thân thể không ngừng được run run một lê một hồi, trước đây lúc ở Trạng Nguyên phủ nàng cũng thường chịu đòn, cũng đã quen rồi, nàng một chút cũng không sợ, chỉ là lo lắng tiểu thư nhà nàng vì chuyện này bị Trầm Chung Khánh trách phạt, bị Trầm Chung Khánh nhân cơ hội mượn cớ đuổi ra khỏi tổ trạch.

Sở Hân Di này cũng không phải là người khác, nàng là người Trầm Chung Khánh yêu thương, nghe nói Trầm Chung Khánh cưng nàng lên tận trời, muốn sao cũng không dám lấy trăng.

Thân là người bị trượng phu ruồng bỏ, các nàng sao có thể chọc được?

Thấy Hỉ Thước hoảng sợ nhìn phía sau mình, Chân Thập Nương chậm rãi xoay người.

Bất giác hít một hơi lãnh khí.

Chỉ thấy Sở Hân Di mặc phù dung hoa thêu kim ti, áo khoác bạch ngân làm bằng lông hồ ly trắng như tuyết, chân mang một đôi tiểu ngoa da hươu đỏ rực, dẫm trên mặt tuyết bạch ngọc, đặc biệt chói mắt, tóc mây bồng bềnh với những trang sức thạch anh khảm thêm những viên chân trâu xung quanh, một viên bảo thạch sắc hồng rủ xuống bên trán.

Mi như mặc họa, mắt như thu thủy, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại không nói rõ ra được bộ dáng mềm mại đáng yêu mà tinh tế.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro