Chương 67:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 67

Đang lúc căng thẳng, ngoài cửa có tiếng bước chân nhốn nháo, Lý Trường Hà đỡ Hỉ Thước vội vã đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trầm Chung Khánh, Hỉ Thước quỳ bịch một tiếng xuống, “…Đều là nô tỳ không tốt, chọc Sở di nương tức giận, nô tỳ nguyện ý bị phạt, cầu Tướng quân không nên trách tội tiểu thư.”

Nhìn thấy khuôn mặt sưng vù chưa tan của Hỉ Thước, thân thể Trầm Chung Khánh chấn động, thầm nghĩ, “Di Nhi nói chỉ là tát hai cái,sao lại đánh thành như vậy?” Đột nhiên, hắn cũng nhớ tới chuyện Vinh Thăng nói bốn năm trước Hỉ Thước đến Trạng Nguyên phủ xin giúp đỡ bị đánh thành đầu heo.

“Ngươi không muốn sống nữa, trời lạnh như vậy đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới đây!” Thấy Hỉ Thước vẫn đang không ngừng thở dốc, Chân Thập Nương cả kinh đứng lên, “…Ngươi mau đứng lên, cẩn thận động thai khí.” Tiến lên đỡ dậy.

“Cầu xin Tướng quân không nên trách phạt tiểu thư.” Hỉ Thước bướng bỉnh quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.

Chân Thập Nương trong lòng đau xót.

Nàng rốt cuộc là nô tỳ của ai a, chẳng trách năm đó chiến tranh kháng Nhật Trung lại có nhiều hán gian như vậy, hóa ra thật sự là người sợ ác nhân, hắn chỉ đen mặt một chút Hỉ Thước liền thay đổi lễ.

“Mang thai bảy tám tháng rồi, một khi động thai khí chính là nhất thi lưỡng mệnh!” Nói là nói với Hỉ Thước, ánh mắt Chân Thập Nương lại nhìn Trầm Chung Khánh, trong giọng nói cố gắng hết sức đè nén tức giận.

Trầm Chung Khánh bèn quét mắt về phía nàng, cúi đầu lạnh lùng nói, “Ngươi đứng dậy đi.”

Hỉ Thước đứng dậy, nơm nớp lo sợ đem chuyện đã xảy ra nói một lần.

Sự thực xảy ra trước mắt, đột nhiên, Trầm Chung Khánh có chút mất hết hứng thú.

Một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng, “…Vô luận như thế nào, ngươi không nên tát nàng.”

Cứ mang theo bộ mặt sưng vù như đầu heo trở về như thế, bây giờ toàn bộ Tướng Quân phủ đều nhớ ra hắn còn có một ác thê uy danh truyền xa rồi, náo Sở Hân Di khóc sướt mướt không dứt, mẫu thân ép buộc hắn hòa ly ngay đêm nay, hơn nữa tuyên bố phải lập tức đuổi ra tổ trạch, không được mang đi ngay cả một cây kim ra khỏi Trầm gia.

“Nàng tát Hỉ Thước.” Chân Thập Nương nhỏ giọng nói lầm bầm, trong lời nói có cỗ tiểu hài tử đấu khí bướng bỉnh.

Trầm Chung Khánh kinh ngạc ngẩng mắt lên. Đã thấy thần sắc nàng thản nhiên, không một tia xấu hổ.

Rốt cuộc cái tính tình tính toán chi li trừng mắt có thù tất báo này vẫn là không có sửa a.

Vốn dĩ trong lòng còn có chút tức giận, nhưng nghĩ đến Chân Thập Nương năm năm trước còn kiêu căng gấp mười gấp trăm lần so với bây giờ, Trầm Chung Khánh đột nhiên liền tiêu tan sinh khí, hơn nữa có loại thản nhiên an ủi, không hề tìm mọi cách tịch cãi lại cùng lấy cớ càn quấy. Nàng có thể tâm bình khí hòa đem chuyện này giải thích rõ như vậy, đã là hiếm thấy rồi, hắn thực sự không cần thiết tính toán với nàng nhiều.

Dù sao, lần này sai là Sở Hân Di.

Hơn nữa, tính tình Chân Thập Nương chính là như vậy.

Hỉ Thước mang thai bị đánh thành như vậy. Nếu không hoàn thủ đánh lại, thì nàng không phải là Chân Thập Nương rồi!

Mấy tháng qua, trong lòng Trầm Chung Khánh vẫn có loại mơ hồ bất an. Hắn cảm thấy Chân Thập Nương tựa như thay đổi linh hồn, bị yêu nghiệt bám vào người, bằng không, một người sẽ không đột nhiên thay đổi tính cách, đây cũng là hắn lưu luyến tài nấu nướng tinh xảo của nàng, thưởng thức tài đánh cờ cao siêu của nàng, nhưng cũng là nguyên nhân trốn tránh như trạch không đến tổ trạch.

Đến lúc này, Trầm Chung Khánh đã tin chắc. Chân Thập Nương chính là Chân Thập Nương của trước đây, chỉ là năm năm sinh sống nghèo khó, làm cho nàng trở nên ẩn nhẫn bình tĩnh. Từ đó sinh ra sự thoải mái nhìn thấu thế sự.

“Đi nấu tô mì lên đây.” Đêm nay chuyện hòa ly không thể nói rồi, hay là chờ ngày mai đi.

Nấu mì?

Toàn bộ tinh thần còn đang nghĩ càm sao để nói chuyện tiếp, Chân Thập Nương có chút không theo kịp suy nghĩ của thượng Trầm Chung Khánh. Nàng kinh ngạc nhìn Trầm Chung Khánh, thầm nghĩ: “Không phải nói lập tức đi sao? Tại sao lại muốn ăn cơm?”

“. ..Hôm nay muộn rồi, chắc là không tìm được khách điếm, tạm thời ở đây một đêm đi.” Trầm Chung Khánh nghiêm mặt giải thích.

Trên mặt Hỉ Thước Thu Cúc đã lộ ra bộ dáng tươi cười.

Chân Thập Nương ai thán một tiếng, thời đại này có nhà là giá trị nhất, ai có phòng người đó là lão đại, đây là nhà hắn, hắn là lão đại hắn nói là được.

Mì sợi dẻo dai, tiếu vị vị thơm ngon, một khay mì tiếu vị lớn được bưng lên, hai người ngay cả nước cũng uống không còn một giọt, Vinh Thăng còn có chút chưa thỏa mãn.

Chân Thập Nương nghi ngờ, đêm hôm khuya khoắt, ăn ăn no như thế, bọn họ liệu có bị rối loạn tiêu hóa hay không?

Bất quá đây cũng không phải là chuyện nàng lao tâm khổ trí, phân phó Thu Cúc đem đệm chăn của mình dọn đi, đem hai người dàn xếp ở đông phòng.

Suốt đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, khi Trầm Chung Khánh tỉnh lại, Chân Thập Nương sớm đem Giản Vũ, Giản Văn mang đến hậu viện, lại làm một mâm bữa sáng tinh sảo.

Dùng qua điểm tâm, Thu Cúc cùng Hỉ Thước song song trông coi Chân Thập Nương không dám rời đi.

“Các ngươi đi ra ngoài…” Trầm Chung Khánh đặt chén trà xuống, nói với ba người Hỉ Thước.

Vinh Thăng đáp lời, xoay người rời đi.

Hỉ Thước thì giữ lấy Chân Thập Nương.

“Đi đi…” Chân Thập Nương phách vỗ tay nàng an ủi.

Đây là Trầm Chung Khánh có việc muốn nói với nàng.

“Vậy… Tiểu thư cẩn thận…” Hỉ Thước bất an nhìn Trầm Chung Khánh một cái.

Chân mày Trầm Chung Khánh cau lại.

Chân Thập Nương vội vàng đẩy Hỉ Thước một cái.

Nhìn nàng và Thu Cúc song song đi ra ngoài, Chân Thập Nương đứng dậy đích thân rót trà cho Trầm Chung Khánh, “…Tướng quân hôm nay không trở về thượng kinh?”

“Thập Nương. . .” thanh âm Trầm Chung Khánh ôn hòa không ít.

Ngón tay bưng trà của khẽ run lên, tâm Chân Thập Nương đột nhiên nhảy xuống, nhân thể đem chén trà đặt ở trước mặt Trầm Chung Khánh, “Thiếp có chuyện muốn cầu Tướng quân.”

Đang do dự nói như thế nào ra chuyện hòa ly, nghe xong lời này, Trầm Chung Khánh dường như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhẹ nhàng, “Thập Nương có việc mà cứ nói.” Dù sao cũng là phu thê một thời gian, trước khi hòa ly, có thể tận lực thỏa mãn nguyện vọng của nàng coi như là tận tâm.

“Thân thể này của thiếp sợ là cũng sống không được lâu nữa…” Chân Thập Nương lại rót cho mình một ly trà, xoay người ngồi xuống, “Chỉ là Thu Cúc Hỉ Thước đã theo ta một thời gian rồi, mong Tướng quân tốt xấu gì có thể giữ lại các nàng, ở ngoài thôn trang của Tướng Quân để các nàng mưu sinh, các nàng có thể suốt đời vô lo, thiếp cũng nhắm mắt.”

Nàng không còn sống lâu nữa?

Nhớ tới cơ thể nàng nhẹ như tơ liễu, Trầm Chung Khánh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không hiểu sao, tâm hắn hung hăng co rút lại.

“Bốn năm trước… Xảy ra… Chuyện gì?”

Đương nhiên là sinh nhi tử cho ngươi!

Trong lòng phàn nàn, ngoài miệng lại không dám nói ra, nghĩ đến Giản Vũ, Giản Văn đều theo họ của cha mình ở kiếp trước, lòng Chân Thập Nương ổn định xuống không ít, trong miệng nói qua loa, “Đại phu nói ta nhiều nhất… có thể sống… Hai năm…”

Thật sự chỉ có thể sống hai năm sao?

Nàng nói sao lại vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng) như vậy?

Dường cái cần đối mặt hai năm sau không phải là sinh tử, mà là đi chơi xuân.

Một tướng thành danh muôn đời khô, thân là Tướng quân tung hoàng sa trường, hắn đã quen nhìn sinh tử, càng quen nhìn người giãy dụa trước cái chết, bởi vì tham sống. Có bao nhiêu người phản bội trước trận chiến, bối hữu tang nghĩa, mãi chủ cầu dung*, nhưng lại không có mấy người có thể đem một chữ chết nói vân đạm phong khinh như vậy!

*Bối hữu tang nghĩa, mãi chủ cầu dung: bán đứng tình anh em, bán nước để sống (đây là ý ta tự hiểu thôi, không biết đúng không nữa)

Lẳng lặng nhìn Chân Thập Nương, đáy mắt Trầm Chung Khánh lóe lên một tia hoang mang.

Nhìn ánh mắt bình tĩnh mang theo cảm giác có thể nhìn thấu thế sự ở trước mắt, Trầm Chung Khánh bỗng nhiên nhớ tới  ba ngày trước mình tới chỗ này. Nàng đi Lâm Trấn tìm kiếm danh y.

Có lẽ đây là sự thật.

Ý niệm này vừa lóe lên, trong lòng Trầm Chung Khánh không khỏi phiền não, hắn đứng lên, sãi bước đi ra ngoài.

Chân Thập Nương ngồi không nhúc nhích, trong mắt có loại giống như trầm tĩnh thoát tục.

“Tiểu thư!” Trầm Chung Khánh vừa ra ngòai. Thu Cúc Hỉ Thước liền vọt vào tới, “Hắn cùng người nói hòa ly rồi?”

Thấy Chân Thập Nương lắc đầu, thanh âm Hỉ Thước có cổ hưng phấn sắc nhọn.”Ngươi chưa đáp ứng?” Cho nên hắn mới nổi giận đùng đùng đi?

“Hắn chưa nói…” Chân Thập Nương lại lắc đầu.

“. . .”

Tướng quân kia thế nào lại tức giận bỏ đi?

Lời đang nói Hỉ Thước bên miệng vẫn đảo quanh, nàng tâm thần bất định  nhìn Chân Thập Nương.

“Đem cờ vây lấy ra đây…” Chân Thập Nương đứng dậy đi tới trên giường.

Thu Cúc mang bàn qua giường gạch, tiểu tâm dực dực bày xong cờ.

Xoạch, Chân Thập Nương đem hắc tử trong tay đặt ở chỗ tinh giác, tiện tay lại nhặt lên một bạch tử, bày ra từng viên từng viên, thần sắc Chân Thập Nương vẫn như cũ, tâm lại nước đun sôi cuồn cuộn không dứt.

Hỉ Thước cùng Tiêu Dục đều nói hắn là một người trọng tình trọng nghĩa.

Người có tình thì lòng dạ chính trực. Nàng đánh cuộc hắn là một người chính trực, sẽ không gạt bỏ nàng trong khi nàng đang bệnh tật, cho nên trước khi hắn nói ra chuyện hòa ly mới cướp lời nói ra mình không sống được bao lâu nữa.

Nói bóng gió. Hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm hai năm nữa sẽ tự do, bọn chúng cũng không cần thiết hòa ly rồi.

Nhưng đây cũng là một thanh kiếm hai lưỡi, đem chỗ yếu của mình tiết lộ cho đối thủ. Nếu nàng đoán sai, hắn là một tiểu nhân vì đạt mục đích mà không từ bỏ thủ đoạn, vì sớm muốn mượn quyền thế của thông gia mà leo cao, liền có thể túng quẫn, dâng tấu chương thỉnh Vạn Tuế hưu nàng.

Bảy năm vô xuất, lại thêm thân mắc bệnh hiểm nghèo, nàng phạm vào hai điều trong thất xuất, mặc dù có chỉ dụ của Tiên Đế, Vạn Tuế cũng có thể cho phép.

Chậm rãi buông một con cờ, hành động Chân Thập Nương chưa bao giờ nặng nề như vậy.

Nước cờ này nàng đi đúng hay sai?

Một khi sai rồi, nàng nên làm như thế nào?

Văn ca Vũ ca còn nhỏ… Nàng lại chỉ có hai năm thọ mệnh… Thân thể gầy yếu như vậy, chẳng lẽ thật sự phải dẫn theo bọn chúng đến nhờ vả Tiêu Dục… Lắc đầu, Tiêu Dục là mạc nghịch chi giao với Trầm Chung Khánh, thấy tướng mạo Văn ca Vũ ca, với sự thông minh của hắn hoàn toàn có thể đoán được xuất thân của bọn họ.

Đến cuối cùng, vẫn là hoàn cảnh mẫu tử chia lìa!

“Đem hộp kẹo oa ti mang đến hậu viện đi…” Chân Thập Nương ba một tiếng lại rơi xuống một nước cờ.

Hỉ Thước kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau với Thu Cúc.

Chân Thập Nương luôn luôn lấy mình làm gương dạy dỗ hài tử, từ trước đến nay không lấy đồ ra dụ dỗ, hôm nay vừa mở miệng liền nói mang kẹo đi dỗ, hiển nhiên là lòng rối loạn.

Đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

Thu Cúc nín miệng, lộ ra một bộ dáng muốn khóc, Hỉ Thước hung hăng liếc mắt trừng nàng, dùng nhãn thần ý bảo nàng đi lấy kẹo.

“Tướng quân…” Cầm kẹo, Thu Cúc vừa mở cửa, ngoài cửa Trầm Chung Khánh đang đưa tay muốn đẩy cửa, bị dọa sợ đến run run một cái, kẹo oa ti trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Nghe thấy tiếng kêu của Thu Cúc, Hỉ Thước run run một cái, “…Tướng quân trở về.” vội vã xuống đất đi ra mở cửa.

“…Tướng quân đã trở về.” Thấy Trầm Chung Khánh mặt không đổi đi vào phòng, Chân Thập Nương bỏ bạch tử trong tay xuống, vỗ vỗ tay đứng lên.

Hỉ Thước sớm đã cầm lấy giầy.

“Thu thập một chút, chúng ta đi ra ngoài.” Trầm Chung Khánh liếc mắt nhìn bàn cờ vây đang bày dở trên giường.

“Tướng quân muốn dẫn tiểu thư đi đâu?” Hỉ Thước bất an hỏi.

Không nói, Trầm Chung Khánh ở bên cạnh giường gạch ngồi xuống, cúi đầu nghien cứu ván cờ Chân Thập Nương vừa mới bày.

Hỉ Thước còn muốn hỏi lại, bị Chân Thập Nương một níu lại, “..Lấy cái khăn hoa sắc bảo và cái bối (túi nhỏ) mang ra đây cho ta.”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro