Chương 68: Vấn y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 68: Vấn y

Hầu hạ Chân Thập Nương rửa mặt chải đầu hoàn tất, Hỉ Thước mới phát hiện Trầm Chung Khánh đã thuê xe ngựa, bất giác kinh ngạc nhảy lên.

“…Tướng quân thuê xe ngựa, xem ra phải đi đường xa, tiểu thư thay áo bông đi.” Nàng cố ý đi ra ngoài nhìn, xe ngựa Trầm Chung Khánh thuê cũng không suy nghĩ chu đáo như Cố Mãi Biện, bên trong đặt một lò sưởi.

Áo bông kia quá dầy, không chùm lên được ngoại y, lại nhiều miếng vá, cùng đi ra ngoài với Trầm Chung Khánh… Hắn sẽ rất khó xử đi?

Cúi đầu suy nghĩ một chút, Chân Thập Nương lắc đầu, “Cứ như vậy đi.”

“Vậy cầm chăn đệm cửa hàng lót trên xe.” Hỉ Thước nói, cũng không đợi Chân Thập Nương đáp ứng quay đầu dặn dò Thu Cúc, “…Đi ôm chăm đệm ra đây.”

Khom lưng đang muốn lên xe ngựa, nhìn thấy Thu Cúc ôm ra một bộ chăn đệm, Trầm Chung Khánh bèn nhíu chặt mày, lại cúi đầu nhìn không gian nhỏ hẹp của xe ngựa, mở miệng liền muốn bảo ôm trở về, ánh mắt đảo qua thấy thân thể gầy yếu của Chân Thập Nương, do dự một chút, lại vội lách qua một bên.

Lên xe ngựa, Trầm Chung Khánh hạ màn xe xuống, quay đầu lại phân phó xa phu, “Đi thôi!”

“Cha…” Xa phu vung roi, chi nha một tiếng, bánh xe xe ngựa chậm rãi chuyển động.

Bên kia Vinh Thăng cũng phi thân lên ngựa theo sau.

“Tiểu thư!” Xe ngựa vừa mới ra khỏi ngõ, Thu Cúc từ phía sau thở hổn hển  đuổi theo, một mặt lên tiếng gọi.

“Dừng xe.” Chân Thập Nương vén màn xe lên, “Chuyện gì?”

“Ấm lô của Tiêu đại nhân mang tới…” Thu Cúc giơ ấm lô được tráng men chạm khắc đàn hạc trong tay lên, “Than không nhiều lắm, Hỉ Thước cô cô nói còn có thể đốt một … hai… Canh giờ, tiểu thư mang bên người tốt xấu gì có thể đỡ khổ hơn một chút.” thân thể Chân Thập Nương sợ lạnh, Trầm Chung Khánh lại không nói đi đâu, thời gian ngồi xe ngựa là bao nhiêu, Hỉ Thước thật sự lo lắng.

Thế nhưng cái sát tinh mặt lạnh này cũng không phải là loại người mà chủ tớ ba người các nàng có thể chọc được.

Chân Thập Nương nghe xong cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Thu Cúc này, đây không phải là công khai nói cho hắn biết mình bất an vu thất sao?

Lại thêm một lý do hưu thê!

Nhớ tới lần trước chỉ thấy chính mình nói chuyện với Trương Chí, giọng nói hắn cũng mang theo vài tia chất vấn hỏi nàng đã từng nghĩa qua tái giá hay chưa, lần này phát hiện nhận đồ quý giá của người ta như vậy, tang chứng cũng có, không biết nàng có thể bị hành quyết ngay tại chỗ hay không?

Càng nghĩ càng chột dạ. Ấm lô trong tay Thu Cúc bỗng như một ngọn núi Thái Sơn đè xuống, Chân Thập Nương chỉ cảm thấy cái lỗ tai vâng lên những tiếng ông ông.

Tốt nhất có thể ngay lập tức làm biến mất cái ấm lô này, không có chứng cứ, nàng có thể sống chết phủ nhận với hắn.

Vô lượng thần thông, biến, biến, biến…

Trong lòng thầm nói câu chú ngữ có thể làm biến mất đồ vật trong phim hoạt hình của kiếp trước, Chân Thập Nương hy vọng lão thiên thấy nàng là người chuyển kiếp mà suy nghĩ. Có thể để cho cái ấm lô này lập tức tiêu thất.

Mãi đến khi chi nha một tiếng, xe ngựa lại khởi động, Chân Thập Nương phát hiện, ấm lô vẫn hoàn hảo cầm ở trên tay nàng, hơn nữa. Thần sắc nàng vẫn tự nhiên mà ôm nó vào trong ngực.

Ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Trầm Chung Khánh.

Vẫn là bộ dáng mang thần sắc lạnh đến chết người, nhìn không ra hỉ nộ.

Xe ngựa chạy gần một nửa canh giờ, dừng lại trước một cửa viện u nhã tĩnh mịch.

“…Chung đại phu ở nhà không?” Vinh Thăng nhảy xuống xe ngựa tiến lên gõ cửa.

Chung đại phu?

Chân Thập Nương quay đầu nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

“Chung đại phu này là thần y nổi tiếng gần xa. Biệt hiệu là diêm vương sầu, để hắn bắt mạch cho ngươi, có lẽ… Có thể trị khỏi…” Trầm Chung Khánh xoay mặt đi, thần sắc có chút không được tự nhiên.

Là không tin lời của nàng, hay là thật tâm xem bệnh cho nàng?

Chân Thập Nương hơi híp mắt nhìn bóng lưng rộng của Trầm Chung Khánh, ngưng mi trầm tư.

Chung đại phu bốn lăm bốn sáu tuổi, vừa mập vừa lùn, cười như gặp phật Di Lặc. Nhìn thấy Trầm Chung Khánh đứng ở cổng, bị dọa không ít, liên tục hành lễ.”Tướng quân có việc bảo người truyền một tiếng là được rồi, lại đích thân đến, dọa chết tiểu nhân rồi…” Quay đầu lại gọi gia nhân.”Trầm tướng quân tới, mau ra đây chào!”

Trầm Chung Khánh xua tay ngăn cản, đã không còn kịp rồi, Chung phu nhân sớm đã mang theo hai đứa con trai thụ sủng nhược kinh chạy đến, mọi người chào hỏi một hồi, Chung đại phu mời đám người Trầm Chung Khánh đến phòng khách, sai người pha một bình trà mao tiêm tây hồ thượng hạng, “Tướng quân lần này tới là…”

“Xem bệnh. . .” Trầm Chung Khánh chỉ vào Chân Thập Nương.

Từ lúc vào cửa Trầm Chung Khánh vẫn chưa giới thiệu, Chung đại phu cũng không dám hỏi nhiều, nghe hắn bảo mình xem bệnh cho nữ tử trầm tĩnh như cúc này, bèn nhìn về phía nàng dò xét, “Vị này chính là…”

Mình một thân bố y kinh sai, Trầm Chung Khánh lại gấm vóc trên người thân, nói là phu thê thực sự không hợp, Chân Thập Nương bèn nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

“Là thê tử.” Trầm Chung Khánh thanh âm bình thản, “Bị huyết hư, làm phiền Chung đại phu khám một cách cẩn thận.”

Thê tử?

Chung đại phu chớp chớp mắt.

Tướng Quân phủ cũng không thiếu bạc, sao có thể ăn mặc keo kiệt như vậy?

Trong lòng nghi ngờ, Chung đại phu cũng không dám nhìn Chân Thập Nương nữa, khẽ cúi đầu, cung kính thỉnh nàng đưa tay.

Chân Thập Nương tự nhiên hào phóng vén tay áo lên, lộ ra cổ tay mảnh khảnh tái nhợt.

“Trầm phu nhân bệnh đã bao lâu rồi?” Chuẩn mạch xong, Chung đại phu hỏi.

“Bốn năm?”

“Vì sao mà bị?”

“Cái này…” Chân Thập Nương nhìn Trầm Chung Khánh liếc mắt, hơi chần chờ, chậm rãi nói, “Băng huyết.”

“Vì sao lại bị băng huyết, lúc đó cứu chữa thế nào?” Chung đại phu bỗng nhiên ngồi thẳng người. Trầm Chung Khánh cũng ngồi thẳng người, không hề chớp mắt nhìn Chân Thập Nương.

Hắn vẫn luôn muốn biết, nàng đã từng đã trải qua loại đau khổ gì.

Do dự một chút, Chân Thập Nương lắc đầu, “Ta cũng không hiểu đại phu chữa trị như thế nào, chỉ biết là lúc đó uống rất nhiều thuốc, hình như có đương quy, hoàng kì, kê huyết đằng…” Đem phương thuốc mình dùng trước đây và bây giờ nói ra hết thảy.

Nhìn toa thuốc này cùng bệnh trạng của nàng rõ ràng chính là hậu sản rong huyết!

Chung đại phu không thể tin nhìn Chân Thập Nương, nếu là hậu sản rong huyết, nàng có thể sống đến bây giờ thật là kỳ tích, là ai khám cho nàng?

Cho đến hôm nay, hắn chưa từng thấy qua hậu sản rong huyết nào có thể sống lâu như vậy, một phát hiện mới đại lục làm cho tâm Chung đại phu hưng phấn bang bang chực nhảy, giống như chính mắt lão vừa nhìn thấy những tầng hào quang của Phật Di Lặc, mở miệng muốn hỏi có phải hậu sản rong huyết hay không, là ai trị? Đối mặt với con ngươi tĩnh lặng như tử thần của Chân Thập Nương, câu hỏi vừa mới đưa ra liền cắm ở nơi cổ họng.

Có thể đem phương thuốc nói rõ ràng như thế, hiển nhiên là một người hiểu thuốc, nàng sao có thể không hiểu lúc đó chữa trị như thế nào?

Lập tức nghĩ đến Chân Thập Nương tránh không đáp câu hỏi rong huyết thế nào, nghĩ đến cái nhìn trước đó của Chân Thập Nương về phía Trầm Chung Khánh trả lời rong huyết, lại nghĩ đến Trầm Chung Khánh vừa vào cửa bèn nói năng thận trọng đối với việc này, lại nghĩ tới bên ngoài vẫn đồn đãi Trầm Chung Khánh không con, Chung đại phu giật mình rùng mình một cái.

Chuyện này nhất định có bí ẩn khác, không thể cho ai biết!

Hành y hơn  ba mươi năm, Chung đại phu cũng thường ra vào hầu môn đại trạch, đối với bí mật không thể nói ra ngoài trong đại trạch môn này cũng không xa lạ gì.

Chỉ là, bỏ lỡ cơ hội để hiểu biết một chút về phương pháp mới trị liệu rong huyết thật đáng tiếc.

Trong mắt Chung đại phu vừa hiện lên một tia thất vọng. Hồi phục lại nghĩ tới với quyền thế hiển hách của Trầm Chung Khánh, còn không biết tìm bao nhiêu danh y rồi, tốn bao nhiêu bạc mới duy trì mạng của nàng cho đến bây giờ, nếu đặt ở hàn môn tiểu hộ (gia đình nghèo khó) nói không chừng đã sớm chết rồi, chưa hẳn là người đó có thuật xoay chuyển trời đất như vậy, trong lòng hắn lại ổn định đi rất nhiều. Thần sắc trên mặt cũng bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ, “Nàng chung quy sống không được bao lâu, ta cũng không giao thiệp quá sâu, nguyên nhận bệnh này không hỏi cũng được.” Chỉ là. Hắn lại nhíu mày, “Không chuẩn đoán được nguyên nhân bệnh, toa thuốc này kê đơn thế nào?”

Suy đoán bệnh là một chuyện. Từ trong miệng bệnh nhân xác nhận lại là một chuyện khác.

Không biết trong khỏng thời gian chớp nhoáng này Chung đại phu suy nghĩ nhiều như vậy, thấy hắn thần sắc biến đổi không ngừng, cuối cùng lại nhíu mày, tâm Chân Thập Nương từ từ treo lên, “…Thế nào, toa thuốc này có vấn đề gì sao?”

Mấy năm qua nàng đổi mấy phương thuốc dưỡng huyết, thân thể lại càng ngày càng kém, không có tiền dưỡng bệnh thường xuyên ngừng uống thuốc vì hết lương thực dĩ nhiên chỉ là một mặt. Chân Thập Nương nghi ngờ có phải phương pháp trị liệu của mình không đúng hay không, thường nói bác sĩ không thể chữa bệnh cho chính mình, Chung đại phu danh tiếng bên ngoài này. Được xưng Diêm Vương Sầu, nàng rất muốn nghe một chút kiến giải của hắn.

“Phương thuốc phu nhân dùng không có vấn đề, chỉ là…” Chung đại phu có chút do dự. Ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

“…Ngươi đi ra ngoài trước.” Trầm Chung Khánh nhìn Chân Thập Nương phân phó nói.

Nàng cũng là đại phu!

Được Chung đại phu chỉ điểm, có lẽ nàng sẽ nắm chắc chữa khỏi bệnh của mình, bướng bỉnh ngồi đó một lát, thấy thái độ Trầm Chung Khánh kiên quyết, Chân Thập Nương không cam lòng đứng lên.

“Bệnh của thê tử thế nào, có trở ngại gì sao?” Nhìn nàng cho đến lúc không thấy ảnh, Trầm Chung Khánh mới nghiêng người qua, trong mắt mang theo lau một cỗ quan tâm không chút che giấu nào.

Chung đại phu lắc đầu, “Tôn (cách gọi cao quý) phu nhân mạch đập mạnh mà chậm, là thủy cốc quá nhỏ không thể nuôi dưỡng máu dẫn đến chứng âm huyết hư…” rủ rỉ nói một tràng.

Trầm Chung Khánh một câu cũng nghe không hiểu.

Hắn không kiên nhẫn khoát khoát tay, “Ngươi chỉ cần nói bệnh của thê tử nếu chữa khỏi thì cần bao nhiêu thời gian?” Lại nói, “Bạc không là vấn đề.”

Sắc mặt Chung đại phu đằng đỏ lên, “Tôn phu nhân máu…” Muốn nói máu không vận chuyển khí đã không có thuốc nào cứu được, sợ Trầm Chung Khánh nghe không hiểu lại không nhịn được, thanh âm Chung đại phu dừng lại, “Tinh huyết đã hao hết, như đèn cạn dầu…” Lắc đầu, không nói tiếp.

Trầm Chung Khánh giữ lấy hắn, “Ngươi nói…”

Chung đại phu gật đầu, “Nếu hảo hảo điều dưỡng, ít hao tổn tinh thần, có lẽ có thể sống thêm nửa năm, một năm.”

“Nàng nói toàn bộ là sự thật!” tay Trầm Chung Khánh từ từ buông thõng xuống.

Bỗng nhiên lại ngẩng đầu, chân thành nhìn Chung đại phu, “Chung đại phu được xưng là Diêm Vương Sầu, tuyên truyền nói ngay cả Diêm vương gia thu nhận người trong danh sách ngài cũng có thể cướp về, lẽ nào cũng không có biện pháp?” Trong giọng nói mang theo một tia hy vọng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Chung đại phu cười khổ, “Bệnh có lục không trị, cơ thể gầy yếu không thể uống thuốc không trị, tôn phu nhân là trọng bệnh khó chữa, thân thể suy yếu đã không thể chịu được dược lực, mặc dù Hoa Đà tái thế cũng khó xoay chuyển trời đất.” Lắc đầu, “Phương thuốc mà tôn phu nhân đang dùng hiện nay đã là tốt nhất rồi…”

. . …………

“Trầm phu nhân đâu?” Đưa Trầm Chung Khánh đi ra phòng khách, không thấy Chân Thập Nương, Chung đại phu gọi Chung phu nhân tới hỏi, “…Tướng quân muốn về.”

“Trầm phu nhân ngắm tuyết ở phía sau viện…” Chung phu nhân phúc thân chào Trầm Chung Khánh, “Tướng quân chờ chút, ta lập tức đi tìm nàng.”

“Để ta tự đi.” Trầm Chung Khánh nói, cất bước đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh mờ nhạt đứng dưới tán cây héo khô kia, Trầm Chung Khánh dừng bước, chăm chú đánh giá.

Nàng rất sợ lạnh, hình như khăn hoa sắc bảo rất hợp cái bối cùng bộ áo bông dày, nhưng mặc dù như vậy, nhìn từ phía sau, eo vẫn rất uyển chuyển.

Nàng quá gầy!

Xem ra đúng như theo lời của Chung đại phu, nàng là máu huyết đã tiêu hao hết.

Giai nhân hương tiêu ngọc nát, nàng là thật sự sắp sẽ chết đi từng chút từng chút một như vậy, ở trong cái tuổi đẹp nhất. Cũng giống như tuyết trên mặt đất, hễ gặp mưa xuân sẽ tan đi, không còn dấu vết. . .

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro