Chương 69: Dạo phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 69: Dạo phố

Không phải là chưa từng thấy qua tử vong, tung hoành sa trường, các tướng sĩ gãy chân, bị đâm thủng ngực, cắt mất đầu, mỗi ngày đều có máu chảy đầm đìa của sự tử vong, thế nhưng, làm cho hắn lẳng lặng nhìn thấy một dáng người gầy yếu như vậy sinh mệnh đang trong độ tuổi hoa quý tựa như ngọn lửa đang dần dần bị tắt, trong nháy mắt đã thành tro, trong lòng Trầm Chung Khánh lại có một loại nặng nề không nói ra được…

Núi xa, cây khô, bóng lưng mảnh khảnh, phảng phất một bức tranh thuỷ mặc thê lương.

Trong lúc bất chợt, hắn cảm thấy ánh dương kia có chút chói mắt.

Cố gắng mở mắt ra nhìn, hắn sải bước đi tới.

“Tướng quân…” Nghe thấy tiếng bước chân, Chân Thập Nương xoay người.

“Chúng ta cần phải đi.” Trầm Chung Khánh đưa tay đỡ lấy đầu vai nàng.

Đối mặt với thần sắc hàn băng nghìn năm của Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương do dự một chút, “Kê đơn thuốc gì?”

Nhìn đơn thuốc, nàng có thể biết Chung đại phu có quan điểm gì đối với bệnh của mình.

“Không kê đơn thuốc…” thanh âm Trầm Chung Khánh vẫn không mang theo một chút nhiệt độ nào, nghe không ra hỉ nộ.

Chân Thập Nương kinh ngạc ngẩng đầu, môi giật giật, cuối cùng cũng không có phát ra âm thanh, vừa nhấc chân về phía trước viện đi đến.

Hắn quả nhiên chỉ là muốn xác nhận lời của nàng thật hay giả!

Nghe tiếng chân của mình đạp trên mặt tuyết phát ra những tiếng lộp cộp, trong lòng Chân Thập Nương có một cỗ thất vọng lờ mờ không rõ.

Trên tay đột nhiên trống không, Trầm Chung Khánh không khỏi hoảng hốt, bước chân đi theo.

Từ biệt cả nhà Chung đại phu, xa phu vung roi, “Giá!”

Xe ngựa chi nha một tiếng hướng phía trước chạy đi.

“…Ngô Đồng Trấn trên có Giản đại phu chuyên trị nghi nan tạp chứng, ngươi có thể có tìm hắn nhìn?” Trầm Chung Khánh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi.

Nghe thấy ba chữ Giản đại phu, tâm Chân Thập Nương đột nhiên nhảy lên, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

Hắn tại sao muốn hỏi cái này?

“Là Chung đại phu đề cử hắn.” Bị nhìn có chút mất tự nhiên, Trầm Chung Khánh quay đầu đi.

Hóa ra là như vậy.

Chân Thập Nương thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, “Nếu ta nói cho hắn biết chưa đi tìm, hắn liệu có đào khắp nơi tìm ra Giản đại phu hay không?” Mặc dù rất muốn biết, nhưng nàng cũng không dám cầm mạng đi đánh cuộc. Suy nghĩ một chút, nói, “Đơn thuốc kia chính là Giản đại phu kê.”

“Hắn cũng không có cách nào!” giọng nói Trầm Chung Khánh bỗng dưng cao lên mấy độ.

Làm cho tâm Chân Thập Nương vừa hạ xuống lại nhảy lên.

Giật mình chốc lát mới lấy lại tinh thần, cười trêu nói, “Bệnh có sáu điều không trị, nàng kê đơn thuốc kia cũng là làm hết sức mình rồi. Bệnh của thiếp phải xem thiên mệnh.”

Nhíu chặt mày, Trầm Chung Khánh không nói.

Chân Thập Nương lẳng lặng nghe âm thanh bánh xe ngựa chèn ép lướt qua lớp tuyết dày đọng lại.

Một lúc lâu, Trầm Chung Khánh đột nhiên lại hỏi, “Cái gì gọi là sáu điều không trị?” Hắn nhớ kỹ trong phòng nàng có thật nhiều sách thuốc.

“Là trích từ ‘sử ký ? Biển Thước (danh y thời Chiến quốc) liệt truyện’.” Chân Thập Nương giải thích, “…Bệnh có sáu điều không trị; Một không trị: kiêu ngạo không nói đạo lý. Hai không trị: coi nhẹ sức khỏe trọng tài. Ba không trị: không hài lòng với cơm áo. Bốn không trị: âm dương khí hư không xác định. Năm không trị: cơ thể gầy yếu không thể uống thuốc. Sáu không trị: tín vu bất tín y (ý nói mê tín không chịu tin vào bác sĩ).”

—— Ài.. cái này ta dịch theo cách hiểu của ta nha…

“…Đó không phải là thấy chết mà không cứu!” giọng nói Trầm Chung Khánh trong lúc bất giác lại cao lên.

Đây coi là cứu sống cái gì!

Người này tính tình ghê gớm thật, sao động một chút là phát hỏa?

Trong lòng Chân Thập Nương không khỏi khinh thường, kiên trì cùng hắn giải thích giống như Giản Văn, Giản Vũ, “Cũng không phải, cái gọi là “Không trị” không phải là không cho trị, càng không phải là thấy chết mà không cứu. Mà là sáu trường hợp này không dễ trị, trị rồi cũng khó mà thu hoạch được hiệu quả, cho nên phải đặc biệt cẩn thận, cũng là vì để tránh phát sinh tranh cãi cùng người bệnh…”

Đang nói. Xe ngựa chi nha một tiếng ngừng lại, Vinh Thăng đi tới trước xe, “Sắp đến Liễu Lâm Trấn rồi. Tướng quân có muốn dùng cơm trước hay không?”

Trầm Chung Khánh vén lên màn xe nhìn trời, đã giữa trưa, bèn gật đầu, “Dùng cơm trước đi.”

Vinh Thăng tìm đến tiệm cơm lớn nhất trong trấn.

Cùng Trầm Chung Khánh dùng cơm đi ra, Vinh Thăng không biết đi nơi nào, Chân Thập Nương đang do dự có cần đi trên xe ngựa chờ hay không, đã thấy Trầm Chung Khánh nhấc chân đi đến trù đoạn trang (tiệm tơ lụa) đối diện.

Hơi do dự, Chân Thập Nương liền đi theo.

Đúng dịp cuối năm, trù đoạn trang buôn bán đặc biệt náo nhiệt, người ra vào mua bộ đồ mới nối liền không dứt, phi thường náo nhiệt, nhìn thấy Trầm Chung Khánh khí độ bất phàm, chưởng quỹ đích thân chào đón, “Khách quan, ngài cần gì?”

“Ở đây có y phục may sẵn không?” ánh mắt Trầm Chung Khánh quét khắp nơi.

“Có, có…” Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng để Trầm Chung Khánh đi vào trong, “Y phục may sẵn ở trong phòng, khách quan mời đi theo tiểu nhân…” Lại quan sát Trầm Chung Khánh từ trên xuống dưới vài lần, “Khách quan mua cho mình hay mua cho người nhà? Đo qua chưa?”

“Lấy cho nàng mấy bộ…” Trầm Chung Khánh quay đầu lại chỉ vào Chân Thập Nương, “Chỉ nhặt những bộ tốt nhất.”

Mua quần áo không cần thử sao?

Nghe Trầm Chung Khánh nói là lấy, không phải là chọn, Chân Thập Nương chớp chớp mắt. Âm thầm suy đoán nếu chính mình kiên trì muốn mặc thử, hắn liệu có kiên trì chờ hay không?

Nhìn thấy chưởng quỹ buồn bực lấy ra hơn mười được làm thật tinh xảo, màu sắc rực rỡ gấm vóc xa xỉ, nói là áo bông, nhưng vì để lộ ra dáng người, những bộ được làm đều giống với giáo y (áo hai lớp), Chân Thập Nương đột nhiên liền nhớ lại một truyện cười kiếp trước:

Có một đoạn thời gian da chồn rất thịnh hành, các đồng nghiệp bàn bạc có nên cũng mua một kiện đi ra ngoài khoe hay không, chủ nhiệm khoa bèn nghiêm túc cau mày nói, “Ta thực sự không tưởng tượng được chúng ta mặc da chồn làm thuật, kiểm tra phòng bệnh sẽ ra dạng gì?”

Kết quả làm cho đồng sự cười ha ha, cũng bỏ phong trào khoe khoang ra khỏi ý nghĩ.

Thân là bác sĩ, các nàng mỗi ngày phần lớn thời gian đều ở phòng phẫu thuật hoặc phòng bệnh, làm sao có thời giờ đi ra ngoài khoe?

Nàng phải vì bôn ba sinh sống, mỗi ngày phải chế thuốc làm cơm nhìn hài tử rửa chén quét rác, không phải là các nữ nhân trong Tướng quân phủ, mỗi ngày không có việc gì, chuyên ăn mặc trang điểm xinh đẹp đấm đá nhau.

Nàng thực sự không tưởng tượng ra mặc những hoa lệ gấm vóc cóng đến run lẩy bẩy ở trù phòng rửa chén quét rác sẽ là một bộ dáng gì nữa. Thấy Trầm Chung Khánh thực sự đang sai chưởng quỹ theo như vóc người nàng chọn vài bộ không sai biệt lắm rồi gói vào, Chân Thập Nương vội vàng liên tục xua tay, “…Những y phục này đều quá mỏng, không thích hợp mặc lúc này.” Thấy Trầm Chung Khánh cau mày, bèn cười chỉ ra bên ngoài, “Tướng quân có lòng, không bằng mua chút vải vóc đi, thiếp tự mình làm cũng vừa ý.”

Trầm Chung Khánh chân mày nhăn thành một đoàn, hình như có chút rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn là đi ra ngoài, quan sát gian vải vóc ngoài.

Thấy Chân Thập Nương ăn mặc thô lậu, chưởng quỹ vốn dĩ coi thường nàng, cho nên nhìn thấy Trầm Chung Khánh không biết mua y phục may sẵn phải mặc thử hắn cũng không nhắc nhở, chỉ là một lòng một dạ nhặt y phục đắt tiền lên giới thiệu, ai biết câu nói đầu tiên của Chân Thập Nương để Trầm Chung Khánh thay đổi chủ ý, lúc này trong lòng liên tục hối hận.”Sớm biết như vậy, vừa rồi lấy lòng nàng thì tốt rồi.” Trong lòng hối hận, chỉ là sắc mặt mang đầy nét cười, cúi đầu khom lưng theo sát Chân Thập Nương giải thích, “Mùa đông trong phòng đều có lò sưởi dưới giường gạch, ra ngoài thì mặc áo khoác. Áo bông dùng quá dầy rồi…”

Chân Thập Nương sớm đã nhấc chân đi ra ngoài.

Thôn trấn không lớn, cửa hàng có mặt vải tốt nhất cũng không bằng y phục trên người hắn, Trầm Chung Khánh cúi đầu nhìn y phục của mình, lại quan sát nửa ngày, miễn cưỡng từ hàng có vải vóc tính chất tốt nhất chỉ hai xếp.”…Chọn hai xếp này đi.”

Đây là vải vóc làm y phục mua cho nàng sao, lại không trưng cầu ý kiến của nàng?

Nhìn hắn chỉ hai xếp gấm vóc, một loại giống vật liệu may mặc màu sắc và hoa văn trên người của hắn. Một loại giống trên người mình, Chân Thập Nương đánh trong lòng ai thán.

Thằng nhãi này thật là một tên không biết cách đi dạo phố.

Nếu là hậu thế, sớm đã bị những thiên chi kiêu nữ nghiến rắng răng rắc rồi.

Cho dù thế nào, méo mó có còn hơn không, Chân Thập Nương cũng sẽ không xông tới cùng tiền tài đối nghịch, nàng thầm than một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, đang nhìn thấy của gian trong treo vẻ một kiện tiểu y phục màu bảo lam vai đính lông hồ ly, bất giác ồ một tiếng.”Y phục này thật xinh đẹp!” Quay đầu lại bắt chuyện chưởng quỹ, “…Lấy xuống xem xem?” Lật tới lật lui cả nửa ngày lại hỏi, “Còn nữa không? Ta muốn hai bộ. Màu sắc giống cái này.” Lại chỉ vào cái mũ nồi được làm bằng lông hồ ly được là đặc biệt để phối hợp với kiện quần áo trong điếm, “Còn có cái mũ nồi lông hồ ly kia cũng muốn hai cái.”

Y phục này nhan sắc tươi sáng, hình thức đẹp. Đặc biệt là trên vai đính thêm lông hồ bạch sắc, đặc biệt gây chú ý, Giản Vũ, Giản Văn nhất định thích.

Mặc dù không thể quen biết nhau, nhưng tương lai nói cho Giản Vũ, Giản Văn đây là bộ y phục đầu tiên phụ thân bọn chúng mua cho, đối với bọn chúng mà nói cũng là an ủi, nghĩ Giản Vũ, Giản Văn cũng là con trai của Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương cười thản nhiên.

Phụ thân mua quần áo cho nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, đây không tính là xảo trá.

“Đây là cho tiểu hài tử mặc, ngài không mặc được…” Chưởng quỹ do dự nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh bèn nghi ngờ nhìn về phía Chân Thập Nương.

Cái này hình như là cho nam hài tử mặc, hơn nữa, Thu Cúc mặc hình như hơi nhỏ, nàng phải làm gì bây giờ?

“Nga…” Đối với ánh mắt như đang dò hỏi của hắn, Chân Thập Nương bừng tỉnh, “Cho hài tử Hỉ Thước mặc.”

“Hài tử của Hỉ Thước còn chưa sinh ra đó.” thần sắc Trầm Chung Khánh càng thêm vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng có chút không xác định hài tử vừa mới ra đời có cần mặc quần áo hay không.

Không đều là dùng chăn bọc sao?

Chưa từng nhìn thấy hài nhi vừa mới ra đời là cái dạng gì, nữ nhi duy nhất lúc ra đời cũng là khi hắn xuất chinh, đợi hắn trở về nữ nhi đã có thể tập tễnh đi bộ, hắn cũng không hiểu những điều này. Hơn nữa, y phục này hình như cũng có chút hơi to, nữ nhi sắp năm tuổi, nhìn mặc y phục này cũng to.

“Y phục này là hài tử năm sáu tuổi, vừa mới hài nhi ra đời sao có thể mặc?” Làm chăn bông đều ngại to, nghe thấy đối thoại của hai người, hai phụ nhân trung niên bên cạnh đang chọn quần áo phì cười, lại hảo tâm nói, “Hài nhi da mềm mại không mặc được cái này, cô nương muốn chuẩn bị y phục cho hài tử, qua bên kia chọn một chút vải bông nhỏ, vừ mềm vừa thoải mái, thích hợp nhất với trẻ mới sinh rồi.” Dùng tay chỉ quầy hàng ở gần cửa.

Lời nói dối bừa này, thật không có trình độ!

Chân Thập Nương toát mồ hôi, mắt lén lút nhìn thần sắc Trầm Chung Khánh, “Ta thích cái này, hài tử gặp gió là lớn, đảo mắt một cái là có thể mặc.”

Khóe miệng vốn dĩ mang theo ý cười, nghe xong lời này, cả người Trầm Chung Khánh chấn động.

Cho dù gặp gió là lớn, vậy cũng phải năm, sáu năm!

Trong thời gian năm sáu năm, có thể thay đổi bao nhiêu chuyện, biển cũng có thể biến thành ruộng dâu rồi, y phục giữ đến lúc đó, nhan sắc vẫn sẽ còn đẹp như vậy sao?

Nàng chỉ có hai năm thọ nữa, lại muốn mua trước cho hài tử của Hỉ Thước khi năm, sáu tuổi; là khát vọng có thể thấy bộ dáng hài tử của Hỉ Thước lúc lớn lên?

Bỗng nhiên liền nhớ lại chuyện trước đó nàng vì Hỉ Thước mở miệng cầu xin mình, rõ ràng biết chính mình đợi không được cũng nhìn không thấy, lại hết lần này tới lần khác không bỏ xuống được, bướng bỉnh đi cầu, đi làm, theo đuổi, đây là mang theo ý gì, trong lòng nàng, cũng khát vọng có thể sống lâu dài?

Từ từ chờ chết như vậy, nàng thật sự vân đạm phong khinh như mặt ngoài vậy, cam tâm như vậy sao?

Trong lúc bất chợt, trong lòng Trầm Chung Khánh sinh ra một cỗ đau đớn mãnh liệt.

Tựa như chính hắn là tên đầu sỏ bóp chết đi sinh mạng hoa quý ngay trước mắt này, bỗng nhiên quay người lại, hắn sải bước đi ra ngoài.

Đang chờ Trầm Chung Khánh trả lời, sắc mặt Chân Thập Nương nhất thời cứng đờ.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro