Chương 70: Biến cố kinh động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 70: Biến cố kinh động

Trầm Chung Khánh!

Đây là mua cho nhi tử của ngươi!

Không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn cao ngạo, trong lúc bất chợt Chân Thập Nương có cảm giác muốn phát điên, một lúc lâu sau mới thở bình thường trở lại, bất giác thầm may mắn năm năm nay ở riêng với hắn, bằng không, để cho nàng mỗi ngày đối mặt với một lão công như vậy, nàng nhất định phát điên rồi.

“…Cô nương còn muốn gấm vóc này không?” Khiếp sợ quanh người Trầm Chung Khánh đột nhiên lộ ra cỗ khí thế cường đại, chưởng quỹ trơ mắt nhìn hắn bóng lưng tiêu thất ở ngoài cửa không dám đuổi theo, thấy Chân Thập Nương vẫn kinh ngạc nhìn đứng đó, tựa như bắt được một cọng rơm, cẩn thận dè dặt hỏi.

Còn muốn cái gì nữa?

Nàng nào có bạc, trong lòng Chân Thập Nương nổi giận, chỉ là sắc mặt vẫn coi như bình thản, nàng giương mắt nhìn về phía bộ y phục hồ mao trong tay chưởng quỹ.

“…Chất liệu bên này là gấm cổ hương thượng hạng, ngài xem lông hồ ly, cũng là lông ngân hồ ly thượng hạng, cô nương nếu thật sự thích, tiểu nhân liền chịu bồi thường một chút tiền vốn cho ngài, ba mươi lượng bạc một bộ.” Chưởng quỹ giương mắt nhìn Chân Thập Nương.

Rất sôi máu muốn tự mình móc bạc ra mua, tức giận nhìn tên gia hỏa cuồng vọng kiêu ngạo bên ngoài, nghe xong  giá tiền này Chân Thập Nương một trận uể oải, không nói một lời đi ra ngoài.

Trầm Chung Khánh đang nói chuyện với Vinh Thăng, thấy nàng đi ra, cũng không quan tâm, xoay người hướng xe ngựa đi đến.

Con lợn!

Nhìn bóng lưng Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương lặng lẽ giơ ngón tay giữa lên hướng về phía hắn, im lặng mắng một câu.

Đi tới trước xe ngựa, thấy Trầm Chung Khánh đã ngồi yên ổn ở trên xe, Chân Thập Nương đang muốn lên xe, Vinh Thăng thở hồng hộc đã chạy tới, “Đại phu nhân, ấm lô của ngài.”

Chân Thập Nương vừa nghiêng đầu, Vinh Thăng không biết từ đâu ra lấy ra một ấm lô đồng hình bầu dục sắc hồng, bên trong đã bỏ lửa than vào rồi.

Chân Thập Nương quay đầu nhìn thấy ấm lô này tinh sảo hơn gấp mười lần ấm lô bấm ti tráng men đoàn hạc vân trên xe ngựa, sợ Trầm Chung Khánh nhìn chướng mắt làm mất hứng, lúc ăn cơm nàng dứt khoát không mang.

Biết rõ mình có ấm lô, Vinh Thăng vẫn đại phí chu chương (hoang phí) đi mua cho nàng cái khác, hiển nhiên là bị Trầm Chung Khánh sai sử. Trong lòng Chân Thập Nương bất giác do dự, “Nếu ta không đổi, hắn sẽ như thế nào?”

Ở trù đoạn trang bị chọc tức phát điên, Chân Thập Nương rất muốn làm chút chuyện gì đó làm hắn sinh khí.

Ai biết, nàng bên này đang do dự, bên kia Trầm Chung Khánh đã cầm lấy ấm lô bấm ti tráng men đoàn hạc vân trên chỗ ngồi trong xe lên. Một phát ném ra ngoài.

Trầm Chung Khánh, ngươi hỗn đản!

Chân Thập Nương lần thứ hai phát điên, nhấc chân chuẩn bị đi nhặt.

“Đại phu nhân…” cái trán Vinh Thăng lo lắng rịn ra một tầng mồ hôi, hơi động thân rồi dừng lại, không dấu vết ngăn trở Chân Thập Nương. Lén lút nháy mắt với nàng, “Thời gian không còn sớm nữa, đại phu nhân nhanh lên xe đi.”

Cảm thấy không khí sau lưng đột nhiên trở nên lạnh. Chân Thập Nương lập tức dừng lại, nàng tin, nếu nàng dám qua đó nhặt ấm lô trở lại, nàng nhất định so chết còn thảm hơn ấm lô kia.

“Hảo nữ không đấu với ác nam.” Chân Thập Nương ở trong lòng mình an ủi một phen, lúc xoay người sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, nàng đưa tay tiếp nhận ấm lô hồng đồng hình bầu dục Vinh Thăng đưa đến, khom lưng lên xe ngựa.

Thấy nàng nhu thuận lên xe ngồi, khóe miệng Trầm Chung Khánh nhấc lên. Dứt khoát nhắm mắt lại.

Trở lại Ngô Đồng Trấn, thị vệ Tướng Quân phủ Hồ Bình đang đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng vậy ở cổng tổ trạch, ngẩng đầu một cái. Nhìn thấy xe ngựa dừng lại, bước lên phía trước nhấc màn xe lên, “Tướng quân…” Nhìn thấy Trầm Chung Khánh an tĩnh ngồi ở bên cạnh Chân Thập Nương. Lại càng hoảng sợ, “Đại… Đại phu nhân an hảo…” Trong lòng lại thầm nghĩ, “…Không phải nói sắp hòa ly rồi sao, vẫn thân mật như vậy?”

Chân Thập Nương không biết Hồ Bình, thấy hắn thỉnh an mình, đoán là người bên cạnh Trầm Chung Khánh, bèn tự nhiên hào phóng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh đã nhảy xuống xe ngựa, “Chuyện gì?”

Hồ Bình nhìn Chân Thập Nương liếc mắt.

Chân Thập Nương đã biết ý đi vào cửa viện.

Hồ Bình thấp giọng, “Trầm phi nương nương đã xảy ra chuyện, lão phu nhân đã bị tuyên tiến cung, để nô tài thông tri người cấp tốc trở về!”

Muội muội!

Trầm Chung Khánh cả kinh, “Nương nương làm sao vậy?”

“Sảy thai rồi.”

Thân thể Chân Thập Nương dừng lại, khôi phục lại chậm rãi đi đến phía trước.

Liếc mắt nhìn bóng lưng nàng, Trầm Chung Khánh quay đầu lại phân phó Vinh Thăng hạ trướng xe, đoàn người vội vã chạy tới thành Thượng Kinh.

Trầm phi nương nương là ai?

Nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng xa dần, Chân Thập Nương từ từ xoay người.

Nghe nói muội muội Trầm Chung Khánh không lâu trước đây được ban làm phi tử, Trầm phi nương nương chính là muội muội hắn?

Mang thai cốt nhục của nhà vua, bên người nhất định có ngự y riêng, đang yên đang lành, sao lại sảy thai?

Đang nghĩ đến xuất thần; Thu Cúc, Hỉ Thước nghe tiếng đi ra đón, “Tiểu thư đã trở về.” Nhìn thấy xe ngựa trống không, “Di, Tướng quân đi rồi?”

“Đem chăn ôm trở về đi.” Chân Thập Nương ừ một tiếng, phân phó Thu Cúc ôm chăn trên xe ngựa trở về.

“Tướng quân mang người đi đâu?” Vào nhà ngồi xuống, Hỉ Thước không kịp chờ đợi hỏi, “Cả một ngày, làm nô tỳ lo lắng suýt chết.”

“Đi Liễu Lâm Trấn tìm Chung đại phu.” Chân Thập Nương tiếp nhận cốc nước Thu Cúc đưa đến uống một ngụm.

“Người mang ngài đi xem bệnh!” trong thanh âm Hỉ Thước mang theo cỗ vui sướng khó kìm nén.

Đồng ý mang tiểu thư nhà nàng đi xem bệnh, cái này có nghĩa là hắn không dự định hòa ly nữa rồi? “Chỉ là chẩn bắt mạch.” Bất quá là muốn xác nhận nàng thật sự sống không lâu nữa hay không mà thôi, lại cao hứng đến như vậy? Nhàm chán liếc mắt nhìn Hỉ Thước, Chân Thập Nương đổi đề tài, “Người của phủ Tướng Quân tới nói những gì?”

“Chỉ là hỏi Tướng quân đi đâu.” không theo kịp suy nghĩ của Chân Thập Nương, Hỉ Thước thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, “Lúc trước vẫn ở trong phòng chờ, sau đó không nhịn được bèn đi ra ngoài cổng…”

Chân Thập Nương liền nhíu chặt mày, đang muốn hỏi lại, bên ngoài viện một hồi tiếng gõ cửa.

Hỉ Thước đang muốn đứng dậy, Thu Cúc vừa mới dẫn theo Giản Vũ, Giản Văn vào nhà xoay người lại chạy ra ngoài, “Ai da?”

“Nương, nương…” Giản Văn Giản Vũ đang muốn cùng Thu Cúc đi ra ngoài nhìn náo nhiệt, liếc mắt nhìn thấy Chân Thập Nương, Giản Vũ dẫn đầu lon ton chạy tới, nhào vào trong lòng Chân Thập Nương, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên người nàng.

Nghe thấy trong viện hình như có thanh âm của nam nhân, Chân Thập Nương cùng Hỉ Thước lại càng hoảng sợ, tưởng Trầm Chung Khánh đi rồi quay lại, vội vàng kéo Giản Vũ, Giản Văn ra khỏi lòng, đang muốn để cho bọn họ đến phòng đối diện trốn, Thu Cúc cao hứng phấn khởi chạy vào, “Tiểu thư, Tướng quân mua tơ lụa đưa tới!”

Vừa dứt lời, tiểu nhị của trù đoạn trang đã khiêng hai cuộn gấm đi vào.

Trừ ban ngày chọn hai xếp gấm, còn đưa tới hai xấp vải bông thượng hạng.

Tưởng Trầm Chung Khánh nghe xong vị phụ nhân trung niên kia kiến nghị, cố ý chuẩn bị cho hài tử của Hỉ Thước.

Tâm tình Chân Thập Nương buồn bực một buổi chiều cũng khá hơn nhiều.

Thằng nhãi này tuy chủ nghĩa nam tử có lớn một chút, tiêu bạc lại không không chịu thua ai, còn có thuốc nữa.

Hỉ Thước Thu Cúc thì hưng phấn hai mắt đều lấp lánh, sờ chỗ này, vuốt chỗ kia, “…không thua kém gì đồ Tiêu đại nhân đưa, nhưng ở trong trấn chúng ta mặc vải này cũng là thượng hạng rồi.” Chỉ vào xấp gấm sắc thanh nha kia, “Dạng hoa này quá cứng không thích hợp cho nữ nhân mặc, đúng lúc giữ lại làm y phục cho Văn ca Vũ ca lúc trưởng thành.” Trầm Chung Khánh dù sao cũng là trượng phu của Chân Thập Nương, hắn đưa gì đó tuyệt không thể bán, Hỉ Thước lo lắng Chân Thập Nương cũng sẽ đem những vải vóc này cầm bán đổi bạc, trong miệng lải nhải thu xếp, “Xấp vải bông này vừa mềm vừa mịn, nô tỳ làm hai bộ khâm y cho ngài… Làm một áo khoác gấm ba lớp nữa, đúng lúc dùng vải bông này làm lõi bên trong…”

“Được.” Hiểu được tâm ý của hắn, Chân Thập Nương bèn cười gật đầu, “Lễ mừng năm mới chúng ta mỗi người một bộ áo gấm, cả gia mẫu ngươi cùng Trường Hà cũng đều có phần.”

“Không được, không được, nô tỳ sao có thể mặc gấm như nhau cùng người?” Hỉ Thước lắc đầu như trống bỏi, “Vải bông này đã tốt hơn vải đay mười mấy lần rồi, tiểu thư có lòng, nô tỳ dùng cái này làm bộ quần áo cho gia mẫu là được rồi.”

“Chỗ vải bông này là giữ lại làm chăn bông với tiểu y phục cho hài tử, ngươi muốn ta còn tiếc rẻ không muốn cho đó.” Đặt ở kiếp trước, nội y bằng bông nguyên chất này còn tốt hơn bất cứ thứ gì, “Làm y phục cho ngươi gia mẫu là tâm ý của ta, dùng gấm này đi.” Mắt Trầm Chung Khánh thực sự cầm không dám, bán lại không thể bán, đều ở trong tay rồi, nàng cũng không muốn từng bộ từng bộ làm không xong, sau đó nhiều năm mặc lên người chướng mắt.

Chân Thập Nương trước giờ đã nói là làm, thấy nàng thái độ kiên quyết, Hỉ Thước không dám lại lắc đầu, nghĩ đến gia mẫu chưa từng mặc qua gấm, nếu biết rồi không biết sẽ vui đến mức nào nữa, sắc mặt trong nháy mắt lại hồng rực lên, “… nhà Lý tẩu có rất nhiều kiểu dáng y phục, ngày mai nô tỳ qua chỗ nàng chọn mấy kiểu.”

“Nàng mặc quần áo trước giờ đều là lưng hành nhất trên trấn….” Chân Thập Nương gật đầu.

Đang nói, Giản Văn Giản Vũ ở sau lưng gọi, “…Nương, nương, đây là y phục của ai vậy?”

Chân Thập Nương vừa quay đầu lại, trước mắt nhất thời sáng ngời.

Giản Vũ, Giản Văn đang cầm bộ thanh lam vai hồ tay tiễn buổi sáng nàng nhìn thấy đo lên người, trong miệng biết rõ còn hỏi.

Hai bộ quần áo được gói trong bọc đưa tới, các nàng vẫn luôn vây quanh mấy xấp gấm lập qua lật lại, ai cũng không chú ý, lại bị Giản Văn Giản Vũ lôi ra.

“Trời!” Hỉ Thước đưa tay nhận lấy, “Thật là đẹp, gấm cổ hương thượng hạng, lông hồ ngân sắc…” Nàng ngẩng đầu nhìn Chân Thập Nương, “Cái này bao nhiêu bạc?”

“Ba mươi lượng một bộ.” Chân Thập Nương cười khanh khách nhận lấy, “Là ta chọn cho Văn ca Vũ ca.”Đo lại trên người Văn ca, “đẹp không?”

“Ta mặc vào cho nương nhìn!” Giản Văn một tay lấy y phục qua, xoay người trèo lên giường gạch.

Giản Vũ cũng không thua, đưa tay cầm lên một bộ khác.

“Trời, mắc như vậy?” miệng Hỉ Thước mở nửa ngày mới khép lại, “Tiểu thư cũng dám chọn?” Chợt nhớ tới cái gì, hét lên một tiếng, “Tướng quân biết rồi!”

“Suỵt…” Chân Thập Nương ra hiệu một tiếng với Hỉ Thước, ánh mắt nhìn lướt qua hai tiểu ca đang thử quần áo.

Hỉ Thước giật mình, vội vàng thu lại thanh âm, nhìn Chân Thập Nương dò hỏi.

Chân Thập Nương lắc đầu.

Không biết?

Hỉ Thước nghi hoặc không giải thích được, không biết sao đồng ý mua quần áo cho bọn chúng?

“Ta nói là mua cho ngươi hài tử trong bụng…” Nhớ đến lúc ban ngày hai người không được tự nhiên, Chân Thập Nương nở nụ cười.

“Vậy mà hắn cũng tin?” thanh âm Hỉ Thước lại cao lên.

Trầm Chung Khánh này, sẽ không dễ lừa gạt như vậy đi?

“Ta cũng không biết hắn tin hay không.” Dù sao cũng mua cho y phục mang về rồi, nhớ tới Trầm Chung Khánh mặt lạnh thay đổi bất thường, Chân Thập Nương không thể làm gì khác hơn lắc đầu.

Tự cho rằng mình không phải là rất đần, nhưng nàng xác thực sự đoán không ra lòng của Trầm Chung Khánh.

Người mang binh đánh giặc đều như vậy sao?

Nàng tự giễu nghĩ.

Thay đổi bất thường, làm cho đối phương đoán không ra tâm tư của mình, đối phương biết mình không biết ta, hắn mới có thể bách chiến bách thắng.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro