Chương 72: Tương tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 72: Tương tiên

“…cái tính khí của nàng chính là như vậy, đây còn là đã sửa rồi, ngươi không biết, nàng trước đây còn ương ngạnh hơn cả bây giờ đó.” Nhớ tới bộ mặt của Hỉ Thước giống như đầu heo, Trầm Chung Khánh có lòng trách cứ Sở Hân Di vài câu, suy nghĩ một chút lại nhịn xuống, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói, “Sớm đã bảo ngươi tránh xa nàng một chút chút, ngươi cứ không nghe, chỉ biết đưa đến cửa để bị đánh.”

“Oh, nói như vậy vẫn trách tỳ thiếp rồi?” thanh âm Sở Hân Di lập tức cao lên, “Là Tướng quân nói sức khỏe nàng không tốt, nghèo đến mức ngay cả giường, chăn cũng không có; tỳ thiếp mới hảo tâm qua đó nhìn một chút, muốn mua cho một chút vật dụng trong nhà, tiện thể đem tiền tiêu hàng tháng mang đến…” Vẻ mặt ủy khuất nhìn Trầm Chung Khánh, “Nàng không cảm kích thì thôi, còn giơ tay lên đánh!”

“Ta chưa nói trách ngươi.” thanh âm Trầm Chung Khánh liền nhu hòa xuống, hắn đổi đề tài, “Nói đi cũng phải nói lại, Hỉ Thước dù sao cũng là người có thai, dù có sai đi nữa ngươi cũng không nên đánh như vậy, tốt xấu gì vẫn là đại nha hoàn bên người nàng ấy.” Cho dù nói như thế nào, tính theo thân phận tóm lại Chân Thập Nương chèn ép Sở Hân Di một cái đầu, theo lý đại nha hoàn của nàng cũng không phải là Sở Hân Di tuỳ ý có thể động tới.

Nhớ tới lời nói của Chân Thập Nương sắc bén chỉ vào hắn nói ái thiếp diệt thê, sắc mặt Trầm Chung Khánh lại nóng lên.

Chuyện này, Sở Hân Di quả thực quá phận.

Tiếc rằng nàng cũng bị đánh thành như vậy, cứ buông tha Chân Thập Nương như vậy, hắn thật đúng là không có cách nào khác ăn nói với Sở Hân Di, nữ nhân nhiều thì phiền phức, những người ngoan cố hiếm thấy này thật không hòa hợp, hắn trong ngoài đều không phải là người.

“Cái gì!” Sở Hân Di kêu một tiếng sắc nhọn, “Tỳ thiếp dù sao cũng là của nữ nhân ngài, chủ trì việc bếp núc Tướng Quân phủ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, sao?” ánh mắt nàng việc trừng trừng nhìn Trầm Chung Khánh, “Bây giờ ngay cả một đứa nha hoàn cũng không bằng rồi, Tướng quân lại vì nàng tới trách tỳ thiếp?”

Đã nói hài tử của Hỉ Thước là của hắn, quả nhiên không sai!

Còn chưa có đã bảo hộ thành như vậy, nếu còn sinh ra con trai thì…

Sở Hân Di không dám nghĩ tới, một cỗ ghen tỵ mãnh liệt làm nàng mất đi hoàn toàn lý trí, sắc mặt hung ác giống như người đàn bà chanh chua.

Chưa từng nhìn thấy Sở Hân Di như vậy, Trầm Chung Khánh nhất thời lại không cảm nhận được mùi vị. Chỉ kinh ngạc nhìn nàng.

Thấy hắn như vậy, Sở Hân Di giễu cợt cười lạnh một tiếng, “Tỳ thiếp bị đánh thành như vậy, Tướng quân căn bản là không có phạt các nàng, đúng không?”

Nàng là muốn hỏi, Tướng quân căn bản là chưa hòa ly với nàng.

Đây là Di nhi mà năm đó nói chỉ cần hắn tốt là nàng cũng thấy tốt sao?

Không biết tại sao. Trong lòng Trầm Chung Khánh đột nhiên sinh ra một cỗ nồng nặc chán ghét, có ý muốn nhấc chân dời đi, nhưng vẫn chịu nhịn gọi một tiếng, “Di Nhi…” Thanh âm ôn hòa chưa từng có, “Cho dù nói như thế nào nàng dù sao cũng là chính thê. Ngươi đánh nha hoàn của nàng, nàng ở trước mặt mọi người phạt ngươi mấy cái tát cũng không gì đáng trách.”

Muội muội vừa mới xảy ra chuyện, hắn lại cả đêm không ngủ. Trong lòng phiền não, hắn thực sự không muốn cãi nhau.

Nàng là chính thê?

Ở trước mặt mình thừa nhận tiện nhân kia là chính thê, dựng địa vị cho nàng ta, hắn đây là không dự định hòa ly rồi?

Sở Hân Di gào một tiếng nhảy lên, ” mấy năm nay tỳ thiếp chủ trì việc bếp núc cho ngài, làm trâu làm ngựa cho ngài, chèo lái mọi việc trong ngoài nát lòng, có coi là cái gì?” khóc ô ô.”Nếu nàng là chính thê, thì Tướng quân đem nàng đón trở về chủ trì việc bếp núc là được rồi, ngày mai tỳ thiếp đi!” Tiếng khóc đột nhiên dừng lại. Nàng đe dọa nhìn trừng trừng Trầm Chung Khánh, “Trong phủ này có ta thì không có nàng, có nàng thì không có ta!”

Biết rõ Trầm Chung Khánh ghét nhất là bị người uy hiếp. Nàng không nên bức bách như vậy.

Thế nhưng, nàng không có thời gian.

Nếu đã lộ ra bộ mặt, thì dứt khoát đại náo một hồi, nàng nhất định phải ép đi con tiện nhân kia đi trước khi Trầm Chung Khánh phát hiện lão phu nhân cùng với An Khánh hậu lén dở thủ đoạn, để tất cả đều trở thành thế cục đã định sẵn.

Nàng uy hiếp hắn?

Sắc mặt Trầm Chung Khánh nhất thời tối sầm xuống, gân xanh trên trán nổi lên từng đường.

Cảm thấy không khí đột nhiên trở nên lạnh đi, thanh âm Sở Hân Di nhất thời dừng lại.

Ánh mắt lén lút nhìn thấy sắc mặt Trầm Chung Khánh toàn màu đen cơ thể lại không động, nàng lại cúi đầu nức nở nín khóc, “Tướng quân cũng không nghĩ xem, năm năm trước nàng là đối với ngài thế nào, còn tỳ thiếp lại đối với ngài thế nào… Sớm biết thật lòng thật dạ như vậy mà cũng không được đối xử tốt, lúc đầu tỳ thiếp còn không bằng…”

Nói còn chưa dứt lời, Trầm Chung Khánh đã nhảy xuống mặt đất.

“Tướng quân!”

Sở Hân Di hét lên một tiếng, đuổi tới cửa, Trầm Chung Khánh đã mất bóng.

Xoạt một tiếng, một tay Sở Hân Di xé màn che thành hai nửa, lại quay người lại, vơ lấy bộ ấm chén trên bàn hất xuống vỡ tan tành.

……………

“…Mẫu thân lại đi đâu vậy?” Lão phu nhân sắp giờ thân (15-17h) mới hồi phủ, Trầm Chung Khánh nhận được tin bèn vội vã đi tới Dưỡng Tâm Viện.

Vinh Thăng ra ngoài tìm hiểu một vòng, trong cung thị vệ đều nói nhìn lão phu nhân xe ngựa ra cửa cung liền đi về hứơng Tướng Quân phủ, lại không ai biết nàng đi nơi nào, điều này làm cho Trầm Chung Khánh vẫn lo sợ.

Hành tung của mẫu thân thay đổi trở lên thần bí như vậy từ bao giờ?

Tiếp nhận trà nhi tử đưa lên uống một ngụm, “Ta đến An Khánh Hầu phủ.”

Đến An Khánh Hầu phủ?

Tâm Trầm Chung Khánh chấn động, hài tử của thân muội muội không còn, rất có khả năng chính là Hoàng Hậu hạ thủ, trong lúc nhạy cảm như vậy, mẫu thân lại chỉ mong đến An Khánh Hầu phủ!

Thế nhưng người ngồi đối diện chính là mẫu thân thân sinh mình.

Hít sâu thêm vài hơi, Trầm Chung Khánh miễn cưỡng đè chấn động trong lòng xuống, phất tay đuổi nô tài trong phòng, “Tiết phu nhân nói cái gì với mẫu thân?”

“Hoàng Hậu nói hài tử của nương nương không phải nàng ra tay, là có người lợi dụng nàng đưa canh cua hãm hại nàng…” Lão phu nhân nhìn Trầm Chung Khánh, “Tiết phu nhân nói rất đúng, hậu cung phi tử được sủng ái không chỉ có mỗi một mình nương nương của chúng ta, nhiều hoàng tử vậy cũng đều cho sinh hết rồi, còn tính toán với một hài tử ở trong bụng của nương nương của chúng ta sao? Cho dù đố kị, Hoàng Hậu cũng sẽ không dùng thủ đoạn kém như vậy.” Lại thấp giọng khóc thút thít, “Mạng nương nương sao khổ như vậy, vào cung hai năm tốt xấu gì mới có động tĩnh, cứ như vậy không có…”

Việc này giải thích có phải là quá cứng nhắc rồi hay không?

Hoàng Hậu nói mình không giết người thì là không giết người? Vậy triều đình còn nuôi dưỡng những sai dịch quan coi ngục để làm gì?

Ai giết nhân ai không giết người, chính mình đi tự thú trình bày là tốt rồi.

Giữa hậu cung và triều đình, rút giây động rừng, những rắc rối này thật phức tạp, ngay cả hắn cũng thấy không rõ, bất cứ lúc nào cũng cần Tiêu Dục giải thích nghi vắn, mẫu thân chỉ là một nữ tắc lại lấy đâu ra tự tin như vậy?

Đối với cách nhìn của mẫu thân, trong lòng Trầm Chung Khánh không khỏi vô lực, tinh thần mạnh mẽ khuyên nhủ nói, “Nương nương dù sao vẫn còn nhỏ, điều dưỡng hai năm, muốn hài tử nữa cũng chưa muộn.”

“Nhất định là ả Trịnh quý phi hồ ly tinh kia!” Lão phu nhân hung hăng nghiến răng, “Thập hoàng tử vừa mới bảy tháng, nàng sợ nương nương của chúng ta hạ sinh long tử đoạt của danh tiếng nàng, bát canh cua kia tuy là Hoàng Hậu ban tặng, lại qua tay của Chu tần, Tiết phu nhân nói Chu tần chính là người của Trịnh quý phi…”

“Mẫu thân…” Nói còn chưa dứt lời, thì bị Trầm Chung Khánh cắt đứt, “Hài tử nương nương không còn rốt cuộc là do ngoài ý muốn hay là có người hãm hại, tự có Vạn Tuế định đoạt, chúng ta  không cần quan tâm.” Lại nói, “Vạn Tuế không để ý phòng sinh ô uế, hai ngày nay vẫn ở Quan Sư Cung, đối với Trầm gia đã là thiên đại ân sủng rồi, nếu biết mẫu thân ở sau lưng nghi kỵ những điều này, nhất định sẽ mất hứng.”

Lão phu nhân bèn gục đầu xuống.

Trầm Chung Khánh thở ra một hơi, đang muốn hỏi lão phu nhân một chút sao lại đến An Khánh Hầu phủ, chợt nghe lão phu nhân hỏi, “…Khánh Nhi đi Ngô Đồng Trấn rồi, có kết quả chưa?”

“Chưa…” Trầm Chung Khánh lắc đầu.

“Vì sao?” Lão phu nhân ngồi thẳng người, “Nàng dựa vào cái gì không đồng ý, đem Sở di nương đánh thành như vậy, thì ngươi tùy ý nàng!” Xoạt cười lạnh một tiếng, “Nàng cho rằng nàng vẫn là nữ nhi của Thượng Thư ư!”

“Mẫu thân hiểu lầm” thấy lão phu nhân nổi giận, Trầm Chung Khánh vội vã giải thích, “Không phải nàng không đồng ý, là ta chưa nói.”

“Khánh Nhi sao…” Lão phu nhân ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh, “Là bởi vì hài tử của Hỉ Thước?”

Hài tử của Hỉ Thước?

Trầm Chung Khánh nghi hoặc không giải thích được, hài tử của Hỉ Thước có quan hệ gì với hắn và không hòa ly?

Lão phu nhân ha hả cười nói, “Khánh Nhi con nối dõi vốn dĩ trắc trở, Hỉ Thước đã có cốt nhục của ngươi, cứ thoải mái đón trở về là được.” Cười nhìn Trầm Chung Khánh, “Ta làm chủ cho ngươi, nếu nàng nhất cử đắc nam*, thì để cho làm di nương…” Nghiêm sắc mặt, lại hung hăng nói, “Ta không tin Chân Thị dám ngăn cản không để cho ngươi đón!”

*Nhất cử đắc nam: một phát sinh được con trai. Cái bà này nói ghê khiếp :v :v

Lão phu nhân cho rằng Chân Thập Nương là lấy hài tử trong bụng Hỉ Thước để áp chế Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh sửng sốt một lúc lâu, mới khôi phục lại.

Từ từ, trên mặt hắn hiện ra một tầng hồng lên như gan lợn, “Mẫu thân nói bậy bạ gì đó!”

“Không phải sao?” Lão phu nhân chớp chớp mắt, “Nha hoàn đi theo Sở di nương đều nhìn thấy, bụng Hỉ Thước to đùng rồi, trông bộ dáng cũng phải sáu bảy tháng rồi.” Thanh âm bỗng nhiên không còn một chút sức lực nào, “Lẽ nào… Không phải… của Khánh Nhi?”

“Hỉ Thước sớm đã lập gia đình, nàng…” thanh âm Trầm Chung Khánh hơi ngừng.

Nếu cho rằng hài tử là của hắn, Sở Hân Di vì sao vẫn xuống tay nặng như vậy?

Cũng không sợ Hỉ Thước sảy thai, hại hắn mất đi cốt nhục sao?

Lão phu nhân một trận thất vọng, “Nếu như thế, Khánh Nhi vẫn do dự cái gì? Ngươi lập tức hòa ly với nàng, nếu nàng dám không đồng ý cứ…” Muốn nói giết, hơi chần chờ, lại sửa lời nói, “Dứt khoát hưu đi, kiêu căng ương ngạnh lại bảy năm vô ra, nếu là người nhà bình thường đã sớm hưu đuổi ra ngoài, Khánh Nhi chỉ cần đi xin ý chỉ của Vạn Tuế.”

Tiết phu nhân nói qua, nếu Chân Thập Nương không đáp ứng hòa ly, Trầm Chung Khánh lại không muốn giết nàng, cũng có thể dâng thư hưu thê, An Khánh Hầu nhất định sẽ nói giúp, hơn nữa còn sẽ cổ động quần thần liên kết làm người bảo đảm.

Chân Thập Nương kiêu căng ương ngạnh, không có một chút hiền thục của nữ nhân, cha nàng năm đó lại phạm vào tội mưu phản, Vạn Tuế ngày nào đó mất hứng, truy cứu tới, Trầm Chung Khánh làm không tốt thì chịu liên lụy của nàng mà rớt đầu.

Càng nghĩ càng cảm thấy tiết phu nhân có đạo lý, từ giờ khắc đó, lão phu nhân vẫn hận không thể lập tức đem Chân Thập Nương giết sạch sẽ.

Nói hồi lâu chưa thấy phản ứng, lão phu nhân ngẩng đầu một cái, mới phát hiện Trầm Chung Khánh đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ gì, vội gọi một tiếng, “Khánh Nhi!”

“Mẫu thân…” Trầm Chung Khánh phục hồi tinh thần lại, thấy lão phu nhân đang lườm hắn, thì ôn nhu nói, “Chung đại phu nói nàng nhiều nhất chỉ còn có thể sống hai năm…” Nhìn mẫu thân thương lượng, “Hai năm cũng không dài, ta xem cũng không cần thiết hòa ly nữa, để nàng tiếp tục ở trong tổ trạch đi.”

“Nàng chỉ còn có thể sống hai năm?” Đột nhiên nghe thấy lời này lão phu nhân cũng là cả kinh, trong lòng thản nhiên sinh ra một cỗ không đành lòng, chỉ là nháy mắt liền biến mất hầu như không còn, “Khánh Nhi hồ đồ!” Nàng quả quyết lắc đầu, “Khánh Nhi có từng nghĩ đến, một khi nàng chết ở trong nhà của chúng ta, trên lưng ngươi sẽ mang theo ác danh khắc thê, sau này ai còn dám gả cho ngươi?”

Đúng là như vậy, đừng nói đích nữ của An Khánh Hầu phủ, ngay cả thứ nữ nhà bình thường cũng chưa chắc đồng ý gả!

Hơn nữa, hắn bên này có thể chờ, An Khánh Hầu sao có thể kiên nhẫn chờ thêm hai năm?

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro