Chương 73: Mưu biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 73: Mưu biến

“Mẫu thân!” Trầm Chung Khánh chân mày nhăn lại một cách phiền phức.

“Khánh Nhi cũng không còn nhỏ nữa, đến bây giờ ngay cả nhi tử cũng không có, nếu kéo dài thêm hai năm nữa, lẽ nào ngươi thật sự muốn sinh một ra thứ trưởng tử (con của thiếp), sau này náo đòi ở riêng?” thanh âm của lão phu nhân bỗng nhiên dừng lại, tiện đà quả quyết nói, “Không hòa ly cũng được, ngươi bảo nàng bảo đảm, nếu trong vòng một năm có thể sinh nhi tử cho ngươi, ta để nàng vào Tướng Quân phủ!” khóe mắt già nua đầy nếp nhăn chợt lóe sáng, lão phu nhân âm thầm thấy mình nhanh trí mà hưng phấn không thôi.

Trong vòng một năm sinh nhi tử?

Với sức khỏe của Chân Thập Nương làm sao có thể!

Thấy dáng vẻ mẫu thân hưng phấn làm khó mình, sắc mặt Trầm Chung Khánh từ trắng chuyển đỏ, lại chuyển đỏ tía, nói không ra lời.

Ngữ khí của lão phu nhân chậm lại, “…Không phải là ta không khoan dung, nghĩ tới lúc đầu nàng làm ra những chuyện kia với ta, thì trong lòng ta lại tức lộn ruột, cẩu cải bất liễu cật thỉ*, uổng ngươi luôn miệng nói nàng thay đổi, ngươi xem nàng đánh Sở di nương, vẫn là ương ngạnh như vậy, nào có điểm thay đổi!” Thở dài, “Khánh Nhi ngàn vạn lần chớ bị vài câu nói nhẹ nhàng của nàng mà bị che mắt.” Ánh mắt lóe sáng, lại thương lượng, “Chỉ cần đồng ý hòa ly, Khánh Nhi muốn nhấc Sở di nương lên (nhấc lên phù chính) ta cũng không ngăn.” Thuyết phục nhi tử đồng ý trước quan trọng hơn, về phần sau khi hòa ly thú (lấy) ai, từ xưa tới nay chính là phải nghe lời phụ mẫu mai mối, việc nay đâu phải do hắn có thể quyết định!

*cẩu cải bất liễu cật thỉ: đã là chó thì không thể thay đổi được thói quen hay ăn cứt của nó. <Mụ này thô bỉ thật!>

Trong phủ có năm di nương, không phải tất cả cũng đều là mình làm chủ mang vào sao, trong lòng tính toán, nhìn thấy Trầm Chung Khánh nhìn qua, lão phu nhân chột dạ cúi đầu.

Nhấc Sở di nương lên?

Không biết tại sao, rõ ràng vẫn muốn sau khi hòa ly làm sao có thể thuyết phục mẫu thân đồng ý phù chính Sở Hân Di, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy mẫu thân đồng ý, trong lòng hắn lại không có một tia vui mừng.

Đáy lòng có một thanh âm không ngừng mà tự hỏi mình, “…Nàng thích hợp làm thê sao?”

Phu thê, là phải quan tâm giúp đỡ nhau cả đời!

Bị Chân Thập Nương làm lãng phí thời gian nhiều năm như vậy, điều duy nhất làm cho hắn hiểu đó là cưới vợ nhất định phải hiền đức, có phí thời gian thêm hai năm nữa thì như thế nào, cho dù cả đời này không cưới, hắn cũng tuyệt không chiều theo.

Dù sao hắn cũng đã không phải là cái tên thiếu niên lỗ mang đã từng hoàn toàn không biết gì nữa rồi, Trầm Chung Khánh theo bản năng lắc đầu.

“Khánh Nhi!”

Thấy hắn lắc đầu. Thanh âm của lão phu nhân bỗng nhiên sắc nhọn hẳn lên.

“Mẫu thân…” Trầm Chung Khánh gắng hết sức đè nén tâm tình nóng nảy trong lòng, “Ta dù sao cũng đường đường là nam nhi bảy thước.”

Bọn hắn đã từng đều là người trẻ tuổi, đoạn hôn nhân này đi cho tới hôm nay cũng không hoàn toàn là một mình nàng sai, chung quy cũng một thời là phu thê, đừng nói nàng không có chỗ nương tựa là một cô nhi, cho dù nàng có phụ có mẫu có thể dựa vào. Hắn cũng sẽ không vứt bỏ nàng trong lúc sinh mệnh nàng đang bị đe dọa!

“Ngươi…” ngón tay lão phu nhân hơi run, chỉ vào Trầm Chung Khánh nói không ra lời.

Trong lúc đang giằng co, Bích Nguyệt gõ cửa đi vào, “…Phó công công tới.”

“Mẫu thân mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi.” Trầm Chung Khánh thừa cơ đứng lên. Sắp đi tới cửa lại quay đầu lại, “Chuyện này mẫu thân cũng đừng quan tâm, ta đã quyết định chủ ý.” Ngữ khí ôn hòa lại chân thật đáng tin.

“Phản rồi. Tất cả phản rồi!” Lão phu nhân tức giận môi không ngừng run lên.

Nhi tử một khi lớn lên thì không phải là của mình nữa rồi!

Ý niệm này vừa lóe lên, trong lòng lão phu nhân còn càng thêm oán hận Chân Thập Nương.

Nàng gắng sức nghiến răng, hôm nay nếu như không đem tiện nhân kia đuổi ra khỏi Trầm gia, thì nàng theo họ của tiện nhân kia!

Sở Hân Di đang ngồi kẻ mi ở trước gương đồng.

Lông mày hẹp dài như lá liễu đầu mùa xuân, bút vẽ mi đen tuyền vẽ một đường ở đuôi mắt, mỹ nhân trong gương đồng lập tức phong tao thêm vài phần…

Xuân Lan đẩy cửa đi vào.

“Lão phu nhân thuyết phục tướng quân rồi?” chăm chú vẽ từng nét từng nét liếc qua, lời nói của Sở Hân Di nhẹ nhàng uyển chuyển hỏi.

Xuân Lan lắc đầu, “Bích Nguyệt nói khẩu khí Tướng quân thực cứng. Kiên quyết không đồng ý hòa ly.”

Sở Hân Di bỗng nhiên dừng bút lại, “Hắn cư nhiên lại ngỗ nghịch với lão phu nhân?”

Trầm Chung Khánh chí hiếu, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Lập tức nhớ tới hắn lại là vì Chân Thập Nương mà ngỗ nghịch với lão phu nhân. Sắc mặt Sở Hân Di không khỏi tái nhợt, nàng một tay quẳng bút mi lên trên bàn.

Xuân Lan run run, “Lão phu nhân tức giận cơm tối cũng chưa ăn. Cái di nương khác đều qua đó rồi, di nương cũng quá đó khuyên nhủ?”

“Khuyên?” ngữ khí Sở Hân Di sắc nhọn cay nghiệt, “Khuyên cái gì?” Phân nộ trừng mắt Xuân Lan, “Khuyên lão phu nhân theo ý Tướng quân, lưu lại tiện nhân kia! ?”

Vậy nàng chẳng phải là cả đời phải làm thiếp sao?

Xuân Lan bị dọa sợ đến mức không dám nói.

“Đi, chuẩn bị xe ngựa.” Sở Hân Di đứng lên.

“Đã trễ thế này, di nương muốn đi đâu mà?”

“Về nhà nương!”

Trong mắt Sở Hân Di vừa hiện lên một tia âm hiểm.

Lời cũng nói ra hết rồi, nếu nàng không bỏ đi chẳng phải là bị hắn coi thường.

Lần này không đem Tướng Quân phủ náo đến gà bay chó sủa, Trầm Chung Khánh vĩnh viễn sẽ không biết Sở Hân Di nàng có quan trọng lớn thế nào đối với Tướng Quân phủ!

……………..

An Khánh Hầu phủ, phòng nghị sự không lớn bao phủ không khí lo lắng.

“…Hai ngày rồi, vụ án vẫn không có kết quả.” Đi lại thong thả dưỡi đất, An Khánh Hầu Tiết Nghĩa đột nhiên đứng lại, “Thận Hành ti làm việc hiệu suất trở nên kém như vậy từ bao giờ thế, bọn chúng có mấy cái não so với Vạn Tuế!”

“Vạn Tuế chiêu này gọi xao sơn chấn hổ (khua chiêng gõ trống làm lớn chuyện)…” Mưu sĩ Cao Minh Ngọc giả vờ cao thâm kéo dài thanh âm, “Hoàng Hậu và Trịnh quý phi đều bị cấm túc rồi, Vạn Tuế không để ý đến triều thần phản đối ở lại Quan Sư Cung, đây là hắn đang làm cho mọi người xem a, nói cho mọi người hắn rất coi trọng đến chuyện này, từ đó ép Hoàng hậu nương nương thỏa hiệp, ép ngài phạm sai lầm!”

“Vậy ngươi nói, cuối cùng hắn muốn cái gì?” ánh mắt An Khánh Hầu nghiêm nghị nhìn Cao Minh Ngọc.

“Ép ngài đáp ứng Lục công chúa hòa thân.” Cao Minh Ngọc nói từng chữ từng chữ, “Sắp đến cuối năm, việc Lục công chúa hòa thân lại thương nghi lâu ngày không xong, Vạn Tuế đã nóng nảy…” Hắn nhìn An Khánh Hầu, “Nếu người vẫn không đáp ứng, một khi cái mũ đố phụ (người đàn bà đố kị), mưu hại cốt nhục hoàng gia sẽ úp lên trên đầu Hoàng hậu nương nương, nhẹ thì cách chức làm phi tần, nặng thì đày vào lãnh cung.”

“Hắn dám!” An Khánh Hầu chân mày nhăn lại.

“Hắn là Vạn Tuế, hắn có cái gì không dám!” Cao Minh Ngọc ngữ khí thản nhiên.

An Khánh Hầu thế lực dù lớn hơn nữa, dù sao cũng không phải là Vạn Tuế.

Mưu hại cốt nhục Thiên gia từ xưa đều phải lăng trì, đây là Cao Minh Ngọc lo lắng đến thế lực quyền khuynh triều dã của An Khánh Hầu, Vạn Tuế không dám lăng trì Hoàng Hậu, mới nói nhẹ thì bị cách chức làm phi tần.

Một khi Hoàng Hậu bị cách chức làm phi, thì thế lực Tiết gia hắn sẽ bị xâm chiến từng chút từng chút một.

“…Lấy đích thân công chúa ra hòa thân, do dự không quả quyết mềm yếu vô năng, từ xưa tới nay chưa có chủ nào lại chịu uất ức như vậy!” An Khánh Hầu nắm tay hung hăng đập lên trên bàn, “Thật là mất hết mặt mũi của lão tổ tông!”

“Loại Vua như hắn bảo hộ còn có ích lợi gì!” Mưu sĩ Trương Sinh vỗ bàn một cái đứng lên, “Hầu gia không bằng  mang binh xông vào Tử Cấm Thành, giết Vạn Tuế phụ tá đại hoàng tử đăng cơ!”

Phòng nghị sự nhất thời yên tĩnh, đến mức có thể nghe tiếng châm rơi.

Đại hoàng tử là do Hoàng Hậu sở sinh, vừa là chính thống vừa là trưởng tử, theo lý vốn dĩ phải lập làm thái tử, nhưng vì hoàng đế để ý Ngũ hoàng tử, nên vẫn trì trệ lập vị thái tử.

An Khánh Hầu đối với việc này cực kỳ bất mãn, nội bộ ngày càng lục đục, dần dần có dã tâm muốn mưu phản.

“Lớn mật, lời đại nghịch bất đạo như vậy nói ngươi cũng dám nói!” trong lòng An Khánh Hầu một trận kích động, mắt nhìn thấy mọi người đều nhìn hắn, lập tức sừng sộ lên.

Nghe ra ý hắn đã sinh ra dã tâm, Cao Minh Ngọc nhân cơ hội khuyên nhủ, “…Trương huynh nói rất đúng, người đời thường nói, chim khôn chọn cành mà đậu, bầy tôi chọn chủ mà thờ, có vua ngu ngốc vô năng như vậy không bảo vệ được cũng không sao.”

Trương Sinh nhân cơ hội đầu độc nói, “Hầu gia phóng mắt xem xem, cả triều văn võ ai không vi ngài như thiên lôi sai đâu đánh đó, mặc dù có mấy người không tỉnh táo nhận ra, cũng không thay đổi được đại cục!”

“Đúng vậy…” Cửu môn đề đốc Cố Phàn đứng lên, “Quyết định hay không cũng sẽ có loạn khác, Hầu gia ngài cứ nói một lời, thuộc hạ mang theo bọn thị vệ của Đề đốc phủ cho ngài đánh trận, đảm bảo sẽ bắt được lão Vạn Tuế kia buộc hắn giao ra ngọc tỷ, viết chiếu thư thoái vị!”

Tỷ tỷ Cố Ngọc của Cố Phàn là trắc phi của An Khánh Hầu, rất được sủng ái, Cố Phàn quyết một lòng trung thành với An Khánh.

“Chỉ dựa vào đám binh đó của ngươi…” An Khánh Hầu khinh thường lắc đầu, “Còn không bằng cái thìa cơm của Trầm Chung Khánh!”

“Hắn cũng phải có đủ bản lĩnh ” Cố Phàn mỉm cười

“Đại doanh Phong Cốc cách thượng kinh chưa tới bốn mươi dặm, chỉ cần Vạn Tuế ra chiếu thư, thì ba mươi vạn đại quân của Trầm Chung Khánh trong một canh giờ là có thể tới gần Tử Cấm Thành…” Trương thanh giễu cợt cười một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Cố Ngọc, “Chỉ cần trong ngự lâm quân trong Tử Cấm Thành có thể kiên trì một canh giờ, ngươi lấy cái gì đối phó Trầm Chung Khánh? !”

…………..

“Đã trễ thế này, Di Nhi tại sao còn quay về?” Nhìn thấy nha hoàn dẫn theo Sở Hân Di đi vào, Sở Sanh lấy làm kinh hãi.

Sở Hân Di nước mắt rơi xuống như mưa, “Nữ nhi không về đó nữa.”

“Làm sao vậy?” Sở phu nhân bị hù dọa nhảy lên, “Trầm tướng quân khi dễ ngươi.”

Sở Hân Di mím chặt môi.

Xuân Hồng liền đem chuyện Trầm Chung Khánh không đồng ý hòa ly ra nói.

“Lẽ nào hắn đã phát hiện âm mưu của An Khánh Hầu rồi?” Sở Sanh nhìn về phía Sở Hân Di.

“Hắn mỗi ngày ngâm mình ở đại doanh Phong Cốc, lại tin tưởng một chút không nghi ngờ lão phu nhân, nào có phát hiện những việc này?” Sở Hân Di mỉm cười, “Nhất định là hắn bị ả tiểu yêu tinh Hỉ Thước kia mê hoặc!” Đem chuyện Hỉ Thước mang thai ra nói, “…Nữ nhi đã nói với hắn, Tướng Quân phủ có ta thì không có Chân Thập Nương, có nàng thì không có ta, để hắn xem hắn làm thế nào.” Túm lấy ống tay áo Sở phu nhân đung đưa, mắt nhìn Sở Sanh, “…Nữ nhi lần này thật sự phải ở nhà ở ít ngày rồi.”

“Hồ đồ!” Sở Sanh sắc mặt tối sầm.

“Tỷ tỷ!” Sở Hân Dương vẫn ngồi đó gào một tiếng nhảy đến.

Sở Hân Di thần sắc cứng đờ, tiếp tục ô ô địa khóc lên, “…Lẽ nào phụ thân để nữ nhi cả đời làm thiếp, để ả tiện nhân kia cưỡi ở trên đầu?” Lại không buông tha nói, “Ban đầu là phụ thân kiên trì để nữ nhi gả cho hắn, còn nói tương lai nhất định sẽ phù chính, bây giờ thế nào, người ngược lại bảo hắn phù chính nữ nhi a!”

“Tỷ…” Sở Hân Dương lôi kéo Sở Hân Di.

“Ngươi câm miệng!” Sở Hân Di gắng sức trừng mắt liếc hắn, “Không phải là ngươi mỗi ngày gây họa, Tướng quân cũng sẽ không cần gặp ta như thế, chỉ chong chong nuôi một dã chủng ở bên ngoài!” Lần Sở Hân Dương lấy danh nghĩa của Trầm Chung Khánh ở bên ngoài đánh chết người, Trầm Chung Khánh hơn một tháng này chưa đến phòng của nàng.

“…Ta gây họa gì, liên quan rắm gì đến hắn! Ta họ Sở hắn họ Chung, hắn dựa vào cái gì quản ta?” Vốn dĩ là một người không sợ trời không sợ đất, bị Sở Hân Di thét lướn, Sở Hân Dương nhất thời cũng thay đổi sắc mặt, “Đừng tưởng rằng là Tướng quân thì ngon, nếu danh hiệu của hắn hữu hiệu, sao ta lại bị người bẩm báo lên thượng kinh phủ?” gào cổ lên nói, “Tiểu cữu (Em vợ) bị báo đến quan phủ, nếu hắn có năng lực thì bảo quan phủ rút đơn cáo trạng của người bị đánh chết đi, sao vẫn vẫn chăm chăm để người ta đến bắt ta đi đối chất!”

Sở Hân Di đưa tay bắt hắn lại, “Ngươi lại gây ra họa gì rồi!”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro