Chương 76:Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 76: Chân tướng

Vinh Thăng lên tiếng đáp lời lui ra ngoài.

Trầm Chung Khánh đặt mông ngồi đối diện Tiêu Dục, cầm bầu rượu lên rót một chén, là Kim Hoa rượu thượng hạng, hương vị đậm đà lan tỏa, một chén xuống bụng, trong nháy mắt nhiệt từ nơi cổ họng đến bụng dưới không ngừng tăng lên, Trầm Chung Khánh gật đầu, “Rượu ngon.” Liếc nhìn ván cờ trên bàn đá, “Tiêu huynh thật nhàn nhã!” Ngữ khí thật là bất mãn.

“Đây không phải là chờ hiền đệ sao?” Tiêu Dục cũng không buồn bực, cười ha hả ngồi xuống đối diện Trầm Chung Khánh, cờ đen giao cho hắn, “Hiền đệ có hứng thú chơi một ván?”

Trầm Chung Khánh đẩy ra, “Hôm nay tảo triều, Vạn Tuế vì sao đột nhiên hỏi việc An Khánh Hầu cáo ốm?” Kỳ thực, hắn muốn hỏi, Vạn Tuế hai ngày nay liên tiếp điều binh là An Khánh Hầu không kịp chờ muốn hành động rồi sao?

Tiêu Dục là Binh bộ Thượng thư, trước mắt lại còn là quân sư được Vạn Tuế sủng ái tin tưởng nhất, không phải không biết Vạn Tuế bí mật hành động, nói không chừng, hết thảy những điều này chính là hắn – con lão hồ ly này vạch kế hoạch!

Chỉ là, chính mình nhận là mật chỉ, lại không thể hỏi rõ ràng.

“Thân là tiểu tế* (con rể), quan tâm sức khỏe của nhạc phụ* con người cũng là bình thường, ta cũng không phải là con giun trong bụng Vạn Tuế, làm sao ta biết được?” Tiêu Dục thản nhiên lắc đầu, hắn đổi đề tài, “Nghe nói bá mẫu đã cùng Tiết lão phu nhân kết minh, muốn vì hiền đệ thú Thập tiểu thư An Khánh Hầu phủ?”

*Thực ra trong truyện này: con rể và bố vợ được dùng là “nữ tế” và “lão trượng nhân”. Ta sợ các nàng đọc không quen nên tự chuyển. Thực ra cái này cũng không quan trọng lắm, chẳng qua vào các thời đại khác nhau người ta cũng gọi khác thôi. Cũng như Thập Nương nguyên gốc được gọi là “Đại nãi nãi” chứ không phải “Đại phu nhân” (nhưng nghĩa hai từ nãy vẫn hoàn toàn giống nhau ạ)

“Việc này…” sắc mặt Trầm Chung Khánh cực mất tự nhiên.

Việc này cũng là hôm qua hắn bảo Vinh Thăng tìm hiểu rồi mới biết, An Khánh Hầu muốn làm phản bức vua thoái vị, hắn bên này lại gióng trống mua chiêng hưu thê thú người khác cùng người kết thông gia, việc này nếu như truyền tới tai Vạn Tuế, sẽ nghĩ như thế nào?

Tiêu Dục đều biết rồi, chẳng nhẽ Vạn Tuế lại không biết?

Trầm Chung Khánh mồ hôi lạnh rơi xuống.

Chỉ là, mẫu thân cũng là bị người mê hoặc, cũng không phải là cố ý, việc này liên lụy tính mạng cả nhà nàng, mặc dù đối phương tâm đầu ý hợp của huynh trưởng, mình cũng không thể chính mồm thừa nhận.

“Ngươi a…” Tiêu Dục tựu thở dài, “Chính trị chính là không có sự đổ máu của chiến tranh, nhưng chiến tranh chính là sự đổ máu của chính trị. Sớm đã nói cho ngươi biết đừng chỉ nghĩ đến mang binh đánh giặc, phải lưu tâm nhiều hơn đến chính trị, lưu tâm nhiều hơn đến người bên cạnh, nhưng ngươi cứ không nghe.” Thanh âm dừng một chút, “Nếu không phải cái tính hạo nhiên chính khí (cương trực quang minh chính đại) của ngươi làm Vạn Tuế yên tâm, ngươi có mười cái đầu cũng rớt hết rồi!”

Đây là sự thực.

Trước đó vài ngày nếu không phải Tiêu Dục nhắc nhở. Quyển “Tân biên của Đại Chu Địa Vực Chí” kia cũng đủ để đoạt đi binh quyền trong tay của hắn rồi.

Trầm Chung Khánh nghe xong khí thế yếu đi vài phần, không cam lòng nói lầm bầm, “Ai kiên nhẫn được như những văn nhân các ngươi? Rõ ràng một chuyện nhỏ, muốn thì trực tiếp đoạt tới là được, lại cứ nhiễu sự lòng vòng mấy lượt mới nói!” mỉm cười một cách khinh thường.”Cái gì mà chó má chính trị, ta thấy chính là một đám lưu manh không biết danh dự đấm đá với nhau cùng một chỗ.”

“Ngươi như vậy không phải là lưu manh!” Tiêu Dục trừng hắn liếc mắt, “Đó được gọi là cậy mạnh để ngang ngược!”

Trầm Chung Khánh vỗ bàn bụp một cái.”Dù sao cũng hơn mấy loại làm trò mờ ám sau lưng này!”

“Vậy ý của ngươi là…” Tiêu Dục mặt cũng đỏ lên, “Chỉ cần đủ năng lực, muốn ngai vàng của hoàng đế cũng có thể chém giết đòi lấy.”

Việc này sao có thể là đáng đồng thành một chuyện?

Trầm Chung Khánh nghẹn giương mắt nhìn Tiêu Dục nói không ra lời.

Tiêu Dục thanh âm thấp xuống, “…Hiền đệ còn nhớ rõ Hộ Bộ Thượng Thư Chân Hi Đình sáu năm trước vì sao mà chết không?”

Hộ Bộ Thượng Thư Chân Hi Đình đó là phụ thân của Chân Thập Nương, là lão nhạc phụ hắn hận thấu xương, hắn sao có thể không nhớ hắn chết như thế nào? Trầm Chung Khánh không hề nghĩ ngợi, không hề nghĩ ngợi nói, “Chết bởi kết bè kết đảng. Có ý định mưu phản!”

Ánh mắt Tiêu Dục nhìn một cách quái gở, “Một Hộ Bộ Thượng Thư nho nhỏ, hoàn toàn không có binh quyền nhị không có thực lực. Hắn có năng lực gì để nghịch mưu tạo phản?”

“Việc này…” Trầm Chung Khánh ngẩn ra, bật thốt lên, “Hắn đi theo Trấn Quốc Công. Là phần tử trung thành của Từ đảng!”

Trấn quốc công Từ Bác giống như hắn xuất thân dân thường, bất đồng là, Từ Bác là bò lên một đường từ một tên lính quèn đến Giáo úy rồi đến Phó tướng, mãi đến năm hai mươi ba tuổi trở thành Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nhận được sự coi trọng của Minh Nguyệt công chúa, cuối cùng hưu thê trở thành phò mã gia vang danh một thời.

Sau đó, nhờ vào thủ đoạn khôn khéo mẫn tiệp trong giao tiếp của Minh Nguyệt công chúa cùng với mạng lưới quan hệ cường đại sau lưng nàng, Từ Bác một bước lên mây, trong mấy năm ngắn ngủi liền trở thành Trấn Quốc Công dưới một người trên vạn người, quyền thế không ai bì nổi, thậm chí ngay cả Vạn Tuế cũng nhường hắn ba phần.

Quyền thế thường thường làm cho con người tham lam.

Tay nắm giữ quyền thế khổng lồ, Trấn quốc công dã tâm cũng ngày càng bành trướng, giang sơn này là hắn đây dựng lên từ trên mũi đao và máu, dựa vào cái gì chỉ để cho một mình Vạn Tuế hưởng thụ, dần dần sinh ra tâm địa không phục, mâu thuẫn quân thần càng ngày càng căng thẳng. Cuối cùng, sáu năm trước Tiên Đế hết sức ra tay hạ sát thủ, lấy tội rắp tâm mưu phản giết cả nhà Trấn quốc công, bao gồm cả Minh Nguyệt công chúa cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Có thể thấy được, Tiên Đế hận bọn họ tới mức độ nào.

Chân Hi Đình này chính là một người một lòng trung thành với Từ đảng, mọi chuyện lấy Trấn quốc công Từ Bác mà mã thủ thị thiêm (bắt chước theo mà làm), Trấn quốc công bị lật đổ, Chân gia một nhà tự nhiên cũng đổ theo.

“Thật là như vậy sao?” Tiêu Dục rót đầy rượu cho Trầm Chung Khánh, “Hiền đệ ngẫm lại xem, năm đó Từ Bác dòm ngó ngôi vị Cửu Đỉnh, quan viên kết đảng cùng hắn vô số kể, trừ mấy người trọng phạm ra, Tiên Đế toàn bộ không trách tội cũ , ngay cả quân sư Cảnh Tương gia của Từ Bác năm đó cũng bất quá chỉ là kết cục tù chung thân, vì saochỉ có giết một nhà Chân Thượng Thư?” Không chớp mắt nhìn Trầm Chung Khánh, “Luận quan chức, Chân Thượng Thư không cao như Cảnh Tương gia năm đó, luận tội danh, Chân Thượng Thư cũng không quá nặng như Cảnh Tương gia…”

Có thứ gì đó chợt lóe lên trong tâm trí, thân thể Trầm Chung Khánh chấn động, hắn gắng sức lắc đầu, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.”Năm đó Trấn quốc công quyền khuynh triều dã, Tiên Đế bị quản chế nhiều năm cũng không dám tuỳ tiện loại bỏ, vì sao?” Tiêu Dục tự hỏi tự trả lời giải thích, “Là Đại Chu đang nằm ở bờ vực loạn lạc, các quốc gia nhìn chằm chằm như hổ đói, Tiên Đế không thể vứt bỏ hắn.”

“Nhưng Tiên Đế vẫn là giết hắn!” Trầm Chung Khánh nói. Dòm ngó ngôi vị Cửu Đỉnh là phạm vào đại kỵ của Thiên gia (các thời vua chúa), cho dù ai cũng không thể dễ dàng tha thứ.

“Đúng vậy, biết rõ không thể vứt bỏ vẫn còn nghĩa vô phản cố* giết.” Tiêu Dục hỏi Trầm Chung Khánh, “Ngươi nói vì sao?”

*Nghĩa vô phản cố: làm việc dứt khoát không do dự

Sắc mặt Trầm Chung Khánh một trận tái nhợt, hắn gắng sức lắc đầu.

“Bởi vì ngươi…” Tiêu Dục nói từng chữ từng chữ.

“Ta…” Trầm Chung Khánh chỉ vào mũi của mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Đúng vậy.” Tiêu Dục nghiêm sắc mặt, “Bởi vì Đại Chu lại xuất hiện ngươi, lúc đầu thái tử cùng Tiên Đế đều xem trọng ngươi, cũng nhận định rồi, nhận định lấy thời gian tương lai ngươi sẽ là Đại tướng quân dũng mãnh thứ hai, thay thế Từ Bác bình định tứ phương, bảo hộ bách tính Đại Chu ta bình an.”

Cho nên mới quả quyết giết Trấn quốc công!

Mặc dù vẫn không muốn thừa nhận, nhưng hồi tưởng lại bảy năm trước hắn vừa xuất đạo liền nhận được sự coi trọng sâu sắc của Tiên Đế, sáu năm trước lúc hắn đánh thắng trận lớn đầu tiên, thì Trấn quốc công vì tội mưu phản đột nhiên bị tịch thu tài sản, mồ hôi lạnh trên trán Trầm Chung Khánh không ngừng chảy xuống.

“Lẽ nào, Chân Thượng Thư một nhà cũng là… Cũng là…” thanh âm ngập ngừng không có khí lực kéo dài nữa.

Trầm Chung Khánh không dám nghĩ tới, hay là hắn không muốn gánh vác trách nhiệm nằng nề này trên vai. Năm đó bởi vì khuất nhục, hắn căm hận Chân Thập Nương một nhà, sau đó Chân Thượng Thư bị hoạch tội hắn chỉ cảm thấy khoái ý, lại hoàn toàn chưa từng nghĩ ký lại, hôm nay nhớ tới, hắn cảm thấy sau lưng đều nổi lên một cơn gió lạnh. Làm cho hắn sởn tóc gáy. Hắn bên này bứt rứt, Tiêu Dục cũng không cho hắn cơ hội trốn tránh, “Vạn Tuế muốn trọng dụng ngươi, cho nên hắn phải diệt trừ tất cả người bên cạnh ngươi có thể ảnh hưởng đến tương lai của ngươi. Thái độ làm người của Chân Thượng Thư nhiều mưu lại thêm ẩn nhẫn, giữ lại hắn. Tương lai nhờ vào quan hệ nhạc tế (cha vợ con rể), khó nói sẽ không khiến ngươi trở thành dã tâm bừng bừng Trấn quốc công thứ hai!”

Tiếp theo lại chuyển đề tài câu chuyện, “Giết cả nhà Chân Thượng Thư. Lại chỉ lưu lại đệ muội, không phải là bởi vì Vạn Tuế coi trọng ngươi không giết nàng, cũng không phải là bởi vì Tiên Đế tứ hôn không giết được…”

Trầm Chung Khánh ngồi thẳng người, “Vậy thì vì cái gì?”

“Là Vạn Tuế muốn bồi đắp ngươi thành Trấn quốc công mang dáng dấp Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nhưng hắn lại sợ ngươi biến thành Trấn quốc công thứ hai.” Tiêu Dục nhìn sắc mặt xám trắng Trầm Chung Khánh chậm rãi nói, “Có bài học của Trấn quốc công, Vạn Tuế không muốn nhạc gia (nhà vợ) của ngươi quyền thế ngút trời nữa, giết cả nhà đệ muội. Nàng từ nay về sau sẽ không có nhà để về, chính là phù hợp với luật tam bất khứ của Đại Chu ta…”

Cổ đại quy định có thất xuất đồng thời lại có tam bất khứ, dùng để bảo vệ thê tử không bị phu gia (nhà chồng) tùy ý lợi dụng danh thất xuất để hưu thê. Thứ nhất chính là “Sở thú vô sở quy giả bất khứ”, chính là chỉ thê tử khi không có nhà nương (nhà mẹ đẻ) có thể về thì không thể bị hưu ly (hưu thê, hòa ly), Vạn Tuế giết cả nhà Chân Thập Nương. Chính là bởi vì để cho nàng phù hợp tam bất khứ, cứ như vậy, mặc dù Chân Thập Nương phạm vào thất xuất, Vạn Tuế cũng có thể đường hoàng bác bỏ tấu chương Trầm gia cố chấp hưu thê hoặc hòa ly, ép bọn họ buộc cùng một chỗ, chính là để Trầm Chung Khánh không có cơ hội sẽ cùng thông gia với gia đình có thế lực, trở thành Trấn quốc công thứ hai.

Trong nháy mắt, rất nhiều chuyện cũ đã từng không được chú ý đều hiện ra trước mắt.

Lòng có chút loạn, mười ngón tay thon dài của Trầm Chung Khánh giao lại cùng một chỗ, gắng sức nắm chặt vào nhau, “…Nói như vậy tiệc rượu đầy tháng Thập hoàng tử, quý phi nương nương phá lệ muốn ta dắt nội quyến tham gia cũng là ý tứ của Vạn Tuế?”

“Coi trọng ngươi như vậy, Vạn Tuế sao lại không biết ngươi đã cùng đệ muội ở riêng năm năm rồi, đến bây giờ ngay cả một đích tử (con trưởng – do vợ cả sinh) cũng không có?” Tiêu Dục cho hắn một ánh mắt ngươi cuối cùng cũng hiểu ra, “…Vạn Tuế đây là ám chỉ cho ngươi, hắn rất coi trọng chính thê của ngươi, mặc dù năm năm vô xuất cũng không cho phép ngươi tuỳ ý hưu.” Thấy sắc mặt Trầm Chung Khánh từ trắng chuyển thành đen, lại giải thích, “Ngươi cũng đừng trách Vạn Tuế không hiểu phong tình, lúc đầu lưu lại Chân Thập Nương mặc dù có tính toán, nhưng Vạn Tuế cũng là nhớ tới mối tình thắm thiết nàng đối với ngươi, lúc đầu nếu không phải nàng, hắn cũng không bảo vệ được ngươi có thể sống tới hôm nay.” Thở dài, “Ta và Vạn Tuế đều cho rằng đã từng trải qua tang thương biến ảo, nàng cũng sẽ trưởng thành, hiểu được thuận theo cùng nhân nhượng, các ngươi cũng sẽ có một ngày vứt bỏ được hiềm khích lúc trước…” Lắc đầu, “Ai ngờ, lại để cho ngươi phí nhiều năm thời gian như vậy.”

Nếu không phải nàng, Vạn Tuế cũng không bảo vệ được mình sống đến bây giờ?

Sao có thể?

Trong lòng nghi ngờ không giải thích được, nhưng Trầm Chung Khánh chỉ  không nói một lời nhìn Tiêu Dục.

“Ngươi cũng biết, tiên thê (vợ quá cố) từng là khuê mật của đệ muội.” Tiêu Dục thản nhiên nói, “Lúc đầu Chân Thượng Thư dùng hết thủ đoạn thông gia với ngươi, chẳng qua là muốn dùng mỹ nhân kế thu mua ngươi…” Cười nhìn Trầm Chung Khánh, “Ai biết ngươi vẫn cứ là một tên không sợ quyền thế, sau đó lúc ngươi nhấc (ý nói lấy về) Đại di nương, Trấn quốc công cùng Chân Thượng Thư đều lạnh tâm, sinh ra sát ý, là đệ muội quỳ ở ngoài thư phòng của Chân Thượng Thư cầu xin suốt cả đêm, cũng phát thệ mỗi ngày nhất định có thể thuyết phục ngươi đi nương nhờ Trấn quốc công, làm cho Chân Thượng Thư mềm lòng, để ngươi thoát một kiếp.” Hắn đổi đề tài, “Bằng không, với quyền thế lúc đó của Trấn quốc công, Tiên Đế và thái tử muốn bảo hộ ngươi cũng phải phí một phen trắc trở, cho dù có thể tiếp tục sống, ngươi không thiếu được phải chịu tai ương thêm mấy năm ngục tù.”

Đây chính là thiên ý.

Chuyện cách xa nhiều năm, nhớ lại, trong lòng Tiêu Dục vẫn có chút thổn thức.

Nếu lúc đầu Trấn quốc công quyết hạ sát thủ với Trầm Chung Khánh.

Có lẽ bây giờ, giang sơn Đại Chu này đã đổi chủ rồi, Chân Thập Nương một nhà cũng sẽ không trống vắng thê lương như thế, chắc nàng sớm đã là một thân quận chúa nhận được muôn vàn sủng ái rồi đi?

Lúc đầu nàng toàn tâm toàn ý cứu Trầm Chung Khánh, trả giá bằng tình yêu toàn tâm toàn ý, có bao giờ nghĩ tới sẽ có hôm nay?

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro