Chương 77: Định cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 77: Định cục

Trầm Chung Khánh đầu vang lên ông ông, phảng phất như đang nghe thiên thư, mỗi một chữ rơi vào trong lỗ tai đều rất rõ ràng, nhưng từng nhóm cùng chuyền đến đại não lại không rõ là có ý gì.

“Nếu nàng thật sự đã làm những việc này, sao không giành công với ta?”

Trong miệng cường ngạnh phản bác, trong lòng Trầm Chung Khánh đã có một thanh âm không ngừng truy vấn, “Nàng sẽ không sao?” Trong đầu lại hiện ra đêm đại hôn.

Hắn nhấc khăn voan đỏ lên, nhìn thấy lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, một đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhìn hắn, “…Ta biết, tính kế ngươi thú ta như vậy, ngươi rất không cam lòng, nhưng ta thật sự thích ngươi, từ lần đầu tiên thấy ngươi trên quân trường đã bắt đầu… Ngươi đừng nóng giận, sau này ta sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi, sẽ đối xử tốt với một mình ngươi!”

Một năm kia, nàng mới mười một tuổi.

Ngây ngô như một đóa hoa cúc non chưa nở.

lúc đó hắn cũng không hiểu, cho dù Chân Thập Nương thích hắn đi nữa, Chân Thượng Thư sao có thể nỡ đem nàng nhỏ như vậy mà gả đi, sống chết không chịu tiếp nhận kiến nghị hắn trao đổi thiếp canh* muộn hai năm nghị thân trước.

*Thiếp canh: ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh. Trao đổi hai nhà xem bát tự

Nhưng hóa ra, tất cả việc này đều là một âm mưu.

Bao gồm lần kia chính mình trong lúc vô ý xông vào khuê phòng của nàng, cũng không phải nàng thiết kế mình, mà là cha mẹ hắn thiết kế các nàng.

Bằng không, với một nữ hài mười một tuổi năm đó, làm sao có thể thiết kế ra kế sách hoàn mỹ như vậy, làm cho toàn bộ nô tài Thượng Thư phủ vì nàng sở dụng, từng bước một dẫn mình rơi vào cạm bẫy?

Lúc đó nếu không phải quản gia Thượng Thư phủ nói gạt, hắn sao lại xông lầm vào khuê phòng của nàng?

“Ta cũng không biết nàng vì sao không tranh công với ngươi.” Tiêu Dục thành khẩn nói, “Đây chính là chính mồm tiên thê nói ra.” Là ái thê quá cố của hắn không đành lòng nhìn Chân Thập Nương bỏ ra toàn tâm toàn ý, kết quả lại thảm đạm thê lương như vậy, mới nói cho hắn biết những điều này, để hắn khuyên nhủ người bạn chí cốt Trầm Chung Khánh đối xử tử tế với Chân Thập Nương.

Đáng tiếc, lúc đó hắn đang toàn tâm toàn ý giúp Vạn Tuế vạch kế hoạch loại bỏ Trấn quốc công một đảng, ly gián cũng không kịp, sao lại có thể mạo hiểm để Trầm Chung Khánh bị phụ tử Chân Thập Nương lôi kéo, khuyên hắn đối xử tử tế Chân Thập Nương?

“Ta không tin!”

Chân Thập Nương một nhà lại vì hắn mà chết. Nàng đối với mình toàn tâm, lại nhận được một kết cục thê lương như vậy, nhớ tới ngày ấy bị chính mình ôm vào trong ngực, thân thể Chân Thập Nương nhẹ như tơ liễu, Trầm Chung Khánh cảm thấy tâm nặng nề hít thở không thông, hắn dứt khoát đứng lên.”Những thứ này đều là ngươi bịa đặt ra!” Hắn khí thế hùng hổ đi tới đi lui ở trong Mai Đình.

Nghĩ đến Trầm Chung Khánh hôn nhân bước đến tình cảnh này, cũng thật có mưu tính của mình và Vạn Tuế, đáy mắt Tiêu Dục hiện lên một tia hổ thẹn, thanh âm hắn nặng trĩu, “Ta chỉ là đem chuyện cũ nói ra. Có tin hay không là tùy ngươi.” Lại ngữ trọng tâm trường (nói một cách thành khẩn) nói, “Ta nói nhiều như vậy, cũng chỉ là để cho ngươi biết một sự thật. Thực tâm Vạn Tuế không hy vọng ngươi không kết thông gia với bất kỳ một quyền quý nào trong triều.”

Trán Trầm Chung Khánh nổi lên đầy gân xanh, “Ta chưa từng có ý định cùng An Khánh Hầu thông gia!”

Tiêu Dục ha hả cười, “Ta biết, ta biết…” Thần sắc sau đó lại buồn bã, “Đã nhiều năm như vậy, hiền đệ ngay cả một đích tử cũng không có, Vạn Tuế cũng đã thay đổi ước nguyện ban đầu.” Hắn nhìn Trầm Chung Khánh, “Hiền đệ nếu không muốn tiếp tục phí thời gian nữa. Bị hủy cả đời, ta sẽ bảo mẫu thân nhận nàng làm nghĩa nữ, phá vỡ tam bất khứ. Nàng vào cửa bảy năm vô xuất, hiền đệ có thể danh chính ngôn thuận dâng tấu Vạn Tuế hưu nàng…”

Cùng một người mình không thích lại còn kiêu căng ương ngạnh miễn cưỡng buộc cùng một chỗ, mấy năm nay. Trong lòng hắn nhất định cũng rất khổ đi? Tiêu Dục yếu ớt thở dài một tiếng, hắn đổi đề tài, “Bất quá hiền đệ phải chuẩn bị tâm lý, ngươi một khi hưu thê, Vạn Tuế lập tức sẽ tứ hôn cho ngươi…”

“Ta sẽ không hưu thê!” Trầm Chung Khánh đặt mông ngồi xuống, cầm bầu rượu lên rót liền ba chén rượu, một hơi uống hết.

Thế này nào sẽ không?

“Hôm đó hiền đệ vào thành Lục công chúa đã coi trọng ngươi, Hoàng Hậu từng cầu xin Vạn Tuế tứ hôn, Vạn Tuế chưa đáp ứng…” Đối mặt với lửa giận của Trầm Chung Khánh, mí mắt Tiêu Dục chưa từng động, trong miệng tiếp tục nói, “Thân mẫu Ngũ công chúa tuy là xuất thân cung nữ, thái độ làm người lại dịu dàng hiền thục cũng không có dã tâm gì, ý của Vạn Tuế, nếu ngươi cố chấp hưu thê thú người khác thì chỉ hôn Ngũ công chúa cho ngươi.” Tiêu Dục cười nhìn Trầm Chung Khánh, “…Hiền đệ diễm phúc không cạn.”

Trầm Chung Khánh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục uống rượu.

Tiêu Dục cười vô vị, “Bất quá, ta cũng không tán thành hiền đệ chú trọng Ngũ công chúa, dính vào những hoàng thân quốc thích này, Vạn Tuế sớm muộn gì sẽ sinh ra cảnh giác với ngươi, chi bằng hiền đệ tự mình chọn một hộ tiểu gia bích ngọc quyền thế không lớn, cầu xin Vạn Tuế, ngươi bên này vừa hưu thê bên kia Vạn Tuế liền tứ hôn, để An Khánh Hầu không có cơ hội lợi dụng.” Bừng tỉnh không thấy Trầm Chung Khánh đã đen mặt, “Hoặc là, hiền đệ dứt khoát đem Ngũ phu nhân phù chính, ngươi và nàng là có tình ý không thể nghi ngờ, còn hơn trong lúc vội vàng tái giá với một nữ tử xa lạ…” trong miệng Tiêu Dục Ngũ phu nhân chính là Sở Hân Di, biết Trầm Chung Khánh sủng ái nàng, Tiêu Dục tất nhiên là sẽ không ở ngay trước mặt hắn xưng Sở Hân Di là di nương.

Trầm Chung Khánh đập bình rượu lên bàn ba một tiếng, “Ta nói rồi, ta sẽ không hưu thê!”

Không hưu thì không hưu.

Tức giận như thế làm gì?

Hắn cũng không phải Chân Thập Nương, mắc mớ gì mà hắn vỗ bàn trừng mắt?

Tiêu Dục ngơ ngác nhìn Trầm Chung Khánh thật lâu.

Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi cũng đừng cố gắng chịu đựng nữa, phu thê không phải là cái gì khác, là phải cùng sống với nhau cả một đời, ngươi bây giờ ôm lòng áy náy lưu lại đệ muội, hai bên ghét nhau ở cùng nhau sẽ hại ngươi cả đời, nếu thực sự chán ghét thì hưu đi, về phần bên nàng, sau khi nhận nghĩa nữ, nếu như nàng nguyện ý, gia mẫu sẽ tìm cho nàng một gia đình tốt, nếu nàng không muốn, để nàng ở trong Trung Đường phủ làm lão muội phu, ta sẽ bảo hộ nàng những năm cuối đời vô ưu (không ưu phiền), cũng miễn để cho ngươi hổ thẹn…” Hắn chân thành nhìn Trầm Chung Khánh, “Nếu ngươi muốn phù chính Ngũ phu nhân cũng không cần cố kỵ ta, vụ án Sở Hân Dương tuy rằng ta đảm nhận, nhưng về chút chuyện nhỏ này vẫn không lật đổ được ta!”

Nghe ra ý tứ Tiêu Dục là thật tâm vì hắn lo lắng, Trầm Chung Khánh thở dài trong lòng một tiếng.

Tiêu Dục nào biết, Chân Thập Nương chỉ còn có hai năm sinh mệnh, mặc dù miễn cưỡng buộc chung một chỗ, cũng bất quá là hai năm thời gian mà thôi, phí thời gian thì sao?

Hai năm sau nữa hắn lấy vợ sinh con cũng như vậy.

Đây là hắn nợ Chân Thập Nương.

Nếu không phải là bởi vì thích hắn, có lẽ nàng cũng sẽ không bị Chân Thượng Thư cùng Trấn quốc công tính toán, cả nhà nàng cũng không phải chết, nếu lúc đầu nàng gả cho người khác, mặc dù tính tình không tốt, nhưng chỉ cần đối phương không phải là hắn cố chấp và nóng nảy như vậy, đồng ý nhân nhượng một chút, nàng có lẽ sẽ rất hạnh phúc, chí ít sẽ không giống như bây giờ, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Nàng chỉ còn lại hai năm sinh mệnh, mặc dù không thích, hắn cũng sẽ dùng sự nhẫn nại lớn nhất theo nàng đi hết đoạn đường sinh mệnh cuối cùng, để nàng yên lòng an tâm mà rời đii.

Trầm Chung Khánh thờ dài một hơi nặng nề, nói từ từ, “…Ta là thật tâm không muốn hòa ly.” Phảng phất như trong lúc bất chợt lột sạch quần áo, bị người lén nhìn thân thể trần truồng, trong lòng hắn một trận phiền não, đột nhiên đứng lên cường ngạnh nói, “Mẫu thân bởi vì nàng đánh Ngũ phu nhân, đang tuyệt thực ép ta hòa ly, bây giờ ta nghe lời của ngươi không hòa ly cũng không hưu thê, ngươi phụ trách lập tức đi thuyết phục mẫu thân ta!” Nói xong, không đợi Tiêu Dục phản ứng, Trầm Chung Khánh đã mở cửa kính, sải bước đi ra ngoài.

Lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, thật lâu, sắc mặt Tiêu Dục đột nhiên thay đổi rất khó nhìn, hắn đằng địa đứng lên chạy về phía cửa, “Thân nương ngươi ngươi cũng không có biện pháp, ta có biện pháp gì? !”

Trong không gian tuyết bay phất phới, đâu còn có bóng hình của Trầm Chung Khánh?

Chỉ là thanh âm nổi giận của Tiêu Dục vang vọng lại khắp nơi trong biển tuyết mênh mông.

Tiêu Dục từ từ quay lại ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu trống không lắc lắc, ném văng ra ngoài.

Người này.

Thật là càng ngày càng vô lại rồi.

Uổng công mình vừa vẫn hết sức đồng cảm với hắn, hao tổn tâm cơ muốn giúp hắn tìm một mối nhân duyên tốt, loại người như hắn, đáng đời để cho Chân Thập Nương ngang ngược kia hành hạ cả đời!

………..

“…Chân Thị Thập Nương ôn hòa lương thiện… trong lúc Trầm ái phi bệnh có nhiều bận tâm, ban thưởng một áo choàng lông hồ ly bạch ngân, ban lệnh tết Nguyên Tiêu tiến cung bồi Trầm phi nương nương xem pháo hoa, khâm thử.” Phó công công tuyên đọc xong thánh chỉ, cả chính sảnh Tướng Quân phủ yên tĩnh một mảnh, phảng phất như ngôi mộ cổ bị bỏ hoang.

Nhìn Trầm lão phu nhân và Trầm Chung Khánh cầm đầu tất cả mọi người như choáng váng hết một lượt, vần đờ đẫn quỳ ở đó, Phó công công bèn ho khan một tiếng.

Trầm Chung Khánh bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần, vội vàng dập đầu tạ ân, “Thần tạ chủ long ân.” Trong lòng lại thầm mắng Tiêu Dục, “…Còn tưởng rằng hắn có cái thủ đoạn gì hay, lại xin một đạo thánh chỉ toàn lời bịa đặt ngô không ra ngô khoai chẳng ra khoai hoang đường không ngờ như vậy!” Lập tức nghĩ tới, “Vạn Tuế hạ thánh chỉ như vậy, cũng sẽ không truy cứu chuyện mẫu thân và An Khánh Hầu lén kết minh nữa rồi.” Lại thở phào một cái, thần sắc căng thẳng trên mặt cũng giãn ra, ánh mắt nhìn về hương lão phu nhân, thấy nàng vẫn còn ngơ ngác quỳ, vội vàng kéo kéo góc áo.

Thấy lão phu nhân cũng dập đầu cảm tạ ân huệ, Phó công công trên mặt hiện ra một tia mỉm cười.

“…Nếu như nàng ôn hòa lương thiện hiền thục, thì trên đời này không còn người kiêu căng nữa rồi!” Trầm Chung Khánh chân trước vừa mới đưa Phó công công rời khỏi, mấy người di nương gào một tiếng nói.

Trong sảnh nhất thời vang lên một trận tiếng ồn ào, châm biếm, đố kị, không cam lòng, chửi rủa, mọi người thần sắc đều khác nhau.

Năm ngón tay Sở Hân Di đều nắm gân xanh không ngừng hiện lên, mới miễn cố nén đầy bụng ghen ghét, không giống so với bình thường, nói, “…muội phu chúng ta đây là chuyện gì a, nàng thân thể không tốt, lão phu nhân lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, vừa cầu phật vừa thắp hương, âm thầm vì nàng rơi bao nhiêu lệ, tốn bao nhiêu tâm, nàng ngược lại bỏ mặc thân mẫu không mời, hết lần này tới lần khác lại mời một bạch nhãn lang (ý coi thường) chẳng chút liên quan tiền cung ngắm pháo hóa.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, một đạo thánh chỉ dào dạt lưu loát, lại đều là khen Chân Thập Nương làm sao tốt như thế nào, hiền thục ra sao, lại không nhắc đến lão phu nhân một chữ.

Đây là có ý gì?

Sưu sưu sưu, ánh mắt mọi người đều rơi lên trên người lão phu nhân, trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh trở lại.

“Nương nương cũng là để các ngươi bố trí!” Lão phu nhân quẳng chung trà chạm hoa bạch ngọc vỡ nát, “…Đều cút ra ngoài!”

Trầm Chung Khánh đang đi vào, thấy vậy thầm than một tiếng, nhẫn nại ngồi xuống ở bên cạnh  lão phu nhân, thương lượng, “Nương nương đã mời Thập Nương tết Nguyên Tiêu tiến cung xem pháo hoa, chuyện hòa ly trước hết từ từ hãn bàn.”

Còn hòa ly cái gì nữa!

Thánh chỉ nói nàng nghìn tốt vạn tốt, mình mà cố chấp buộc hòa ly nữa, há chẳng phải gia mẫu ác độc?

Lão phu nhân tức nghẹn họng, xanh mặt không nói một lời.

“Mẫu thân tốt xấu gì cũng ăn chút gì đi.” Trầm Chung Khánh kiên nhẫn khuyên.

Nhìn thấy gương mặt Trầm Chung Khánh ôn hòa, trong lòng lão phu nhân lại càng bực, nàng đột nhiên đứng lên, “…Ngươi muốn đón tiện nhân kia Hồi tướng quân phủ, trừ phi ta chết!”

Nói xong, cũng không quay đầu lại đi vào nội thất.

Nét ôn hòa cứng lại trên mặt, Trầm Chung Khánh ngồi không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn bóng lưng của mẫu thân, chẳng khác nào điêu khắc.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro