Chương 78:Tiết lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 78: Tiết lộ

“… Nô tài tuyên chỉ xong, Trầm tướng quân cũng ngây ngốc, vẫn là nô tài ho khan một tiếng, hắn mới nhớ tới dập đầu tạ ân.” Vạn Tuế ngồi trên long tháp nhàn nhã nhấp môi uống trà, Phó công công khoanh tay đứng một bên thấp giọng hồi chỉ.

“Hắn cũng có lúc ngây ngốc!” Vạn Tuế nghe xong liền cười ha ha, “Hắn không phải là ghét nhất bị những người vòng vo nói sao, trẫm cho hắn xem xem một thánh chỉ hoang đường có tác dụng hay không!” Có thể chỉnh được Trầm Chung Khánh, Vạn Tuế đặc biệt vui.

Tiểu cung nữ bèn che miệng cười khanh khách.

Thấy Vạn Tuế vui vẻ, Phó công công cũng cười theo, “…Trầm lão phu nhân nghe xong thánh chỉ của người, mặt cũng tái mét.”

Vạn Tuế dùng mũi hừ lạnh một tiếng.

Âm thanh vui cười trong điện hơi ngừng, tiểu cung nữ hai bên đều nhẹ nhàng thẳng người.

Phó công công bèn chuyển con ngươi muốn đổi đề tài.

Có tiểu thái giám đang cầm một chồng tấu chương đi vào, “Bẩm Vạn Tuế, An Khánh Hầu vừa mới dâng tấu chương, đồng ý việc để Lục công chúa cùng Kỳ Quốc Nhị hoàng tử hòa thân, nói cuối năm rồi, cầu Vạn Tuế sớm ngày định đoạt cũng để vui lại càng thêm vui.”

Phó công công nghe xong thì mặt mày rạng rỡ, đích thân tiến lên cầm tấu chương buộc sợi hoàng trù (dây lụa màu vàng) ở trên cùng trong tay tiểu thái giám lên trình cho Vạn Tuế.

Vạn Tuế mở ra nhìn một vái, ném lên trên long án thư ba một tiếng, “…Lưu lại đi.”

“Vạn Tuế…” Phó công công nghi hoặc không giải thích được.

Vì chuyện Lục công chúa hòa thân, Vạn Tuế lo lắng hết mình khó ngủ suốt đêm, bây giờ hy sinh sự ra đời của một vị hoàng tử cuối cùng cũng thúc đẩy được rồi, nhưng lại treo (không giải quyết vội) lên để đó?

Tâm tình đặc biệt tốt, Vạn Tuế phá lệ giải thích, “…Tranh luận lâu như vậy cũng không có kết luận, hắn vừa dâng thư trẫm bèn chuẩn [tấu], há chẳng phải nói với người trong thiên hạ trẫm sợ hắn!” Thế nào cũng muốn dồn ép mấy ngày, đợi những đại thần khác đều dâng chiết tử (tấu chương) đồng ý, cứ thúc giục rồi lại thúc giục, rồi hắn gật đầu cũng không muộn, “Hắn muốn sĩ diện, không chịu để cho Lục công chúa hòa thân, Lục công chúa vẫn là thân nữ nhi của trẫm đó, trẫm cũng luyến tiếc!” giọng nói vang lên một cách mạnh mẽ.

Phó công công kinh sợ run run một cái. Lặng lẽ lui về sau hai bước, thầm nghĩ, “Không nỡ mà vẫn ép buộc hòa thân, không phải là bởi vì nàng coi trọng Trầm tướng quân sao.”

Vạn Tuế đối với Trầm Chung Khánh quá thiên vị rồi.

Nếu không phải tận mắt nhìn Vạn Tuế mỗi đêm vẫn sủng hạnh các cung phi tần bình thường, biết hắn là một nam nhân bình thường chính hiệu, Phó công công cũng hoài nghi. Vạn Tuế có phải có cái gì nghĩ gì xấu xa với Trầm Chung Khánh hay không.

Ngẩng đầu một cái nhìn thấy Phó công công không kịp che giấu thần sắc, Vạn Tuế hừ một tiếng, “Lục công chúa thích Trầm ái khanh, nhưng trẫm không thể để cho nàng gả cho Trầm ái khanh!” Thanh âm chầm chậm, “Kỳ Quốc Nhị hoàng tử cũng là vị võ tướng chiến công hiển hách. Cùng Trầm ái khanh thẳng thắn chính trực như nhau, trẫm rất thích, tin rằng Lục công chúa gặp rồi cũng sẽ thích.” Quan trọng nhất. Hắn loại thái tử Kỳ Quốc mà chọn Nhị hoàng tử, vẫn vì Kỳ Quốc Nhị hoàng tử được Kỳ Vương hết sức yêu thích, là cùng thái tử Kỳ Quốc tranh giành đối thủ mạnh mẽ, một khi được Đại Chu hỗ trợ, tin rằng không đến năm năm Kỳ Quốc nhất định sẽ loạn.

“Vạn Tuế anh minh.” Phó công công vội vội vàng vàng gật đầu, một bên đặt các tấu chương khác mà tiểu thái giám dâng lên trên long án thư,  một bên bưng trà rót nước hầu hạ Vạn Tuế phê duyệt.

Mặt trời dần ngả về tây, ánh nắng cuối ngày len lói chiếu lên trên long án thư. Vạn Tuế ngẩng đầu lên từ đống tấu chương, “Thắp đèn…” khép hờ mắt lại, đưa tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương.

Phó công công vội vàng bước lên phía trước xoa nhẹ nhàng. Một bên liếc mắt ý bảo tiểu cung nữ thắp đèn, cúi đầu nói nhỏ vào tai Vạn Tuế, “…Chu thị vệ đã trở về. Đang ở ngoài điện chờ, Vạn Tuế gặp hay không.”

Chu thị vệ tên là Chu An, là ngũ phẩm thị vệ được mang theo đao bên người Vạn Tuế.

Ánh mắt Vạn Tuế sáng lên, “Truyền!”

Sớm có tiểu thái giám lên tiếng đáp lời đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, dẫn theo Chu An đi vào.

Vạn Tuế vung tay lên đuổi những người khác, để Phó công công đích thân ở ngoài điện coi chừng, lúc này mới hỏi, “Tìm được Chân Thị rồi?”

“Bẩm Vạn Tuế, tìm được rồi.” Chu An dập đầu nói, “Nàng thậm chí ngay cả họ cũng đổi, làm nô tài phí không ít khổ âm.”

“Đổi họ?” Vạn Tuế nghi hoặc không giải thích được, “Trẫm cũng không định tội của nàng…” tại sao nàng phải mai danh ẩn tích?

“Chắc là là sợ bôi nhọ danh tiếng của Trầm tướng quân?” Chu An hoang mang lắc đầu, “Trấn trên không có người biết nàng là chính thê của Trầm tướng quân, đều tưởng một quả phụ, không phải điều tra cẩn thận trong tổ trạch đó không có ngoại nhân, lại nghe trộm bọn họ lúc nói chuyện nhắc tới Trầm tướng quân, thần cũng không thể tin được nàng chính là Chân Thập Nương ngông cồng ngang ngược năm đó… Sống rất kham khổ, hoàn toàn như biến thành người khác vậy?”

Nghe thấy bốn chữ ngông cồng ngang ngược, sắc mặt Vạn Tuế có chút mất tự nhiên, hắn thuận miệng chuyển chủ đề, “Là thay đổi tốt hơn, còn là thay đổi xấu hơn?” Lại hỏi, “Vẫn cay nghiệt ương bướng như vậy sao?”

Đây mới là điều hắn quan tâm nhất.

Vì bồi đắp Trầm Chung Khánh thành Đại tướng quân trong suy nghĩ của hắn, hắn đã hủy một lần hôn nhân của Trầm Chung Khánh, lần này nhận thỉnh cầu của Tiêu Dục hạ đạo thánh chỉ kia, hắn cũng lo lắng nặng nề, nói là thành phần trêu cợt chiếm đa số, nhưng quân vô hí ngôn, đạo thánh chỉ này của hắn vừa hạ xuống, thì Trầm Chung Khánh không thể ruồng bỏ Chân Thập Nương được nữa rồi, Chân Thập Nương học biết cách ẩn nhẫn còn may, nếu vẫn cay nghiệt ương bướng như năm năm trước, lần này hắn tuỳ ý trêu cợt thì hoàn toàn phá hủy đi cả đời Trầm Chung Khánh.

Quân thần với nhau, lại là người mình coi trọng nhất, Vạn Tuế cũng không hy vọng Trầm Chung Khánh chịu cảnh tuổi già hiu quạnh, chết không nhắm mắt oán hận mình.

Bởi vậy, bên này vừa nghĩ ra ý chỉ, thì bên kia hắn liền sai Chu An đi Ngô Đồng Trấn tìm hiểu tình hình gần đây của Chân Thập Nương, nếu sống năm năm bị ruồng bỏ cũng không làm cho nàng phản tỉnh, vậy không còn gì để nói rồi, đợi hắn xử trí xong An Khánh Hầu thì giúp Trầm Chung Khánh giết nàng, vẫn là cho hắn một thân tự do.

“Nô tài nghe ngóng người trên trấn rồi, danh tiếng nàng rất tốt, năm năm qua vẫn ru rú trong nhà, người trên trấn gặp qua nàng rất ít, mọi việc đều là tiểu nha hoàn của nàng đứng ra.”

“Ân…” Vạn Tuế gật đầu, “Tự mình hiểu được cách thu liễm, nàng coi như cũng là một người thông minh, năm đó vì Trầm ái khanh trẫm quả thực để nàng ủy khuất, nếu quả thực như lời ngươi nói, trẫm cũng không ngại trợ giúp một tay, cho nàng đường đường chính chính làm phu nhân Tướng quân.” Chân Thập Nương tốt xấu gì cũng là nữ nhi của đệ nhất mỹ nhân thượng kinh, cùng Trầm Chung Khánh cũng coi như là một đôi kim đồng ngọc nữ, thành toàn cho bọn họ cũng không ủy khuất Trầm Chung Khánh.

Chu An mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, “Thần chỉ là nghe tin vỉa hè, vẫn chưa tiếp xúc Chân Thị, nếu Vạn Tuế muốn tác hợp, thần xin Vạn Tuế sai người khác cẩn thận tìm hiểu lần nữa.” dựa vào một câu nói của hắn liền quyết định vận mệnh cả đời của Trầm Chung Khánh, hắn không gánh vác nổi.

Một khi bị Trầm Chung Khánh biết, không lột da rút gân hắn là không thể.

Sát tinh kia, nóng lên còn dám trừng mắt với Vạn Tuế, cũng không phải những loại tôm tép như bọn chúng có thể chọc nổi.

“Trẫm biết…”

Chu An thở phào một cái, chợt nhớ tới trên đường trở về gặp phải Vinh Thăng, “Khi thần trở về gặp thì thấy Trầm tướng quân sai Vinh Thăng đi Ngô Đồng Trấn đưa đồ tết trước, chất đầy mấy xe ngựa, sợ hắn nhìn thấy thần ngờ vực, thần bèn tránh ra.” Thấy Vạn Tuế cau mày, lại nói.”Thần đoán Vinh Thăng muốn đi tìm Chân Thị, đã cho người lén lút đi theo rồi…”

Vạn Tuế nghe xong liền cười ha ha, “Cuối cùng hắn cũng nghĩ thông rồi, không dự định hưu thê lánh thú (lấy người khác)!”

Trong lòng Chu An thầm nghĩ, “Thánh chỉ đó của ngươi vừa hạ xuống, ai còn dám hưu thê lánh thú?” Trầm Chung Khánh cũng không có hai cái đầu để ngươi chém.

Vạn Tuế hưng phấn quay người hai vòng. Xoay người phân phó Chu An, “Chọn vài người đi Ngô Đồng Trấn bảo vệ Chân Thị cho tốt, chớ để cho kẻ khác lợi dụng lúc sơ hở.” Thời kỳ đặc biệt, nếu nàng thật sự bị người khác một đao giết chết, hắn còn phải tốn tâm tư lập tức tìm một lão bà an phận vừa ý cho Trầm Chung Khánh.

Tứ hôn trong lúc vội vàng. Sao có thể tìm được một người vừa ý?

Nếu ban thưởng một mối không như ý nữa, Trầm Chung Khánh không thể không thổ huyết.

Chu An nhân cơ hội nói, “Vạn Tuế không nói. Thần vẫn đang muốn quay về đó, đêm qua thần ở Ngô Đồng Trấn, đúng đụng phải người đi ám sát Chân Thị, vẫn may thấy thần, thần sợ còn có chuyện ngoài ý muốn, đã lệnh Kỷ Hoài Phong dẫn theo thị vệ ở lại Ngô Đồng Trấn bảo hộ nàng.”

“Ám sát Chân Thị?” Vạn Tuế cả kinh, hắn bên này vừa nghĩ đến, đối phương sớm đã hành động!

Có thể thấy được. An Khánh Hầu là thật sự không chờ nổi, nếu không phải đêm qua hắn ám sát không thành, biết mình bên này đã có cảnh giác. Sợ là hôm nay cũng sẽ không dâng thư thỏa hiệp, đồng ý cho Lục công chúa hòa thân?

Không phải là mình hiểu rõ thái độ làm người của Trầm Chung Khánh, tin tưởng hoàn toàn vào lòng trung thành của hắn. Một khi nghi kỵ, thì hôm nay giang sơn này đã đỗi chủ! Ý niệm trong đầu hiện lên, sau lưng Vạn Tuế rịn ra một tầng mồ hôi, sắc mặt hắn xanh đen, “Có tra ra là ai hay không?”

Chu An lắc đầu, “Bắt được một người sống, không đợi thần tra hỏi liền nuốt độc rồi.” Lại bổ sung, “Thần lập tức sai người tiếp tục điều tra.”

“Không cần. . .” Vạn Tuế khoát khoát tay, “Ngươi đi xuống đi.”

Môi Chu An giật giật, muốn nói lại thôi.

Vạn Tuế cau mày hỏi, “Còn có chuyện gì?”

“Việc này…” Chu An hơi do dự, nói, ” ần này thần đi, bên người Chân Thị còn nuôi hai hài tử, nghe người của Ngô Đồng Trấn nói là nhi tử thân sinh của nàng, thần nhìn tướng mạo giống Trầm tướng quân như đúc… Không biết có phải hay không…” trước mặt Vạn Tuế, chuyện này không thể đoán, Chu An không nói tiếp.

“Hai hài tử?” Vạn Tuế ngơ ngẩn

“Là sinh đôi, khoảng chừng bốn năm tuổi…”

“Trầm ái khanh có biết hay không?” Chân Thập Nương là bị ruồng bỏ năm năm trước, đúng lúc hài tử bốn năm tuổi, lại lớn lên giống Trầm Chung Khánh như đúc, không phải của hắn thì của ai?

Ý niệm trong đầu hiện lên, con mắt Vạn Tuế sáng long lanh, mơ hồ mang theo hứng thú muốn đùa dai.

Nếu bị Trầm Chung Khánh nhìn thấy, nhất định da đầu sẽ tê dại.

“Đại khái là không biết…” Chu An lắc đầu.

Nếu biết sớm đã ôm hồi tướng quân phủ rồi, còn có thể để mặc cho bọn hắn lưu lạc ở bên giống như tên tiểu ăn mày sao?

“Tốt, Tốt, Tốt!” Vạn Tuế nói liên tục ba chữ Tốt, “Trẫm đang lo lắng miễn cưỡng nhốt hắn và Chân Thị cùng một chỗ sẽ ủy khuất cho hắn, để hắn mấy năm nay vẫn không có hài tử.” Thế này là được rồi, hắn không cần phải lo lắng.

Bỗng nhiên lại nhíu chặt mày, “Nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào?”

Rõ ràng biết Trầm Chung Khánh không thích nàng lại bướng bỉnh gả cho hắn, cũng bị ruồng bỏ rồi, vẫn cam tâm tình nguyện vì hắn sinh con dưỡng cái? Một mình nhẫn nhục nuôi dưỡng trưởng thành?

Nữ nhân như vậy, thật sẽ ương bướng như trong truyền thuyết sao?

Là kế ly gián lúc đầu của mình dùng quá thành công đi, khiến cho thế nhân đều cho rằng nàng ương bướng. Nhớ lại con đường tranh đoạt ngôi vị tàn khốc mà một thời hoàng kim của mình đã phải đi qua năm xưa, Vạn Tuế không khỏi thổn thức, cho dù thế nào, mặc dù không thể làm thê tử, chỉ đơn giản với tấm chân tình vô dục vô cầu này của nàng đối đãi với Trầm Chung Khánh, trong năm tháng sau này cũng đáng để cho Trầm Chung Khánh đối xử tử tế nàng!

Chỉ là trong chớp nhoáng này, Vạn Tuế đã tự kết luận.

Nếu bị Chân Thập Nương biết Vạn Tuế lại nhìn nàng như vậy, nhất định sẽ dậm chân chửi mẹ nó.

Những điều này đều là cái khỉ gió gì?

Giản Vũ, Giản Văn không phải nàng nguyện ý sinh?

Thế nhưng, lúc nàng tới đã có trong bụng, không sinh thì phải làm sao?

Lúc đầu muốn để cho Trầm Chung Khánh đón về, là hắn không cần. Nàng không nuôi, chẳng lẽ phải bóp chết?

Thấy thần sắc Vạn Tuế biến ảo, Chu An cẩn thận dè dặt hỏi, “Có cần thần ám chỉ cho Trầm tướng quân một tiếng hay không.”

Dù sao cũng là hậu duệ của Đại tướng quân, bỏ ở dân gian dù sao cũng không tốt.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro