Chương 79: Thêm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 79: Thêm người

“Không cần.” Vạn Tuế cười ha hả lắc đầu, “chuyện phu thê, để Trầm ái khanh từ từ bị giày vò đi.”

Sớm để Trầm Chung Khánh biết hắn còn có một đích tử như vậy, mình há chẳng phải không còn náo nhiệt để xem nữa rồi. (lão hoàng đế này thật quá quăt… chơi ác thật)

Chưa từng phát hiện Vạn Tuế lại còn có hứng thú nhìn náo nhiệt xấu xa như vậy, Chu An do dự một chút, “…Đứa bé kia cũng nên vỡ lòng rồi.”

Nên vỡ lòng rồi, hài tử ở lại Ngô Đồng Trấn sẽ bị bỏ lỡ suốt đời.

Trở lại Tướng Quân phủ chẳng những có thể thuê võ sư tốt nhất, hơn nữa còn có thể cùng các hoàng tử nghe thái phó giảng bài, không nói đến học tốt hay xấu, chỉ cần có thể kết bằng hữu cùng các hoàng tử từ thời trẻ trâu, chính là suốt đời dùng không hết phúc. Trầm Chung Khánh vốn dĩ con nối dõi trắc trở, khó khăn lắm có một đôi nhi tử bảo bối, thật sự bị để lỡ, sợ là hắn thành quỷ cũng sẽ hận mình nghiến răng nghiến lợi.

Đây cũng thật sự là một vấn đề.

Vạn Tuế quả thật nhăn mày rơi vào trầm tư.

……………

Vạn Tuế bên này lo lắng hết lòng làm thế nào để trêu cợt Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương cũng không biết, nàng chỉ an phận thủ thường ngồi ở nhà, tai họa kia sắp từ trên trời rơi xuống.

Hơn nữa, quả thật là từ trên cửu trọng thiên bay xuống!

Nàng không biết, đêm qua nàng đã đi mấy vòng trước mũi đao, nếu không phải Vạn Tuế đột nhiên nổi máu để Chu An tới điều tra nàng, mấy người chủ tớ các nàng sớm đã trở thành vong hồn cùng đường rồi, đi uống trà với quỷ sứ rồi.

Lúc này nàng đang nghi hoặc không hiểu nhìn cái giá phơi bị đổ ở trong viện, “…Sao ta không nghe thấy một chút thanh âm nào?” Trừ lúc cực kỳ mệt mỏi, từ trước đến nay nàng ngủ rất thính.

“Nô tỳ cũng không nghe thấy động tĩnh.” Thu Cúc kiểm kê xong tài vật (tiền tài +vật chất), vội vã chạy đến.

“mất cái gì?” Chân Thập Nương đưa tay đỡ giá phơi.

“Chả mất cái gì.” Thu Cúc đi qua đỡ đầu bên kia, “Lúc buổi sáng nô tỳ đi ra, chốt cổng vẫn còn cài yên lành, không giống như là kẻ trộm.” Nếu là kẻ trộm, sao có thể cái gì cũng không trộm đã tay trắng bỏ đi?”Có lẽ là bị gió to thổi đổ?”

Trong viện nhiều đồ như vậy, sao chỉ đổ mỗi cái giá ở góc tường?

Nâng giá lên, Chân Thập Nương lại cẩn thận liếc nhìn một vòng, lúc rạng sáng tuyết rơi một trận. Trên mặt đất, nóc nhà, đầu tường đều hiện lên một tầng tuyết trắng dày, dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng chói mắt, mặc dù có người tới đây, vết chân cũng bị che giấu. Căn bản nhìn không ra một chút dấu vết.

“Quét tuyết đi.” ngón tay Chân Thập Nương trượt lên vết cắt mờ mờ trên giá sắt, xoay người vào phòng.

Hỉ Thước dẫn Giản Vũ, Giản Văn hùng hùng hổ hổ đi vào, “…Nghe nói đêm qua có trộm?” Vừa vào cửa, Hỉ Thước không kịp chờ hỏi.

Chân Thập Nương đang ngồi xếp bằng ở trên giường trầm tư bị hù dọa nhảy lên, “…Sao ngươi lại chạy tới đây. Nhanh lên giường gạch sưởi ấm.” Trời tuyết rơi đường không dễ đi, mấy ngày nay Chân Thập Nương vẫn bảo Hỉ Thước ở nhà dưỡng thai.

“Là ta tìm Hỉ Thước cô cô đến.” Giản Vũ tranh công nói, “Hỉ Thước cô phụ đang ở bên ngoài kiểm tra đó.” Buổi sáng vừa nghe Thu Cúc hô to bị trộm ở trong viện. Giản Vũ, Giản Văn nhanh chân muốn đi tìm Hỉ Thước.

Ở trong mắt bọn hắn, trong cái nhà này chỉ có Hỉ Thước cô phụ mới là một người cường đại tồn tại, cũng chỉ có hắn mới có thể đánh cho kẻ cắp chạy mất.

“…Là gió to làm đổ giá, không phải là kẻ trộm.” Chân Thập Nương dở khóc dở cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì đông lạnh của Giản Vũ, “Vũ ca thật thông minh, biết trong nhà gặp kẻ trộm muốn đi tìm Hỉ Thước cô phụ giúp đỡ, chỉ là lần sau nhớ kỹ trước hết phải đem sự tình làm rõ ràng. Rồi hãn tìm cứu viện.”

Giản Vũ hì hì cười, “Ta đi lấy thạch anh cao cho Hỉ Thước cô cô.”

Lý Trường Hà đẩy cửa đi vào, đang nghe Chân Thập Nương nói. Bèn chen miệng nói, “Ta vừa dạo qua một vòng trước sau viện, cái giá đứng ở góc tường là sắt. Gió thổi không ngã, hơn nữa…” Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Chân Thập Nương nhìn tới, thanh âm hơi ngừng.

“Tiểu thư!” Hỉ Thước quay đầu nhìn Chân Thập Nương.

“Thu Cúc kiểm lại, trong nhà không mất cái gì.” thanh âm Chân Thập Nương thản nhiên.

Giản Văn hai mắt vụt sáng lên nhìn mẫu thân.

“Những năm qua trong nhà nghèo nàn, buổi tối không cài then cổng cũng không ai trộm, năm nay Tướng quân cùng Tiêu đại nhân đều tặng đồ tết, nhất định là bị người để ý rồi…” Hỉ Thước một bên lẩm bẩm, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Nô tỳ cùng Trường Hà chuyển đến đây ở đi.” Hắn dù sao cũng là nam nhân, có chuyện gì cũng dễ giải quyết hơn phụ nữ và trẻ em trong nhà, “Để Thu Cúc dẫn Trường Hà thu thập lại nhĩ phòng (phòng hai bên), đốt lửa lên, buổi tối chúng ta chuyển tới đây.”

Trước khi Trầm Chung Khánh phát đạt gia cảnh vẫn coi như thịnh vượng giàu có, tổ trạch này mặc dù không bằng như các danh thế gia vọng tộc nhưng cũng có hành lang cũng có hoa viên kiến trúc đầy đủ điêu lương họa trụ*, cũng xây không ít phòng, không nói đến hậu viện, chỉ nói đơn giản là tiền viện chính phòng Chân Thập Nương ở cũng có năm gian lớn bên ngoài và hai nhĩ phòng, hai bên đông tây mỗi bên còn có ba sương phòng.

*Điêu lương họa trụ: xà nhà được điêu khắc, cột nhà được trạm trổ.

Vì người trong nhà ít, các gian phòng phần lớn đều bỏ trống rỗi.

Chân Thập Nương dẫn Thu Cúc cùng Giản Vũ, Giản Văn ở ba gian phòng lớn ở phía đông, hai gian còn lại đều làm khố phòng (nhà kho), sương phòng phía đông tay mùa hè bỏ không, mùa đông dùng để làm chuồng gà vịt, nhĩ phòng chất một chút đồ vật linh tinh.

Hỉ Thước cũng sắp sinh rồi, ở trước mắt mình dù sao cũng tốt hơn một chút, nếu không, cứ để bọn họ chuyển qu?

Chân Thập Nương trong lòng không khỏi do dự.

Từ ngày Trầm Chung Khánh vội vã rời khỏi vẫn chưa có tin tức gì nữa, cũng không biết hắn rốt cuộc là tính thế nào?

Nếu hắn kiên trì hòa ly, như vậy nàng rất nhanh sẽ bị đuổi ra khỏi tổ trạch, lúc này lại thu dọn nhĩ phòng thì thật sự là phí công.

Gian phòng tuy rằng bỏ không, nhưng nhiều năm không có ở người, phải thu dọn cũng rất mất công.

“Sắp đón năm mới rồi, thân thích trong nhà cũng phải tới, hai ngày nay nương đang bảo ta thu dọn cho nhà đó…” Thấy Hỉ Thước đưa mắt qua, Lý Trường Hà vội vàng nói phụ họa, “Vừa hay, ta và Hỉ Thước thu dọn nhĩ phòng qua đây ở, để phòng lại cho bọn họ.”

“Tiểu thư, nô tỳ chuyển qua cũng không cần đi mỗi ngày rồi.” Thấy Chân Thập Nương vẫn cau mày như trước, Hỉ Thước bèn lay cánh tay nàng, “Nô tỳ mới hai ngày không thấy người, cả người đều khó chịu.”

Mồ hôi, cũng không phải đồng tính luyến ái, nào có nghiêm trọng như vậy?

Cả người Chân Thập Nương nổi da gà, cầm tay đẩy nàng một cái, “Được rồi, được rồi, các ngươi thu dọn đi, vật dụng trong nhà hay gì gì đó cũng đừng chuyển, chọn hai cái từ trong phòng ta nhấc qua đó là được, các ngươi chỉ lấy đệm chăn qua đây thôi.” Cũng miễn cho các nàng một khi bị đuổi ra ngoài, bị làm khổ lần nữa.

“Vậy nô tỳ đi thu nhọn…” Hỉ Thước đứng dậy muốn xuống đất.

“…Ngươi cứ ở trong phòng sưởi ấm cùng tiểu thư đi, ta trở về gọi Nhị đệ đến đây giúp đỡ.” Lý Trường Hà đưa tay ngăn cản nàng.

Hỉ Thước bèn lên tiếng, “…Đừng quên mang đồ ta đang thêu qua đây.”

Thu Cúc dẫn theo Lý Trường Hà cùng các đệ đệ muội muội của hắn đang bận bịu thu xếp, Vinh Thăng mang theo năm xe ngựa đồ tết tới, nhìn thấy bọn họ khí thế chơi đùa ngất trời, thì ha hả cười nói, “Đại phu nhân thật là thần cơ diệu toán, biết nô tài hôm nay đưa đồ tết tới cho ngài, liền thu dọn sắp xếp lại gian phòng.”

Cùng mấy lần trước bất đồng, lần này ngữ khí Vinh Thăng mang theo ý lấy lòng rõ ràng. Thái độ cũng cực kỳ cung kính.

“Tiểu thư mới không phải vì điều này mà thu dọn gian phòng!” Thu Cúc nghe xong bèn trách móc nói, “Là đêm qua…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Chân Thập Nương cắt đứt, “Là đêm qua lúc Hỉ Thước trở về trượt ngã một cái, suýt nữa gặp chuyện không may, ta mới để nàng thu dọn gian phòng chuyển qua đây.”

“Tiểu thư…” Hỉ Thước vội vội vàng vàng nháy mắt với Chân Thập Nương.

Có thể để cho Vinh Thăng đưa tới mấy xe tài vật. Lại nhìn thái độ này của Vinh Thăng, rõ ràng cho thấy Trầm Chung Khánh dự định lưu lại tiểu thư nhà nàng rồi, các nàng đang nhân cơ hội nói cho Trầm Chung Khánh ở đây không an toàn, sớm đón về Tướng Quân phủ.

Con người luôn thích được voi đòi tiên, trước đó Hỉ Thước vẫn cầu khẩn tiểu thư nhà nàng đừng bị vứt bỏ. Vừa mới có khả năng chuyển biến tốt, thì nàng lại muốn Tướng quân có thể đem tiểu thư nhà nàng đón vào phủ.

“Vinh Thăng vào nhà ngồi.” Chân Thập Nương chỉ làm như phát hiện.

Vinh Thăng cho rằng Hỉ Thước xấu hổ, cũng không nghĩ nhiều. Quay đầu lại phân phó người, “Dỡ đồ xuống mang vào trong viện trước.” Nhấc chân vào phòng cùng Chân Thập Nương, lại không dám ngồi, đứng trên mặt đất nói.

Thấy hắn cố chấp không ngồi, Chân Thập Nương cũng không miễn cưỡng, lại để cho Thu Cúc rót nước.

“Đây là danh sách…” Vinh Thăng hai tay đem danh sách hàng hóa giao cho Chân Thập Nương, “Tướng quân có việc không phân thân ra được, bảo nô tài đem đồ tết đưa tới trước. Người nhìn xem còn thiếu cái gì, viết ra một tờ đơn nữa, nô tài bổ sung thêm cho ngài.”

Bổ sung?

Trầm Chung Khánh có thể đưa những thứ này tới. Nàng đã nơm nớp lo sợ rồi, nào còn dám đòi nữa?

Chân Thập Nương tiếp nhận tờ đơn đưa cho Thu Cúc, để nàng cùng Lý Trường Hà đi ra ngoài thu hàng theo như tờ đơn. Quay đầu lại khẽ cười nói, “Vinh Thăng vất vả rồi, trên đường đi cũng không dễ đi đi?”

“Đúng vậy…” Vinh Thăng gật đầu, “Sáng sớm chưa đến giờ mão (5-7h) đã ra ngoài, bây giờ mới đến.” Vừa nói chuyện, lại móc ra một tờ đơn đưa cho Chân Thập Nương, “Đại phu nhân là chính thê của tướng quân, theo như quy củ trong phủ, nên phải có bốn đại nha hoàn bên cạnh, tám nhị đẳng nha hoàn, tám thô sử nha hoàn bà tử, một quản sự ma ma, cộng thêm bốn người hộ viện, Tướng quân nói, người ở chỗ này tương đối xa xôi sân lại lớn, ngoài ra thêm cho ngài hai người hộ viện nữa, tổng cộng hai mươi bảy người, người nhìn xem, nhóm này đều từ trong Tướng quân phủ tới đây, còn lại tự ngài mua một số người, số còn lại do trong tướng phủ bổ sung thêm.” Lại nhìn Hỉ Thước cười nói, “trong viện này thêm người, Hỉ Thước cũng thoải mái rồi.”

Thêm người cho chính thê theo như quy định?

Chính là nói Trầm Chung Khánh không chỉ không dự định hòa ly, hơn nữa còn thừa nhận tiểu thư nhà nàng chính là chính thê của Tướng Quân phủ rồi!

Nghe xong lời này, Hỉ Thước bỏ đi một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng, con mắt long lanh sáng lên, quay đầu nhìn về phía Chân Thập Nương, miễn cưỡng khắc chế để không hò reo lên.

Chân Thập Nương cũng kích động.

Không phải là bởi vì Trầm Chung Khánh đặt nàng vào vị trí chính thê, mà là một chuỗi danh sách kia trong miệng Vinh Thăng làm cho nàng cong mặt với con số thiên văn kia. (con số thiên văn: số nhiều, phức tạp….)

Bao nhiêu, bao nhiêu?

Nàng tiếp nhận danh sách trong tay Vinh Thăng, giơ ngón tay lên tính toán, “Đại nha hoàn tiền tiêu hàng tháng là hai lượng, bốn người chính là tám lượng, nhị đẳng tiền tiêu hàng tháng là một lượng…” xuất thân học y, Chân Thập Nương tính toán không phải là đặc biệt tốt, thật lâu mới tính ra, “Không tính tiền tiêu hàng tháng của nàng, chỉ tính tiền tiêu hàng tháng của những nha hoàn này chính là ba mươi mốt lượng tư, hơn nữa mỗi tháng nàng được hai mươi lượng nguyệt lệ (nguyệt lệ: tiền tiêu hàng tháng), tổng cộng hơn năm mươi lượng đó…”

Trời, sắp vượt qua một năm thu hoạch vất vả cực khổ của nàng rồi!

Lòng Chân Thập Nương nhẹ nhàng bay lượn.

Không hộ khẩu như nàng rốt cục cũng được đảng cộng sản thu nạp rồi, thành đơn vị chính thức của bát cảnh quốc doanh rồi, hưởng thụ đãi ngộ của nhân viên công chức, mỗi tháng theo như biên chế được phát ngân sách hành chính rồi!

“Tiểu thư…” Thấy Vinh Thăng hỏi liên tiếp hai lần, Chân Thập Nương chỉ là cúi đầu không nói, liền gọi lên một tiếng.

Chân Thập Nương ngẩng đầu.

Vinh Thăng lại lập lại một lần, “Đại phu nhân muốn gạt ([lấy] từ này có hai nghĩa mà hai nghĩa ngược nhau nên mọi người tùy ý nhé) đi bao nhiêu người ở trong phủ, có cấp bậc gì, liệt ra một tờ đơn, nô tài quay về mang đến cho người.”

“Vẫn là ta tự mua đi.” Chân Thập Nương suy nghĩ một chút, “Cũng không cần phô trương như vậy, có ba, năm nô tài là đủ rồi.” Đem tờ đơn đưa trả lại cho Vinh Thăng, “Để trong phủ đem bạc tới theo như con số này theo từng tháng phát tới là được.”

Đây rõ ràng là tham ô!

Chưa từng nhìn thấy có người tham ô bạc vẫn cây ngay không sợ chết đứng như thế, Hỉ Thước hận không thể có một cái khe để chui vào, một mặt hướng Chân Thập Nương nháy mắt ra dấu, ánh mắt lặng lẽ nhìn trộm sắc mặt của Vinh Thăng.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro