Chương 83:Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 83: Năm mới

“Vậy ta có thể mặc bộ vai lông hồ cánh tay tụ tiễn rồi?” con mắt Giản Văn long lanh sáng lên.

Chân Thập Nương trên mặt ý cười không ngớt, “Bộ kia đợi đến mùng một.”

Đang muốn thu xếp đi ra ngoài chơi, Giản Vũ vừa nghe thấy lời này lập tức uể oải xuống, ánh mắt rơi miếng bột vừa đặt lên trên bàn, lại cao hứng, “…Ta giúp nương làm sủi cảo!”

“Ta cũng giúp…” Giản Văn đã xông lại.

Bị Chân Thập Nương ngăn cản, “Đi thay y phục trước hãn, rửa sạch tay xong rồi hãn qua đây.” Hai người buổi sáng mới mặc một bộ quần áo sạch, bất quá hơn nửa ngày đã bị bôi thành xanh xanh đỏ đỏ rồi, lũ tiểu quỷ.

“Nô tỳ đưa bọn chúng đi…” Thu Cúc buông công việc trong tay, xoay người dẫn theo Giản Vũ, Giản Văn đi ra ngoài.

“Tiểu thư…” Đầu bếp nữ Từ Phượng Lan nhịn không được mở miệng, “Thiếu gia dù sao cũng là nam nhân.” Nam nhân làm sao có thể xuống bếp.

“Bọn chúng làm sao biết làm sủi cảo?” Chân Thập Nương cười lắc đầu, “Bất quá là ham chơi mà thôi, ngươi không cần quản, để tự bọn nó chịu khổ, chơi đủ thì đi ra ngoài.” Tiểu hài tử đều thích chơi làm mặt, nhớ kỹ nàng khi còn bé trong nhà làm sủi cảo, nàng cứ quấn quít lấy mẫu thân ở một bên véo bột mặt người.

Từ Phượng Lan thở dài trong lòng một tiếng.

Chủ tử mới này, thật sự là đem nhi tử sủng ái lên trời.

Bảo Lý Trường Hải dẫn theo mấy người hộ viện ở phía sau viện kê riêng một bàn, Chân Thập Nương thì dẫn cả nhà Giản Vũ, Giản Văn Thu Cúc ở trước sảnh hoan hoan hỉ hỉ ăn cơm tất niên.

Vừa mới thu bàn lại, Hỉ Thước cùng Lý Trường Hà đã tới chúc niên rồi.

“Bảo ngươi ngày mai tới, canh năm nửa đêm đã tới rồi.” Chân Thập Nương thấy liền trách nói, “Ngươi mang thai, cẩn thận đụng phải đồ không sạch sẽ.” Nàng không mê tín, không như vậy không đủ để Hỉ Thước cảnh giác.

Cổ đại không đèn đường, chỉ vào ngọn lử trong đèn lồng nhỏ chỉ cần gió thổi qua là tắt, trời đông nhiều băng tuyết thế này, dù sao tối om như thế cũng đủ dày vò, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện

“…Nô tỳ không phải là nhớ sủi cảo người làm sao?” Chân Thập Nương trù nghệ cao siêu, tay nghề làm bánh của nàng càng nhất tuyệt, miệng Hỉ Thước sớm bị dưỡng thành quen rồi.

Thu Cúc hì hì cười, “Hỉ Thước cô cô đến muộn rồi….” Tiền viện vẫn thừa lại không ít sủi cảo. Đều bị hậu viện bưng đi rồi, nói là không đủ ăn.

Chân Thập Nương sắc mặt có chút ngại ngùng, “…Cũng không phải là không cho, ai biết bọn chúng dạ dày lớn như vậy.” Cơm tất niên phải làm nhiều, ngụ ý cả năm dư thừa, bất quá mười người. Nàng cố ý để Từ Phượng Lam chuẩn bị phần của mười lăm mười sáu người, chắc là đại hàn để lại cũng không hỏng, ai biết lại không đủ, “Làm như chủ nhân này cay nghiệt lắm vậy.” May là còn có Trầm Chung Khánh đưa tới các loại cao điểm (bánh ngọt) cùng ô mai, nàng đành bảo Đông Cúc mang một đống đưa đi.

Miệng Hỉ Thước không khép lại được.

“Tiểu thư bảo số ô mai Đông Cúc mang đến không có ai động vào…” Từ Phượng Lam cười nói.”Nô tỳ làm đầu bếp nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, không phải là làm thiếu. Là tiểu thư làm quá ngon rồi…” Cười khanh khách nói, “May mà thức ăn trên bàn hậu phòng kia không phải tiểu thư làm, nếu mà ngon như ở tiền phòng, lúc này ngay cả đĩa cũng bị ăn sạch rồi…”

Người trong phòng ồn ào cười to.

“Hỉ Thước cô cô năm mới tốt lành!” Đang cười nói, Giản Văn Giản Vũ dẫn theo đám người Kỷ Hoài Phong từ trong viện đi vào, nhìn thấy Hỉ Thước, Giản Vũ nhào lên đầu tiên, “Ta đốt hai dây!”

“Ta cũng đốt hai dây!” Giản Văn cũng không chịu yếu thế.

Những năm qua không có tiền mua. Bọn họ đều là đi ra ngoài nhặt pháo xịt của người ta đốt, hiếm thấy năm nay Vinh Thăng tặng vài dây pháo, có Kỷ Hoài Phong cùng Lý Trường Hải trông nom. Chân Thập Nương cũng yên tâm để cho bọn họ lăn lộn ở trong viện.

Giản Vũ, Giản Văn thực sự rất thích đón năm mới.

Nhìn thấy thần thái bọn chúng rạng rỡ, tuy rằng Hỉ Thước lo lắng tiểu hài tử đốt pháo gặp nguy hiểm, nhưng vẫn học khẩu khí của Chân Thập Nương.”Văn ca, Vũ ca thật dũng cảm.” Nhớ tới cái gì, nàng đột nhiên quay đầu lại, đối diện với tiểu Na Tra giương nanh múa vuốt ở trên tường trước mặt, “Tiểu thư!”

Chân Thập Nương ha hả địa cười, “Bọn nhỏ vui vẻ, năm mới ngươi đừng không thoải mái.”

Thấy Hỉ Thước còn muốn nói, Lý Trường Hà vội vàng kéo nàng.

Giản Vũ ngỡ ngàng nhìn nhìn Hỉ Thước, bỗng nhiên chạy đến bên cạnh giường gạch, “Nương, Kỷ đại ca nói bây giờ chính là mùng một rồi, Hỉ Thước cô cô đều đến chúc tết người rồi, ta cũng đi chúc tết nương của Cẩu Tử, còn có Trương đại thúc, Lý đại bá…” Hắn giơ ngón tay đếm.

Đi ra ngoài chúc tết, có thể mặc bộ

vai lông hồ cánh tay tụ tiễn

, Thu Cúc nói hắn mặc bộ quần áo kia thậy là uy phong, như một tiểu vương tử.

Chân Thập Nương bèn nhìn về phía Kỷ Hoài Phong.

Kỷ Hoài Phong sắc mặt có chút mất tự nhiên, hắn chỉ là nói cho Giản Vũ sự thực, qua giờ tý chính là mùng một, cũng chưa cổ động hắn đi ra ngoài chơi, cũng không có gì tự trách, chỉ là đột nhiên, hắn phát hiện, mọi người đang ở trong phòng này , Giản Vũ gọi Hỉ Thước cô cô, gọi Lý Trường Hải thúc thúc, lại một mình gọi hắn là đại ca.

Bốn người bọn họ, hoàn toàn thấp hơn một vai so với những người này!

Môi giật giật, Kỷ Hoài Phong muốn bảo Chân Thập Nương kêu hài tử đổi cách xưng hô, ngay sau đó lại nghĩ đến vị chủ tử mới này tuy rằng nhìn qua có nhỏ nhắn yếu ớt, nhưng lúc nói chuyện hành sự không hề ậm ờ, người trong cùng một nhà một khi bị bắt bẻ thì liền trở mặt, lời vừa đến bên lưỡi liền gắng gượng nuốt trở vào.

Đại sảnh đột nhiên yên lặng xuống.

Phát hiện bầu không khí không đúng, Lý Trường Hà vội vàng khuyên Giản Vũ, “Hỉ Thước cô cô không phải là tới chúc tết, chúng ta ở đây, là trở về nghỉ ngơi.” Vinh Thăng đi rồi, Hỉ Thước cùng Lý Trường Hà bèn dọn vào tổ trạch, ở gian phía tây, “Hôm nay muộn rồi, bên ngoài trời quá tối, ngày mai ta bồi (cùng) Vũ ca cùng đi chúc tết.”

Bị nhìn chằm chằm một cách khác thường, cuối cùng Kỷ Hoài Phong chột dạ nghiêng mặt đi, hắn tiến lên lôi tay của Giản Vũ, “…Vũ ca lúc trước không phải nói muốn hạ cờ năm quân sao, ta xem trình độ ngươi thế nào.”

Thấy nương không đồng ý, Giản Vũ đang muốn phải tiếp tục dây dưa, nghe Kỷ Hoài Phong muốn xem trình độ cờ năm quân của hắn hắn, lại mi phi sắc vũ (mở cờ trong bụng), “…Đó còn cần phải nói, ca ca cũng chưa từng hạ được ta!”

“Ngươi nói bậy!” Giản Văn không làm.

“Ta mới không nói bậy.” Giản Vũ cãi lại một câu, “Ngươi chính là không hạ được ta, mười lần ngươi thua bảy lần!” Giản Văn đầu óc tuy hơn người, nhưng luận về những trò chơi nhỏ như bày cờ năm quân, ép chết bò, hắn làm thế nào cũng không chơi qua Giản Vũ.

“Thắng bại của binh gia là chuyện thường, ngươi cũng bại bởi ta!” Giản Văn mặt đỏ lên, bộ dáng muốn ăn luôn Giản Vũ, “Hễ ngươi thua là chơi vô lại (ý Văn văn là vũ vũ vô lại không nhận thua, như lần chơi cờ ngoài cổng ấy)!”

“Ai chơi vô lại…” Giản Vũ huơ quyền sắp tiến lên.

Mắt thấy hai người muốn động thủ, Lý Trường Hải vội vàng cầm cờ năm quân qua giải vây, “Văn ca Vũ ca chớ ồn ào, ai giỏi ai không giỏi chúng ta đấu một lần là biết.”

Hai người dứt khoát tỷ thí.

Đầu tiên vẫn là Giản Vũ, Giản Văn đơn đả độc đấu, sau đó đám người Kỷ Hoài Phong cũng không nhịn được lần lượt tham chiến, làm Chân Thập Nương ngạc nhiên là, tuy rằng đã là người lớn, đặc biệt là Kỷ Hoài Phong nhìn cũng rất khôn khéo, nhưng hạ cờ năm quân, những người này lại cũng không bằng Giản Vũ, sau khi nhìn thấy hắn thua nhìn mình vẻ mặt không được tự nhiên, bèn lắc đầu, dặn Lý Trường Hà, “…Nhìn chằm chằm Văn ca Vũ ca đừng thức quá muộn.” Còn lôi Hỉ Thước vào nhà đi ngủ.

Sức khỏe nàng không tốt, thấy Văn ca Vũ ca vui vẻ, có thể thức theo đến bây giờ, đã là cực hạn.

sáng sớm mùng một, nghe nói Giản Văn Giản Vũ thức đến giờ dần (3-5h), Chân Thập Nương vốn dĩ cho là bọn họ sẽ không dậy nổi, liền nghĩ chờ sau khi sủi cảo hạ nồi (ra lò) rồi hãn gọi bọn hắn, ai biết nghe phía bên ngoài có nhà bắt đầu đốt pháo, hai người liền bò dậy, không cần Chân Thập Nương phân phó, tự mình rửa mặt, dẫn theo Kỷ Hoài Phong thu xếp đốt một dây pháo.

Hỉ Thước ở trong phòng nghe xong cười không ngừng, “Văn ca Vũ ca lớn rồi, việc này cũng không cần tiểu thư quan tâm.”

Phong tục Ngô Đồng Trấn, ba mươi túi sủi cảo phải giữ lại một nửa nấu vào sáng sớm mùng một, lúc sủi cảo hạ nồi còn phải đốt một dây pháo nữa, những việc này đều là chuyện của người lớn.

“…Hài tử của người nghèo sớm đương gia (làm việc nhà).” Chân Thập Nương cười cười, “Hài tử đều hiếu kỳ với những tục lệ, chỉ cần kiên trì hướng dẫn, không có

gì không nhớ.” sâu kín trong lòng , hy vọng Giản Vũ, Giản Văn sau khi lớn lên, còn có thể nhớ

tới năm vui vẻ này.

Dùng qua điểm tâm, Giản Văn Giản Vũ hoan thiên hỉ địa (vui ngất trời) đổi lại bộ sắc bảo lam vai hồ tiến tụ.

Trong sảnh nhất thời sáng ngời.

Ngay cả bọn người Kỷ Hoài Phong cũng nhìn chằm chằm.

Trầm Chung Khánh chính là một mỹ nam tử hiếm thấy, Giản Vũ, Giản Văn cùng hắn như đúc ra một khuôn, lại thêm tuổi còn nhỏ, mặt mày thấp thoáng mang theo vài phần khí phách non nớt, như là kim đồng trên trời rớt xuống thế gian.

Nhìn nhi tử phấn điêu ngọc thế, Chân Thập Nương tâm cũng tan ra.

Vì bọn chúng, đừng nói hai năm, chính là cả đời mất đi tự do cũng đáng.

Thấy Kỷ Hoài Phong nóng lòng muốn dẫn bọn hắn đi ra ngoài chúc tết, Chân Thập Nương ngăn cản không để lại dấu vết, “…Để Trường Hà dẫn bọn hắn đi đi, hàng xóm đều biết, hôm nay mùng một,

nhiều hải tử đốt pháo, các ngươi chú ý nhiều một chút trước các phòng ở hậu viện, cẩn thận đốm lửa nhỏ rơi ở đâu thì tạt nước.”

Hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng ra ngoài, không đến giờ thân, Giản Vũ, Giản Văn tựa như quả cà chua héo người đầy bột trắng chỉ mong trở về.

Một bộ y phục đẹp như vậy, trong thời gian một ngày đã bị tàn lửa bén lên mấy cái lỗ, chỗ cánh tay trái Giản Vũ còn bị thun một khối lớn đen sì sì.

“…Đều là tiểu nhân sơ ý, không biết gấm sợ lửa như thế.” Lý Trường Hà vừa áy náy vừa bất an, sắc mặt căng thẳng, nghe Hỉ Thước nói, hai bộ quần áo này tốn sáu mươi lượng bạc.

Thật lâu sau Chân Thập Nương mới lấy lại tinh thần, ngồi xổm người xuống, nhìn y phục bị cháy xém lật từ trong a ngoài, trong lòng yếu ớt thở dài một tiếng, “Rốt cuộc là nghịch quen rồi, không biết mặc y phục mới phải cẩn thận chút.”

Hơn sáu mươi lượng bạc a, gần như bằng chi phí tất cả nàng trồng sen trong một năm liền cùng với tiền mua thuốc, Chân Thập Nương vô cùng vô cùng đau lòng, nhưng nàng chưa bao giờ vì hài tử

nghịch ngợm làm rách quần áo trách phạt bọn chúng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, đây còn là lần đâu tiên phụ thân thân sinh của bọn chúng mua y phục cho bọn chúng, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Đáng tiếc, một ngàyđã tiêu tùng.

Không biết Trầm Chung Khánh biết con trai của mình lại nghịch thành như vậy, liệu có nổi trận lôi đình hay không.

Ánh mắt lén lút nhìn mẫu thân hình như cũng chưa quá tức giận, Giản Vũ lá gan lại lớn, nhỏ giọng nói lầm bầm, ”

Cái gì mà rách y phục, còn không tốt bằng vải đay, lửa than rơi vào cũng không sao.” mấy ngày trước hắn mặc bộ y phục vải đay kia, cũng bị một tàn lửa lớn rơi vào, cũng không cháy nhảy lỗ thủng như vậy.

“Y phục chính là dùng lửa đốt?” Chân Thập Nương sừng sộ lên, “Hôm nay ai cũng không được phép ra ngoài nữa, ngoan ngoãn nghe lời ở trong phòng cho ta!” đêm qua bọn chúng thức quá muộn rồi.

Thấy nương chỉ là phạt cấm túc, Giản Vũ, Giản Văn hai người lặng lẽ quay lưng lại làm cái mặt quỷ với nhau

Kế tiếp, Giản Vũ, Giản Văn cẩn thận không ít, sáng sớm mùng hai, Hỉ Thước thay cho bọn hắn áo khoác nhỏ ba tầng mới bằng gấm, trước khi ra cửa lại thiên đinh ninh vạn dặn (không ngừng dặn dò), buổi tối tốt xấu gì cũng không bị một thân đầy lỗ thủng trở về nữa.

Hỉ Thước thở phào một cái.

sáng sớm mùng ba ăn cơm, đã không thấy bóng Giản Vũ, Giản Văn.

Vì là ngày lại mặt, người tới chúc tết xông cửa đều ít đi, Chân Thập Nương bèn hỏi chuyện nhà cửa “….Khi nào cả nhà Dư bá lên đường?”

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro