Chương 84: Nhìn thấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 84: Nhìn thấu

“…Mùng sáu thì đi.” Hỉ Thước nói, “Hôm qua cố ý gọi nô tỳ đi, gian nhà cũng trống hết rồi, chỉ giữ lại một gian tạm thời ở.” Cười nhìn Chân Thập Nương, “Chúng ta tạm thời là không cần dùng… Hay là, để Trường Hà trước cho thuê?”

Thuê?

Nàng còn chuẩn bị mở xưởng thuốc đó.

Viện kia của Dư bá yên tính, lúc đầu nàng mua dự định chờ Tiêu Dục đem dược hoàn mở rộng quy mô, sẽ ở đó mở xưởng thuốc nhỏ, chỉ vì chuyện chưa xem qua bát tự, nàng vẫn chưa nói, chỉ kiên trì bỏ ra giá cao mua lại gian nhà kia.

“Trước hết cứ chờ chút đi.” Chân Thập Nương nhớ tới tiền vốn xưởng thuốc còn chưa có tin tức, liền đem lời nói nuốt xuống, chuyển chủ đề, “Hai ngày này ta muốn đi thành Thượng Kinh một chuyến…” Tiêu Dục vẫn chưa tin, nàng vẫn là tự mình đi một chuyến, coi như là thúc giục Tiêu Dục đi.

Tiêu Dục có nhiều thời gian, nàng lại không có bao nhiêu thời gian mà có thể lãng phí.

Hỉ Thước lấy làm kinh hãi, “Tiểu thư muốn đi…”

Đang nói, ngoài cửa một trận tiếng động lớn ầm ĩ.

Chân Thập Nương đang muốn gọi Đông Cúc xem xem ai tới, Thu Cúc hưng phấn chạy vào, “Tiểu thư, Tướng quân tới!”

Chân Thập Nương giật thót một cái.

Lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, một mặt dặn Thu Cúc ra cửa chặn, Giản Vũ, Giản Văn trở về thì cho lén lút dẫn tới hậu viện, một mặt kêu đám người Đông Cúc theo nàng cùng đi ra ngoài nghênh tiếp.

Sau này Trầm Chung Khánh chính là lãnh đạo cấp trên của nàng rồi, các lễ tiết nghênh đón đưa tiễn lại một chút cũng không thể qua loa.

Vừa mới tới cửa, Trầm Chung Khánh đã bước đi vào, dẫn theo cả người hàn khí, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bước đi mạnh mẽ uy vũ uy phong.

Làm cho Đông Cúc bị dọa sợ đến hai chân run rẩy.

“Tướng quân năm mới tốt lành!” Chân Thập Nương dẫn mọi người chúc tết hắn, lách mình để vào trong.

“Gian nhà dọn dẹp có vừa lòng không?” Trầm Chung Khánh thanh âm ôn hòa hiếm thấy, ánh mắt quét khắp nơi, “Nếu có…” Đang nhìn thấy trên hành lang gấp khúc dán ngược chữ Phúc, thanh âm hơi ngừng, hắn nhấc chân vào đông phòng, mặt đối diện với bức tranh Na Tra náo biển, bên cạnh còn dán hai chữ phúc ngược một trên một dưới, giống như ảnh ngược trong gương. Có loại hài hước ham vui như tính của hải tử, chân mày lại càng nhăn lại, thầm nghĩ, “Gian nhà đang yên đang lành, lại dán những thứ nhố nhăng này?” tâm tình đang tốt bỗng bay sạch.

Thấy Trầm Chung Khánh ánh mắt lạnh lùng quét qua, trong lòng Vinh Thăng ai thán.”Đây không phải hắn làm, lúc hắn gần đi hắn bức tường này đã được quét vôi trắng, vốn là định tìm mấy bức danh họa dán lên, ai ngờ trong thời gian vài ngày đã dán thành loè loẹt như thế.” Ánh mắt lén lút hướng Chân Thập Nương tỏ vẻ ai thán, “Rõ ràng là một người rất an tĩnh. Sao lại phối hợp thành thế này?”

Vốn dĩ một gian nhà tráng lệ trang nhã, bị màu sắc rực rỡ náo thành như thế, thế này có chút… có chút chẳng ra cái thứ gì hết.

Thấy Trầm Chung Khánh vừa vào cửa đã đen mặt. Hỉ Thước ai oán nhìn về phía Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương chỉ làm như không thấy, hắn là một Đại tướng quân, đối với những việc nhỏ nội trạch (trong nhà) bất mãn nữa cũng sẽ không nói ra, nàng chỉ là giả ngu, nhìn không hiểu sắc mặt hắn là được, hầu hạ cởi áo khoác, đúng lúc Đông Cúc pha xong trà bưng vào, liền nhận lấy thích thân rót một chén.”Tướng quân mời ngồi, uống trà.”

*Trạch: nhà, nơi ở

Nghe thấy thanh âm ôn hòa như vậy, Trầm Chung Khánh trong long nóng nảy nháy mắt bình thường trở lại. Yếu ớt thở dài một tiếng, “Nàng thời gian không nhiều, ta không thể trách móc nặng nề.” Vừa nghĩ như thế. Chân mày liền thư giãn một chút, tiếp nhận chén trà, ngồi xuống ghế trên.

“Ngươi… Có khỏe không?” Trầm Chung Khánh thanh âm có chút trúc trắc.

Đây coi như là chúc tết nàng đi?

Chân Thập Nương căn cứ theo tôn chỉ có qua có lại, hướng hắn khẽ cười nói, “Tạ ơn Tạ tướng quân đưa tới tổ yến, mỗi ngày uống một chén, mấy ngày nay tinh thần tốt hơn nhiều.” Khi hắn ngồi xuống đối diện, “…Sao Tướng quân đến đây, hôm nay không cần thượng triều sao?” Lời hỏi ra miệng, Chân Thập Nương thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi.

Tết tháng giêng này, ai không nghỉ?

Kiếp trước pháp định có bảy, tám ngày nghỉ đó.

Đang suy nghĩ bù đắp thế nào, lại nghe Trầm Chung Khánh nói, “Hôm nay là ngày lại mặt*…” Kỳ thực Chân Thập Nương vẫn thật sự không biết, bình thường quan viên đón năm mới có thể nghỉ ngơi, Trầm Chung Khánh những trọng thần bọn chúng cũng không nghỉ, mặc dù không cần dậy sớm thượng triều, nhưng mùng một đến mùng năm cũng phải tiến cung bồi (ở bên cạnh, tiếp, cùng) Vạn Tuế tham gia các loại cung yến, hôm nay Vạn Tuế phát điên, đột nhiên cho hắn nghỉ hai ngày, không cần hắn tiến cung bồi nữa, nghĩ Chân Thập Nương tết Nguyên Tiêu phải phụng chỉ tiến cung, hắn đây mới chạy tới nhìn nàng một cái.

Không biết ý Trầm Chung Khánh nói lại mặt là chỉ Vạn Tuế cho hắn nghỉ, Chân Thập Nương nghe xong liền chớp chớp mắt, trong bụng nghĩ: “Lại mặt không phải là nên đi Sở phủ sao? Chạy tới chỗ nàng làm gì?”

Nàng cũng không phải nhạc phụ nhạc mẫu hẵn.

Trong lòng thầm nghĩ, Chân Thập Nương còn không ngốc đến mức hỏi thật ra, ngược lại nàng hỏi, “Tướng quân dùng bữa sáng rồi.”

“Dùng…” buột miệng muốn nói dùng rồi, nhớ tới tài nấu nướng của Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh cũng cảm giác bụng thật là có chút đói, lại sửa lời nói, “Sáng sớm uống bát cháo, bây giờ cũng thật sự đói rồi Chân Thập Nương nhìn đồng hồ nước, sắp giờ Tỵ rồi, hơn một canh giờ nữa là dùng bữa trưa rồi, bèn suy nghĩ một chút, “Ta sáng sớm gói sủi cảo, Tướng quân ăn tạm trước, sắp tới bữa trưa rồi?” Chân Thập Nương kiếp trước là người phương bắc, có tục xuất môn ăn sủi cảo, tiến môn ăn mì, mùng ba cô nương phải hồi môn, rất nhiều người cũng đi làm rồi, phần lớn nấu sủi cảo ăn cầu xin may mắn, lâu ngày, liền trở thành tập tục mùng ba ăn sủi cảo.

Ngô Đồng Trấn chưa có phong tục này, nhưng Chân Thập Nương vẫn bảo trù nương (đầu bếp là nữ) gói sủi cảo.

Thấy Trầm Chung Khánh đồng ý, Chân Thập Nương bèn đứng dậy đi ra ngoài.

…..

Rất nhanh bưng lên ba đĩa sủi cảo to nóng hầm hập, bốn món ăn nhẹ…”

Vì là nhất thời đối phó, cũng chưa an bài bàn khác cho Vinh Thăng, cùng ăn với Trầm Chung Khánh, ba đĩa sủi cảo lớn rất nhanh đã sạch bong, Vinh Thăng còn có chút chưa thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn về phía Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương đưa ánh mắt lườm sang một bên.

Sắp bữa trưa rồi, nàng không bảo Từ Phượng Lam nấu nhiều, Vinh Thăng muốn cũng không có.

Sủi cảo ăn quá ngon, Trầm Chung Khánh cũng chưa ăn no, thấy Chân Thập Nương không chuẩn bị nữa, nghĩ thầm là tại trù phòng không có, cũng không phải biết trước việc bọn họ tới, không chuẩn bị cũng có thể hiểu, sờ sờ bụng đã sắp no rồi, chỉ là ngoài miệng còn muốn ăn thêm hai cái mà thôi, bèn khoát khoát tay bảo lui xuống.

Đông Cúc dâng trà súc miệng.

“Sao lại chỉ thêm có một người?” sau khi lại ngồi xuống lần nữa, lúc này Trầm Chung Khánh mới phát hiện, hắn vào nhà lâu như vậy, tới tới lui lui chỉ có một mình Đông Cúc hầu hạ.

“Còn có một trù nương, đang ở trù phòng bận việc đó.” Chân Thập Nương giải thích, “Tết tháng giêng, nhất thời cũng không chọn được người thích hợp.” Lo lắng hắn nhân cơ hội điều người đến từ Tướng Quân phủ, “Lưu ma ma đã đã đáp ứng tết Nguyên Tiêu sẽ đem người đưa tới, nhất định bổ sung đủ.” Nghĩ đến hắn bây giờ lại phát khoản chi cho nangd theo đúng số người làm, lại bổ sung, “Sáu hộ viện ngược lại đều đủ, Tướng quân muốn gặp qua hay không?”

Tuyển hộ viện không chỉ yêu cầu sức khỏe cường tráng. Còn phải trung thành tin cậy, thái độ làm người thành tín, đây chính là liên quan đến tính mạng của người thân và nàng, Trầm Chung Khánh vẫn thật sự lo lắng với ánh mắt Chân Thập Nương.

Thấy hắn không nói, Chân Thập Nương liền hướng Đông Cúc nháy mắt.

Đông Cúc xoay người đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát dẫn theo Kỷ Hoài Phong bốn người đi vào, “…Lý đại thúc, Lý Nhị thúc sáng sớm đã đi ra ngoài.”

Thấy Trầm Chung Khánh nhìn qua, Chân Thập Nương giải thích, “Lý gia huynh đệ chính là trượng phu cùng tiểu thúc của Hỉ Thước, nhiều năm như vậy vẫn giúp đỡ ta, lại biết rõ ngồn gốc. Ta đều lưu lại.” Chỉ vào đám người Kỷ Hoài Phong, “Bốn người bọn họ là mới mướn, vốn dĩ là hộ viện nhà Tôn Bách Vạn ở trấn trên… Kỷ Hoài Phong, Trì Kế Vĩ, Quách Tú, Tôn Khánh Lương…” giới thiệu từng người. Lại phân phó bọn chúng, “…làm lễ ra mắt Tướng quân.”

“Tướng quân an hảo…” Bốn người đồng loạt hành lễ với Trầm Chung Khánh.

Thấy ánh mắt lợi hại của Trầm Chung Khánh bắn tới, ánh mắt Kỷ Hoài Phong tránh qua một bên.

Trầm Chung Khánh tâm khẽ động, phục hồi lại nghĩ tới lúc bọn chúng vào nhà cước bộ yên lặng không tiếng động cùng với lúc hành lễ động tác rất chỉnh tề, đây rõ ràng chính là luyện gia tử, hơn nữa, trải qua huấn luyện chính quy!

Bèn cúi đầu uống từng hớp từng hớp trà.

Trầm Chung Khánh không nói lời nào, bốn người Kỷ Hoài Phong không dám lộn xộn. Mỗi một người đều thẳng người nghiêm túc, mắt không chớp đứng thẳng.

Trong phòng yên lặng khác thường.

“Mang lên bình trà ấm…” Uống cạn sạch trà trong tay, Trầm Chung Khánh đem chén trà không đưa cho Chân Thập Nương.

bình trà không phải là vừa mới pha sao?

Còn có hơn phân nửa bình đó.

Chân Thập Nương ngẩn ra. Lập tức bừng tỉnh, hắn đây là muốn một mình cùng bốn người này nói chuyện.

Chân Thập Nương tâm một trận bang bang nhảy loạn, ngược lại không sợ hắn an bài riêng bốn người này làm việc gì. Tiền lương là hắn bỏ ra, hắn mới là đại lão bản của bốn người này, chỉ là, bọn người Kỷ Hoài Phong biết lai lịch của Giản Văn Giản Vũ, tuy rằng trước đó cảnh cáo, nhưng bọn chúng sẽ nghe lời của nàng sao?

Trầm Chung Khánh là Đại tướng quân danh tiếng hiển hách, ai không muốn nịnh bợ?

Đang lúc tâm tư thay đổi thật nhanh, mắt nhìn thấy Trầm Chung Khánh lạnh lùng nhìn qua, Chân Thập Nương không dám kéo dài nữa, lên tiếng, nâng ấm trà lên đi ra ngoài.

Ở cửa gặp phải Đông Cúc, đem ấm trà giao cho nàng, Chân Thập Nương ở cạnh cửa dừng lại một chút, nghe thấy bên trong tĩnh, hơi một do dự, nàng cất bước đi ra ngoài.

Trầm Chung Khánh võ công cao cường, chút động tác lén lút này của nàng nhất định không thể gạt được hắn.

Nghe thấy tiếng bước chân của Chân Thập Nương đi xa, ánh mắt Trầm Chung Khánh đột nhiên lạnh xuống, nghiêm nghị nhìn về phía bốn người Kỷ Hoài Phong.

“Tướng quân có…”

Kỷ Hoài Phong nói chưa hết câu, Trầm Chung Khánh đã giơ chân đá lên trước ngực, Kỷ Hoài Phong đầu ngửa về phía sau nhanh như diều hâu xoay người tránh khỏi, chân vừa mới đứng vững, chỉ cảm thấy thân thể tê rần, huyệt đạo đã bị Trầm Chung Khánh phong bế, “Nói, là ai sai sử các ngươi tới? Có mục đích gì?”

Nếu là hộ viện bình thường, tuyệt sẽ không có thân thủ tốt như vậy!

“Đại ca!” Thấy Kỷ Hoài Phong bị chế trụ, Tôn Khánh Lương ba người nhảy lên chắn phía trước.

Trầm Chung Khánh một phát bóp lấy yết hầu Kỷ Hoài Phong.

“Các ngươi lui ra…” Kỷ Hoài Phong quát lui bọn chúng, hướng Trầm Chung Khánh cười hì hì nói, “Tướng quân bớt giận, thuộc hạ là ngự tiền ngũ phẩm thị vệ đeo đao, phụng chỉ bảo hộ phu nhân và…” Muốn nói phu nhân và thiếu gia, nhớ tới Vạn Tuế không cho phép bọn chúng tiết lộ chuyện Chân Thập Nương có nhi tử, lại ngậm miệng, trên tay Trầm Chung Khánh liền dùng thêm lực, Kỷ Hoài Phong bị dọa sợ đến hô to, “Thuộc hạ có lệnh bài!”

Trầm Chung Khánh mặc dù không biết bọn chúng, nhưng bọn chúng đối với vị Đại tướng quân này tiếng tăm lừng lẫy lại đặc biệt quen thuộc, thêm bốn người bọn hắn cùng liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, vẫn là nhận tội sớm một chút thì tốt hơn, nói chậm ai biết sát tinh giết người không chớp mắt này liệu có một đao kết liễu bọn chúng hay không.

Vạn Tuế chỉ bảo hắn bảo hộ Chân Thập Nương, cũng không có nói phải tránh Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh từ bên hông Kỷ Hoài Phong lấy ra một khối lệnh bài, quả nhiên là ngự tiền thị vệ, lúc này mới buông Kỷ Hoài Phong ra.

Bốn người lại làm lễ ra mắt cho Trầm Chung Khánh lần nữa.

“…Vạn Tuế sao lại bảo các ngươi đến đây?” Trầm Chung Khánh sắc mặt xanh đen, Vạn Tuế gia này, thật là ăn no hết việc rồi.

Nhớ tới đạo thánh dở ông dở thằng chẳng ra gì của hắn, Trầm Chung Khánh ở trong bụng chửi ầm lên.

“Vạn Tuế nghe nói Tướng quân phu nhân ở quê dưỡng bệnh, lệnh thuộc hạ tới thăm một cái, đúng lúc gặp phải có người ám sát phu nhân…” Kỷ Hoài Phong ôm quyền nói.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro