Chương 86: Quỷ ngao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 86: Quỷ ngao

Hắn nói một Vinh Thăng nhớ một, mấy người trong lúc bất giác đi tới cửa hậu viện, Thu Cúc đang đi tới, nhìn thấy đám người Trầm Chung Khánh, bị hù dọa sắc mặt của trắng bệch, “Tướng quân an hảo!” Thân thể theo bản năng chặn ở cửa, bất an nhìn về phía Chân Thập Nương.

Giản Vũ, Giản Văn đã trở về, đang ở hậu viện!

Chân Thập Nương trong lòng hồi hộp một chút, ánh mắt lặng lẽ hướng Trầm Chung Khánh ai thán.

Trầm Chung Khánh vốn dĩ không chú ý những điều này, hắn mí mắt cùng không nhấc, vẫn chỉ vào hai hàng tường hàng rào ở cửa hậu viện, “Đều hủy đi, sửa một tường hoa ngăn cách phía trước…” Nàng thích [yên]tĩnh, cứ dứt khoát đem hậu viện toàn bộ ngăn cách, “… sửa cửa nguyệt lượng.” bảo người chuyên môn trông giữ chìa khóa, người hậu viện thì không thể đi lại tán loạn rồi.

“Tướng quân đi xem hồ nước bên kia tòa nhà trước đi?” Thấy Trầm Chung Khánh nhấc chân muốn vào hậu viện, Chân Thập Nương ngăn cản hắn.

Đang thu xếp hăng hái bừng bừng, Trầm Chung Khánh vốn định thừa cơ vào xem phòng ốc hậu viện, bảo Vinh Thăng dẫn người sửa sang một chút, nghe xong lời của Chân Thập Nương, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đông lạnh đỏ bừng, đoán nàng ước chừng là lạnh, muốn nhanh lên nhìn xong chuyến này trở về phòng, tựu nhấc chân đi về phía trước, vừa mới đi hai bước, nghe thấy trong viện truyền đến một trận thanh âm hài tử vui đùa ầm ĩ, lại ngừng lại, “…Ai ở bên trong?”

Vốn là vô ý hỏi, ngẩng đầu một cái nhìn thấy Thu Cúc đang đổi sắc, không nói hai lời, hắn nhấc chân liền hướng trong viện đi đến.

“Tướng quân…” Chân Thập Nương hô kêu một tiếng, thấy Trầm Chung Khánh đứng lại, nàng ổn định tâm thần, “Là hài tử của khách trọ… Thiếp… Thiếp cho thuê hậu viện cho.”

Cho thuê?

Trầm Chung Khánh thật lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Chân Thập Nương, hắn cất bước tựu hướng trong viện đi đến, “Mình còn không đủ chỗ ở, thuê cái gì, đều đuổi ra ngoài!” Trong giọng nói dẫn theo cỗ bá đạo bất dung trí nghi (không thể nghi ngờ).

“Tướng quân.” Chân Thập Nương bắt lấy Trầm Chung Khánh, thấy hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, nàng bật thốt lên, “Nàng là một quả phụ!”

Câu này hữu hiệu, Trầm Chung Khánh đứng ụych lại. Đáy mắt hiện lên vẻ lúng túng, nói lầm bầm, “Trong nhà phòng cũng không đủ, ngày mai đều đuổi ra ngoài đi.” Ngữ khí cuối cùng hòa hoãn xuống.

Chân Thập Nương nhân thể vãn rồi cánh tay hắn đi về phía trước, “…Tết tháng giêng, bọn chúng cô nhi quả phụ cũng không dễ dàng. Tướng quân tốt xấu gì để các nàng ra giêng tìm được nơi ở rồi hãn đuổi đi đi.” Động tác này ở kiếp trước cũng không xuất giá, trong lúc sốt ruột, Chân Thập Nương cũng suy nghĩ không nhiều, chỉ muốn nhanh chóng lôi sát tinh này đi.

Lại dọa Vinh Thăng sợ, nam nữ thụ thụ bất thân. Mặc dù là phu thê cũng không thể như vậy a.

Này ban ngày này còn thể thống gì?

Vinh Thăng sắc mặt đỏ lên địa nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt lại lén lút liếc nhìn sắc mặt của Trầm Chung Khánh, trong lòng âm thầm vãi mồ hôi giúp Chân Thập Nương.

Tướng quân nhà hắn ghét nhất bị nữ nhân không có quy củ như vậy.

Trầm Chung Khánh thân thể chấn động xuống. Ánh mắt lạnh lùng quét về phía tay nhỏ bé trên cánh tay, do dự hơn nửa ngày, cuối cùng không có gạt ra, chỉ là thả chậm cước bộ.

Bị lăn lộn như thế, Trầm Chung Khánh cũng mất tâm tình, qua loa nhìn hồ nước phía tây gian nhà một chút, liền trở về chính phòng.

Sắp tới buổi trưa, Từ Phượng Lam sớm theo như Chân Thập Nương an bài chuẩn bị xong nguyên liệu. Chân Thập Nương đích thân nấu, dùng qua bữa trưa, Trầm Chung Khánh liền dẫn Vinh Thăng ra ngoài.

Chân Thập Nương để Đông Cúc gọi bốn người Kỷ Hoài Phong đi vào.

“Tiểu thư an.” Đám người Kỷ Hoài Phong so với trước kính ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Vào nhà thỉnh an Chân Thập Nương, liền cung kính kính cẩn đứng một bên, lén quan sát thần sắc Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương nghiêm chỉnh đoan chính ngồi ở bên cạnh trác án. Đang cầm một que cời than nhỏ bằng đồng nhẹ nhàng gảy lửa than trong ấm lô, nghe thấy bọn họ đi vào cũng chưa ngẩng đầu, chỉ là hơi hơi cau mi, dường như là đang suy nghĩ gì đó.

Bầu không khí yên tĩnh khác thường.

“Tiểu thư…” Đông Cúc bất an gọi một tiếng.

Chân Thập Nương bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nhìn bốn người Kỷ Hoài Phong liếc mắt, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, “…Tướng quân rất coi trọng các ngươi, nếu các ngươi muốn đến Tướng Quân phủ mưu chức (mưu cầu chức vụ), ta có thể giúp các ngươi nói một câu.” Nàng chỗ này là miếu nhỏ không nuôi được cá lớn, thay vì để bọn họ thân tại Tào doanh tâm tại Hán*, nằm vùng cho Trầm Chung Khánh, còn không bằng sớm đuổi ra ngoài.

*Thân tại Tào doanh tâm tại Hán: (Người thì ở doanh trại của quân Tào nhưng lòng lại hướng về nhà Hán) Ý nói người ở nơi này nhưng lòng lại hướng về chỗ khác.

Dù sao Trầm Chung Khánh cũng nói rồi, đuổi hay giữ bọn họ do nàng định đoạt.

Kỷ Hoài Phong âm thầm kêu khổ.

Phu thê này là bất hòa, bên này bọn chúng cùng Tướng quân nói thêm một câu, bên kia tựu không làm nữa!

Bốn người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Kỷ Hoài Phong đứng ra, “Tiểu thư hiểu lầm, Tướng quân giữ lại chúng ta chỉ là hỏi cấp trên là ai đã làm qua ở nhà ai, những thứ khác cái gì cũng không nói?”

Kỷ Hoài Phong suy nghĩ một chút, lại nói, “Biết lão chủ nhân lại cùng làm quan trong triều với hắn, Tướng quân rất cao hứng, còn thưởng bạc bảo chúng ta bảo vệ tốt tiểu thư, tiểu thư bên này có chuyện gì báo tin kịp thời cho hắn.” chủ tử hắn chính là Vạn Tuế, nói cùng làm quan trong triều với Trầm Chung Khánh cũng không quá đáng, Kỷ Hoài Phong chỉ là bỏ bớt đi thân phận đại nội thị vệ của bọn chúng, cái khác đều không giữ lại chút nào nói ra, hắn thẳng thắn thành khẩn nhìn Chân Thập Nương, “Tiểu thư yên tâm, chuyện tình thiếu gia chúng ta một câu cũng không nhắc đến với tướng quân, sau này nếu tiểu thư không muốn để cho Tướng quân biết chuyện, chúng ta bảo đảm sẽ không nói.”

Truyện cười, nếu thật cứ như vậy bị đuổi đi ra ngoài, sau này bọn chúng còn ngẩng đầu thế nào ở trước mặt Vạn Tuế cùng chúng huynh đệ?

Những lời này có phân nửa Chân Thập Nương đã từ trong miệng Trầm Chung Khánh biết, nhìn thần sắc bọn chúng cũng không giống nói dối, lại nghĩ đến bọn họ đích xác chưa đem chuyện của Giản Vũ, Giản Văn tiết lộ ra ngoài, lúc này mới gật đầu, nàng đổi đề tài, “…Muốn lưu lại nơi này mà cũng có thể, chỉ là các ngươi nhớ kỹ, ở đây chủ tử duy nhất chính là ta.” Thanh âm không cao, lại cực kỳ nghiêm khắc.

sắc mặt bốn người Kỷ Hoài Phong đều khẽ biến, Tôn Khánh Lương gân xanh trên trán đều nổi lên, đối mặt với thần sắc Kỷ Hoài Phong truyền lại ra dấu, nghĩ đến bọn chúng vô luận như thế nào không thể bị người nữ nhân này đuổi đi, cố gắng nhẫn nhịn, đáp vâng theo mọi người.

Lại nhắc thêm vài câu, Chân Thập Nương mới phất tay để cho bọn họ đi ra ngoài.

Mặc dù không phải mất nhiều sức, nhưng bồi Trầm Chung Khánh cũng là một việc khổ cực, rất hao tổn tinh thần, Chân Thập Nương vốn dĩ chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút, ai biết lại ngủ hơn một canh giờ, tỉnh lại đã giờ thân rồi, Trầm Chung Khánh còn chưa có trở lại, nghe Thu Cúc nói buổi chiều Giản Vũ, Giản Văn vẫn chưa đi ra ngoài, bèn tới hậu viện.

Giản Vũ, Giản Văn đang hăng hái bừng bừng đùa với chó nhỏ, nhìn thấy Chân Thập Nương đi vào, Giản Vũ thoáng cái nhào lên, “Nương, Đại Hắc nhà Lý đại bá đẻ con rồi, nói chỉ cần nương đồng ý tựu cho ta.” Đong đưa cánh tay Chân Thập Nương, “Nương, Lý đại bá nói nó là quỷ ngao, trong thành nhất với chủ nhân, lớn lên có thể giữ nhà, còn có thể săn thú, ngoại nhân hắn cũng không nỡ cho…” Lý đại bá trong miệng Giản Vũ chính là Lý Tề, loại chó này là loại quý hiếm, nếu không phải nể mặt mũi của Chân Thập Nương, cho dù hắn nói gì cũng sẽ không cho Giản Vũ ôm chó con về.

Chẳng trách không đi ra ngoài, nàng còn tưởng rằng hai người này đổi tính đó, hóa ra là có sủng vật mới.

Chân Thập Nương cúi đầu nhìn con chó nhỏ trong chăn được hai người sủng ái ôm ở trên giường, trừ trên chân nhọn có một túm lông hoàng sắc sen lẫn, toàn thân màu đen mượt mà, đầu có chút xấu ra, thì cũng không giống lắm với chó bình thường, kiếp trước nhìn thấy rất nhiều chó sủng vật, xấu hơn thế này cũng có, Chân Thập Nương cũng không cảm thấy kỳ quái, tựu đưa tay sờ sờ, con chó nhỏ lập tức nhạy bén quay đầu, lè lưỡi liếm liếm, chọc cho Giản Vũ, Giản Văn cười khanh khách.

Thấy Chân Thập Nương cũng cười, Giản Vũ, Giản Văn thừa cơ lôi tay nàng, “Nương…”

Nhìn diện mạo nhỏ nhắn tội nghiệp của nhi tử, Chân Thập Nương tâm đều hóa (tan, mềm xuống), “Được, thích thì nuôi đi.”

Trước đây không để cho bọn họ nuôi, là bởi vì không đủ ăn.

Chưa từng nuôi chó, Chân Thập Nương cũng không hiểu cái gì là quỷ ngao a, ngao tạng, chẳng qua là cảm thấy con chó nhỏ này thật đáng yêu, nếu nàng biết quỷ ngao này mới là vua chân chính của loài chó, so với ngao tạng còn hung tàn hơn, lúc lần đầu tiên tiến (vào) Tướng Quân phủ vẫn là con chó choai choai, một phát cắn chết mấy con chó trông nhà trong Tướng quân phủ, hiện tại nói cái gì nàng cũng sẽ không để cho Giản Vũ nuôi.

“Đa tạ nương!” Giản Vũ ngao một tiếng nhảy dựng lên, ôm chó nhỏ ở trên giường nhảy nha nhảy nhót.

Thật lâu mới yên tĩnh, lại ôm chó nhỏ ngồi ở bên người Chân Thập Nương, “Nương, ta nghĩ xong rồi, gọi hắn Tiểu Hắc.”

nương nó tên Đại Hắc, thì gọi nó là Tiểu Hắc.

Giản Vũ này, cũng đủ lười biếng, Chân Thập Nương trong lòng rất bất đắc dĩ, lại không nói không tốt, chuyện của hài tử có thể tự mình quyết định tựu để tự làm đi, chỉ là sờ sờ đầu tiểu cẩu (chó nhỏ), “Bất quá, ngươi không thể nuôi ở trên giường.”

khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Vũ co rút, “Hắn liệu có chết cóng hay không?

“Sẽ không…” Chân Thập Nương cười vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, “Lông trên người chúng chính là y phục, còn ấm áp hơn áo bông Văn Gian của chúng ta đó.”

Nhớ tới con da chó kia của Lý đại bá như cái mũ đặc biệt ấm áp, Giản Vũ tựu gật đầu, “Vậy ta bảo Kỷ đại ca làm một cái chuồng nhỏ cho nó!”

Chân Thập Nương gật đầu, “Tự ngươi nói với hắn là được.”

Đang nói, Thu Cúc vội vội vàng vàng đi vào, “…Tướng quân đã trở về.”

Giản Vũ nhãn tình sáng lên, Trầm Chung Khánh uy danh truyền xa, đã nghe nhiều chuyện của hắn chinh chiến nơi sa trường, trong lòng Giản Vũ rất sùng bái, nghe nói hắn đã trở về, tựu lắp bắp nhìn Chân Thập Nương, “Nương…”

Chân Thập Nương mặt trầm xuống, “…Nương và hắn ngươi chỉ có thể chọn một.”

Chân Thập Nương chưa bao giờ nói dối hù dọa hài tử, cũng rất ít nghiêm túc như vậy, Giản Vũ, Giản Văn bị dọa song song lao tới ôm nàng, “Nương…” Giản Văn gắng sức trừng Giản Vũ liếc mắt “Nương yên tâm, chúng ta nghe lời, ở trong viện này chơi, đâu cũng không đi.”

Chân Thập Nương sắc mặt hòa hoãn lại, lại dặn dò vài câu, này mới đứng dậy cùng Thu Cúc rời khỏi.

“Tướng quân sắc mặt rất khó nhìn…” Ra cửa, Thu Cúc lặng lẽ nói.

“gương mặt đó của hắn từ trước đến nay cũng không dễ nhìn!” Chân Thập Nương trong lòng mắng một câu, thuận miệng hỏi, “không nói vì chuyện gì không vui?”

“…Nô tỳ thấy hắn mặt âm trầm chân đều chuột rút, nào dám hỏi cái này?” Thu Cúc nói lầm bầm, “Đông Cúc tỷ tỷ cũng sợ quá khóc rồi, sống chết cũng không dám đi vào dâng trà, vẫn là nô tỳ đánh bạo đem trà bưng đi vào.”

Trầm Chung Khánh tuy rằng tướng mạo tuấn mỹ, cũng không giận tự uy, đặc biệt là hắn thân kinh bách chiến (từng trải qua hàng trăm trận chiến), trên người luôn mang theo cỗ sát khí một khi tản ra ngoài, đừng nói Đông Cúc một tiểu nha hoàn, chính là các nguyên soái Phó tướng dưới trướng hắn, cũng không có vài người dám đến gần.

Nhớ tới bộ mặt giống như băng sơn (núi băng) vạn năm của Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương tựu thở dài, nàng suy nghĩ một chút, “…Đợi chút nữa ngươi nghĩ cách đi hỏi Vinh Thăng một chút.”

Thu Cúc gật đầu lên tiếng.

Đi tới đông phòng, thấy Đông Cúc nơm nớp lo sợ địa đứng ở cửa, Chân Thập Nương dứt khoát đem nàng đuổi đến trù phòng giúp Từ Phượng Lam, chính mình đẩy cửa đi vào.

Trầm Chung Khánh đã rửa mặt rồi, đổi bộ y phục hàng ngày ngồi xếp bằng ở trên giường lớn, trong tay nắm một chén trà không, ngón cái vuốt ve qua lại chén bích, thấy nàng đi vào, tựu ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo một tia dò xét.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro