Chương 87: Thuốc tê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 87: Thuốc tê

“Thiếp đến hậu viện ngồi một lúc.” Chân Thập Nương đi tới bên cạnh giường gạch, cầm lấy bình rót đầy nước vào chén cho hắn.

Trầm Chung Khánh ờ một tiếng, rồi không nói nữa, lại bưng chén lên từ từ uống.

Ngồi im một lúc, Chân Thập Nương nhìn đồng hồ nước sắp giờ dậu rồi, tựu nhẹ giọng hỏi, “Tướng quân đói bụng không, thiếp đi chuẩn bị cơm tối?”

“Đi đi…” Trầm Chung Khánh ngẩng đầu quét mắt nhìn đồng hồ nước.

Thừa dịp Chân Thập Nương đi tới trù phòng, Thu Cúc lặng lẽ nói cho nàng biết, “…Vinh Thăng nói buổi chiều hắn và Tướng quân đi thăm dò, cũng không thăm dò được Giản đại phu đi đâu, Tướng quân vô cùng thất vọng, cho nên tâm tình mới không tốt.”

Chân Thập Nương tâm phác thông phác thông một trận nhảy loạn, vẫn may, nàng lo trước tính sau, nhanh chóng chặt đứt tất cả đầu mối của Giản đại phu. Thật lâu mới bình tĩnh lại, bất động thanh sắc hỏi, “…Ngươi không có hỏi hỏi Vinh Thăng hắn tìm Giản đại phu làm gì?”

“Tiêu đại nhân nói Giản đại phu biết chế Ma Phi Tán, Tướng quân muốn xem một chút có phải thật vậy hay không, muốn mua bí phương với giá cao?” Thu Cúc tò mò nhìn Chân Thập Nương, “Ma Phi Tán là để làm gì? Ngài…” Muốn hỏi ngài thật biết chế sao? Nhìn thấy Đông Cúc đang nhìn các nàng, Thu Cúc lại ngậm miệng.

“Ta cũng không biết.” Chân Thập Nương cắt xong lúa mì thanh khoa ném vào nồi mỡ sôi, xèo một tiếng phun lên một cỗ khói xanh, trên tay gắng sức đảo, Chân Thập Nương tâm cũng giống mỡ nóng lăn đi lăn lại bốc lên.

Hắn tìm bí phương thuốc tê làm gì?

Là cho tướng sĩ quân đội dùng sao?

Khi thực cần bạc, có sẵn tài lộ (con đường phát tài) này, có đáng để nàng mạo hiểm thử một lần hay không?

Nghĩ đến trong tết tháng giêng Trầm Chung Khánh nhất định ăn đủ dầu mỡ rồi, Chân Thập Nương không làm thịt cá nữa. Lúa mì thanh khoa xào bơ, hương lạt song tiêu ngư, sảng khẩu la bặc ti, thúy bì hương xuân, tịch nhục sao quyết thái, tiên hoạt hương cô khuê ngư cầu (~~ món ăn), sáu món ăn thanh đạm bưng lên, trước mắt Trầm Chung Khánh sáng ngời.

Một bữa cơm tối ngon miệng, Trầm Chung Khánh tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, thu dọn bàn, Trầm Chung Khánh vỗ vỗ mép giường gạch gọi Chân Thập Nương qua đó ngồi.

Vốn dĩ muốn đi trù phòng an bài điểm tâm ngày mai, thấy Trầm Chung Khánh gọi nàng, biết là có lời muốn nói, Chân Thập Nương ngồi xuống ngay bên mép giường gạch.

Trầm Chung Khánh từ trong lòng ngực lấy ra một hầu bao đưa cho nàng.

“Cái gì?” Chân Thập Nương nghi ngờ tiếp nhận lấy. Hậu tri hậu giác (biết rồi mới hiểu) phản ứng lại.

Trầm Chung Khánh đây là cho nàng tiền mừng tuổi!

Mở ra một cách lịch sự, bất giác trước mắt sáng ngời, là hai tờ ngân phiếu ba trăm lượng.

Có tiền mở dược phòng (hiệu thuốc) rồi!

Đang ngủ gà ngủ gật, thì có người đưa gối đầu qua, “Tạ ơn Tạ tướng quân.” Chân Thập Nương hiểu ý cười.

Trước nét cười thản nhiên bất đồng trước sau như một của nàng, ý cười này ở đáy mắt. Con ngươi xinh đẹp lấp lánh chiếu sáng, dường như phá tan vụ chướng của ánh bình minh, ánh sáng rực rỡ, toàn bộ gian nhà trong nháy mắt đều sáng rỡ lên, khiến trước mắt Trầm Chung Khánh sáng chói. Hắn nhất thời lại nhìn ngây dại, “Nàng cười rộ lên thật đẹp.” Trong lúc giật mình, ngày trước trên mặt nàng căn bản không phải mang theo ý cười thật lòng.

Bất quá mấy trăm lượng bạc. Hắn cũng là sợ hắn không thường đến, trong viện đột nhiên thêm nhiều người như vậy, nàng gặp phải việc gấp trong tay không có gì ứng đối, mới lấy phương thức này cho nàng, không ngờ, nàng lại cao hứng đến như vậy.

Nàng thật dễ thỏa mãn a.

Trầm Chung Khánh không khỏi nghĩ đến, lần sau cho một đậu vàng nàng sẽ như thế nào?

Trong lúc bất chợt, hắn rất muốn thử xem.

Nàng chỉ còn lại hai năm thời gian. Hắn hy vọng có thể dùng hết khả năng có thể để cho nàng mỗi ngày đều cười vui vẻ như vậy.

“Ngươi gần đây có gặp qua Giản đại phu?” Thừa dịp nàng vui vẻ, Trầm Chung Khánh hỏi.

“Không có…” Chân Thập Nương tâm tư còn chưa từ trong hưng phấn trở về, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngân phiếu trong tay. Mí mắt cùng không nhấc, “Chính là trước đây mở đơn thuốc, thiếp vẫn luôn dùng.” Hình như mới hồi phục lại. Ngước mắt nhìn Trầm Chung Khánh, “Tướng quân sao đột nhiên hỏi nàng*?” Dừng một chút, “Tướng quân nếu muốn tìm nàng có thể đi hiệu thuốc bắc Thụy tường hỏi một chút, trên Ngô Đồng Trấn này, chỉ có phu thê Lý chưởng quỹ nhận thức Giản đại phu.”

“Hắn* sớm đã rời khỏi Ngô Đồng Trấn rồi.” bầu không khí yên tĩnh khiến Trầm Chung Khánh buông tất cả tâm phòng bị, thanh âm trầm thấp dẫn theo một tia buồn vô cớ, “Hiệu thuốc bắc Thụy tường ngay cả Giản Ký A giao cũng dừng bán.”

*Trong tiếng trung hắn và nàng cùng một âm, nên sẽ thường bị đối phương hiểu nhầm không biết giới tính.

“Sao có thể?” Chân Thập Nương vẻ mặt ngạc nhiên.

Trong lòng lại âm thầm vui mừng nàng sớm từ trong miệng Thu Cúc biết chuyện hắn tìm Giản đại phu rồi, nếu không, bị hắn đột nhiên hỏi như thế, không thể không lòi đuôi.

Trầm Chung Khánh thở dài một tiếng, “Toàn bộ Ngô Đồng Trấn lại không có người biết hướng đi của hắn.” Thật giống như đột nhiên tựu từ thế giới này tiêu thất, lại làm cho hắn không thể nào tìm kiếm.

Chân Thập Nương cúi đầu đổ đầy chén trà trong cốc cho hắn.

Có lẽ hắn là thật sự lo lắng cho nỗi khổ của tướng sĩ trong quân đội, nhưng Chân Thập Nương suy nghĩ một buổi chiều, chuyện này nàng vô năng để làm.

Trầm Chung Khánh đột nhiên ngồi thẳng người, đem chén trà đẩy sang bên cạnh, “Đêm còn dài, ngươi đi đem cờ vây cầm tới.” Vẻ nhụt chí nhoáng cái bay sạch.

Chân Thập Nương ngây người một lúc lâu, mới hiểu được Trầm Chung Khánh là muốn cùng nàng chơi cờ, vội quay đầu lại gọi Thu Cúc lấy bàn cờ.

Chân Thập Nương sợ lạnh, Thu Cúc dứt khoát đặt bàn trên giường gạch, bày xong bàn cờ, lại rót một chén nước ấm cho Chân Thập Nương, khoanh tay đứng một bên.

Trầm Chung Khánh ánh mắt rơi vào quân hắc tử, trong lòng một trận do dự.

Chơi cờ cùng mang binh đánh giặc một cái đạo lý, không thể vì đối phương vóc dáng nhỏ mà khinh địch, biết thực lực mình kém, tựu tuyệt không thể giả bộ, nhất định phải lợi dụng tất cả cơ hội chiếm địa thế có lợi trước, trước hết phải đánh bất ngờ để chế địch.

tài đánh cờ của hắn không bằng Chân Thập Nương, chỉ có giành trước cờ đen phần thắng mới lớn hơn một chút.

Thế nhưng, nàng dù sao cũng là nữ nhân…

Đang do dự, Chân Thập Nương đã tiên phong nhặt lên một quân hắc tử rơi vào bên trái tinh giác.

Không có cơ hội lựa chọn, Trầm Chung Khánh bật cười lắc đầu, theo tay cầm lên một quân bạch tử rơi xuống.

Nhìn ra sự do dự của hắn, Chân Thập Nương mới không dấu vết giúp hắn quyết định, một bên rơi xuống một quân, trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, nam nhân đều sĩ diện cao, đặc biệt hắn còn là một con heo đại danh, bại bởi nữ nhân nhất định rất mất mặt đi, nàng làm sao có thể không dấu vết để hắn hai tay, ai biết Trầm Chung Khánh vừa lên đã từng bước từng bước ép sát, một đường sát chiêu, biểu lộ ra bộ dáng toàn bộ tinh thần ra đề phòng không hề coi nàng là nữ nhân, trực tiếp bức nàng vào hiểm cảnh, chỉ cần thoáng thất thần, một đường đại long thiếu chút nữa đã bị ăn tươi.

Ánh mắt nhìn thấy khóe miệng hắn lại hiện lên nét mỉm cười, Chân Thập Nương trong lòng nhất thời cơn tức dâng lên, mấy ngày qua chịu nhiều bực bội từng thứ tùng thứ hiện lên trong lòng, nàng gắng sức nghiến răng.

Dựa vào cái gì nhường hắn.

nếu hắn coi thường nữ nhân, để hắn nhìn một chút lợi hại của nữ nhân, nàng ngược lại muốn xem xem, bại bởi một nữ nhân, hắn sẽ có một bộ dạng biểu tình gì.

Ngoài bất ngờ của Chân Thập Nương, bị nàng giết thua không còn manh giáp, Trầm Chung Khánh cũng không có không tự nhiên cùng thẹn quá thành giận như trong tưởng tượng, chỉ là sắc mặt có chút đỏ lên, tự động dọn bàn cờ yêu cầu chơi lại.

Chơi liền mấy ván. Chân Thập Nương rốt cuộc biết chơi cờ lục thân không nhận (mất hết tình người) kia của Giản Vũ, thua rồi tựu chơi vô lại loại rắm thối là giống ai rồi. Trầm Chung Khánh tuy rằng không chơi vô lại, nhưng hắn cái tính nết không chịu bỏ qua này thực sự làm cho nàng đau đầu, nhìn đã sắp giờ hợi rồi, Chân Thập Nương cuối cùng nhường hắn một ván.

Chân Thập Nương thu dọn bàn cờ, Trầm Chung Khánh đột nhiên trầm mặc xuống.

Nên nghỉ ngơi rồi. Hắn làm nhiều như vậy, nàng nhất định cũng có thể đoán được tâm ý của hắn rồi.

Nhặt chậm như vậy… Nàng là muốn lưu lại nhưng xấu hổ, chờ hắn mở miệng giữ lại đi?

Cũng không dự định hòa ly rồi, theo lý tối hôm nay nên để cho nàng lưu lại trong phòng này, nếu là lúc trước hắn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Thế nhưng, trong lòng bây giờ cách một tầng hổ thẹn, thua thiệt, lại để cho hắn chủ động mở miệng lưu nàng lại. Hắn luôn cảm thấy là lạ.

Không có cảm tình… Lại… Còn muốn đối với nàng ôn nhu săn sóc… Hắn có loại cảm giác bán thân thần trụi để trả nợ cảm thấy.

Chân Thập Nương lại không biết Trầm Chung Khánh trong lòng đang diễn ra thiên nhân giao chiến, nàng trước giờ thích thu cờ từ từ như vậy, nhặt cờ cùng chơi cờ như nhau, nhìn từng quân từng quân trên bàn cờ giảm bớt đi, sẽ xuất hiện ra những thế cờ không giống nhau, nàng đặc biệt thích tận mắt nhìn loại cảm giác kỳ diệu thiên biến vạn hóa trong nháy mắt này, dẹp xong quân hắc tử cuối cùng, cảm thấy trong phòng đặc biệt yên tĩnh. Nàng theo bản năng ngẩng đầu.

Đối diện Trầm Chung Khánh không kịp thu hồi ánh mắt, không băng lãnh như nàng quen thuộc, lại… Tựa như rất ôn nhuận. Bên trong xen lẫn một cỗ tâm tình không nói ra được, Chân Thập Nương tâm một trận hoảng loạn chưa từng tồn tại…

“Tướng quân nên nghỉ ngơi rồi.” Cấp tốc thu hồi bàn cờ, “Thiếp gọi Đông Cúc đến đây hầu hạ ngài rửa mặt.”

Nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết. Trầm Chung Khánh có chút kinh ngạc:

Nàng là thê tử của hắn, lẽ nào nàng không khát vọng cùng hắn đồng sàng cộng chẩm (cùng giường chung gối) sao?

Sắc mặt từ từ hồng rực lên:

Nàng, lại trộn tránh hắn.

…….. . .

An Khánh Hầu cau mày xoa một đôi ngọc hòa điền ám lục sắc Phúc Thọ cầu, “…Hoàng Hậu còn không có tra ra là ai ra tay?”

“Tú Châu truyền tin nói..” Quản gia Bình Phước gật đầu, “Ngày ấy công công phụ trách đồ ăn cho Trầm phi nương nương và cung nữ chế biến canh cua đều đã sợ tội tự sát, sau khi Hoàng hậu nương nương bị bỏ lệnh cấm bí mật truy xét mấy ngày rồi, tất cả đầu mối đều sớm bị người ta chặt đứt.”

Tú châu là nữ quan bên cạnh của Hoàng hậu nương nương.

“Tất cả đầu mối đều bị chặt đứt?” An Khánh biến sắc.

Trong Hậu cung trung ai có năng lực cùng thủ đoạn lớn như vậy, lại dám đồng thời tính kế đầu độc hai đại nhân vật thực quyền thống lĩnh hậu cung — Hoàng Hậu cùng Trịnh quý phi, hơn nữa còn xử trí cẩn thận, ngay cả Hoàng Hậu quý đứng đầu lục cung cũng không tra ra?

Dần dần, trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc.

“… Trầm phi nương nương sảy thai đã thành một vụ án nhất thung vô đầu (bị mất đầu mối).” Bình Phước lén lút dò xét thần sắc An Khánh Hầu, “Hoàng hậu nương nương nghe nói ngài vì cứu nàng lại vội vã đáp ứng chuyện Lục công chúa hòa thân rồi, khóc hôn mê vài lần.”

“Hầu gia…” Vẫn ngồi ngay ngắn không nói Tiết phu nhân nghe xong nước mắt tựu rớt xuống, “Hầu gia nghĩ biện pháp, vô luận như thế nào, tuyệt không thể để Lục công chúa gả đến nơi phương bắc bần hàn, mất hết mặt mũi của bộ tộc Tiết thị chúng ta!”

An Khánh Hầu một trận tâm phiền.

Đang muốn mở miệng quát lớn, tiểu nha hoàn đi vào thưa, “…Trâu Các Lão tới.”

An Khánh Hầu trước mắt sáng ngời, “…Dẫn hắn đi thư phòng.”

“…Đêm qua Thọ Hòa cung cháy, Vạn Tuế vừa mới hạ chỉ miễn chức Thống lĩnh ngự lâm quân của Bào Thừa An, tạm thời do Phó tướng Triệu Đằng của Trầm Chung Khánh thế chỗ.” TrâuThành tiếp nhận trà, nhìn An Khánh Hầu phất tay đuổi tiểu nha hoàn, mở miệng nói.

Vì vẫn cáo ốm, An Khánh Hầu chỉ là mùng một tiến cung chúc tết Vạn Tuế, sau đó vẫn luôn vùi ở Hậu phủ tu dưỡng, nghe xong lời này, hắn hơi biến sắc mặt, “Bào Thừa An bị miễn chức?” Lại không thể tin hỏi, “mới mùng ba năm mới, Vạn Tuế đã khai sát giới?” Không hề chớp mắt nhìn Trâu Thành, mơ hồ, trong lòng hắn nổi lên một cỗ sợ hãi vô bờ.

Hắn cùng với Bào Thừa An kết minh không được mấy ngày, Vạn Tuế tựu với nhanh như chớp mùng ba năm mới miễn chức của hắn, Đây là có hàm ý gì?

tiếp tục như vậy, đợi sau khi Lục công chúa xuất giá, Đại Chu này còn có nơi cho Tiết Nghĩa hắn an thân sao?

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 20132 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

phong wind trong Tháng Một 19, 2014 lúc 8:39 chiều

Hay quá.

Phản hồi

nobihin trong Tháng Một 24, 2014 lúc 9:29 chiều

tks ủng hộ 

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro