Chương 88:Bệnh nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 88: Bệnh nặng

“…Vạn Tuế đây là hoàn toàn sinh ra cảnh giác đối với Hầu gia rồi a.” Trâu Thành yếu ớt thở dài một tiếng, “Ra tháng giêng, Kỳ Quốc sắp sinh lễ cưới Lục công chúa rồi, hôn kỳ cũng trong thời gian tháng ba tháng tư, Hầu gia làm dứt khoát…” Thanh âm hơi dừng, Trâu Thành vô cùng đau đớn lắc đầu, “Ta sống lớn như vậy, tựu chưa thấy qua vua của một nước yếu duối như thế, chỉ biết dốc hết sức loại bỏ dị kỷ (phe đảng đối lập) ở trong nhà, mưu hại trung lương, đối ngoại ngoại trừ cắt đất đền tiền gả công chúa, hắn còn có cái năng lực gì!”

Thư phòng nhất thời yên tĩnh.

Một lúc lâu, An Khánh Hầu chợt vỗ bàn một cái, “Cho dù ta còn lại một hơi thở, tựu tuyệt không thể để Lục công chúa bị gả đi như thế!” Vạn Tuế từng bước ép sát, hắn đã không còn thời gian nữa rồi, nếu muốn những năm cuối đời tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, hắn phải hành động trước khi Lục công chúa xuất giá.

Hung hăng nghiến răng, An Khánh Hầu đáy mắt hiện lên một tia dứt khoát của tráng sĩ chặt tay*.

*Điển cố: tráng sĩ chặt tay: tráng sĩ khi bị rắn độc cắn bị thương lập tức chặt đứt cổ tay để tránh độc tính lan ra toàn thân. Thành ngữ này ý chỉ làm việc phải biết nắm bắt thời cơ hành động quyết đoán, không thể do dự hay thỏa hiệp.

“Nào dễ dàng như vậy?” Trâu Thành lắc đầu, “Trầm Chung Khánh lần trước điều động hai vạn đại quân vẫn chưa rút về phong cốc, nếu thành Thượng Kinh có một biến động nhỏ, giữa một hơi thở càng có thể đạt được.” Trong lời nói có cỗ hùng hồn không thể cứu vãn.

Trầm Chung Khánh!

Nghe thấy tên này, An Khánh Hầu ra sức nghiến răng.

Nếu không phải hắn điều Binh thủ ở hai sườn thành Thượng Kinh, hắn sao có thể bị Vạn Tuế bức thỏa hiệp, đồng ý Lục công chúa hòa thân.

“Nếu thành Thượng Kinh bốn cửa đóng kín…” An Khánh Hầu từng chữ từng chữ nói, “Hai vạn đại quân của hắn cần mất bao lâu có thể công phá cửa thành?”

“Việc này…” Trâu Thành lắc đầu, nghi ngờ nhìn An Khánh Hầu, “Ý của Hầu gia là?”

“Cầm giặc cầm vương (muốn dẹp giặc phải bắt tướng trước), chúng ta chỉ cần tìm được thời cơ, đánh bất ngờ mất hơn nửa canh giờ ở trong Tử Cấm Thành để khống chế một người…” An Khánh Hầu từng chữ từng chữ nói, “Tất cả mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng!”

“Tìm được thời cơ rồi?” Trâu Thành tự lẩm bẩm, “…Khi nào thời cơ tốt nhất?” Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, hắn ngẩng đầu nhìn An Khánh Hầu, “Tết Nguyên Tiêu!” (rằm tháng giêng)

“Tết Nguyên Tiêu!”

An Khánh Hầu trăm miệng một lời.

Hai người đồng thời ngậm miệng, lẳng lặng nhìn đối phương, bỗng nhiên, đồng thời cười ha ha.

Anh hùng sở kiến lược đồng. (ý kiến tương đồng, hai người không hẹn mà cùng có một ý kiến)

vẻ lo lắng trên mặt Trâu Thành thoáng cái quét sạch. Hắn nhìn An Khánh Hầu nói gấp, “…Vạn Tuế đã đính ước để đại hoàng tử hộ tống Lục công chúa hòa thân, Hầu gia tựu dâng thư đề cử Trầm Chung Khánh đích thân mang binh bảo hộ với Vạn Tuế.”

“Trâu hiền đệ nói rất đúng.” An Khánh Hầu gật đầu, “Như vậy lại có thể đường hoàng mê hoặc Vạn Tuế, tưởng chúng ta là điệu hổ ly sơn, dự định đợi sau khi Lục công chúa hòa thân mới hành động!” Vừa nói chuyện. Hắn ngẩng đầu nhìn Trâu Thành, “..Việc này còn phải hiền đệ tự mình đi gặp mặt sứ giả Kỳ Quốc rồi.”

Chuyện này do sứ giả Kỳ Quốc chủ trương vẫn tốt hơn so với hắn đề cử.

“Hảo!” Trâu Thành đứng dậy, “Hầu gia không nói, ta cũng đang muốn đi bái phỏng sứ giả Kỳ quốc đó.”

Bầu trời không biết âm u từ lúc nào, núi xa cây gần đình đài lầu các đều bao phủ trong một mảnh vụ chướng. U ám âm u, ngẩng đầu nhìn vô số bông tuyết đang bay lượn giữa không trung, An Khánh Hầu hơi hơi nheo mắt lại:

Trầm Chung Khánh!

Đợi đến tết Nguyên Tiêu. Lão phu nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

…….

sáng sớm mùng bốn, dùng cơm, Chân Thập Nương an vị ở bên cạnh giường gạch tán gẫu cùng Trầm Chung Khánh.

“…Mùa đông tìm không được đồ ăn, đói bất tỉnh sói sẽ tập kết thành đàn tập kích đội kỵ mã, bọn chúng chăm chú đuổi theo sít sao đội kỹ mã, lẳng lặng đợi thời cơ chiến đấu, đa số sẽ phát động sau nửa đêm, từng con sói lớn màu xám từ bốn phương tám hướng xông vào đội kỵ mã. Đầu tiên kích ngựa nhỏ khỏe, một ngụm một con, nhanh chóng cắn giết. Lại không nóng lòng nuốt chửng, mà là tiếp tục bổ nhào vào giết những con ngựa khác, sói cũng sẽ tập hợp thành các nhóm vây công ngựa lớn. Lẻn đến bụng dưới ngựa lớn lộn ngược lại lên bụng trên ngựa, lợi dụng móng cắt bụng ngựa sau đó lăn ra xa, bụng rách một lỗ lớn, ngựa chỉ có thể theo quán tính chạy xa mấy trượng về phía trước, dẫm nát nuột của chính mình, ngã lăn trên mặt đất…”

Chân Thập Nương kiếp trước là người phương bắc, đối với thảo nguyên bãi cỏ, đại mạc cô yên (sương khói cô liêu nơi sa mạc), phong tục tập quán dân phong của phương bắc đều rất quen thuộc, nghĩ đến Vạn Tuế có dã tâm thống nhất Yên Kỳ, Trầm Chung Khánh cũng vẫn luôn mưu đồ, mà nàng xem qua Đại Chu chí, Yên Kỳ nằm ngay phương bắc Đại Chu, đặc biệt là Kỳ Quốc là một quốc gia lấy du mục làm chủ, là một khu vực Trầm Chung Khánh chưa quen thuộc lĩnh vực, nàng kể cho hẵn những điều này như nói chuyện nhà.

Một cuộc chiến tranh, người làm tướng không chỉ phải hiểu bố trí binh lực của đối phương, quân sự phòng ngự, còn phải hiểu rõ thân ở hoàn cảnh này có khả năng phát sinh loại thiên tai nhân họa này, có đôi khi, thường thường chính là những yếu tố rất nhỏ, quyết định thắng bại của một cuộc chiến tranh.

Mỗi ngày kể chuyện xưa cho Giản Văn Giản Vũ; tài ăn nói của Chân Thập Nương sớm đã điêu luyện rồi, một đoạn tai nạn sói được nàng nói ra một cách êm tai, thật nhiều tình cảm cùng phong phú, nhìn thấy con mắt Trầm Chung Khánh long lanh, tập trung tinh thần nghe, Chân Thập Nương khóe miệng cong lên.

Nàng thành công rồi, hắn quả nhiên thích nghe những điều này.

Chỉ có làm tốt quan hệ với hắn, nàng sau này mới có thể có được càng nhiều quyền lợi và tự do trong cuộc sống nàng dâu này.

Đang nói đến nối xương, trong viện một trận đại loạn, con dâu Lý Tề giống như cái loa biến thành tiếng oang oang truyền vào, “A Ưu… A Ưu… Mau cứu mạng a…”

Thanh âm cũng thay đổi, nhất định là có người bệnh tình nguy kịch!

Trời, Trầm Chung Khánh ở đây, đây không phải là cố đâm lên miệng vết thương sao?

Mất bình tĩnh, lúc này trong đầu Chân Thập Nương cũng trống rỗng, Thu Cúc sớm trắng mặt, thấy Chân Thập Nương ánh mắt nhìn qua, không nói hai lời nhanh chân tựu chạy ra ngoài.

“…Ai lớn giọng như vậy?” Câu chuyện đang nghe cao hứng, Trầm Chung Khánh tựu cau mày một cái.

Thấy hắn chưa nghe thấy thanh âm của con dâu Lý Tề, Chân Thập Nương tâm bớt bất an một chút, “Là hàng xóm, khả năng trong nhà đã xảy ra chuyện gì, Tướng quân chờ, thiếp đi xem xem rồi quay lại.” (chài!! Võ công cao cường mà tai thế này…. Vô lý à nha @@)

Đứng dậy rót đầy chén trà cho Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương cưỡng chế trấn tĩnh chậm rãi đi tới, vừa đóng cửa đông phòng, nàng tựu vội vã đi ra ngoài, vừa mới xuyên qua hành lang gấp khúc, đúng lúc chạm mặt Thu Cúc đẩy cửa vào, thở hồng hộc gọi một tiếng, “Tiểu thư!”

“Có chuyện gì vậy?” Chân Thập Nương đẩy nàng ra ngoài cửa, xoay tay lại đóng cửa lại.

“Là Vu đại bá nhà Cẩu Tử, bị đậu phộng tắc nghẹn khí quản, sắp không xong rồi, vừa vặn Lý bá mẫu ở đó, tựu dẫn tới đây…” Thu Cúc che ngực thở mạnh một cái, “Được Hỉ Thước cô cô dẫn đến trong phòng nàng rồi.”

Chân Thập Nương quay đầu nhìn lên, Hỉ Thước đang ở cửa gian phía tây hướng nàng vẫy tay, trong miệng nói khẩu hình, tay kia lặng lẽ chỉ vào tây phòng, bận bịu nghiêng đầu qua chỗ khác phân phó Thu Cúc, “Ngươi đến hành lang gấp khúc trong coi chừng trước, ngăn Tướng quân đừng để cho hắn đến đây, ta đi qua nhìn một chút.”

Bệnh nhân đều đưa vào nhà, hôm nay nàng là muốn tránh cũng tránh không được mất.

Thánh nhân nói, dục tương diệt chi, tất tiên học chi (muốn diệt đi tham vọng, phải học mô phỏng trước – cái này ta dịch mặt chữ, không hiểu), muốn diệt Yên Kỳ, đầu tiên phải học biết kỹ thuật của bọn họ, hiểu rõ tập tục của bọn họ, từ đó giành thắng lợi cầm quyện, Vạn Tuế tiết lộ chí hướng thống nhất tam quốc với hắn, nửa năm qua, hắn bên ngoài nhàn hạ, nhưng bên trong vẫn luôn bí mật gấp rút thu xếp mở khành ngựa, luyện kỵ binh, thu thập tình báo của hai nước Yên Kỳ.

người Bắc sở trường cưỡi ngựa bắn cung, hắn vẫn cho rằng chỉ cần luyện được cưỡi ngựa bắn cung, thì có thể dập tắt vài chục năm không có chiến tranh sớm đã nhập vũ khí kho ngựa đặt ở nam sơn của Yên, Kỳ, lại chưa từng nghĩ tới, thâm nhập vào nội địa Kỳ Quốc, còn sẽ gặp phải nạn sói cùng sa mạc khô hạn hoang tàng vắng vẻ mấy ngày cũng không đi ra khỏi được, nếu như không hiểu rõ được những chuyện này, một khi đến lúc nào đó hắn mang binh thâm nhập, gặp phải nạn sói có lẽ không có bất kỳ dấu hiệu nào có thể phân biệt được phương hướng ở sa mạc…

May mà câu chuyện của Chân Thập Nương nhắc nhở hắn!

đồng thời kinh hãi, hắn khát vọng hiểu rõ càng nhiều về câu chuyện hoang mạc lang yên của phương bắc, ai biết, hắn đang nghe hăng hái bừng bừng, bên kia lại bị cắt đứt.

*Lang yên: khói báo động (đốt phân của con sói làm khói ám hiệu báo động)

Giống như đang nghe bình thư* đến chỗ cao trào, người thuyết thư lại ba vỗ trấn đường mộc một cái, Dục tri hậu sự như hà, thả thính hạ văn phân giải.” (muốn biết hồi sau thế nào, tạm thời nghe phía dưới phân giải)

*Bình Thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ

Chờ trái Chân Thập Nương không trở lại, chờ phải vẫn chưa quay về, Trầm Chung Khánh trong lòng có cỗ phiền não không nói ra được.

Thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trầm, Vinh Thăng nhấc chân đi ra ngoài.

“Sao ngươi đi ra?” Thu Cúc đang hoang mang lo sợ đi dạo ở trong hành lang gấp khúc, nhìn thấy Vinh Thăng đi ra, giật thót một cái, “Ngươi mau đi vào tránh đi, để hàng xóm bắt gặp trong phòng tiểu thư lại có nam nhân, sẽ bị phá hủy trong sạch.”

Năm năm qua, Chân Thập Nương vẫn tự nói mình là quả phụ, thân phận chính thê của Đại tướng quân danh chấn Đại Chu của nàng cũng bất tiện ở trên Ngô Đồng Trấn cũng không được vinh dự, Thu Cúc sớm dưỡng thành tư duy theo quán tính, vừa sốt ruột tựu buột miệng nói ra.

Vinh Thăng miệng há thật to không đóng được.

Lời nói này, sao giống như tướng quân nhà hắn là yêu đương vụng trộm vậy?

Muốn nói trong sạch, trong sạch của đại phu nhân sớm đã giao cho tướng quân quân nhà hắn từ bảy năm trước rồi, bọn họ đã bái thiên địa, phu thê vào động phòng rồi, sao đã không nhận ra người rồi?

“…Còn đứng ngây đó làm gì, ngươi mau vào đi a.” Vẫn lo lắng thân phận Giản đại phu của Chân Thập Nương sẽ bị vạch trần, Thu Cúc tâm vốn dĩ đã loạn một vòng rồi, nào nghĩ tới trong lời nói của mình có khuyết điểm, thấy Vinh Thăng còn đứng ở đó, bèn lấy tay đẩy hắn, “Nhanh lên một chút!”

Cảm thấy không khí chung quanh rét căm căm, Thu Cúc theo bản năng ngẩng đầu, sắc mặt Trầm Chung Khánh đang xanh đen một mảnh đứng ở cửa đông phòng.

“Tướng quân…” Thu Cúc cả người run run một cái, đầu ông ông trực hưởng. (đầu kêu ong ong)

Có ý muốn chặn ở cửa không để cho Trầm Chung Khánh đi ra ngoài, nhưng hai chân nhu nhược, một bước cũng không xê dịch được, không phải là phía sau lưng còn có một bức tường, nàng sớm đã tê liệt rồi.

Nhìn qua sắc mặt đen của Trầm Chung Khánh, Thu Cúc lại chưa từng nhìn thấy hắn phẫn nộ như vậy, cả người lộ ra cỗ sát khí vô hình phảng phất sau một khắc là có thể thôn tính lấy người khác, trong lòng có một thanh âm càng không ngừng rống lên, “Xong rồi, xong rồi, chuyện tiểu thư chính là Giản đại phu sợ là nữa không giấu được rồi!” Thu Cúc hoàn toàn không biết, Trầm Chung Khánh sở dĩ nổi giận, hoàn toàn vì một câu nói vừa rồi của nàng.

“Tướng quân…” Thấy Trầm Chung Khánh từng bước từng bước đi tới, Vinh Thăng theo bản năng ngăn ở trước mặt Thu Cúc, chống lại ánh mắt dày đặc hàn ý của hắn, lại lắp bắp né qua một bên.

Thu Cúc môi trắng bệch, há miệng run rẩy không phát ra được thanh âm nào.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Ngoài Vinh Thăng dự liệu, Trầm Chung Khánh cũng không có chất vấn lời vừa rồi của Thu Cúc.

“Bên… Bên ngoài…” Thu Cúc đầu trống rỗng, trong miệng không khống chế nói, “Vu đại bá nhà Cẩu Tử ăn đậu phộng bị nghẹn, tìm đến tiểu thư.”

Ăn đậu phộng bị sặc?

“Sao không tìm đại phu?” Trầm Chung Khánh hoang mang không giải thích được.

Cũng không phải là đại phu, bọn chúng tìm Chân Thập Nương có ích lợi gì?

Tiểu thư nhà nàng chính là đại phu a!

Thu Cúc trong lòng đau xót, trong miệng lại không dám nói ra, thấy ánh mắt Trầm Chung Khánh đột nhiên trở nên lãnh, nàng mí mắt vừa đảo, nhu nhược ngã xuống.

“Tướng quân!” Vinh Thăng đang muốn đi dìu Thu Cúc, nhìn thấy sắc mặt xanh đen của Trầm Chung Khánh nhấc chân tựu đi ra ngoài, bị dọa sợ đến không để ý tới Thu Cúc, bước nhanh đuổi theo.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 5, 20131 Reply

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

huetran trong Tháng Mười Một 6, 2016 lúc 8:45 chiều

TCK sắp phát hiện ra chân tướng rồi. Truyện càng gay cấn rồi. Cố lên bạn nhé.<3<3

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro