Chương 94: Chiêu binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 94: Chiêu binh

“Ngươi không nói ta cũng biết. . .” Con dâu Lý Tề liên tục gật đầu.

Trầm Chung Khánh là đại tướng quân danh tiếng hiển hách, tuỳ ý giết người giống như chết con kiến, trốn cũng không kịp, nàng cũng không có lá gan đi ra ngoài tuyên truyền những chuyện này.

Lại nói chuyện phiếm một lúc, con dâu Lý Tề lấy ra linh chi mình mang đến, “Ta biết ngươi bây giờ không hiếm lạ gì cái này, đây là một chút tâm ý của ta và Lý đại ca ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng nhận lấy.” Thổn thức nói, “Nếu không phải ngươi cứu sống Cẩu Tử, chúng ta không thoát được vụ kiện cáo này rồi, hôm qua vừa trở về, Lý đại ca ngươi bèn cấm túc Xuân Ca rồi.”

Chân Thập Nương liền nhớ lại chuyện đêm qua nương Cẩu Tử vừa vào nhà đã dập đầu với nàng, kiên cường muốn đem thủ trạc (vòng tay)bạch ngọc gia truyền đưa cho nàng, “. . . Của nàng ta cũng không lấy, có thể cứu sống Cẩu Tử cũng là hắn mạng lớn, đều là hàng xóm với nhau, các ngươi như vậy, ngược lại khiến cho ta rất xấu hổ.” Sau này còn phải mở xưởng thuốc, việc cần nương nhờ phu thê Lý Tề còn nhiều nữa, cây linh chi này nàng không thể nhận.

Con dâu Lý Tề tựu trầm mặt, “Nhà nàng nghèo, vòng ngọc kia lại là gia truyền, ngươi tự nhiên không thể nhận, còn cái này của ta ngươi nên nhận lấy!” Cũng không phải là đáp lời khách khí, nàng là trong lòng cảm kích Chân Thập Nương.

Thật sự bị kiện cáo lên trên, thì không phải là chuyện một cây linh chi nữa.

“Biết rõ ta không thiếu, ngài còn cầm tới cho ta!” Chân Thập Nương đẩy nàng ra một cái, “Ngươi nếu thật cảm kích ta, tựu bảo Lý đại ca ngày mai giúp ta tuyển gã sai vặt thành thật đáng tin tới.”

Nàng nghĩ xong rồi, nếu Trầm Chung Khánh không đồng ý giảm người, nàng dứt khoát liền đem mọi người đuổi đến xưởng thuốc đi làm việc, cũng tiết kiệm tiền công, bây giờ để Lý Tề giúp đỡ chọn, tương lai hắn mang đi cũng phương tiện.

Lời nói chân thành này, con dâu Lý Tề trong lòng cảm động, không khách khí đem linh chi thu lại, “Ngươi muốn mấy người sai vặt, những loại nào, ta bảo Lý đại ca ngươi lập tức đi làm.”

Nghe nói Chân Thập Nương muốn mấy người hiểu thuốc, con dâu Lý Tề kinh ngạc mở to mắt, “A Ưu là muốn. . .”

“Ta là không thể hành y nữa rồi, đang cân nhắc muốn làm buôn bán chút dược liệu. . .” Chân Thập Nương không nhanh không chậm nói.

“Là. . .” Con dâu Lý Tề con mắt long lanh nhìn Chân Thập Nương. Nàng muốn hỏi:

Là buôn bán làm dược liệu với quân đội sao?

Có thể hai nhà chung vốn làm hay không, các nàng chiếm phần ít cũng được!

Phía sau Chân Thập Nương là đại tướng quân danh tiếng hiển hách, tuỳ ý nhận một hóa đơn buôn bán trong quân đội, chính là tài nguyên ào ào như nước a, cho dù chính mình chỉ chiếm một phần lợi, cũng kiếm được nhiều hơn so với hiệu thuốc bắc Thụy tường!

Chỉ là. Chân Thập Nương thân phận xưa đâu bằng nay, chính mình vốn đã nợ nhân tình của nàng, những lời này con dâu Lý Tề là xấu hổ nữa cũng không dám hỏi.

Nhìn nàng ánh mắt lóe sáng, Chân Thập Nương liền hiểu tâm ý của nàng, trong lòng cũng có dự định. Chỉ là, Tiêu Dục bên kia vẫn không có tin, không biết xưởng thuốc này lúc nào mới có thể mở. Bây giờ nói những điều này vẫn còn sớm, liền cười nghĩ chuyện khác trò chuyện với nàng.

Chân Thập Nương không tiếp tục nói chuyện xưởng thuốc nữa, con dâu Lý Tề hơi hơi có chút thất vọng, nhưng trong lòng lại quyết định chủ ý, khó khăn lắm mới gặp vận may như vậy, lại cùng danh tiếng phu nhân đại tướng quân hiển hách thành tri kỷ, Cái bắp đùi này nàng phải ôm chặt.

Tiễn con dâu Lý Tề, Chân Thập Nương liền gọi Hỉ Thước đến.”. . . Ta nghĩ ngày mai đi một chuyến lên kinh thành.” Đem dự định hợp tác với Thái Y Viện mở xưởng thuốc nói, “. . . Tốt xấu gì có thể cho Văn ca Vũ ca lưu lại chút sản nghiệp, tương lai các ngươi có thể có chỗ dựa vào. Không đến mức ăn nhờ ở đậu.”

Hỉ Thước có chút giật mình.

Chân Thập Nương trước đây cũng thường nói muốn mở một xưởng thuốc, nàng chưa từng coi là thật, không ngờ đột nhiên bèn thay đổi hành động.”Thân thể kia của nàng có thể làm sao?” Trong lòng lo lắng, mở miệng muốn khuyên, nghĩ đến Chân Thập Nương mạng không còn bao lâu nữa, nhưng con đường của Văn ca Vũ ca vẫn còn dài, nên nhân lúc Trầm Chung Khánh đồng ý chăm sóc bọn chúng làm chút gì đó, lại gật đầu, “. . . Tiểu thư cũng nhân cơ hội chúc tết Tiêu đại nhân cùng Tiêu lão phu nhân.”

“Ý của ta chính là như vậy.” Chân Thập Nương suy nghĩ một chút, “Ngày mai ta tựu dẫn Đông Cúc đi.” Lại cười nói, “Hôm đó chỉ là nghe nàng nói chuyện nhanh nhẹn, liền mua trở về, không ngờ lại là một mỹ nhân hiếm thấy. . . Thật là nhặt được bảo vật rồi.”

Mụn cơm trên mặt Đông Cúc dưới sự điều trị của Chân Thập Nương, thời gian vài ngày cũng đã hảo lên bảy tám phần rồi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, lại thiếu một phần xinh đẹp.

Mặt trái xoan xinh xắn, da thịt trắng nõn, đôi mày liễu ẩn hiện dưới tóc mai hơi hơi nhếch lên, còn tuổi nhỏ, lại thiếu đi một phần mị sắc.

“Không được, tiểu thư muốn đi tựu dẫn Thu Cúc.” Hỉ Thước quả quyết địa lắc đầu, “Đông Cúc không lễ nghĩa, để ở nhà cho nô tỳ trông.” Thấy Chân Thập Nương cười, tựu trừng nàng liếc mắt, “. . . Nô tỳ là nói thật, hai ngày nay càng nhìn lời nói cử chỉ của nàng, càng không giống một thô sử nha đầu, mặt mụn cơm kia cũng không giống dị ứng.”

“Nàng là bị người hạ độc. . .” Chân Thập Nương thản nhiên nói.

Hỉ Thước mở to mắt.

“Hỉ Thước cô cô mới nhìn ra tới a!” Thu Cúc vẻ mặt làm biểu tình ngươi đần thật, “Đông Cúc tỷ tỷ tới ngày đầu tiên tiểu thư tựu đã nhìn ra, sớm đã để nô tỳ tìm hiểu rồi.” Đắc ý liếc nhìn Chân Thập Nương, “Chuyện này nhắc tới còn cùng Tướng quân có liên quan đó, thật là sơn bất chuyển thủy chuyển, nàng cuối cùng chuyển đến bên người Tướng quân. . .”

Nghe nói cùng Trầm Chung Khánh có liên quan, Hỉ Thước đằng địa ngồi thẳng người, “. . . muốn nói thì nói nhanh đi, đừng có lấp lửng (ý chị nói là đừng có dừng đúng lúc cao trào. . . nhưng tiếng việt không có từ nào ngắn để thay thế nên ta dùng từ “Lấp lửng không nói “)!”

“Nào có lấp lửng không nói, người ta không phải là vẫn đang nói đây sao. . .” Thu Cúc nhỏ giọng lầm bầm một câu, nói tiếp.

Hóa ra, vừa nhận được tin tức Trầm Chung Khánh vinh quy (vinh quang trở về), lão phu nhân liền bắt đầu thu xếp mua người sinh con trai, cho hắn chọn thiếp thân đại nha hoàn, Đông Cúc lúc đó tựu người ở kinh thành nổi danh nhất trong tay nha bà Phùng ma, đồng thời còn có tam tỷ muội tốt, mỗi người đều như hoa như ngọc, vì xu nịnh Tướng Quân phủ, đem các nàng bán với giá cao, Phùng ma ma cũng tốn không ít tâm tư, đặc biệt thỉnh người dạy lễ nghi, cả lời mê hoặc, các nàng nếu có thể được Tướng Quân phủ chọn, một khi hầu hạ hài lòng Đại tướng quân nhập phòng (lấy làm vợ – lẽ), chính là cả đời vinh hoa phú quý.

Cám dỗ lớn như vậy, tỷ muội tốt hơn đi nữa cũng lật mặt.

Trong bốn người, kể ra Đông Cúc lễ nghi học tốt hơn, người lại thông suốt, ngay cả lễ nghi ma ma cũng khen ngợi, nói lần này đại nha hoàn của tướng quân trừ nàng ra không còn có thể là ai khác, nàng cũng ảo tưởng có thể từ nay về sau bay lên đầu cành làm phượng hoàng, ai biết, sáng sớm chọn nha hoàn hôm đó, da mặt nàng liền bắt đầu ngứa, còn chưa tới Tướng Quân phủ tựu nổi lên một lớp mụn đỏ.

Phùng ma ma trị suốt mấy tháng cũng không trị được, trong lúc thất vọng bán qua tay nhiều người đến tận trong tay Lưu ma ma ở Ngô Đồng Trấn.

Thu Cúc có khuôn mặt điềm mĩ (thoải mái, vui vẻ), đối đãi người khác nhiệt tình, có rất ít người có thể cự tuyệt vẻ thẳng thắn thành khẩn của nàng, Chân Thập Nương cố ý đem Đông Cúc cùng nàng an bài cùng một chỗ, thứ nhất để bầu bạn, thứ hai cũng có ý giám thị, ai biết thời gian vài ngày, Thu Cúc liền đem những nội tình bên trong này đều thăm dò ra hết. Nói xong lời cuối cùng, Thu Cúc cảm khái nói, “. . . Vì là chuẩn bị đưa cho tướng quân, ma ma dạy bảo đặc biệt nghiêm ngặt, cử chỉ kia của nàng so với tiểu thư khuê các còn đoan trang hơn, nhìn tự nhiên không giống thô sử nha hoàn.”

“Ta nói rồi. . .” Hỉ Thước mỉm cười, “Thật là không biết trời cao đất rộng, tưởng là thông phòng rồi thì sẽ bay lên đầu cành, xé rách da mặt đoạt lấy!” Nàng xuất thân Thượng Thư phủ, quen nhìn những chuyện thông phòng bị đương gia chủ mẫu đánh chửi làm nhục bi thảm này, nhắc tới, còn không bằng đường đường chính chính thoải mái làm đại nha hoàn bên người tiểu thư, “Lại không biết, đó mới thực sự là hố lửa. . .” Thanh âm hơi ngừng, Hỉ Thước đột nhiên ngẩng đầu, “Tiểu thư không thể để cho nàng ở bên cạnh ngài, hai ngày nay cứ để nàng ở trong phòng nô tỳ làm nữ hồng, đợi lúc Lưu ma ma lại đến thì bảo nàng mang đi.”

Bộ dáng mê hoặc như vậy, sớm muộn gì sẽ câu hồn Trầm Chung Khánh đi!

Chân Thập Nương của hiện tại không còn là một người tàn nhẫn, nàng tâm địa quá thiện, tuyệt không sẽ không đi so đo với một một thông phòng, một khi để cho nàng leo trên đầu, há chẳng phải dẫn sói vào nhà.

Chân Thập Nương nghe xong bỗng nhiên tâm khẽ động, chân mày hơi hơi nhíu lại.

Nàng tự tay trị liệu, Đông Cúc trên mặt cũng không phải là độc bình thường, một tiểu cô nương nghèo túng đến mức bán mình làm nô tại sao có thể có cái này?

Có thủ đọn cao minh dụng độc như vậy, người kia hao tổn tâm cơ muốn thay thế địa vị Đông Cúc vào Tướng Quân phủ, chỉ là vì làm thông phòng của Trầm Chung Khánh sao?

“Tiểu thư!” Thấy Chân Thập Nương trầm ngâm không nói, Hỉ Thước gọi một tiếng, “. . . Ngươi nghe thấy lời nô tỳ nói không?”

“Ta nghe thấy rồi. . .” Lấy lại tinh thần, Chân Thập Nương xì bật cười, “Nàng nếu thật có năng lực bò lên trên giường của tướng quân, ta liền đem nàng đưa vào Tướng Quân phủ, để cho nàng cùng Sở Hân Di đấu đi.”

Trầm Chung Khánh lại không phải là của nàng, ai thích câu hay ai câu, hắn có bao nhiêu thiếu nữ cũng không có quan hệ gì với nàng.

“Tiểu thư!” Hỉ Thước có chút nóng nảy.

“Hỉ Thước cô cô yên tâm, Đông Cúc tỷ tỷ đối với tiểu thư rất cảm kích đó, tuyệt sẽ không có hai lòng!” Thu Cúc cười khuyên nhủ, “. . . Nàng mỗi ngày vì tiểu thư thêu y phục đều thêu đến nửa đêm.”

Hồi đó bán kỹ viện cũng không ai muốn, Đông Cúc nửa năm qua này chịu hết lăng nhục cười nhạo, vốn tưởng rằng đời này xong rồi, không ngời lại được Chân Thập Nương cứu, tất nhiên là cảm động đến rơi nước mắt.

“Mười người như ngươi cũng bằng cơ linh của nàng!” Hỉ Thước trợn Thu Cúc một cái, “Ngươi cẩn thận đừng bị vài ba lời khen của nàng bị lừa, bị người bán rồi con giúp họ đếm tiền.”

“Nô tỳ chỉ là phản ứng chậm, tiểu thư nói gặp chuyện suy nghĩ nhiều một chút thì tốt rồi, không phải là đần.” Thấy Hỉ Thước trừng mắt, lại nói, “Hôm qua vảy trên mặt nàng tróc ra rồi, một chút dấu vết cũng không lưu lại, tựu khen tiểu thư y thuật cao siêu, luôn mồm hỏi tiểu thư y thuật là từ đâu mà học. . .”

Hỉ Thước một hồi khẩn trương, “Ngươi nói như thế nào?”

“Nô tỳ đã nói. . .” Thu Cúc cố tình lấp lửng không nói, chậm rãi nói, “Công phu dụng độc của tiểu thư còn gao hơn cái này, nàng có thể chữa khỏi mặt của ngươi, cũng có thể khiến cho mặt của ngươi thảm hơn so với lúc trước.” Dương dương đắc ý nhìn Hỉ Thước, “Đông Cúc lúc đó tựu trắng mặt, lại liên tục hướng nô tỳ bảo đảm, nàng tuyệt sẽ không phản bội tiểu thư, tuyệt sẽ không đem thân thế của Văn ca Vũ ca nói ra.”

Thu Cúc này, nhìn ngây thơ khả ái, thật đúng là thứ giả heo đi ăn thức ăn hổ.

Chân Thập Nương nghe xong tựu bật cười.

Trải qua một phen ân uy tịnh thi (ơn + uy hiếp) này, cả hét cả dọa, tin rằng Đông Cúc cũng tuyệt sẽ không có hai lòng.

Hỉ Thước cũng yên lòng, chỉ trong miệng dặn dò, “Ngươi cũng đừng thiếu cảnh giác vội, nhớ kỹ mọi việc đều để lại nhiều một chút tâm tư.” Vì sự bình an của Giản Vũ, Giản Văn, các nàng không thể xảy ra một tia sai lầm nào.

Thu Cúc cười hì hì gật đầu đáp vâng.

“Ta dẫn theo nàng đi thượng kinh, cũng là muốn xem xem tâm tính của nàng. . .” Chân Thập Nương tiếp tục nói trọng tâm câu chuyện, “Để Thu Cúc ở nhà với Văn ca Vũ ca ta cũng yên tâm.”

Suy nghĩ một chút cũng đúng, Hỉ Thước tựu gật đầu.

Để Trường Hà đi mướn xe ngựa,xếp xong Giản Ký A giao, trời thu vừa phơi rau khô hoa quả khô, hạt sen tự trồng, lạp xưởng tự làm, túi túi bao bao cũng chất đầy nửa xe ngựa, mặc dù không phải là vật đáng tiền, nhưng những thứ này đều là Chân Thập Nương tự mình làm, tốt xấu gì cũng là một phần chân thành của nàng, cũng rất có đặc sắc, .

Tất cả chuẩn bị sắp xếp ổn thoả, chỉ chờ sáng sớm mùng sáu đứng lên lên đường.

Ai biết, lúc nửa đêm, Vinh Thăng dẫn theo lễ nghi ma ma tới.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Mười Hai 23, 2013Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MƯỜI HAI 2013HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031     Th1 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro