Chương 96:Muốn gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 96: Muốn gặp

Chân Thập Nương tựu gật đầu cảm ơn, nghĩ đến nhà của Dư bá vừa mới chuyển đến vẫn chưa thu dọn, tựu thương lượng với con dâu Lý Tề, “Gian nhà kia ta còn chưa thu dọn xong, đừng bảo bọn họ đến chỗ ta, ngày mai tự ta qua chọn, quyết định vậy đi cứ ở chỗ ngươi hai ngày, đúng lúc cùng người làm trong tiệm thuốc học phân biệt dược liệu một chút. . .” Lại nói, “Ngươi yên tâm, tiền cơm nước một văn cũng không thiếu của ngươi đâu.”

Con dâu Lý Tề nào có không đồng ý, “. . . cần gì tiền cơm nước, cứ để cho bọn họ ở đây, ngươi trở về từ từ thu dọn là được.”

Chân Thập Nương cũng không khách khí với nàng, lại hàn huyên một lúc, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Nghĩ đến Triệu ma ma ở, trong nhà lại có ba hộ viện cùng Đông Cúc, Chân Thập Nương dứt khoát để Lý Trường Hà dẫn người đem Tiêu lão phu nhân đưa dược liệu kéo vào trong nhà mới mua.

Các loại dược liệu quý hiếm, chiếm nửa gian nhà.

Hỉ Thước thấy tựu một trận thổn thức, “Đồ Thu Cúc mang đi quá giản dị rồi!”

Chân Thập Nương nhìn về phía ngoài cửa sổ ánh mắt có chút vắng lặng, “Lần đầu tiên đi xa nhà, cũng không biết nàng thế nào rồi, chắc cũng sắp đến Tiêu phủ rồi?” Bỗng nhiên thân thể chấn động, “Không xong, ta quên dặn Thu Cúc ở Trung Đường phủ bảo Kỷ Hoài Phong tìm khách điếm ở!”

Ngô Đồng Trấn đến thành Thượng Kinh gần một ngày đường, xe ngựa hơi chậm một chút, đến đó thì trời tối rồi, đám người Thu Cúc nhất định sẽ nghỉ lại ở Trung Đường phủ, Lý Trường Hải thì không nói, cấp trên của Kỷ Hoài Phong cùng Trầm Chung Khánh có quan hệ sâu xa, một khi để hắn ngủ đêm ở Trung Đường phủ, biết nàng chính là Giản đại phu trị bệnh cho Tiêu lão phu nhân, chuyện nàng lén lút hành y sợ là nữa không thể gạt được Trầm Chung Khánh!

“Vậy phải làm sao bây giờ?” bên này vừa tỉnh ngộ, Hỉ Thước cũng nghĩ đến, nàng bắt lấy Chân Thập Nương, “Nếu không, nô tỳ bảo Trường Hà đuổi theo ngay trong đêm nay?”

“. . . Không còn kịp rồi.” Chân Thập Nương thanh âm ít khi mang theo một trận uể oải, “Thu Cúc chỉ là gặp chuyện dễ kích động, mơ hồ, cũng không phải đần, chỉ mong nàng đến lúc có thể nghĩ đến điều này.”

Trong giọng nói mang theo hi vọng xa vời ngay cả chính nàng cũng không tin.

“. . . Tựu về điểm này tâm trí của nàng, tám đời cũng nghĩ không ra!” Hỉ Thước trong mắt tràn đầy địa lo lắng. Ánh mắt theo Chân Thập Nương nhìn vào đêm tối mịt ngoài cửa sổ, trong lòng cũng âm thầm cầu khẩn, “Chỉ mong nàng như lời tiểu thư nói, lần này có thể thông minh lên một chút.”

. . .

Có Kỷ Hoài Phong đại nội thị vệ kinh nghiệm phong phú trông nom, Thu Cúc trên đường đi vô cùng thuận lợi đến thành Thượng Kinh, nghe Thu Cúc lại để hắn đi nghe ngóng Trung Đường phủ đi như thế nào. Kỷ Hoài Phong lấy làm kinh hãi, “Phu nhân sao có thể biết Tiêu Trung Đường.”

“Đương nhiên là. . .”

Đương nhiên là bởi vì cho mẫu thân hắn khám bệnh rồi.

Vừa mới vừa mở miệng, nhớ tới Chân Thập Nương dặn, Thu Cúc lập tức sửa lại miệng, “. . . phu nhân quá cố của Tiêu đại nhân là ta khuê mật của tiểu thư nhà ta.”

Khuê mật?

Kỷ Hoài Phong lấy làm kinh hãi. Cái này hắn thật đúng là chưa nghe nói qua.

Trong lòng kinh hãi, lập tức nghĩ đến trước khi Chân Thập Nương nghèo túng đã từng là nữ nhi của Thượng thư quyền thế ngút trời, mẫu thân nàng lại là đệ nhất mỹ nhân thành Thượng Kinh. Thường đi lại giao tiếp trong giới thượng lưu, mà nhạc phụ của Tiêu Dục quan dưới trướng Binh Bộ Thị Lang, đều là quan lại nội quyến (chức quan có quan hệ liên quan thân thiết với nhau), các nàng trở thành khuê mật cũng không phải không có khả năng, đang muốn hỏi kỹ, nghĩ đến thân phận hộ viện của mình lại ngậm miệng.

Giả vờ sang bên cạnh hỏi người đi đường một chút, quay đầu lại dẫn theo đám người Hỉ Thước rất thuận lợi đến Trung Đường phủ, Trường Hải nhảy xuống xe ngựa đi gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau. Chạy ra một gã sai vặt, nghe nói Giản cô nương của Ngô Đồng trấn tới rồi, thái độ lập tức kính cẩn.”. . . Lão phu nhân đặc biệt thông báo, Giản cô nương tới không cần thông báo, trực tiếp đi vào là được.”

Kỷ Hoài Phong nghi ngờ nhìn về phía Thu Cúc.”. . . Phu nhân sao vẫn dùng họ Giản?” Đã là khuê mật, nàng nên dùng họ Chân bái phỏng mới đúng.

Thu Cúc tâm phanh chợt nhảy lên một cái, lúc trước lừa Kỷ Hoài Phong, nàng vẫn thầm khen chính mình cuối cùng cũng nhanh trí lên một chút, không ngời lại bị hớ một lỗ thủng lớn như vậy, lúc này nàng thẳng hận không thể cầm đầu đi đập vào tường, dứt khoát đem đập choáng váng cho xong.

“. . . Nếu tiểu thư có ở đây thì tốt rồi.” Nàng luống cuống nghĩ, sau gáy lo lắng rịn ra một tầng mồ hôi.

“Tiểu thư không phải là họ Giản sao?” Đang trong lúc không biết làm sao, Lý Trường Hải không hiểu hỏi.

Thân thế của Chân Thập Nương ngay cả bí mật nàng là Giản đại phu chỉ có phu thê Hỉ Thước cùng Thu Cúc biết, những người khác đều không biết, mặc dù biết nàng là thê tử của Trầm Chung Khánh, Lý Trường Hải cũng vẫn luôn cho rằng nàng họ Giản.

Kỷ Hoài Phong cũng giật mình.

Chân Thập Nương là nữ nhi của tội thần, nàng mai danh ẩn tích ở Ngô Đồng Trấn sống tạm bợ, thân là bạn thân khuê phòng, Tiêu phu nhân sinh tiền (lúc còn sống) giúp nàng che giấu tên họ thật cũng là thường tình, trước khi hắn đi Ngô Đồng Trấn Chu An đặc biệt điều tra qua, bên cạnh Chân Thập Nương chỉ có Hỉ Thước là nha hoàn hồi môn của nàng, còn lại kể cả Thu Cúc này cũng là sau khi đi tới Ngô Đồng Trấn mới thu nhận, nàng thật sự có thể không biết nhà nàng tên họ thật của tiểu thư nhà nàng, nhưng bây giờ chính mình một hộ viện đến đây chưa đến mười ngày lại biết. . . Nghĩ đến đây, sau lưng hắn nhất thời rịn ra một tầng mồ hôi.

Lại nhìn thấy một đôi mắt to hắc bạch phân minh mắt của Thu Cúc đang trợn lên ngây ngốc nhìn mình, bộ dáng không biết nói gì, mồ hôi sau lưng hắn càng nhiều, “Ta. . .” Hắn ấp úng, “Ta là nói tại sao không gọi Trầm. . . Thị?”

Nữ tử xuất giá tòng phu, thành thân sẽ theo họ nhà chồng, hắn hỏi như vậy cũng miễn cưỡng nói cho qua, nếu như Chân Thập Nương ở đây, nhất định sẽ phát hiện sự khác thường của hắn, nhưng Thu Cúc lòng khẩn trương đều muốn nhảy ra ngoài rồi, đâu còn biết chú ý những điều này?

Kỷ Hoài Phong vừa rồi không phải là truy cứu tiểu thư nhà nàng vì sao không dùng họ Chân bái phỏng Trung Đường phủ là được.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Thu Cúc lại là không biết trả lời Kỷ Hoài Phong thế nào mới tốt, tựu dứt khoát ngậm chặt miệng, nhấc chân đi theo gã sai vặt đi vào trong, một chân ngoài cổng một chân trong, nàng bỗng nhiên đứng lại, thầm nghĩ, “Ta bây giờ lừa được, nhưng vừa vào Trung Đường phủ, hắn vẫn sẽ biết chuyện tiểu thư chính là Giản đại phu!” Đột nhiên xoay người ngây ngô kinh ngạc nhìn Kỷ Hoài Phong cùng Lý Trường Hải.

“Thu Cúc làm sao vậy?” Lý Trường Hải theo bản năng sờ sờ mặt mình.

Ngơ ngác đứng một lúc lâu, Thu Cúc đột nhiên cúi đầu lục lọi trong ngực, thật lâu sau, lấy ra một túi tiền, bên trong là mười một lượng bạc vụn Chân Thập Nương đưa cho trước khi đi, lưu luyến cầm thật lâu, dứt khoát đưa cho Lý Trường Hải, “. . . trước khi đi tiểu thư nói, chúng ta dù sao nhà nghèo thấp kém, không tiện nhiều người như vậy tới cửa quấy rầy, Nhị thúc cùng Kỷ đại ca đi phụ cận tìm khách điếm rẻ một chút sạn nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai lại tới đón ta.”

Mắt thấy Lý Trường Hải đem bạc tiếp nhận lấy, Thu Cúc đau lòng liên tục nhảy.

Thế nhưng, Hỉ Thước cô cô nói qua, nếu để cho người ngoài biết chuyện tiểu thư nhà nàng chính là Giản đại phu danh tiếng hiển hách, bọn người các nàng đều phải chết!

Nghĩ tới đây, Thu Cúc quyết tâm nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn túi tiền nóng hổi trong ngực nàng kia nữa.

Giản đại phu đối với lão phu nhân nhà hắn có ân cứu mạng, phòng khách trong nhà có rất nhiều, còn lo gì nhiều hơn một hai người? Nghe xong lời này, thủ vệ gã sai vặt Trung Đường phủ tựu chớp chớp mắt.

Nhưng hắn dù sao cũng là một thủ vệ gã sai vặt, không có thông báo hồi bẩm, cũng không dám tựu tự ý làm chủ lưu bọn hắn lại, mắt thấy Lý Trường Hà cùng Kỷ Hoài Phong rời khỏi, chỉ quản quay đầu lại gọi người dẫn Thu Cúc đi gặp lão phu nhân.

“Tiểu thư cũng quá cẩn thận rồi. . .” Ra đầu ngõ, quay đầu lại không nhìn rõ đại môn màu son của Trung Đường phủ nữa, Lý Trường Hải bèn nhỏ giọng nói lầm bầm, “Đại ca của ta nói, càng là thế gia vọng tộc như vậy, càng coi trọng thể diện, phòng trong nhà rất nhiều, mới không thèm chú ý thêm hai người ở lại qua đêm, nhiều hơn một chén cơm đó.”

Lớn như vậy lần đầu tiên tới thành Thượng Kinh, sớm đã nghe nói qua trong đại phủ này đều là nhà vàng ngựa ngọc, đầy tớ thành đàn, ngay cả tiểu nha hoàn hạ đẳng cũng là cẩm y ngọc thực, trang phục giống như tiên tử trong tranh, hiếm khi có cơ hội thấy được, hắn đang suy nghĩ trở về khoe với bằng hữu thế nào đây, ai biết người ta chưa đuổi đi, tiểu thư nhà hắn lại làm theo phép tắc trước.

Kỷ Hoài Phong buồn cười nhìn hắn một cái, không nói.

Vừa rồi Thu Cúc không ngăn cản, hắn cũng đang suy nghĩ làm sao có thể tránh được Trung Đường phủ đó.

Thân là ngự tiền ngũ phẩm thị vệ đeo đao, những người này như bọn hắn thường xuyên đi theo bên cạnh Vạn Tuế, Trầm Chung Khánh quanh năm xuất chinh không biết hắn, Tiêu Dục này là đại thần suốt ngày hành tẩu quanh dâng thư phòng được lại biết hắn.

Bây giờ đúng lúc, buổi tối không cần qua đêm ở Trung đường phủ cảnh giới sâm nghiêm, hắn đang mượn cơ hội đi vấn an Vạn Tuế lão chủ tử, nghe chỉ thị của ngài.

. . .

“. . . Lại tựu dán ngược tất cả chữ PHÚC như vậy?” Nghe xong Kỷ Hoài Phong miêu tả, Vạn Tuế không thể tin mở to mắt.

“Đúng vậy.” Kỷ Hoài Phong gật đầu, “Người của Ngô Đồng Trấn đều tranh nhau bắt chước đó, Vạn Tuế không tin có thể phái người đi xem một chút, Ngô Đồng Trấn hầu như mọi nhà trên cửa đều dán một chữ PHÚC ngược.” Mặt co rút, “Trầm tướng quân lúc đầu không hiểu. Cho nên, còn tưởng rằng thuộc hạ không chịu giúp đỡ Trầm phu nhân, ngược lại còn mắng thuộc hạ một trận.” Nhân cơ hội đem chuyện Trầm Chung Khánh phát hiện thân phận của bọn hắ nói ra, oán trách nói, “Đều là chuyện tốt của hai vị thiếu gia kiền, thuộc hạ lại gánh chịu oan uổng.”

“. . . Chân Thị này, ngược lại cũng có chút thông minh!” Vạn Tuế nghe xong tựu cười ha ha, “Trẫm thật là có chút muốn gặp nàng một chút!”

Thấy Vạn Tuế không trách phạt chuyện hắn tự ý tiết lộ thân phận, Kỷ Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm, thừa cơ nói, “Trầm tướng quân đã thỉnh lễ nghi ma ma dạy bảo, chuẩn bị tết Nguyên Tiêu dẫn nàng tiến cung yết kiến Trầm phi nương nương, Vạn Tuế nếu muốn gặp nàng, đến lúc đó tuyên tiến cung là được.”

Lúc đó hạ ý chỉ hoang đường kia, tuy có ý nhắc nhở, nhưng mạng yếu tố trêu đùa Trầm Chung Khánh chiếm đa số, Vạn Tuế thật đúng là không muốn tới muốn gặp Chân Thập Nương, vốn dĩ chỉ dự định để cho nàng tiến cung là mang tính tượng trưng hướng Trầm phi nương nương dập đầu một đầu là xong, nghe xong Kỷ Hoài Phong kiến nghị, Vạn Tuế lại quả thật gật đầu.

. . . . .

Lúc Thu Cúc đi đã phân phó rồi, đem đồ vật mang đến Trung Đường phủ, vấn an cái liền trở về, nhưng buổi tối mùng bảy Chân Thập Nương vẫn đợi đến canh một rồi vẫn không thấy bóng dáng.

“. . . liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đây là lần đầu Thu Cúc đi xa nhà, Hỉ Thước vẫn chờ ở trong phòng Chân Thập Nương không yên tâm làm việc được nữa, nàng đem đồ may vá trong tay đẩy ra, “Nô tỳ bảo Trường Hà dẫn theo Quách Tú ra ngoài đón.”

“Có Kỷ Hoài Phong cùng Trường Hải ở đó, bọn chúng không có việc gì.” Chân Thập Nương lắc đầu chặn lại nói, “Có lẽ là Tiêu đại nhân cho rằng ta hôm nay có thể qua đó với Cố Mãi Biện, tạm thời giữ nàng ở Trung Đường phủ chờ ta.” Ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát một chút, “Đừng đợi nữa, ngươi đi ngủ đi.”

Ngẫm lại cũng đúng, mặc dù vẫn có chút không yên lòng, nghĩ đến Chân Thập Nương thân thể không tốt không chịu được mất ngủ, càng chịu không nổi lo lắng, Hỉ Thước liền đem đồ may vá thu vào, “. . . Tiểu thư nói đúng, nhất định là bị Tiêu đại nhân lưu lại.” Chống đầu gối đứng lên, “Nô tỳ bảo Đông Cúc đến đây hầu hạ ngài.”

Chân Thập Nương gật đầu, “. . . Trước hết để cho Đông Cúc đem ngươi đưa trở về, ngươi cẩn thận chút bên ngoài đường trơn.”

Hỉ Thước lên tiếng, lại đi ra ngoài phân phó đám người Tôn Khánh Lương, Quách Tú buổi tối cảnh giác một chút, sợ Thu Cúc về mà gọi không mở cửa, lúc này mới vịn trứ Đông Cúc vào phòng đi ngủ.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Một 27, 2014Gửi phản hồi

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG MỘT 2014HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th12   Th3 »

View Full Site

Blog tại WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro