Chương 97:Đổi địa chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Vô Hà Sơn Trang

Hà Hin

[Hương y] Chương 97: Đổi địa chỉ

Cả ngày mùng tám, Thu Cúc vẫn chưa trở về.

Cho đến mùng chín, Chân Thập Nương cũng bắt đầu có chút bất an, sáng sớm tựu phân phó Lý Trường Hà cùng Tôn Khánh Lương đi ra ngoài đón.

Tôn Khánh Lương sắc mặt cổ quái.

Thành Thượng Kinh chính là thiên hạ của bọn họ, có Kỷ Hoài Phong ở có thể xảy ra chuyện gì?

Nữ nhân chính là lắm chuyện!

Hơn nữa, bọn họ là phụng mệnh tới bảo hộ nàng, một đứa nha hoàn sống chết với hắn có quan hệ gì? Trong lòng trăm ngàn lần không muốn, nhưng cuối cùng vẫn bị khí chất của Chân Thập Nương đè ép, không cam lòng theo Lý Trường Hà đi ra ngoài.

Ban đêm, Thu Cúc khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến đỏ bừng đã trở về.

“. . . Nghe nói chút thổ sản vùng núi đó đều là ngài tự tay phơi nắng, lão phu nhân rất vui vẻ.” Nàng ngồi ở trên giường nồng nhiện kể cho Chân Thập Nương chuyện ở Tiêu phủ, “Nhìn thấy ngài đưa A giao cứ hỏi nô tỳ, đang yên đang lành, ngài sao tự nhiên không nấu thì không nấu nữa? Làm hại nàng trắng bóng bạc cũng mua không được.” Cười khanh khách nói, “Còn nói đang định mặt dày qua đòi ngài đó.”

Chân Thập Nương tựu thở phào nhẹ nhõm, “Hỉ Thước vẫn lo lắng đồ mang đến quá giản dị, ngươi bị Tiêu lão phu nhân cầm cây gậy đuổi ra ngoài đó.”

“Sao có thể?” Thu Cúc hì hì cười, “Lão phu nhân còn thích nô tỳ đó, còn thưởng nô tỳ rất nhiều y phục.” y phục đem mang về cho Chân Thập Nương đều là chân quý.

Đều là gấm thượng hạng, lại có hơn mười bộ, còn mới tinh, Chân Thập Nương thấy tựu trêu ghẹo nói, “. . . Thu Cúc nhà chúng ta sau này của hồi môn đều có rồi, như vậy sau này ta có thể tiết kiệm bạc rồi.”

“Nô tỳ mới không lấy chồng!” Thu Cúc đỏ mặt lên, “Nô tỳ muốn hầu hạ tiểu thư cả đời!” Chân mày mang theo cỗ ngây thơ tức giận, nhìn qua rất là đáng yêu.

Hỉ Thước tựu liếc nàng một cái, “. . . Có việc cũng không phái người báo tin, lần sau còn dám như vậy, ta ngày mai sẽ đem ngươi gả ra ngoài!”

Thu Cúc khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời co rút lại, “. . . Nô tỳ không phải là lo lắng thuê xe ngựa khác tốn bạc sao?”

Hóa ra, đúng như Chân Thập Nương dự đoán, Tiêu Dục cho rằng nàng sẽ đi. Tựu giữ Thu Cúc lại đó chờ.

Thu Cúc vô cùng cao hứng ở Tiêu phủ đợi một ngày, kết quả Chân Thập Nương cũng không đến.

Sợ người nhà lo lắng, Thu Cúc sáng sớm mùng tám bèn muốn đi, là Tiêu Dục xem xong thư của Chân Thập Nương, nghĩ đến có thể đem vụ buôn bán lớn như vậy giao phó cho hắn toàn quyền, sức khỏe Chân Thập Nương không tốt không chịu nổi khổ cực xóc nảy trên đường nhiên là một phần. Càng có thể thấy được sự rộng rãi của nàng.

Thế nhân rộn ràng, đều vì lợi ích mà ra.

Trên đời này người liều mạng theo đuổi tiền tài đâu đâu cũng có, đặt ở vị trí của ai, ngay cả bệnh hết phương cứu chữa, trèo cũng sẽ trèo lên được cái cọc buôn bán thành công này. Nhưng nàng yên tâm giao cho mình như vậy. Đơn giản chỉ là tấm lòng cầm lên được cũng buông xuống được này, nam nhân bình thường cũng không làm được!

Vốn chỉ là cảm kích nàng cứu mẫu thân, thưởng thức một thân y thuật cao siêu của nàng. Thấy này nói năng rất tin tưởng, Tiêu Dục đối với Chân Thập Nương thầm sinh ra một cảm giác thương tiếc, lại nghĩ đến sinh mệnh ngắn ngủi kính hoa thủy nguyệt (sinh mệnh mong manh) kia của nàng, thì dứt khoát bảo Thu Cúc lại ở lại một ngày, hắn bỏ lại việc đang làm trong tay đích thân đi Thái Y Viện một chuyến, sau khi đem tất cả đàm phán ổn thỏa, mới để Thu Cúc mang theo thư của hắn cùng đơn đặt hàng của Thái Y Viện trở về.

“Lại thuê chiếc xe ngựa có thể tốn mấy bạc!” Hỉ Thước liếc nàng một cái.

Trước đây các nàng nghèo, tiêu một văn tiền cũng đau lòng. Bây giờ mặc dù không dư giả, nhưng thuê một chiếc xe ngựa nhỏ khác bảo Lý Trường Hải trở về cũng bất quá mấy trăm văn, các nàng vẫn chịu được. Cứ như vậy để các nàng lo lắng suốt hai ngày, đặc biệt là sức khỏe của Chân Thập Nương vẫn không khỏe, Hỉ Thước cứ nghĩ đến lại thấy tức giận.

“Nô tỳ nào. . .”

Nô tỳ nào có bạc?

Thu Cúc nhỏ giọng biện bác nói. Lời vừa nói được một nửa, chợt nhớ tới chuyện chính mình để Kỷ Hoài Phong đi ra ngoài ở khách điếm, mặt nàng nghẹn tử hồng, “Tiểu thư. . . Nô tỳ. . .” Dập đầu dập đầu chỉ mong sao nói không ra lời.

Chân Thập Nương tưởng rằng nàng bị dọa sợ, bèn liếc mắt ra ý với Hỉ Thước, “Thu Cúc còn nhỏ, lần đầu tiên ra ngoài không biết chừng mực, ngươi nói một lần nàng nhớ rồi, ngươi chớ dọa nàng.”

Hỉ Thước tựu thở dài, “. . . Ta cũng là lo lắng cho ngươi, tiểu thư hai đêm nay đều ngủ không ngon.”

“Không phải là cái này. . .” Thu Cúc lắc đầu, “Nô tỳ biết Hỉ Thước cô cô là lo lắng nô tỳ, là. . .” Nàng nước mắt không ngừng rơi xuống, “Nô tỳ đem bạc của tiểu thư đều xài hết rồi!” Từ nhỏ chưa từng được nhìn thấy nhiều tiền, lần đầu tiên mình làm chủ tiêu một khoản tiền lớn như vậy, Thu Cúc cảm thấy giống như trời sập đến nơi.

“Cái gì?” Hỉ Thước bị nước miếng của mình làm sặc, kịch liệt ho khan.

Ăn ở tất cả đều ở Trung Đường phủ, nàng làm sao có thể tiêu tốn nhiều bạc như vậy. Tuy rằng không thiếu đồ ăn cái mặc nữa, nhưng các nàng vẫn chưa giàu có đến mức có thể tiêu xài phung phí như vậy.

“Ngươi từ từ nói. . .” Thấy Thu Cúc khóc oa oa, Chân Thập Nương tựu vỗ vỗ lưng nàng, ” bạc chính là cho ngươi tiêu lúc có việc gấp, ngươi chỉ cần nói rõ ràng tất cả tiền tiêu sao tiêu hết là được.”

Thanh âm ôn hòa, không nghe thấy một chút trách cứ.

Thu Cúc rất nhanh thì ổn định lại, đứt quãng đem để Lý Trường Hải cùng Kỷ Hoài Phong đi ra ngoài ở khách điếm chuyện nói, “. . . Khách điếm Đông Thăng một đêm cũng mất mấy trăm văn, ai ngờ, thành Thượng Kinh đắt như vậy, một đêm mà đòi ba lượng, Lý nhị thúc nói lúc tính tiền bọn họ thiếu chút nữa bị giữ lại, may mà Kỷ đại ca trong túi còn có bạc.” Đông Thăng là tiểu khách điểm ở Ngô Đồng Trấn.

Cho rằng khách điểm ở thành Thượng kinh cho dù đắt chút, cũng chỉ nhiều hơn mấy trăm văn mà thôi, cho nên hôm đó nàng mới dám ra quyết định kia, lúc đó trong túi có một lượng bạc vụn, mười hai chinh, hai người bọn họ còn phải ăn cơm, sợ một lượng không đủ, mười lượng lại móc không ra, nàng bèn đưa toàn bộ cho Lý Trường Hải.

Nàng nào biết, Lý Trường Hải lần đầu tiên ra ngoài, căn bản không hiểu những điều này, mà Kỷ Hoài Phong thân là đại nội thị vệ, cẩm y ngọc thực đã quen rồi sao chịu nghe lời của nàng đi tìm khách điếm rẻ để ở, khách điếm ba lượng bạc một đêm hắn cũng cảm thấy ủy khuất, nếu không phải là Lý Trường Hải phản đối thì hắn sẽ tìm khách điếm còn lớn hơn.

Chân Thập Nương cùng Hỉ Thước hai mặt nhìn nhau.

Mấy ngày nay bọn chúng vẫn lo lắng chuyện này đó, không phải sợ Thu Cúc có trách nhiệm, nàng vừa trở về liền hỏi hỏi, thấy Thu Cúc lại tự mình nghĩ đến rồi, Chân Thập Nương kinh ngạc nói không ra lời.

Thu Cúc, đã có thể tự mình đảm đương mọi chuyện rồi.

“Nô tỳ. . . Nô tỳ lần sau không dám nữa. . .” Gian nhà yên tĩnh lạ thường, Thu Cúc sắc mặt có chút trắng bệch.

Lấy lại tinh thần, Chân Thập Nương mỉm cười.

“Chuyện này ngươi làm rất đúng.” giải quyết lời lo lắng trước đó, vui mừng nói, “Thu Cúc của chúng ta trưởng thành rồi!”

“Chuyện này nô tỳ làm đúng? !” Nước mắt còn chưa khô, Thu Cúc đã toét miệng cười, “Tiểu thư không trách nô tỳ?”

Hỉ Thước cười mắng, “Ngươi cuối cùng cũng thông minh hơn một chút.”

Thu Cúc xấu hổ, “Nô tỳ ngay từ đầu cũng không ngờ, đều là Kỷ đại ca hỏi hết cái này đến cái nọ, khiến nô tỳ nổi lên cảnh giác.”

Chân Thập Nương trong lòng cả kinh, bất động thanh sắc hỏi, “. . . Hắn hỏi những gì?”

Thu Cúc liền đem lời của Kỷ Hoài Phong nói lại một lần, “. . . Nô tỳ bị dọa tim cũng muốn nhảy ra ngoài, cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải, bèn giả bộ câm điếc.”

“Xem ra tiểu thư thường ngày thật sự không mất công dạy ngươi. . .” Hỉ Thước nghe được kinh tâm động phách.

Chân Thập Nương lại nhíu chặt chân mày.

Bái phỏng khuê mật, lẽ ra nên dùng khuê danh, sao Kỷ Hoài Phong lại nghi vấn nàng không dùng họ của phu gia? hay là. . .

Nàng thần sắc đột nhiên nghiêm lại, phân phó Hỉ Thước nói, “Ngay bây giờ ngươi đi tìm tìm Trường Hà, để hắn đi hiệu thuốc bắc Thụy tường một chuyến, cầu Lý Tề giúp đỡ tìm một viện thích hợp mở xưởng thuốc ở Ngô Đồng Trấn hoặc xung quanh. . .”

Hỉ Thước nghi hoặc không giải thích được, “Không phải là đã mua nhà rồi sao?”

“Căn nhà kia quá nhỏ.” Thấy Hỉ Thước vẫn trừng mắt mắt, “Ta vốn dĩ là dự định mở xưởng thuốc nhỏ, hôm nay Tiêu đại nhân lại ký khế ước hai mươi vạn viên,căn phòng kia căn bản không đủ dùng. . .” Lại nói, “Mở xưởng thuốc không chỉ cần giao thông phương tiện, còn phải chất lượng nước tốt, Lý Tề hiểu công việc, để hắn giúp đỡ chọn lựa là thích hợp nhất rồi.”

Quan trọng hơn , nhà kia cách tổ trạch gần quá!

từ trong lời nói vừa rồi của Thu Cúc, Kỷ Hoài Phong cũng không phải nghi vấn nàng bái phỏng Trung Đường phủ vì sao không dùng họ phu gia, mà là biết nàng họ Chân, biết lai lịch của nàng!

Sư môn của kỷ nghi ngờ có nguồn gốc cùng với Trầm Chung Khánh, điều này cũng không nan lý giải, nhưng ai biết quan hệ của bọn họ sâu xa bao nhiêu?

Dám đem xưởng thuốc mở ở bên cạnh tổ trạch ngay dưới con mắt của Trầm Chung Khánh, nàng đoán chắc hắn không thường tới, bây giờ lại vô duyên có thêm mộ Kỷ Hoài Phong có cùng nguồn gốc sâu xa với hắn, tương lai còn có thể có một đống nha hoàn bà tử, ai biết ngày nào đó bọn họ sẽ phản bội chính mình?

Xưởng thuốc này là vốn liếng tương lai của Giản Vũ, Giản Văn, tuyệt không thể có một tia sơ sẩy, để tránh ngày nào đó cùng Trầm Chung Khánh xích mích, chết cũng không biết chết như thế nào.

“. . . Chúng ta lấy đâu ra bạc?” Hỉ Thước lo lắng ngổn ngang trăm mối.

“Cái này ta nghĩ biện pháp, ngươi mau đi đi!” Chân Thập Nương đẩy nàng một cái, “Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đường dễ đi.” đơn đặt hàng của Thái Y Viện ký rồi, chuyện xưởng thuốc đã nắm chắc.

Thấy Chân Thập Nương nói nghiêm túc, Hỉ Thước với giày xuống đất.

“Là nô tỳ nói sai cái gì sao, tiểu thư mới đột nhiên muốn đổi chỗ mở xưởng thuốc?” Thu Cúc bất an nhìn Chân Thập Nương.

“Ngươi đã làm rất khá.” Thu Cúc dù sao cũng là hài tử, không muốn nói quá nhiều với nàng, Chân Thập Nương cười chuyển chủ đề, “Tiêu lão phu nhân hỏi ta sao không chế A giao nữa, ngươi nói như thế nào?”

“Nô tỳ nói sức khỏe ngài xấu đi, suýt nữa đổ cả giao nồi, ngủ mê man hai ngày hai đêm. . .” Nhớ tới chuyện này, Thu Cúc mắt còn có chút đỏ lên, “Lão phu nhân nghe xong, bị hù dọa phá sợ, đến lúc nô tỳ lâm khi trở về vẫn luôn dặn, không cho phép ngài nấu a giao cho người nữa.”

Chân Thập Nương dở khóc dở cười.

Thu Cúc này, cũng biết cách xúi giục người khác rồi, nhìn nàng bộ dáng như vậy, lúc nói chuyện cùng lão phu nhân nhất định là khóc nghiêng trời lệch đất rồi.

Như vậy cũng tốt, rõ ràng một xe đồ không bao nhiêu tiền, bị nàng kích động như vậy, đều trở thành nàng lấy mạng đổi lấy rồi, Tiêu lão phu không cảm động mới là lạ. Nghe xong lời này, Chân Thập Nương cảm thấy mình chính là một tên lừa bịp siêu cấp, cầm một xe cát sỏi đổi một xe châu bảo trở về không nói, còn khiến cho đối phương cảm động đến rơi nước mắt.

Sắc mặt nàng hơi hơi nóng lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, như vậy cũng tốt, nàng đang lo giải thích với Tiêu Dục như thế nào đây, cứ để hắn cho rằng nàng là vì như vậy mới để danh hiệu Giản đại phu từ nay về sau mai danh ẩn tích là tốt rồi.

Đang muốn dặn Thu Cúc sau này đi ra ngoài không cho phép nói như vậy nữa, chợt nghe Thu Cúc nói, “Lão phu nhân còn hỏi ngài sao lại bị bệnh, nô tỳ nói ngươi là rong huyết hậu sản, có thể nhặt cái mạng về đã là vạn hạnh (may mắn lắm) rồi.”

Đứa ngốc này, cuối cùng vẫn là đem chuyện của nàng cho nộp ra rồi.

Chân Thập Nương thở dài một tiếng, bỗng nhiên tim giật thót một cái, “. . . Tiêu lão phu nhân biết chuyện của Văn ca, Vũ ca rồi?”

Mơ hồ, Chân Thập Nương trong lòng nổi lên một nỗi bất an, Tiêu Dục cùng Trầm Chung Khánh dù sao cũng là chỗ bằng hữu thân thiết.

Share this:

TwitterFacebook

Tháng Ba 14, 20145 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

yume2694 trong Tháng Ba 14, 2014 lúc 4:22 chiều

cuối cùng ta cũng chờ được aaaaaaaaa, ta chờ chương mới của nàng ta sắp có chứng nhận thành hươu rùi.. ^_^

Phản hồi

nobihin trong Tháng Ba 14, 2014 lúc 4:33 chiều

sr nàng ha…:)
lười quá 

Phản hồi

Mai Thương trong Tháng Ba 22, 2014 lúc 10:09 chiều

công nhận chờ lâu thật , mình cứ tưởng tác giả lại cho mình đọc ko đầu ko đuôi rồi chứ

Phản hồi

nobihin trong Tháng Ba 23, 2014 lúc 11:40 sáng

khì khì…..

Phản hồi

lachysmile trong Tháng Năm 2, 2014 lúc 9:08 chiều

hay quá. thank nàng nhé

Phản hồi

List

Cổ đạiGiang Bắc nữ phỉHuyền huyễnKhoList truyện hayXuyên KhôngHương Y

chủ đề

Giang Bắc nữ phỉ (6)Hương Y (267)Uncategorized (2)Xuyên Không (151)

Bài viết mới

[Hương y] Chương 266: Nổi lên[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn[Hương y] Chương 263: Trân trọng[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn[Hương y] Chương 261: Chiến tranh lạnh[Hương y] Chương 260: Tuyệt dục[Hương y] Chương 259: Tâm Ma

Music

Blogs I Follow

Tử Quy-木- MỘCVô Hà Sơn TrangHà Tiên CưThe Daily PostThe WordPress.com Blog

Bình luận mới nhất

chuotminhminh trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênsơn trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênmika trong [Hương y] Chương 266: Nổi lênDung trong [Hương y] Chương 266: Nổi lên

Lượt truy cập

THÁNG BA 2014HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th1   Th4 »

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro