Chap 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 11 giờ tối...

  Trong đầu óc tôi lúc này vẫn chỉ có hình ảnh của em và 1 mục tiêu được vạch sẵn từ sáng nay: "Ngủ" với em!!!

 Tôi nằm lăn lộn trên giường, mãi không ngủ được. Cố gắng nghĩ ra cách để được ngủ với em nhưng chả có cách nào được cả.

 Haizzz...

 Ngày xưa thì chả cần mở miệng thì cũng có cả đàn gái đòi ngủ với tôi.

 Giờ thì...

 Chỉ có 1 người con gái thôi tôi cũng không thể mở được mồm ra mà hỏi.

 Tôi ra khỏi giường, ngồi bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài. Ngồi 1 lúc lâu, tôi bỗng nghĩ ra 1 cách. Hơi trẻ con, nhưng tôi mong là sẽ thành công.

 ...

 Tôi đang đứng trước em. Có lẽ em không biết, bởi vì em đang ngủ mà. Phải công nhận, tôi thích khuôn mặt của em lúc ngủ luôn á!!! Thật dễ thương làm sao. Em hiện tại như 1 chú cừu non dễ thương, tội nghiệp đang trong giấc ngủ say mà không hề biết mình sắp bị "ăn" bởi con sói già biến thái này.

 Em quay người lại, chắc là để cho tôi thấy được toàn bộ khuôn mặt dễ thương lúc ngủ của em. Mặt tôi đỏ ửng lên. Môi em hở ra 1 kẽ nhỏ, như là đang hôn nhẹ ai đó vậy. Tôi chạm nhẹ vào bờ môi em.

 Nó rất mềm và mỏng, hương cam thoang thoảng, như đang mời gọi tôi vậy. Không thể từ chối được đôi môi mềm và khuôn mặt dễ thương này, tôi cúi gần xuống, khẽ hôn lên đôi môi đấy.

 - Ư...Ưm...

 Tôi giật mình. Tôi lỡ đánh thức em dậy rồi sao?! Chết bỏ mịa tôi rồi. Tôi loay hoay, nhìn xung quanh tìm chỗ trốn. Gầm giường! Đúng rồi! Tôi nhẹ nhàng chui vào gầm giường, giữ im lặng.

 1 phút...

 2 phút...

 5 phút...

 Chả có động tĩnh gì cả! Bực mình, tôi ngóc đầu lên nhìn. Em vẫn còn đang ngủ! Bó tay với em luôn rồi đó! Chui ra khỏi gầm giường, phủi quần áo, hít 1 hơi sâu, tôi bắt đầu diễn kịch. Lay nhẹ vai em, tôi khẽ nói:

 - Rin, Rin...

 Rin mở mắt, bật điện lên, ngồi dậy, dụi mắt. Cô không biết rằng hình ảnh của cô bây giờ đang làm cho máu mũi của ai đang muốn trào ra ngay bây giờ.

 - "Chuyện gì vậy Len? Gần 12 giờ rồi sao anh vẫn còn chưa đi ngủ?"- Rin ngáp dài, ngái ngủ nói.

 - "Len... Len..."- Tôi lúng túng -"Len gặp ác mộng... Len ngủ cùng với Rin 1 đêm thôi được không?"

 Nghe vậy, Rin ngạc nhiên. Cố định từ chối nhưng nghĩ lại, cậu ấy là bệnh nhân, còn cô là người chăm sóc, mà chăm sóc thì phải chăm sóc cho cẩn thận. Thế nên...

- Được rồi. Nhưng chỉ đêm nay thôi đấy! Anh hai mươi tuổi rồi mà gặp ác mộng, đòi ngủ chung như thế này thì hơi kì đấy!

 Tôi gật đầu cho qua loa rồi trèo lên giường. Em chỉ nói thế thôi chứ thực ra em lại rất mau quên, tôi biết chứ! Giờ thì...

 Hành động thôi!!!

 Em ngồi dậy, với tay ra định tắt đèn. Nhân cơ hội đó, tôi nhanh chóng cầm 2 tay, ép chặt vào tường.

 - N...Nè... Anh đang làm cái gì vậy? Bỏ tôi ra!

Rin cố gắng giãy giụa để mong thoát khỏi việc này nhưng không được. Cậu giữ chặt quá, với lại, sức con gái của cô thì sao đọ lại được cậu chứ?!

 ''K...Không lẽ anh ấy định... Mình phải thoát ra nhưng...

 Tại sao mình lại không cử động được thế này?!

 Không được... Mình phải cố thoát mới được...!"'

  - Len, bỏ t...

 Không muốn nghe thấy câu nói đấy với thái độ gắt gỏng kia, tôi liền ngậm lấy đôi môi của em.

 Cảm nhận được có thứ gì đó mềm mềm đang dính lấy môi mình, Rin mở mắt ra, hoảng hốt khi nhìn thấy Len đang hôn mình. Cô cố kêu gào lên nhưng chả giúp ích được gì, càng kêu gào thì càng hao tổn sức lực.

 Em mệt rồi?! Cũng đúng thôi nhỉ? Kêu nhiều như thế không mệt thì hơi lạ đấy! Người em mềm nhũn ra, tôi cũng không cần phải ép chặt em vào tường nữa mà chỉ thả lỏng ra thôi.

 - "B...Bỏ t...tôi ra...đ...đi !"- Em nói, giọng yếu ớt.

 Một mặt, tôi muốn tha cho em lắm, nước mắt em như muốn trào ra kia kìa. Nhưng mặt kia, tôi không hiểu tại sao nhìn thấy em trong bộ dạng này, tôi lại càng muốn "ăn" em nhiều hơn, nhiều hơn nữa! Cuối cùng thì mặt kia thẳng!

 - "Không được đâu!"- Tôi nói, nhìn em, mỉm cười 1 cách ma mị.

 Dùng một tay nâng cằm em lên, tôi lại lấp đầy đôi môi ấy một cách mãnh liệt hơn. Thưởng thức xong bờ môi thơm mùi cam xong, tôi từ từ tách hai hàm răng ra, đưa lưỡi vào trong, thám hiểm bên trong đấy.

 Thật ẩm ướt!

 Đúng như tôi đã tưởng tượng!

 Tôi tìm kiếm chiếc lưỡi của em! A, đây rồi! Chiếc lưỡi nhỏ xinh, rụt rè, khiến tôi luôn cảm thấy hứng thú. Tôi quấn chặt lấy lưỡi em, không muốn tuột khỏi. Lưỡi em thật mềm à nha! Tôi không thể tin được là nó lại mềm như thế này.

 Em thật là tuyệt vời!

 Mãi tôi mới chịu rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia. Tôi nhìn em. Trong em bây giờ thật quyến rũ làm sao: Khuôn mặt đỏ ửng lên; quần áo xộc xệch, thậm chí 1 bên áo còn bị tôi kéo trễ xuống, để hở 1 phần ngực; người mềm nhũn, em dựa vào tường, thở hổn hển. Ánh đèn ngủ màu cam chiếu vào, càng khiến cho độ quyến rũ của em trong tôi tăng lên gấp bội.

 Em rất mạnh mẽ! Bị tôi "hành" như vậy nhưng em vẫn không khóc, trong khi đó, những cô gái trước kia sắp bị tôi "phá" thì khóc lấy khóc để. Thật khâm phục! Thế thì có khi tôi "ăn" em cả đêm cũng không sợ em khóc nhỉ?!

-"Trông em gợi tình ghê nha Rin!"- Tôi nói nhỏ vào tai em, đủ để cả 2 nghe thấy -"Em tính "quyến rũ" tôi ngay tại đây luôn đấy à?"

 - X...Xin anh đấy! Thả tôi ra đi!

 - Eh?! Ít ra cũng phải cho anh "đánh dấu chủ quyền" lên em chứ, Rin?!

 Chưa kịp để em trả lời, tôi cắn nhẹ vào vành tai em, liếm nhẹ rồi di chuyển xuống dưới chiếc cổ trắng hồng, thơm mùi sữa tắm. Di chuyển đến đâu, tôi đều để lại những vết hôn đỏ ửng đến đó, thậm chí có vết tím dần lại, nhưng tôi cũng không để ý mấy.

 - Tại sao... Anh lại làm thế?

 Tôi dừng lại, nhìn em. Câu hỏi này thú vị ghê! Đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe câu hỏi này. Có lẽ tôi nên phơi bày bản chất thật sự của mình cho em biết, nhỉ?

 - Tại sao vậy?

 - Tôi yêu em, Rin. Yêu em nhiều lắm!

 Rin ngạc nhiên. Tôi vuốt nhẹ mái tóc vàng mượt của em, nói tiếp:

 - Tôi yêu em ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau rồi. Tôi muốn em là của riêng tôi ngay từ lúc đấy. 

 - Nhưng tôi không hề yêu anh.

 - "Em không hề yêu tôi?!"- Tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của em -"Không sao. Bằng mọi cách, tôi sẽ khiến em yêu tôi ngay thôi. Không sớm thì muộn!"

 Tôi hôn em lần nữa. Nhưng chưa kịp dính lấy đôi môi ấy, tôi có cảm giác có thứ đang chặn lại, ngăn cấm không cho tôi tiếp xúc với môi em.

 Mở mắt ra, tôi khá là ngạc nhiên. Em đang lấy bàn tay chặn môi tôi lại. Khẽ nhếch môi, tôi hỏi:

 - Sao vậy?

Đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy câu hỏi của Len, Rin mệt mỏi trả lời mà không suy nghĩ gì bởi cô chỉ muốn đi ngủ để quên những chuyện vừa rồi.

 - X...Xin anh đừng làm thế nữa. T...Tôi mệt rồi.

 Bỏ ngoài tai câu nói đấy, tôi tiếp tục công việc của mình. Nhanh tay tháo hết cúc áo của em ra, tôi phanh nó ra, để lộ khuôn ngực của 1 cô gái mới 18 tuổi - nhỏ nhắn, nhưng mịn màng.

 Dùng một tay chạm một bên ngực em. Oa, nó thật mềm làm sao! Tôi không thể tưởng tượng được là nó lại mềm đến thế này. Cả 2 tay tôi xoa nắn 2 cục bông ấy, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng mạnh bạo. Khẽ ngậm lấy 1 bên, tôi có cảm giác như tất cả các dây thần kinh trong tôi như vừa được kích thích vậy. Cắn nhẹ nhũ hoa hồng hào đó xong, tôi dùng lưỡi mơn trớn 1 bên bầu ngực ấy, bên còn lại thì dùng tay xoa nắn.

 - "A...Ư...Ưm..."- Em rên lên đầy khoái cảm, khiến cho sự gợi tình trong căn phòng càng tăng lên.

 Miết nhẹ nơi tư mật của em, thấy nó cũng hơi ướt. Tôi nhìn em, mỉm cười.

 - "Đ...Đừng mà. X...Xin anh đấy... D...Dừng lại đi!"- Rin nói. Cô cố dùng chút sức lực còn lại để đẩy Len ra.

 - "Em muốn tôi dừng?!"- Tôi chỉ vào nơi tư mật của em, nói -"Nhưng mà cơ thể của em vẫn muốn tiếp tục mà!... Nhưng nếu em muốn dừng lại thì..."

 - "Anh muốn tôi làm gì cũng được! Tha cho tôi lần này đi!"- Rin nói, không chút suy nghĩ.

 - Hay đền bù vào tối mai nhé?!

 Em gật đầu, không nói gì. Tôi thực sự không thích cái kiểu im lặng ấy.

 - Nói!

 - Tôi hứa sẽ đền bù cho anh vào tối mai.

 - Sao em không chịu đổi cách xưng hô đi nhỉ? Anh không thích cách xưng hô đó đâu, Rin à!

 Hiểu được ý trong lời nói của cậu, Rin lắp bắp nói:

 - E...E...Em hứa sẽ đ...đền bù cho a...anh vào tối m...mai.

 - Ngoan lắm.

 Hôn nhẹ lên môi em, tôi mặc lại áo cho em cẩn thận rồi tắt đèn, ôm em nằm xuống giường. Có vẻ như mệt quá nên em đã ngủ luôn, chưa kịp chúc tôi ngủ ngon kia nữa!

 Bỏ đi. Dù sao thì... Tối mai sẽ rất vui đây!

 Hôn nhẹ mái tóc em, tôi thầm nói:

 - Anh hứa... Em sẽ không thể nào quên tối mai được đâu, mèo con bé nhỏ của tôi!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro