Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-Em về rồi đây! Anh xem em đem cái gì cho anh nè!

Em hớn hở bước vào nhà,nụ cười của em chợt tắt hẳn ngay khi em nhìn thấy tôi.Gặp cậu ta xong em thậm chí không muốn mỉm cười với tôi sao?

-Len à,anh cầm dao làm gì vậy? Nguy hiểm lắm! Mau thả ra nào!- em lo lắng đến bên tôi, đưa tay định lấy con dao từ tay tôi.

-Rin à,em chỉ thuộc về mình anh thôi đúng không??? Em chỉ yêu mỗi mình anh thôi phải không???

Tôi hất tay Rin ra,nhìn em bằng đôi mắt đẫm lệ. Phải,tôi khóc!
Tôi đã khóc rồi đấy!
Tôi khóc vì em đấy Rin à!!!

-Anh sao thế Len? Có chuyện gì xảy ra với anh sao???

Em áp tay vào má tôi, những ngón tay thon dài xinh xắn lau đi những giọt nước mắt đang rơi.
Xin em!
Đừng áp đôi tay vừa động chạm với cậu ta lên mặt tôi!!!

-Rin,em có yêu anh không?- tôi ngẩng đầu nhìn em, hỏi dồn.

-Anh hỏi kì thật!- em nhíu mày,đôi má khẽ ửng đỏ - Đương nhiên là yêu anh rồi!

Rin à....
Em nói dối!!!
Em đang nói dối tôi có phải không???
Nhưng...không sao!
Nói dối cũng được...
Hãy để tôi được chìm đắm trong ảo tưởng dối trá đó...mãi mãi!!!

-Vậy em hãy thuộc về anh mãi mãi nhé!

PHẬP____

Tiếng lưỡi dao bén nhọn xuyên qua ngực em khô khốc vang lên. Em mở to đôi mắt màu xanh biển nhìn tôi, run run nói:

- Len à.... sao anh.... lại....

- Như thế này em sẽ thuộc về anh mãi mãi!!!

Tôi ôm chặt lấy em mặc cho con dao sắc bén cứ ngày càng xuyên sâu vào bên trong cơ thể em.
Từng dòng...
Từng dòng máu đỏ rỉ ra chậm rãi ,thấm đẫm chiếc áo màu trắng mà tôi tặng em ,máu nhuộm đỏ cả bàn tay tôi.

Tong...
Tong...
Máu chảy,nhỏ xuống sàn ướt cả một vũng. Máu từ tim em phải không?
Nó chỉ thuộc về tôi mà thôi, đúng vậy chứ? Tôi mỉm cười mãn nguyện ,hôn nhẹ lên đôi mắt đang dần dần khép lại của em.

- Em chỉ thuộc về mình anh thôi!

-...

- Em nói cái gì vậy?- tôi cúi nguời xuống ,áp tai sát vào đôi môi anh đào đang mấy máy kia.

_Em....y...yê...yêu...a...an...h...n...nhiều...lắ...lắm...Le...n...Len....à....

Từng câu từng chữ thoát ra khỏi đôi môi em một cách khó nhọc,hơi thở em ngày càng nhanh,dồn dập và yếu dần đi. Em nhìn tôi, đôi mắt em như muốn khắc sâu bóng hình tôi trong đó,em yếu ớt đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên mặt tôi vuốt nhẹ. Một nụ cuời rạng rỡ như ánh nắng nở trên môi em, tim tôi khẽ ngừng đập, cảm giác nơi trái tim mình nhói lên. Rồi đôi mắt xanh của em nhắm lại, bàn tay trắng trẻo buông thõng xuống nền đất lạnh giá.

Tay của em lạnh quá!

Em nói yêu tôi sao???

Ngay cả đến lúc chết em vẫn muốn lừa dối tôi sao???

Nhưng...sao em lại cười???

Em cười vì đã yêu tôi sao???

Một thằng con trai chuyên đi lừa tình con gái phải không???

Em có yêu tôi không???

Chắc không rồi!

Có phải người em yêu là cậu ta đúng không???

Hahahaha!!!!!

Tôi thật ảo tưởng!

Giờ em đã thuộc về tôi mãi mãi rồi!

Nhưng sao...lòng tôi lại đau thế này???

Trái tim tôi...

Nó đang bị rỉ máu, đau đớn!

Tôi cười...

Cười đến phát điên!!!!

Tôi...điên rồi sao???

Tôi điên thật rồi!!!

Rin à,em có biết không???

Em chỉ mãi mãi thuộc về tôi thôi!!!








P/s: Hình như ta là con au đi ngược với yan len thì phải?🙁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro