Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạn chạy thật nhanh, cách xa làng

Tại sao...

Tại sao...!?

Tại sao mọi thứ lại kết thúc như thế này... !? 

Bạn nấp sau gốc cây, vừa lúc có bước chân đi qua bạn.

"Tìm cô ấy! Cô ấy không thể đi xa được!" một giọng nói ra lệnh.

Bạn đưa tay lên che miệng để cố gắng ngăn tiếng thở của mình. Tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ lại cho đến khi bạn không còn nghe thấy nữa. Bạn đợi một lúc rồi tiếp tục chạy.

Làm thế nào bạn có thể trốn thoát? Cả làng đều  đang đuổi theo bạn. Cả trẻ em và người lớn đều tìm kiếm bạn.

Bạn va vào một thứ gì đó khiến bạn ngã nhào ra. Bạn nhanh chóng nhìn lên thấy một trong những đứa trẻ của làng.

"Ta ... Takashi-kun?" Bạn hỏi.

Cậu bé mỉm cười, cúi xuống và vòng tay ôm chặt bạn lại.

"T/b-san! Tớ đã tìm thấy cậu! Cả làng đang tìm kiếm cậu, biết không?"

Bạn nuốt nước bọt. Có lẽ...bằng cách nào đó... bạn có thể sử dụng khả năng của mình để biến nó thành lợi thế... khả năng của bạn đã khiến bạn vướng vào mớ hỗn độn này ngay từ đầu...

Bạn quay đầu lại nhìn cậu bé tóc xanh.

"Takashi-kun."

"Hm?" Cậu bé lùi ra xa một chút để nhìn bạn với một nụ cười trên môi.

"Cậu có thể ... cậu có thể giúp tôi một việc không?"

Mắt Takashi sáng lên và nụ cười rạng rỡ hơn.

"Tất nhiên, T/b-san! Tớ sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu!"

Bạn nuốt nước bọt, trước khi tiếp tục nói.

"Bất cứ điều gì...?"

•••

Bạn khó chịu mở mắt rồi ngồi dậy

"Ký ức đó lại một lần nữa ...?"

Bạn lắc đầu cố gắng quên đi ký ức kinh hoàng đó. Nhìn quanh phòng, bạn rất ngạc nhiên. Thay vì căn phòng ngủ tối tăm mà bạn đã quen mấy tháng nay, nó có màu trắng sáng và bên cạnh chiếc giường bạn đang nằm có treo một tấm rèm.

Bạn ôm đầu khi cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Đúng rồi, bạn đã chạy khỏi kẻ giam giữ mình. Một chàng trai đội mũ cao bồi đã giúp bạn, khi bạn chạy về phía con tàu và bạn đã ngất đi.

Bạn ngẩng đầu lên khi nghe tiếng mở cửa. Nhận ra có người vào phòng, bạn nắm chặt chăn.

Một chàng trai cao lớn bước vào, ngạc nhiên nhìn bạn.

"Ồ, cô tỉnh rồi-yoi."

Bạn nhìn anh ta kỹ hơn. Anh ta mặc áo khoác bác sĩ và đeo kính. Khi nhìn mái tóc vàng của anh, bạn nheo mắt.

Chàng trai tóc vàng kéo một chiếc ghế và ngồi bên cạnh giường bạn.

"Tối qua cô trông có vẻ không ổn lắm. Cô có nhớ chuyện gì đã xảy ra không -yoi?"

Bạn mím môi.

"Tôi ... đã bị truy đuổi. Sau đó chàng trai đội mũ cao bồi đã giúp tôi, anh ấy bảo tôi chạy về phía con tàu trên bờ. Có phải là đây không?"

Chàng trai gật đầu "Cô đang ở trên Moby Dick, trong bệnh xá." anh đưa tay ra "Nhân tiện, tôi là Marco -yoi."

Bạn nhìn tay anh và giấu tay mình vào trong chăn.

"Tôi... là ... T/b." Marco nhanh chóng nhận ra bạn không muốn bắt tay anh, lúng túng đặt nó xuống.

"Rất vui được gặp cô, T/b -yoi. Dù sao thì Ace "cao bồi" giúp cô tối qua đã kể cho tôi nghe một chút về những gì đã xảy ra— "

"MARCO!" Một giọng nói vang lên, trước khi cánh cửa mở tung ra, để lộ ra chàng trai cao bồi được bạn biết đến là Ace.

Mày Marco cau lại vì khó chịu, anh đứng dậy và quay sang chàng trai đầy tàn nhang.

"Cậu có thể kiên nhẫn hơn được không -yoi !?"

Ace đi lại gần, nhìn vào bạn rồi mỉm cười.

"Này! Cô tỉnh rồi!" Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường khiến Marco khó chịu. Marco thở dài và đứng lên đi lấy một chiếc ghế khác.

"Vậy cô cảm thấy thế nào rồi?" Ace hỏi, mỉm cười với bạn.

Bạn bồn chồn một chút, trước khi chuyển hướng nhìn sang ga trải giường của mình.

"Tôi ... ổn. Cảm ơn vì đã cứu tôi."

Ace xua tay "Không có vấn đề gì!"

Marco kéo một chiếc ghế khác đến và ngồi cạnh giường.

"Dù sao thì như tôi đã nói trước khi bị cắt ngang." Anh trừng mắt nhìn Ace đang cười khúc khích. "Ace đã nói với tôi một chút về những gì đã xảy ra, nhưng cô có thể nói rõ hơn được không? Tại sao cô lại bị truy đuổi -yoi?"

Bạn cắn môi, ngay sau đó bạn bắt đầu loay hoay với những ngón tay - một thói quen mà bạn vẫn chưa bỏ được.

"Người .. Người đàn ông đó... anh ta... đã bắt cóc tôi." Bạn lo lắng đưa bàn tay trái của mình ra, cho thấy chiếc nhẫn vàng thắt chặt trên ngón áp út của mình. "Anh ta liên tục gọi tôi là vợ và thậm chí còn bắt tôi đeo chiếc nhẫn này. Tôi không thể gỡ nó ra được vì nó quá chặt... " Bạn rưng rưng nước mắt khi nghĩ về những việc kinh khủng đã xảy ra "Anh ta... cố ép tôi phải cưới anh ta..."

Ace nhìn Marco "Kẻ điên đó đã nói điều gì đó về việc chuẩn bị cuộc hôn nhân của họ hay gì đó."

Marco thở dài, tháo kính cất vào hộp đựng kính và nhét vào túi "Điều đó phải tự nguyện và nó đề cập đến thời điểm một cặp vợ chồng quan hệ lần đầu tiên -yoi."

Ace mở to mắt, anh nhìn vào bạn trước mặt mình "Ôi chúa ơi..."

Bạn run lên bắt đầu khóc "Ca... cảm ơn vì đã cứu tôi..." Bạn nói giữa những tiếng nấc. "Tôi... tôi không biết... tôi không biết mình sẽ như thế nào... nếu anh ta bắt được tôi..."

Marco nhẹ nhàng nắm lấy tay bạn, bạn ngước lên nhìn anh. Anh mỉm cười khi bắt đầu xoa những vòng tròn nhẹ nhàng trên mu bàn tay.

"Này, không sao đâu -yoi. Bây giờ cô đang ở trên tàu của Pop và chúng tôi sẽ không để bất cứ điều gì nguy hiểm xảy ra với cô -yoi. "

Ace nhìn bạn, ánh mắt anh dịu dàng "Cô thậm chí không phải lo lắng về gã đó nữa. Tôi đã chăm sóc anh ta rất tốt."

"Cậu có nhất thiết phải nói như vậy không -yoi?" Marco cáu kỉnh nói.

"Cậu muốn tôi nói cái gì đây?" Ace trả lời khi nhăn mặt.

Bạn lắc đầu, sau đó lau nước mắt trên mặt "Không sao cả. Tôi đã chứng kiến ​​rất nhiều cái chết trong cuộc đời mình, vì vậy nó không còn khiến tôi lo lắng nữa."

Cả hai chàng trai đều dịu mắt lại trước lời nói của bạn. Bây giờ họ đã thấy rõ rằng bạn phải trải qua rất nhiều tổn thương.

Bạn nhanh chóng nhận ra Marco vẫn đang nắm tay bạn, nhanh chóng kéo tay ra.

"D-Dù sao thì... khi nào... khi nào tôi có thể tự mình rời khỏi con tàu này?"

Hai người này đã tiếp xúc với làn da bạn quá nhiều. Bạn cần xuống con tàu này càng nhanh càng tốt.

Marco ngả người ra ghế "Chà, chúng tôi sẽ phải thực hiện một cuộc kiểm tra khác nhưng hiện tại có dấu hiệu cho thấy cơ thể cô đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Chúng tôi không hoàn toàn chắc chắn vì vậy chúng tôi sẽ phải kiểm tra thêm trước khi cô làm bất cứ điều gì quá sức với thể chất."

Bạn nuốt nước bọt.

"Tôi hiểu rồi..."

Ace mỉm cười, ghé sát vào bạn.

"Này! Thật là một chuyện tốt khi cuối cùng cô đã ổn hơn, chúng tôi có thể giới thiệu cho cô về Pops! Cô thậm chí có thể tham gia phi hành đoàn! Pops rất muốn có thêm một cô con gái!"

Bạn chớp mắt, vẻ mặt bối rối "Pops...?"

"Đó là biệt danh chúng tôi gọi thuyền trưởng của mình - Râu Trắng -yoi." Marco trả lời.

Bạn lo lắng "Ồ, các anh là một phần của băng hải tặc Râu Trắng..."

"Cô sợ hải tặc?" Ace hỏi, trước khi nhận được một cái vỗ nhẹ vào trán từ Marco "Gì?"

"Hãy để ý hơn với cảm giác của cô ấy -yoi." Marco nói, chuyển sang bạn "Chúng tôi có thể là những tên cướp biển nổi tiếng nhưng tôi hứa với cô, chúng tôi không đáng sợ."

Bạn cắn môi. Nhiều tên cướp biển mà bạn gặp phải trong quá khứ đều không đáng tin tưởng và rất đáng sợ. Bạn không chắc mình có thể tin tưởng những tên cướp biển này không, đặc biệt là những tên thuộc một băng nổi tiếng như vậy.

Nhưng... họ đã cứu bạn.

Bạn mở miệng định nói thì bị cắt ngang bởi một âm thanh kêu lớn. Bạn đỏ mặt vì xấu hổ, nhận ra âm thanh đó phát ra từ bụng mình.

Ace cười khúc khích, rồi đứng dậy 'Hình như ai đó đang đói! Tôi sẽ nhờ Thatch nấu một số món ăn. Tôi thậm chí có thể ăn ở đây với cô nếu cô muốn!"

Trước khi bạn kịp phản ứng, Ace đã đi ra ngoài và quên đóng cửa. Bạn có thể lờ mờ nghe thấy giọng anh ấy đang gọi một chàng trai tên Thatch.

Marco bực bội xoa mặt, đứng dậy và đóng cửa lại "Tôi thề rằng cậu ấy không có phép lịch sự -yoi ..."

Bạn cười khúc khích trước trò hề của bộ đôi này nhưng bạn đang lo lắng hơn về khả năng của mình. Bạn đã bất tỉnh bao lâu? Nếu Marco là người điều trị cho bạn, anh ấy đã tiếp xúc với làn da của bạn trong bao lâu? Anh ấy có sử dụng găng tay không? Ace thì sao? Liệu hai người họ có bị ảnh hưởng bởi năng lực của bạn không?

"Cô ổn không -yoi?"

Bạn giật nảy mình, dòng suy nghĩ của bạn đột nhiên bị cắt ngang bởi lời nói của chàng trai tóc vàng. Bạn ngước lên nhìn anh, rồi hướng ánh mắt về phía đùi mình.

"Chỉ... suy nghĩ, vậy thôi."

Không, bạn không thể nói với họ về năng lực của mình. Đó là một trong những quy tắc đi kèm với những khả năng này. Một quy tắc mà bạn đã tạo ra.

(ĐỪNG BAO GIỜ nói cho những người có khả năng bị ảnh hưởng bởi năng lực của bạn về những gì trái ác quỷ làm.)

Dù thế nào đi nữa, bạn cũng phải ghi nhớ điều này. Bạn đã quên mất nó một thời gian và vô tình phá vỡ nó chỉ cách đây vài tháng. Đó là toàn bộ lý do khiến bạn rơi vào tình trạng khó khăn này ngay từ đầu.

Bạn nhanh chóng bị phân tán tư tưởng khi Ace bước vào, giữ thăng bằng với vài chiếc đĩa trên tay anh.

"Tôi không biết cô thích gì, vì vậy tôi đã lấy khá nhiều món!"

Marco hoảng sợ, nhanh chóng đặt một chiếc bàn lên đùi bạn, sau đó cầm lấy một vài chiếc đĩa trông như thể chúng sắp rơi xuống. Anh ấy đặt chúng xuống bàn và giúp đỡ Ace nhiều hơn cho đến khi mọi thứ đã ổn định.

"Cậu không thể cẩn thận hơn sao?" Marco thở dài nói.

Ace ngồi xuống với vẻ cáu kỉnh "Tôi đã rất cẩn thận! Tôi không làm rơi bất cứ thứ gì! "

"Cậu sắp đánh rơi một số thứ. "

"Quá nhiều món ăn."

Marco thở dài và mặt đỏ lên khi bạn khẽ cười. Ace cười thật tươi trước tiếng cười nhỏ của bạn. Anh rất vui vì anh là người làm cho bạn cười. Anh ấy không biết tại sao nhưng anh cảm thấy như anh chỉ muốn giữ tiếng cười đó cho riêng mình. Phải chắc chắn rằng anh là người duy nhất nghe thấy nó.

Bạn nhìn tất cả các món ăn trước mặt bạn. Hơi nóng bốc lên từ chúng cho thấy chúng mới được nấu chín. Có rất nhiều loại thức ăn, từ thịt nướng đến khoai tây nghiền.

Ace chộp lấy một chiếc đĩa, nhanh chóng ăn mọi thứ trong tầm mắt anh. Lo sợ rằng sẽ không còn thức ăn, bạn cũng nhanh chóng lấy một đĩa cho mình (hầu hết thức ăn trên đó là khoai tây) và bắt đầu ăn.

"Tốt quá ..."

Ace mỉm cười một chút khi nhìn thấy khuôn mặt mãn nguyện của bạn. Đó là một sự thay đổi tốt đẹp so với nỗi sợ hãi mà bạn đã thể hiện khi hai người gặp nhau lần đầu tiên.

"Thức ăn thế n..."

Khuôn mặt của Ace ngay lập tức đập và cái đĩa dưới bàn, bao phủ khuôn mặt và mái tóc của anh ấy trong nước sốt và dầu mỡ. Lông mày của bạn nhíu lại vì lo lắng và bạn ngay lập tức thử lắc anh ấy.

Thuốc độc!? Bạn... bạn vừa mới đến đây. Một người khác đã theo dõi bạn sao!? Anh ta đầu độc Ace vì ghen tị à?

"Ace tỉnh lại!" bạn giữ tay bạn trên vai anh ấy, cố gắng đánh thức chàng trai. Cuối cùng chàng trai khịt mũi, ngẩng đầu lên một cách sững sờ. Tóc anh bết lại vì dầu mỡ, những mẩu khoai tây nghiền và đậu xanh dính trên gò má đầy tàn nhang của anh ấy.

Marco cười khúc khích, nhìn bạn "Cậu ấy là một người mê ngủ, vì vậy cậu ấy sẽ ngủ thiếp đi vào những thời điểm ngẫu nhiên -yoi. Nó thường xảy ra khi cậu ấy đang ăn. Chuyện này xảy ra rất nhiều vì vậy cô không cần phải lo lắng về anh ấy -yoi."

"Tôi... hiểu rồi..." Bạn lẩm bẩm, sau đó nhận ra tay bạn vẫn đang đặt trên tay Ace. Bạn nhanh chóng thu tay lại và bắt đầu ăn thức ăn của mình.

Ace lau mặt trên ga trải giường khiến Marco rất khó chịu. Bỏ qua tiếng la của Marco phía sau, Ace quay sang bạn.

"Tôi đã nói gì ..?"

  Bạn đặt đĩa xuống "Tôi ... nghĩ rằng anh đang hỏi tôi thức ăn như thế nào. Nó rất ngon."

Ace cười toe toét "Tốt. Thatch không phải là một đầu bếp giỏi nhưng đồ ăn của anh ấy chắc chắn sẽ khiến cô no nê!"

"Tôi nghe thấy đấy đồ khốn !!" Một giọng nói hét lên từ phía bên kia bức tường, khiến bạn một lần nữa bật cười vui vẻ.

Ace cau mày hơi khó chịu. Tại sao? Tại sao lần này anh lại cảm thấy khó chịu khi bạn cười? Không có gì khác nhau, cả hai lần đều cười giống nhau. Bạn cũng dễ thương cả hai lần.

Có phải vì anh không phải là người khiến bạn cười?

Ace lắc đầu. Tại sao anh lại có những suy nghĩ này? Tại sao anh lại có những cảm xúc này? Anh chỉ vừa gặp bạn. Chắc chắn bạn rất dễ thương, nhưng anh cảm thấy như mình muốn ôm chặt bạn, bảo vệ bạn khỏi mọi nguy hiểm và không bao giờ buông tay.

Trước khi anh ấy kịp nhận ra, bạn đã ăn xong đĩa của bạn. Anh cảm thấy tồi tệ. Anh mang rất nhiều thức ăn cho bạn, nhưng cuối cùng lại là người ăn gần hết.

"Cô vẫn đói?" Ace hỏi.

Bạn lắc đầu "Tôi ... quen với việc không ăn nhiều."

Ace nhướng mày. Cô ấy không ăn nhiều? Có phải T/b đang ăn kiêng không? Không, tại sao một người như T/b lại cần phải ăn kiêng? Anh nghĩ bạn trông thật hoàn hảo. Mái tóc dài và mượt của bạn. Chiếc mũi xinh xắn và đôi môi căng mọng. Ôi anh thích được hôn lên đôi môi ấy-

"Vậy cậu đã xong việc ở đây." Marco lạnh lùng, cắt ngang dòng suy nghĩ biến thái của Ace "Ace và tôi sẽ dọn dẹp."

Ace cau mày.

"Sao tôi phải dọn dẹp?"

"Cậu là người đã ăn hầu hết chỗ này -yoi."

"Này, không phải lỗi của tôi, tôi cần rất nhiều thức ăn!"

"Cậu vẫn phải giải quyết hậu quả. Bây giờ hãy giúp tôi dọn dẹp cái này đi -yoi."

Bạn mỉm cười một chút với cả hai khi họ dọn dẹp đống lộn xộn. Tay trái bạn đau nhói, nhận ra mình vẫn còn đeo chiếc nhẫn.

"Ừm... Marco...?" Bạn nói, thu hút sự chú ý của chàng trai tóc vàng.

"Hả? Cái gì vậy -yoi?" Anh hỏi, nhìn bạn.

Bạn lo lắng đưa tay trái lên "Các anh ... có cách nào để giải quyết vấn đề này không?"

Ace nhìn vào chiếc nhẫn "Tại sao tôi không làm tan nó ra?" anh hỏi, trước khi nhận được một cái liếc mắt từ Marco "Ồ! Như vậy để làm gì!?"

"Hãy suy nghĩ một lần trong đời -yoi. Vàng nóng chảy ở nhiệt độ cực cao. Nếu cậu cố gắng làm tan chảy nó, cậu cũng sẽ đốt luôn ngón tay của cô ấy."

Ace đỏ mặt, rồi đưa tay còn lại xoa gáy "À..."

Marco thở dài, quay sang bạn với một nụ cười nhỏ "Chúng ta nên có một số máy cắt dây cao cấp ở đâu đó -yoi. Sau khi tôi và Ace dọn dẹp cái này, tôi sẽ quay lại đây với máy cắt dây và tôi sẽ cố gắng gỡ bỏ nó."

Bạn gật đầu.

"Cảm ơn anh."

Marco mỉm cười với bạn, rồi cầm một đống chén đĩa rời khỏi phòng. Ace cười toe toét với bạn, lấy nốt những món ăn còn lại và đi ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, bạn nhìn vào tay mình rồi nắm chặt tay.

Mình phải xuống con tàu này càng sớm càng tốt. Nếu hai người đó bị ảnh hưởng, họ chưa làm điều gì đó quá đáng. Nếu họ không có thuyền dự phòng, mình phải xuống ở hòn đảo tiếp theo.

Thật nguy hiểm cho bạn khi ở trên con tàu của Yonko, đặc biệt nếu bạn tiếp xúc với chính Râu Trắng.

Rốt cuộc không phải tất cả những người bị ảnh hưởng bởi trái ác quỷ đều quan tâm đến bạn một cách lãng mạn.

_________________

Lưu ý: Chữ nghiêng là suy nghĩ của nhân vật
- Tui ít khi xem One Piece nên không biết nhân vật xưng hô với nhau như nào, dịch sang tiếng việt nên tui chỉ dùng cậu, tôi,.... thui nhoaaa.💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro