( Đam) Đoản ngắn 1 : Lễ đính hôn ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản: Tôi cho em ba lần chạy trốn

Không gian xung quanh tựa hồ không có hơi thở, nắng chiều hạ xuống, bên ngoài không một bóng người.

Bình An nhận được một bức thư theo lời hướng dẫn bức thư mà đi lên sân thượng.

Chỉ là vừa đi lên cả người vì kinh ngạc mà thiếu điều ngã ra sau. Trước mắt cậu là một màu đỏ rực dưới đất ghi thành một hàng chữ đỏ.

"Tôi yêu em."

Mà dưới hàng chữ đỏ thế mà là một cái xác người, người đã lạnh, mắt đã trợn trừng lên, sau lưng áo bị xé ra một đường khắc lên da thịt bằng dao chữ:

"Kẻ tù tội, dám ngưỡng vọng người."

Bình An vừa sợ cậu run rẩy báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh chóng đến. Mà cậu thì nhanh chóng được tra hỏi sau đó lại ra về.

Trên đường đi cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn cậu. Đôi mắt ấy cứ nhìn lừ lừ.

Trời càng tối ánh đèn đường cứ lập lòe cậu dần nghe được tiếng bước chân.

Cộp cộp...

Bình An vội lao động chạy về đến nhà ngồi sụp xuống đất. Cậu khóa cửa lại. Rất nhanh chóng nghe tiếng gõ cửa.

Là ai đang gõ vào giờ này?

Bình An mồ hôi đầy đâu cả người đều cảm thấy ớn lạnh không dám mở cửa cậu thất thểu mà đi vào phòng ngủ khóa cửa phòng trùm chăn lại nằm trên giường co ro.

Lại không biết trước cửa nhà một người đàn ông áo đen hơi nhoẻn môi cười động tác vô cùng ưu nhã mà...

Cạch một tiếng cửa mở.

Hắn đi vào, ngày càng gần căn phòng của Bình An. Lúc này không gõ cửa nữa chỉ là đợi Bình An sợ hãi mà ngủ đi.

Hắn mở cửa vào.

Nhìn dung nhan vì sợ hãi, cơ thể run rẩy ướt đẫm mồ hôi kia, hắn cúi đầu hôn lên.

Bàn tay chạm lên da thịt kia, như có suy nghĩ mà lướt xuống dần. Xuống dần.

Giọng khàn khàn:

"Thật đẹp"

Bình An tỉnh dậy căn phòng trắng đã có thêm dòng chữ đỏ:

"Tôi yêu em lại vừa muốn hủy hoại em, tôi là kẻ biến thái. Nhưng tôi nguyện cho em một chút nhân từ. Tôi cho em ba cơ hội chạy trốn khỏi tôi. Mỗi lần em bị tôi đánh dấu, có nghĩa em đã mất đi một lần cơ hội.

Cậu bé, hãy chạy đi..."

Bình An sắc mặt tái nhợt cậu không biết phải làm sao, cậu gọi cảnh sát, cảnh sát xung quanh điều tra lại không tìm được manh mối. Cậu tìm đến nhà bạn ở lại không ngờ...

Người bạn đó cũng có ý đồ với cậu.

Trong sấm chớp đùng đùng hắn đi tới khuôn mặt bị che đi trong lớp mặt nạ trắng giét cậu ta, đầu cậu ta rơi xuống cạnh chân cậu. Mà hắn cũng quỳ xướng, dùng môi hôn lên, một lần nữa đánh dấu.

Khẽ nói

"Lần thứ hai... còn lần cuối đó cậu bé à"

"Em chạy đi..."

Vun vút, Bình An trong bóng đêm lao đầu chạy, cậu hướng đồn công an mà chạy bởi cậu cảm thấy có người theo dõi mình.

Bình An càng chạy càng mệt, nhưng mỗi lần thấy con dao trắng lóe lên trong bóng đêm cậu một bước cũng không dám dừng lại, mồ hôi túa ra cả cơ thể, sắc mắt cậu tái nhợt, đỏ bừng lên vì mệt mỏi và thở gấp, cậu có bệnh tim.

Nhưng người kia như vờn cậu, dù cậu có chạy nhanh thế nào, thanh âm lộp cộp đều đều của người đằng sau lại chưa bao giờ dứt.

Hắn như thể đang đi trong khi cậu đang chạy... thực sự quá lạnh cả da đầu. Giống như, hắn vốn biết cậu đi đâu, mà hắn cũng không sợ nơi cậu đến.

Bình An càng nghĩ càng sợ, khi cậu càng gần đồn công an trong gang tấc, muốn đập cửa gọi mà vào thì sau lưng đã cảm thấy người đàn ông đứng sát.

Bình An sợ tới không dám quay đầu lại cứng người chết trân, ngay cả thở đều không dám thở nhịp tim trong lòng ngực như muốn rớt ra ngoài.

Cậu... phải chết sao?

Bất chợt, ở đằng sau lưng một cảm giác
lạnh lạnh từ phía sau truyền đến, bàn tay lạnh ngắt ấy chạm lên cần cổ vuốt ve rồi dần dần, từ từ truyền xuống truyền xuống.

Xuống đến một nơi bí hiểm âm u khó tả rồi truyền tới một tia cười khẽ:

"Chà, tôi bắt được em rồi, tôi có nên... ăn em ở đây không?"

Lúc này cạch một tiếng, một cảnh sát đi ra sau lưng truyền tới một cảm giác đau nhức cùng thanh âm tiếc nuối:

"Suỵt tiếc thật, chưa phải lúc"

Hắn cười khẽ rồi đánh ngất cậu, Bình An chìm trong hôn mê lúc tỉnh dậy đã cả thân mình trần trụi, gió lạnh lìa ngang khe mông, ngực hồng hồng cảm thấy nhói đau vì bị bóp nát.

Mà hắn đang nhìn cậu khẽ cười trong đôi mắt tảng ra từng đợt thèm thuồng khiến cậu run rẩy khẽ thổi vào tai:

"Em à, trò chơi kết thúc, em thua rồi, mà thua là sẽ bị trừng phạt trước thần linh đấy."

Bình An không hiểu nhưng thấy tượng thần đằng sau lưng hắn, cậu biét mình đang ở nhà thờ đang nằm trên bục tế thần, tựa như một món ngon, mà hắn lại là chúa tể định đoạt sinh mệnh cậu lúc này.

Không một chút nhất từ tay hắn rờ xuống, rờ xuống, bắt đầu bữa ăn của hắn...

=== Quyết rồi cứ viết truyện ngắn luyện tay đi thôi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro