Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như mọi người quên Au hết rồi huhu :((((

------------------------------

"Này! Ngươi nghe gì chưa! Ngày mai là đến kì tuyển đệ tử của Kim Tinh Vân phái đấy! " một người phụ nữ che miệng thì thầm vừa đi vừa nói. 

"Thật sao? Ai da! Nghe nói đệ tử xuất môn đều thành tài vang danh ngũ giới cả! " người đàn bà còn lại ngạc nhiên.

"Nhưng cuộc tuyển chọn rất hà khắc đó! "

"Ngươi nói coi thiếu chủ của Trịnh gia có cốt cách tu tiên không? "

Nói đến đây, cả hai đồng loạt im lặng, căn bản là họ không biết nói gì hơn, thiếu chủ của Trình gia là trưởng nam sống trong một gia trang lớn, gia chủ giàu có nuông chiều con cái, ăn sung mặc sướng như vậy nên họ mới không biết nói gì hơn, cầm kì thi họa đều không biết, chỉ giỏi ăn hưởng vui chơi, hai người lắc đầu thở dài rồi tiếp tục lựa đồ.

Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi đều được nghe trọn vẹn bởi một đứa bé ven đường, nom cũng chỉ có 12 tuổi, mái tóc đen dài rối tung, quần áo rách rưới chắp vá lung tung, gương mặt bẩn thỉu bần hàn.

"Kim Tinh Vân Phái! " thằng nhóc lẩm bẩm, lập tức một lực đạo phía sau đẩy mạnh nó ngã sõng soài trên nền đất.

"Đứng đó làm gì vậy hả đồ điên! Bổn thiếu gia không có thì giờ đâu! " người vừa đạp nó là một tên công tử mặt mũi tuấn tú nhưng biểu lộ vẻ khinh miệt đến tận cùng, y phục làm từ vải lụa đắt tiền, bên cạnh là hai a hoàn, dung nhan xinh đẹp nhưng nội tâm cũng chưa chắc đã đẹp đến vậy. Thằng nhóc cắn răng bò dậy bê đống đồ nặng trịch mà hắn vừa mua, phải, đó chính là người mà hai người đàn bà kia vừa nói đến, Trịnh Hoàng, trưởng nam của Trịnh gia.

"Công tử! Sao ngài vẫn còn giữ lại thứ phế vật này chứ? " một a hoàn tiến lên liếc nhìn thằng bé như cái gai trong mắt.

"Phải đó! Đúng là tốn cơm! " người còn lại thấy vậy cũng hùa theo.

"Haha! Tiểu Nhi, Tiểu Lan à! Ta làm sao có thể vì một chuyện cỏn con như vậy mà ảnh hưởng đến tiền đồ tu tiên của ta chứ, đá nó ra ngoài không phải rất tàn nhẫn sao? " Trịnh Hoàng cười cợt nhả một tay ôm lấy Tiểu Lan, tay còn lại bẹo má Tiểu Nhi.

"Trịnh công tử đúng là nhân hậu! " hai nàng a hoàn bật cười nũng nịu nép sát vào lòng hắn, Trịnh Hoàng nghe vậy cực hài lòng, cùng hai a hoàn lên xe, chả có tâm trạng gì mà để ý tới thằng nhóc phía sau. Xe ngựa đi rồi nó mới cất bước, hộp to hộp nhỏ chồng lên nhau cao gần bằng nó, thằng nhóc khẽ mím môi bê chồng hộp lên tay nặng nề đi về phía Trịnh phủ.

Người qua đường nhìn thấy nhưng cũng không đành giúp nó lấy một chút vì họ không muốn rước họa vào thân, thế giới này tràn đầy những kẻ nhát gan, tâm địa đen tối, tham lam, tỉ như Trịnh thiếu, ngày ngày ba hoa tài đức, thùng rỗng kêu to, đêm đêm đem nó ra làm vật xả bực dọc, nhiều khi nó đã nghĩ, tại sao mình lại tồn tại trên thế giới này? Câu hỏi lảng vảng quanh đầu nó mỗi đêm, trong căn phòng chứa củi bốn phía gió lùa lạnh lẽo.

Một thằng nhóc mồ côi, được một gia nhân nhặt về làm người hầu trong một gia trang lớn để đổi lại một ít đồ ăn thừa, người ta còn lười đến mức không thể đặt cho nó một cái tên để gọi. Nhìn những gia nhân khác, có phòng nghỉ, có đồ ăn tử tế, có y phục ấm áp, nó không khỏi oán hận ông trời tại sao lại để nó sống, để nó phải chịu đựng đủ khổ cực từ ngày này qua ngày khác, phải chăng kết thúc sớm hơn một chút có phải hơn không?. Đó là cho đến khi nó nghe thấy Kim Tinh Vân phái, thu nhận đệ tử, không phân biệt giàu nứt vách hay nghèo kiết xác, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn, có cốt cách tu tiên là sẽ được sư môn hết lòng dạy dỗ và trọng dụng. Nó đã nghĩ...biết đâu mình lại có cơ hội? Cơ hội để được...làm người.

"Phế vật! Theo hầu Hoàng Nhi cũng không đến nơi đến chốn, tới giờ mới lết xác về đây sao? " vừa đặt chân về đến phủ, Trịnh phu nhân đã lập tức lên giọng quát, Trịnh Hoàng đi mua đồ ở tận bên kia trấn sau đó lại để nó đi bộ về cùng với từng đấy đồ đạc, khiến nó tối mịt mới về đến phủ.

"Trịnh phu nhân! " nó đặt đồ qua một
ên quỳ xuống cúi chào nữ nhân trước mặt, đó là luật, là luật chỉ áp dụng cho một mình nó, nhìn thấy gia chủ là phải quỳ xuống lạy như thể họ là bậc đế vương vậy.

"Ngươi còn dám mở mồm ra nói! " chén trà trong tay Trịnh phu nhân hất thẳng lên mặt nó, nước trà nóng bỏng rát, bàn tay nó nắm chặt lại chỉ biết im lặng chịu đựng "bao nhiêu đồ cần chuẩn bị cho Hoàng Nhi bị ngươi làm trễ nải hết cả, thật tức chết! "

"Mẹ ! Người ồn ào quá! " đột nhiên Trịnh Hoàng xuất hiện làu bàu.

"Ôi! Mẹ xin lỗi Hoàng Nhi! Làm phiền con rồi! " Trịnh phu nhân quay ngoắt thái độ đối với quý tử của mình, mỉm cười nói "Hoàng Nhi! Ngày mai con tham gia cuộc thi tuyển rồi! Hay là đem thằng nhóc này theo! "

"Làm sao mà được chứ! Nó đi theo khác nào làm xấu hình ảnh của con chứ!" Trịnh Hoàng vừa nghe thấy lập tức gạt phắt đi, hắn có chết cũng không muốn đem theo một người thừa bẩn thỉu như vậy.

"Ai ya! Hoàng Nhi! Nghe mẹ nói! Đem nó theo sẽ có việc dùng tới! Cuộc thi tuyển rất khắc nhiệt, biết đâu lại có thể dùng nó làm khiên chắn! Muốn trèo cao phải có bước đệm! Hy sinh cho con, nó mừng còn không kịp ấy chứ! " Trịnh phu nhân dỗ ngọt con trai, một phần cũng vì bà muốn tống khứ thằng nhóc này đi cho đỡ bẩn mắt.

"..." Trịnh Hoàng nghe vậy cũng cảm thấy có chút có lý, đem thằng nhãi kia theo, xem chừng sẽ có tác dụng, hắn bèn gật đầu "được, cứ làm theo lời mẹ đi! "

"Con trai ngoan! " Trịnh phu nhân cười tươi rói xoa đầu con trai của mình, chợt nhớ ra trước mặt mình còn một thứ vẫn đang tồn tại, bà phất tay áo, quát "lại còn đứng đó làm gì! mau cút xuống! "

Như được đặc xá, nó nhanh nhanh chóng chóng lùi đi chạy một mạch xuống bếp nhóm chút lửa lên cho ấm. Sương xuống làm đống củi trước cửa trở nên ẩm ướt, nó dám chắc là đám người của Trịnh Hoàng để chúng ra ngoài chứ khi không ai lại để củi ở ngoài trời đêm chứ? Nó vào bếp, lục lọi được một cây nến trong góc, ánh lửa nhỏ yếu ớt chập chờn trong căn phòng lạnh lẽo làm nó cảm thấy ấm áp hơn đôi chút, nó nhìn thấy đống đồ ăn thừa mà gia chủ để lại, không chần chừ mà cầm lấy ăn ngay lập tức, nó phải sống, nó phải sống để mà có cơ hội làm người, việc Trịnh phu nhân sai nó đi theo Trịnh Hoàng để làm 'khiên thịt', tuy mục đích của nó là để chết, nhưng biết đâu, nó sẽ gặp may thì sao? Nghĩ rồi, nó vơ lấy đống khăn lau rách rưới đắp lên người, được chỗ nào hay chỗ đó, cuộn tròn trước cây nến nhỏ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau nó đã bị đám người của Trịnh Hoàng đánh thức bằng một cú đã ngang bụng vì dám nằm giữa bếp, nó phải dậy giờ Dần để sắp xếp đồ đạc cho Trịnh Hoàng, bản thân nó cũng không có gì nhiều, chỉ đem cái thân đi là đủ. Giờ Thìn xuất phát, Trịnh Hoàng leo lên xe còn nó thì vẫn phải lẽo đẽo chạy theo sau trên con đường đầy bùn đất, thi thoảng còn vấp ngã mấy lần, trấn nơi Trịnh gia tọa lạc vốn cách Hứa Ngọc sơn không xa, đi mấy tiếng là tới.

Nó đứng dưới chân núi nhìn những bậc thang dài dẫn lên trên đỉnh mây mù phảng phất, cánh cổng lớn khắc ba chữ vàng, Kim Tinh Vân, hai bên cây cột là hai con rồng cuốn quanh, cái đầu lớn nhe nanh múa vuốt tựa như có thể sống dậy làm nó nhìn không chớp mắt, Trịnh Hoàng xuống xe liếc mắt nhìn biểu hiện của nó một cách khinh bỉ, mới có vậy thôi mà đã tỏ cái vẻ ngưỡng mộ ra rồi sao? Nghĩ rồi hắn kiêu ngạo bước đi gương mặt tuấn tú tất nhiên không khỏi làm xiêu lòng vài nữ tử các thế gia khác, nam tử đẹp trai như vậy theo sau lại là một thằng nhóc bẩn thỉu nhà quê làm dấy lên sự chú ý và bàn tán của dòng người đang lũ lượt kéo nhau lên trên đỉnh.

Đôi mắt màu nâu tro mở to giáo dác nhìn quanh, lần đầu tiên nó được đến một nơi đẹp đến như vậy, con đường lên tới đỉnh núi trải dài vô số kì hoa dị thảo đủ màu sắc, đôi lúc lại gặp một vài đệ tử đang chăm sóc chúng nữa, lên đến nơi, đại điện rộng lớn tráng lệ đập vào mắt, sàn điện làm từ ngọc thạch luôn được quét dọn sạch sẽ luôn là nơi tập trung của các môn sinh, phía sau đại điện là năm con đường vòng ra phía sau nghe nói là dẫn đến nơi ở của bốn Phong chủ và Chưởng môn phía sau núi. Sau khi tất cả đã tập trung tại đại điện,

"Chào mừng tất cả mọi người đã đến tham dự kì tuyển đệ tử của Kim Tinh Vân Phái! " Mạc Vãn Huyền (Irelia)  lên tiếng chào đón.

"Bái kiến Chưởng môn! " tất cả đồng loạt chắp tay cúi đầu hành lễ, nó ngơ ngơ ngác ngác nhìn quanh rồi cũng cúi đầu, nữ nhân kia chắc chắn là Chưởng môn rồi.

"Về thể lệ thi năm nay, chính là...sinh tồn! " Mạc Vãn Huyền rất hài lòng mà đưa ra thử thách, thậm chí trong mắt người còn có một chút hoang dã, tất cả mọi người đều rùng mình, năm nay là Chưởng môn ra đề thì sẽ khiến phân nửa số người nơi đây sống dở chết dở, nhìn phản ứng của đám nhóc phía dưới làm người buồn cười, Mạc Vãn Huyền nói tiếp "tất cả sẽ được đưa vào trong huyễn cảnh do các Phong chủ tạo ra, trong đó sẽ có mức độ yêu ma khác nhau, việc của tất cả mọi người là, sống sót, trong vòng 3 ngày 3 đêm! "

"3 ngày 3 đêm? Không phải chứ! Không lẽ khó lắm sao? " một tiếng xì xào vang lên kéo theo đó là một loạt những ý kiến. Khóe môi Mạc Vãn Huyền khẽ cong lên, tất nhiên bài thi lần này không chỉ là sinh tồn mà vô số những chỉ tiêu khác sẽ được đánh giá trong quá trình nữa, đó mới là điều làm bài thi này trở nên khó khăn, đối mặt với nguy hiểm cận kề sẽ làm lộ ra bản chất chân thật nhất sâu bên trong.

"Được rồi! Bây giờ tất cả các thí sinh sẽ được diện kiến các phong chủ của Kim Tinh Vân Phái! " lời Mạc Vãn Huyền vừa dứt, bầu không khí căng thẳng vừa rồi bỗng chốc bị thổi bay, ai ai cũng hào hứng, vì trong một trăm năm qua chưa một ai từng được diện kiến Nguyệt Lạc Phong chủ mới, hành tung bí ẩn, có rất nhiều lời đồn về vị phong chủ mới này, có lời đồn vẻ đẹp của người ai nhìn vào sẽ nguyện chết, có lời đồn vì người quá xấu xí nên không bao giờ xuất hiện cũng như chưa bao giờ nhận bất kì đệ tử nào. Năm nay thì hay rồi, biết đâu sẽ được nhìn thấy Nguyệt Lạc phong chủ chăng.

"Lý Phi Liên - Bạch Đằng Phong chủ (Fiora)! Trác Sử Long  (Yi Thiên Kiếm) - Định Sơn Phong chủ! Kim Hải Viễn (Talon Huyền Kiếm) - Hắc Vĩnh Phong chủ!  " tất cả các phong chủ quen thuộc ai ai cũng biết trong vòng một trăm năm qua lần lượt xuất hiện tọa lạc trên đài cao, cho đến khi Mạc Vãn Huyền đưa ra giới thiệu cuối cùng, tất cả mọi người đều im lặng "...Và Hiểu Tư Nhiên - Nguyệt Lạc Phong chủ! "

Tất cả thí sinh gần như chết lặng, nữ nhân vận hồng y xuất hiện duyên dáng an tọa trên đài, mắt phượng mày liễu, da trắng, suối tóc màu tím than dài mượt bồng bềnh uốn lượn bởi linh khí như làn gió nhẹ quanh quẩn bên người nàng, đặc biệt là đôi con ngươi màu lục ngọc sâu thẳm làm điêu đứng bất cứ ai nhìn phải nó, trên tay nàng ôm một thanh kiếm dài, vật gia truyền của các Nguyệt Lạc Phong chủ, vỏ kiếm chạm khắc nhiều hoa văn thanh nhã, chuôi kiếm khảm một viên hồng ngọc  lấp lánh ẩn chứa đầy sức mạnh.

Trong phút chốc trong đầu tất cả thí sinh đều có chung một suy nghĩ, ngay cả nó cũng vậy, nàng chính là...

"Tiên nữ giáng trần! ..."

-Nàng tình bước tới gieo hạt giống vào trái tim ta...
Cứ ngỡ cỏ dại khi ngoảnh lại cả một rừng hoa -

End Chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro