Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau 5 tiếng thì cuối cùng cô bé ngoại quốc cũng tỉnh trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người. cô là người lo lắng nhất, nắm lấy tay Xiao lo lắng hỏi han, đáp lại cô là nụ cười tỏa nắng. Xiao chỉ bị sốt nhẹ nên sẽ được xuất viện vào ngày mai. Nó thì được cô gọi về báo tin nên cũng yên tâm rồi. điện thoại được tắt, nó ngồi nhìn ra cửa sổ. lúc này đây nó cảm thấy thật sự trống vắng. ở nhà chỉ có một mình không gian yên tĩnh đến đáng sợ. nó sẽ khóc mất. vì sao ư...ghen rồi... cố gắng dựa vào lan can đứng lên, sau vụ bị đánh, chân nó bị gãy và cũng chưa lành hẳn. nó không muốn ngồi một chổ nữa, đi lại cho đỡ buồn. với đôi tay run rẩy và bàn chân cứng đờ. Nó đau lắm... mà đau vì cái gì cơ chứ... cố cười-một nụ cười buồn rồi im lặng tiếp tục cố gắng
-Rin nè. Sao cậu lại ở đây?
-hửm? thì tớ ở đây với cậu
Gọt miếng táo trên tay, cô nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nhìn Xiao. Với ánh mắt ngạc nhiên Xiao nói
-có người đang đợi cậu ở nhà đó.
Đưa đôi mắt ngơ nhìn Xiao rồi cười khờ, Xiao chỉ quay ra cửa sổ nhìn xuống sân bệnh viện. mắt nàng ta sáng rực khi thấy cô gái đi bên dưới. nàng ta lao ra ngay ra cửa sổ hét ầm lên
-CHỊ ƠI!!!!
Tiếng la lớn đến nỗi những người bên dưới đều nhìn về phía nàng ta, cả chị gái kia cũng vậy, à ra là Eunseo, vì khá xa nên chỉ thấy mái tóc xám phất phơ của Xiao, chị định quay lưng đi thì lại nghe tiếng hét.
-CHỊ LÊN ĐÂY ĐI...NẾU KHÔNG EM NHẢY XUỐNG ĐÓ.
Gác chân lên lan can cô bé ngoại quốc này định nhảy xuống thật nếu chị không chịu lên, dù là cách có 3 m nhưng cũng đủ gãy vài bộ phận rồi. cô vội đến ngăn, khi Eunseo thấy nhỏ có ý định nhảy xuống. Eunseo liền quay lại
-được rồi chị sẻ lên đó. Đừng có nhảy.

Dức lời là chị chạy vào trong. Và lên chổ nàng ngay. Chị thở hộc hộc như sắp chết đi đến, nàng Xiao đã chạy đến soi khắp người chị rồi. tay chị thì bị rạng xương bị băng bó, mặt thì sây xát tùm lum. Xem ra nàng ta thật sự khỏe hẳn rồi, mắng chị manh động lắm, nhỏ bị sốt nhưng không có ngất hẳn nhưng nàng vẫn đủ nhận thức để biết được gì đang xảy ra. Săm soi chị thì Xiao lại quay sang lay lay cánh tay của cô làm nũng
-nè bé muốn giờ về luôn được không? ở đây chán quá à.
-không được. mai cậu mới được về. còn phải ở lại theo dõi nữa.
Phồng má lườm cô rồi lại leo lên giường nằm xụ mặt một đống. Eunseo chỉ ngồi đó mà chẳng biết nói gì.
-chị ở đây với Xiao nha. Em về nhà lấy cho nhỏ bộ đồ.
Cô nhặt túi xách rồi quay đi và lườm mắt với nhỏ ý răng đe. Dù nói ngồi im nhưng cô cũng thừa sức hiểu bạn của mình, chẳng dễ gì cái con người lý lắc kia lại chịu chôn chân một chổ. Và chỉ lúc cô quay xe đi thì Xiao tổ chức trốn viện và bỏ trốn cùng Eunseo. Nói là bỏ trốn nhưng lại kéo Eunseo đi chơi. Vừa mới tỉnh lại sáng nay thôi nhưng nàng ta đã tràn trề sinh lực nữa rồi. nhưng mà cuối cùng lại về nhà của Eunseo vì Eunseo bị đau tay nên không đi chơi đâu xa được. cô lái xe về nhà và vào trong. Gương mặt nhẹ nhàng khi cả hai đều ổn, nhưng mà... cái sự yên ổn này ...đành kết thúc thôi. Vì còn một bức tường lớn chắn lối đi đến đích nữa. cái bức tường ấy khiến cho nhiều mối tình lạc lối tan vỡ. bức tường mang tên "gia đình". Đôi guốc lạ trước thềm khiến cô tò mò đi vào rụt rè. Dáng người quen thuộc ấy hiện ra trước mắt. người đã ở cùng cô trong những năm THPT. Mẹ của nó.
-mẹ...
Tiếng gọi nhẹ nhàng yếu ớt. mẹ của nó nhìn thấy cô vui mừng khôn xiết, ôm lấy cô mà nựng yêu vì trong khoảng thời gian dài không gặp.
-ta nhớ con quá Rin à...con có sao không? Khi mẹ nghe tin hai đứa gặp tai nạn xe thì mẹ đã rất lo đó. Con có sao không hả? bị thương nặng không?
Xem xét đầy người cô cô cười khờ rồi nhìn về phía nó. nó vẫn ngồi trên xe lăng với vết thương trên đầu gối còn rướm máu. Cơm đã được dọn lên nên cả 3 cùng ăn cơm ngon lành. Cùng nhau kể nhiều chuyện vui vẻ.
-hmm...cả hai cũng đã đến tuổi đó rồi nhỉ? Mau dẫn bạn trai về ra mắt mẹ đi nghe chưa. 
- •_•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro