IV. Thu hẹp khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian yên tĩnh của thư viện, thời gian dường như trôi chậm lại. Những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu lên những trang sách mà Vy đang đọc. Hoàng ngồi gần đó, mắt hướng vào cuốn sách nhưng tâm trí lại bay xa, như thể những con chữ trước mặt chỉ là một cái cớ để giữ mình lại nơi này.

Vy vẫn chăm chú vào cuốn sách trên tay, nhưng thực chất cô cũng không hoàn toàn tập trung. Từ lúc Hoàng ngồi xuống bàn bên cạnh, sự hiện diện của cậu dường như đã tạo ra một lực hấp dẫn lạ lùng, khiến Vy không thể không để ý. Thỉnh thoảng, cô lén liếc nhìn Hoàng qua khóe mắt, tự hỏi tại sao sự tĩnh lặng của cậu lại có thể cuốn hút đến vậy.

Trong một khoảnh khắc, Vy cảm thấy cần phải nói điều gì đó. Cô khép cuốn sách lại, nhìn sang Hoàng với sự do dự trong ánh mắt. Cô biết rằng Hoàng là một người khó mở lòng, nhưng lần này cô cảm thấy mình cần phải cố gắng.

"Hoàng này," Vy khẽ gọi, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm cả hai. Cô thấy cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy thắc mắc. "Có bao giờ cậu cảm thấy mệt mỏi với chính cuộc sống của mình không?"

Hoàng nhìn vào đôi mắt của Vy, cảm nhận được sự chân thành từ lời nói của cô. Cậu im lặng một lúc lâu, như đang đấu tranh giữa việc trả lời hoặc giữ kín những gì trong lòng mình. Nhưng rồi, cuối cùng cậu cũng gật đầu nhẹ.

"Có," Hoàng trả lời, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu được sự mệt mỏi. "Đôi khi mình cảm thấy như đang sống một cuộc đời mà không phải là của mình. Mọi thứ xung quanh đều lặp đi lặp lại, không có gì thay đổi. Mình cứ sống mà không biết mục đích thật sự là gì."

Vy lắng nghe từng lời của Hoàng, lòng chùng xuống. Cô hiểu được cảm giác đó – cảm giác của sự mệt mỏi, lạc lối giữa những áp lực vô hình mà cuộc sống đặt lên vai. Cô không thể ngăn mình cảm thấy gần gũi với Hoàng hơn sau những lời này.

"Vậy cậu đã bao giờ nghĩ đến việc thay đổi chưa?" Vy hỏi tiếp, ánh mắt cô đầy sự quan tâm. "Ý mình là, làm điều gì đó khác đi, để tìm lại chính mình?"

Hoàng mỉm cười chua chát. "Nhiều lần mình đã nghĩ về điều đó, nhưng mọi thứ không dễ dàng như vậy. Gia đình mình… mọi thứ đều phức tạp. Mình không thể dễ dàng từ bỏ những trách nhiệm mà mình phải gánh vác."

Vy gật đầu, hiểu rõ những khó khăn mà Hoàng đang phải đối mặt. Cô biết rằng việc sống trong một gia đình giàu có và quyền lực như gia đình của Hoàng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Áp lực từ kỳ vọng của gia đình, từ xã hội, từ bản thân – tất cả đều có thể là một gánh nặng khổng lồ, làm cho người ta khó có thể tìm được lối thoát.

"Có lẽ đôi khi chúng ta cần một người để chia sẻ," Vy nói nhẹ nhàng, ánh mắt cô dường như xuyên qua những tầng lớp bảo vệ mà Hoàng luôn dựng lên quanh mình. "Mình biết rằng không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng có lẽ nếu cậu nói ra, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

Hoàng im lặng, cảm nhận sự ấm áp từ lời nói của Vy. Cậu không ngờ rằng Vy, một cô gái mà cậu chỉ mới quen, lại có thể hiểu và đồng cảm với mình đến như vậy. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một sự e ngại. Việc mở lòng đối với người khác không phải là điều mà cậu quen làm, nhất là khi cậu đã quen sống trong sự cô lập.

Nhưng trước sự chân thành của Vy, Hoàng cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Cậu không muốn mất đi cơ hội này – cơ hội để có thể thực sự nói ra những gì mình đã giữ kín trong lòng suốt bao năm qua.

"Vy," Hoàng bắt đầu, giọng nói của cậu trầm lắng, như thể cậu đang cân nhắc từng lời nói. "Gia đình mình… không hề hoàn hảo như mọi người nghĩ. Bề ngoài, mọi thứ có vẻ ổn, nhưng bên trong, là một mớ hỗn độn. Cha mẹ mình… họ không còn yêu thương nhau như trước nữa. Họ chỉ sống cùng nhau vì nghĩa vụ, vì xã hội, vì những thứ không còn ý nghĩa gì với mình nữa."

Vy chăm chú lắng nghe, lòng cô chùng xuống khi nghe những lời tâm sự của Hoàng. Cô không ngờ rằng cậu lại đang phải đối mặt với những vấn đề nghiêm trọng như vậy. Vy chưa từng có cơ hội hiểu rõ hơn về cuộc sống của Hoàng, nhưng giờ đây, cô cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy một phần khác của cậu – một phần mà cậu luôn giấu kín với thế giới.

"Mình hiểu, Hoàng," Vy nói, giọng cô trầm lại. "Mình cũng đã từng trải qua những giai đoạn khó khăn với gia đình. Mỗi người đều có những câu chuyện riêng, nhưng điều quan trọng là chúng ta không phải đối mặt với nó một mình."

Hoàng nhìn Vy, ánh mắt cậu dường như ấm áp hơn trước. Cậu cảm thấy rằng Vy thực sự hiểu được mình, và điều đó làm cho cậu cảm thấy bớt cô đơn hơn.

"Vy, cảm ơn cậu," Hoàng nói, giọng cậu chân thành. "Cảm ơn vì đã lắng nghe. Có lẽ mình thực sự cần một người để chia sẻ, nhưng mình chưa bao giờ tìm thấy ai có thể làm điều đó cho đến khi gặp cậu."

Vy mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh sự dịu dàng. "Mình sẽ luôn ở đây nếu cậu cần ai đó để tâm sự. Chúng ta không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình."

Trong khoảnh khắc đó, giữa sự yên tĩnh của thư viện và ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào, cả hai người đều cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt. Sự im lặng không còn nặng nề như trước, mà thay vào đó, là một sự thấu hiểu không cần lời.

Hoàng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu biết rằng ít nhất, giờ đây cậu không còn phải gánh vác mọi thứ một mình. Vy đã mở ra một cánh cửa mới trong cuộc sống của cậu – một cánh cửa mà cậu chưa từng nghĩ đến trước đây.

Thời gian trôi qua, cả hai người vẫn ngồi đó, bên nhau, không cần nói thêm gì nữa. Chỉ cần sự hiện diện của người kia cũng đủ để làm dịu đi những nỗi đau, những lo lắng trong lòng họ.

Khi thư viện dần vắng bóng người, ánh nắng cũng nhạt dần, Vy nhìn vào đồng hồ và nhận ra đã muộn. Cô quay sang Hoàng, nhẹ nhàng nói, "Có lẽ chúng ta nên về thôi. Dù sao cũng không thể ngồi ở đây mãi được."

Hoàng gật đầu, rồi cả hai cùng đứng dậy, thu dọn sách vở. Họ bước ra khỏi thư viện, đi bên nhau qua những dãy hành lang yên tĩnh của trường. Trong không gian đó, không cần những lời nói thừa thãi, chỉ cần cảm giác của sự gần gũi và thấu hiểu.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn. Những ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng con đường trở về nhà. Vy và Hoàng cùng đi bên nhau một đoạn ngắn, cho đến khi hai con đường rẽ lối. Trước khi chia tay, Vy quay sang Hoàng, ánh mắt đầy sự chân thành.

"Hoàng, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, mình hy vọng cậu sẽ luôn nhớ rằng mình ở đây vì cậu."

Hoàng mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng thật sự từ trái tim. "Mình sẽ nhớ, Vy. Cảm ơn cậu."

Rồi cả hai bước đi về hai hướng khác nhau, nhưng lòng mỗi người đều mang một cảm giác mới mẻ, một hy vọng rằng cuộc sống có thể tốt đẹp hơn, nếu họ biết dựa vào nhau.

Và trong khoảnh khắc đó, giữa đêm tối và những ánh đèn mờ ảo, Vy và Hoàng đã tìm thấy một chút ánh sáng cho cuộc đời mình, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi, nhưng đủ để tiếp tục bước đi trên con đường dài phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro