Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tỉnh giấc. Thấy bên gối ướt một mảng lớn. Trong lòng hụt hẫng. Aizzz, đau đầu quá!

Cộc cộc! Dì tôi gọi dậy rồi.

"Mộc Tâm Đan, dậy chưa vậy?"

"Con dậy rồi ạ!"

Cổ họng tôi đau rát, nước mắt lại giàn giụa. Tôi nhớ anh ấy quá!

Tôi bước xuống giường, uỵch, sao cơ thể không có chút sức lực nào thế này?!

"Mình nhất định phải tiếp tục sống! Anh à, chúng ta sẽ không rời xa nhau, anh nhất định hãy hứa với em!"

Tôi lau nước mắt, nhủ thầm trong lòng, cắn răng ngồi dậy, chóng mặt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro