A Very Good Child

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6. A Very Good Child

Thầy Riddle không còn tránh mặt Draco sau ngày hôm đó, mặc dù cư xử của thầy cũng chẳng khác gì trước kia cả. Tuy nhiên, cậu nghĩ thầy cho phép cậu ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của thầy là điều tuyệt vời rồi, cậu không muốn Riddle né tránh cậu nữa đâu.

Thầy trả lời như nào cũng được.

Draco đã phải nằm dưỡng thương vài ngày. Cậu biết Riddle đủ sức đễ chữa cho cậu trong một cái phẩy tay, nhưng thầy lại chọn không làm vậy và để cậu từ từ lành lại, khiến cho cơn đau âm ỉ dưới lồn thêm ghi dấu trong ký ức.

Khi cảm thấy đủ khoẻ, Draco chuẩn bị đi học trở lại, và tất nhiên không thế thiếu quá trình lấp đầy quen thuộc. Lần này, cậu tò mò kê ghế trước gương để dạng chân xem tình hình cái lồn nhỏ bé bỏng có bị biến dạng. Draco an tâm khi thấy lớp lớp thịt mềm đã quay trở lại sắc hồng hào múp míp của nó. Có điều, một chi tiết nhỏ đã khiến cậu chú ý: trên má đùi non cạnh lỗ lồn, một vết sẹo nhỏ xíu được thầy Riddle cố tình để lại.

Cái này hẳn là từ chiếc nhẫn mà ra, Riddle đeo nhẫn trên ngón út nên có lẽ đây là đồ vật gia truyền của dòng họ thầy. Hình tròn nhỏ bị cắt đôi nằm trong hình tam giác. Draco nhìn vết sẹo trên háng thêm một lúc, nhớ về cái ngày mình bị tát vào lồn đến mức squirt tung toé. Cậu sau đó vội khép đùi lại, nghĩ có lẽ hôm nay sẽ không cần dùng đến bùa chú bôi trơn cho bản thân.

Thời gian sau đó, Draco cũng sắp xếp lại những thứ ưu tiên của mình. Cậu từ bỏ mọi trò ganh đua vô bổ, rời khỏi đội Quidditch nhà, và tập trung vào việc học. Potter trông có vẻ càng cáu tiết khi không lời nào hắn nói khiến cậu dừng lại việc lướt qua hắn như hai người dưng. Bởi vì, thực lòng mà nói bảo cậu là thằng đĩ của thầy Riddle không hẳn là một câu sỉ nhục thậm tệ gì, và Potter 'bô bô' cái mồm như thế chỉ khiến thằng nhãi gặp hoạ với bà 'bô' nhà hắn.

Draco biến mình trở thành một học sinh gương mẫu. Cậu cố gắng trở nên thật ngoan và đạt điểm số tốt nhất trong mọi môn học, nhất là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Đến một ngày, cậu được gọi đến khi Riddle đang làm việc. "Hỗ trợ thầy chút việc," là lời vị giáo sư nói với cậu. Vậy nên Draco không nghĩ gì nhiều khi bước vào văn phòng của thầy vào lúc chín giờ tối.

"Em có thể giúp gì cho thầy ạ?" Cậu lễ phép hỏi.

Thầy Riddle đặt bút xuống, lưng hơi ngả lên ghế khi nhìn cậu. Đôi mắt đen huyền của thầy đã không còn ánh đỏ nữa, khiến Draco đôi khi tự hỏi có phải do cậu nhìn nhầm.

"Cởi đồ ra."

Đứa trẻ tóc bạch kim chớp mắt, nhưng không phí thêm một giây để làm theo lời thầy. Draco gấp gọn quần áo của mình đặt lên ghế, rồi đứng thẳng người trước bàn giấy của thầy, không còn một mảnh vải nào trên cơ thể.

"Lại đây."

Cậu bước vòng qua bàn đến chỗ thầy, có chút bối rối không biết mình rốt cuộc phải làm gì. Thầy Riddle khẽ hất tay cho mọi tài liệu trên bàn xếp gọn sang bên, chừa lại chỗ trống ở giữa mặt bàn. Draco thấy thế, và bởi vì cậu là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, cậu đi tới nằm úp sấp xuống mặt bàn và giơ lồn ra.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận ngón tay thầy lướt dọc theo môi bím cong cong do bên trong bị lấp đầy, và dừng lại ở hột le bị chèn ép bởi viên bi kim loại. "Em đã không mát xa nó nhiều." Thầy nói khi bóp nhẹ vào cái hột đỏ hồng như viên kẹo đào mọng nước, cửa mình vì bị kích thích mà bắt đầu co bóp theo, tự thụt đẩy trông như cái miệng dâm dật mút mát thanh côn to phình.

Draco khẽ giật mình, không ngờ thầy lại để ý việc đó. "Em, ah, không hay tự chạm vào bản thân mình." Cảm giác đó rất lạ, cậu không thích, nhưng lại cũng chẳng bài xích việc ngài chạm vào mình.

Ngón tay thầy thoáng dừng lại, trước khi kéo nhẹ thanh côn trong người cậu. "Em chưa bao giờ dùng cái này để thoả mãn bản thân?"

Draco chớp mắt, hoàn toàn không hiểu gì cả. Thầy đang nói gì vậy? Thoả mãn bản thân là sao? Không phải đó là công cụ để lấp đầy cậu nhằm chữa lời nguyền này à? Dòng suy nghĩ của đứa trẻ tóc bạch kim bị ngắt quãng khi thầy rút thanh côn ra, nhưng vẫn để lại phần thuôn dài trong người cậu. Riddle sau đó bắt đầu động tác đâm rút mà không lâu trước thầy từng làm với cậu.

Hông eo Draco giật nảy, cả người căng cứng cảm nhận cơn sướng cậu không thể nào quen được khi hốc lồn bị giã như chày với cối. Thấy phản ứng của cậu, Riddle cũng dừng tay lại. Mới chút kích thích như vậy thôi đã làm cậu mềm nhũn nằm bẹp xuống bàn mà thở. "Ra là nhạy cảm quá không tự xử được." Thầy thở ra, khiến cậu ngoái đầu tự hỏi có phải thầy vừa cười.

Riddle cuối cùng cũng rút thanh côn về, ở đầu của nó dính sợi chỉ nối dài với cái lỗ đỏ hồng đang hộc ra chất nhờn trong suốt khi không còn gì chặn nó lại. Draco tưởng đây là một buổi kiểm tra tiến độ điều trị, cho đến khi eo cậu chợt được nắm lấy và kéo về sau. Đứa trẻ tóc bạch kim bối rối nhổm dậy, để rồi bất ngờ khi cửa lồn bị một thanh côn khác chọc vào.

"Uuh? Uuuhh?" Cậu mở to mắt, cảm nhận thanh côn lớn hơn rất, rất nhiều này đang đâm vào trong cơ thể. Thanh côn có hình thù kỳ lạ, dường như là phiên bản phình to dọc cả chiều dài của cái trước đó. Draco bám vào tay thầy, tuyệt vọng muốn nói rằng cậu không quen với cái này được đâu, rằng cậu sẽ vỡ bụng mất. Nhưng đầu gối cậu bắt đầu run rẩy mất sức, khiến cho trọng lực kéo cậu ngã xuống, thẳng vào lòng thầy.

Cậu chợt nhận ra 'thanh côn' này là côn thịt, đang đâm hỏng người cậu từ bên trong. Draco chống tay xuống ghế thở dốc, đập vào mắt là chân thầy đang làm đệm tựa cho cặp đùi trắng nõn của cậu. A, phải ngược lại mới đúng.

Với cơ thể trần truồng như này, cậu chẳng khác một cái bao bằng da bằng thịt sinh ra với nhiệm vụ duy nhất là bọc vào cặc thầy Riddle và sưởi ấm cho thầy.

Ý nghĩ ấy khiến cậu nứng vô cùng, âm đạo co bóp bôi trơn cho dương vật đâm sâu thêm một đoạn. Draco há miệng, mắt mờ đi vì đau hay vì khoái, cậu cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình.

Thầy Riddle đưa tay bóp nhẹ vào cổ họng phập phồng mạch máu đập vội vã của đứa trẻ, ấn cậu ngồi thẳng dậy ngả vào ngực thầy. Draco có cảm giác ngài đang chỉnh sao cho đỉnh quy đầu đâm thẳng vào giữa cổ tử cung. Cậu ngả đầu lên vai thầy, mắt xám bạc đảo ngược, chẳng rõ vì sao việc cơ thể bị sử dụng tùy ý lại kích thích đến vậy. Chưa xong, Riddle còn luồn tay trái tới xoa nhẹ lên cái bụng nhỏ không còn phẳng lì của cậu, rồi trượt xuống nắn bóp hột le dưới mu. Draco khóc rên, đùi co lên khép lại quanh cổ tay thầy vì không chịu nổi cơn sướng.

"Dạng." Thầy nói vào vành tai cậu, một mệnh lệnh, và Draco tự giác phục tùng. Riddle có thể trói chân cậu lại như lần trước, nhưng cậu là một đứa trẻ biết nghe lời nên ngài không cần phải làm vậy. Hai đùi cậu tách mở, run rẩy dang rộng đặt ra ngoài hai chân thầy. Cứ mỗi lúc cậu cử động, dường như côn thịt lại có thêm lợi thế để đi vào sâu hơn, đến khi trọn vẹn chiều dài đều đã được nuốt vào người cậu.

Draco mò tay cảm nhận vết gồ trên bụng đâm qua cả rốn cậu, tự thuyết phục bản thân nên cảm thấy tự hào. Có lẽ đây là cách thầy muốn cậu trả công giúp đỡ, vậy nên cậu sẽ cố gắng làm thầy thật hài lòng bằng cơ thể mình.

"Bởi vì em không tự làm được nên mỗi tối hãy đến gặp ta. Ta giúp em." Ngài nói, vừa dùng đầu ngón tay gảy hột le mẫn cảm, vừa cầm giấy tờ bằng tay còn lại bình thản tiếp tục làm việc. Và Draco giật mình nhận ra đến cùng vẫn là thầy muốn giúp cậu chứ chẳng phải tư lợi cá nhân. Côn thịt được nhồi trong người cậu lúc này cũng chỉ là một cách để làm đầy mọi khoảng trống phía dưới. Cậu khẽ thút thít, co bóp âm đạo ôm thật chặt Riddle để tỏ lòng biết ơn, rồi cắn môi im lặng để không làm phiền đến thầy.

Thời gian cứ thế kéo dài vô hạn, Draco mơ màng không biết bao lâu đã trôi qua, cả người cậu ngồi yên mà cũng ửng hồng lên như vừa vận động mạnh. Con hàng của thầy chặn lồn cậu khủng đến thế nhưng nước nôi vẫn rỉ ra làm ngón tay xoa bóp hột le cậu bóng nhẫy. Có lẽ ý thức được bên trong mình là Riddle, cậu không ngăn nổi cơn nứng sướng của bản thân.

"Mười một rưỡi rồi." Thầy chợt thông báo, đặt tài liệu lên bàn. Cậu khẽ giật mình khi chỉ mới có chừng đó thời gian trôi qua. Đứa trẻ tóc bạch kim quay đầu đưa đôi mắt tan rã nhìn lên thầy, nhưng Riddle chỉ đang nhìn xuống háng cậu. Bàn tay giờ đã rảnh rỗi của ngài ấn nhẹ lên vùng bụng dưới gồ gồ.

"Aaaa..." Draco khẽ thở vào cổ thầy.

"Bắn ra." Thầy nói, cho phép cả người cậu co giật và phun dòng nước bị kiềm chế ra ngoài. Draco căng cơ thịt, tâm trí nhất thời trắng xóa trước cơn tê dại lan từ đỉnh đầu đến ngón chân cuộn chặt. Cao trào qua đi, thân người cậu mềm nhũn tựa vào ngực Riddle. Đứa trẻ nhìn xuống thấy mình đã làm ướt dầm dề ghế của thầy. Cậu ngại đỏ bừng mặt, lúng túng ngước lên, nhưng thầy chỉ tiếp tục bằng âm giọng vẫn luôn vô cảm: "Đứng dậy và trở về phòng đi. Em không nên thức khuya thêm nữa."

Draco chớp mi, sự bối rối tràn ngập trong đôi mắt màu xám bạc mở to, nhưng cậu cũng không trì hoãn việc làm theo lời thầy. Vì ngón chân không chạm được xuống sàn, đứa trẻ tóc bạch kim đành nhoài người bám lên mặt bàn để bò dậy. Ngay cả khi đã nhấc hông lên, Draco phải tiến thêm một bước thì côn thịt kia mới hoàn toàn rút khỏi cơ thể. Dịch thể nhầy hơi đục trắng nhiễu xuống đùi non, tiếp tục tí tách nhỏ giọt lên sàn gỗ giữa hai bàn chân phiếm hồng.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Riddle đã ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế hoàn toàn sạch sẽ từ khi nào. Ngay cả hạ bộ thầy cũng khuất khỏi tầm mắt cậu sau lớp áo chùng, chẳng còn chút dấu hiệu nào về hành động của cả hai vừa mấy phút trước nữa. Trái ngược với thầy, Draco vẫn cảm nhận được bản thân mình đang không ngừng rỉ dịch thể, và vì thế chỉ vội nắm lấy thanh côn xanh ngọc kia đưa ra sau, lướt đầu nó dọc khe mông và đâm vào lỗ lồn dầm dề nước của mình, bịt chặt.

Cúi đầu nhìn xuống đống lộn xộn giữa hai chân và thân thể trần truồng, cậu không khỏi cảm thấy bản thân là thứ dung tục làm dơ bẩn căn phòng này.

Những buổi tối tiếp theo cứ thế tiếp diễn. Draco đến càng sớm dần và trở về càng muộn dần, dành ngày càng nhiều thời gian ngồi trên cặc của thầy Riddle. Chỉ là sau những giờ tập trung học hành vất vả, có một khoảng thời gian cậu chỉ cần ngồi yên mà không nghĩ gì như vậy thật sướng. Thầy chắc hẳn coi đó là việc trị bệnh cho cậu, nhưng Draco thích nghĩ rằng cậu đang làm một cái lỗ nóng ẩm thật ngoan ngồi trong lòng ngài.

Tuy nhiên, bởi vì đầu óc của Draco lúc nào cũng ngơ ra vào mọi việc liên quan đến cái lồn của mình, cậu gặp phải một vấn đề mà cậu dám chắc do bản thân đã làm sai cái gì. Sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Riddle, Draco chỉ đành tự xử lý và hy vọng rằng thầy sẽ không để tâm. Tối hôm đó, đứa trẻ tóc bạch kim giờ chỉ thèm khoác mỗi áo choàng trên cơ thể, cố gắng để tỏ ra bình thản khi bước vào văn phòng của thầy. Cậu đặt áo lên ghế, đem dáng người trắng nhợt đứng thẳng trước bàn giấy, đợi thầy gọi lại.

Ngay lập tức, cậu nhìn thấy tầm mắt thầy rơi xuống hông eo mình. Một cái giật nhẹ của lông mày khiến cậu cắn chặt miệng, thầm cầu mong, rằng...

"Finite Incantatem." Thầy hất tay, và ảo ảnh trên người cậu tan biến. Draco siết chặt tay bên người, cúi đầu tránh ánh mắt ngài. "Lại đây," Riddle gọi, không bộc lộ cảm xúc trong âm giọng. Đứa trẻ tóc bạch kim cứng ngắc đi đến trước mặt thầy. Đôi mắt đen huyền của thầy nhìn vào vòng eo mảnh mai của cậu, vươn tới gảy nhẹ lên sợi dây thắt quanh đó.

Draco là người đã buộc chúng lên cơ thể mình: vài sợi vòng quanh eo và một chùm nối dọc rãnh bụng, xuống giữa hai chân, luồn vào thoen kim loại của thanh côn, chặn qua lỗ lồn, rồi đè trong khe mông và buộc lại ở đoạn dây trên eo sau lưng đó.

Dường như thầy đã đoán ra được phần nào cậu phải làm vậy, chỉ bảo cậu cởi chúng ra. Draco bặm môi làm theo, cho đến khi không còn sợi dây thừng nào thắt qua lồn nữa, thanh côn trong người bắt đầu tuột xuống. Cậu cố chụm đùi lại, nhưng bởi vì quá gầy mà khe đùi vẫn tách mở một khoảng nhỏ, đủ rộng để cho vật kia tuột qua mép lồn rơi tiếng cộp vang lên phía sau cậu. Bao nhiêu suy nghĩ dâm dục mộng tưởng về việc được ngồi trên con cặc của thầy tích tụ suốt cả ngày dài, hoá thành dịch thể trong suốt ồ ạt chảy xuống mép đùi, nhiễu thành dòng kết dính giữa hai chân.

Cậu không nghe thấy thầy nói gì hay có một phản ứng nào cả, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được oà khóc. "Em không biết nữa, em xin lỗi, em không hiểu sao lại... N-nó cứ càng ngày càng lỏng và r-rộng ra, trong khi đáng lẽ cái lỗ của em phải được khép lại, phải được lấp đầy mới đúng... Em không biết em đã làm sai điều gì cả..." Đứa trẻ tóc bạch kim ôm mặt nức nở.

"Draco, nhìn ta." Giọng nói đều đều của thầy làm dịu tiếng thút thít của cậu xuống. Draco quệt đi nước mắt, chớp mi ướt dính rụt rè nhìn thầy. Riddle vươn tay xoa nhẹ lên eo cậu, vuốt ve vết hằn đỏ của những sợi dây thắt trên da. "Nếu em gặp phải bất cứ vấn đề gì, đừng ngại nói với ta. Chỉ mình ta. Ta sẽ giúp em giải quyết, rõ chứ?"

Đứa trẻ hít sâu, sụt sịt gật đầu. "Vâng, thưa ngài." Cậu để thầy nắm eo dẫn cậu ngồi vào lòng mình. Draco vòng tay ôm cổ thầy, vùi mặt vào ngực áo thơm mùi gỗ cây, thoải mái co bóp lồn được nuốt đầy miệng. Sau lưng, bàn tay rộng lớn của thầy áp lên lưng cậu, một cử chỉ gần nhất với sự vỗ về. Cảm thấy mệt sau khi khóc một trận như thế, đứa trẻ tóc bạch kim tựa lên vai thầy ngủ thiếp đi.

Khi chớp mắt tỉnh dậy, Draco nhận ra mình đã đưa về phòng – phòng của thầy, từ khi nào rồi. Cảm giác trống trải trong bụng khiến cậu nhíu mày. Có lẽ vì cậu từng là con trai, hoặc có lẽ do từ khi có lồn đến nay cậu vẫn luôn ngủ với thanh côn trong người, vậy nên việc không có gì bên trong khiến Draco thấy hơi khó chịu muốn nhét gì vào để lấp đầy. Cậu ngồi dậy, nhìn quanh, thấy trên bàn tủ đầu giường đồng hồ mới chỉ gần sáu giờ sáng.

Draco vươn tay cầm lấy thanh côn màu xanh ngọc quen thuộc và đưa xuống thân cọ lồn dọc chiều dài của nó để bôi trơn, trước khi đẩy vào lút cán. Cậu vẫn rất ướt, giống như là có vật nào đút phía trong vừa được rút ra mới khiến cho cậu cảm thấy khó chịu mà tỉnh dậy. Ngước qua phòng tắm sáng đèn, Draco chợt tự hỏi có phải Riddle đã dùng cậu làm túi sưởi cặc suốt đêm qua hay không? Ý nghĩ ấy khiến cậu lại nứng thêm một chút, chỉ đành khép chân dịch dịch qua chỗ thầy nằm, thoải mái hít thở mùi thơm nhè nhẹ.

Đứa trẻ tóc bạch kim mơ màng chớp mắt khi tiếng mở cửa vang lên. Thầy Riddle bước ra, đã mặc tư trang vô cùng phẳng phiu sạch sẽ. Vị giáo sư nhìn qua cậu, thấy đứa trẻ đã tỉnh dậy thì bước tới lật chăn ra. "Đã tự giác như vậy à," ngài xoa nhẹ lên tóc cậu. "Ngoan."

"Ưm... em thấy không có gì hơi khó chịu." Draco thành thực.

Riddle nhìn lên, đôi mắt đen xoáy sâu vào cậu. Draco cảm tưởng như mình đang nhìn vào một nơi không có ánh sáng. "Tất nhiên," thầy nói, rời mắt xuống vùng chữ Y của cậu, cũng không giải thích tất nhiên ở đây nghĩa là gì. "Thầy có việc sớm nên xử lý chuyện này trước, xong em cứ ngủ thêm một tiếng trước khi chuẩn bị đi học." Nói rồi thầy nhấc đũa phép ngà trắng của mình lên, ấn vào bụng dưới của Draco làm làn da phẳng mịn màng lún nhẹ xuống. Ngay lập tức, cậu cảm nhận thanh côn trong người trương phình, căng trướng, cho đến khi nó to gần bằng kích thước dương vật của ngài.

"Haaaa..." Cậu ưỡn người thở dốc, hông eo ngọ nguậy cọ mông xuống đệm giường. "Vừa với em rồi ạ, thưa ngài."

"Để phòng trường hợp nó lại rơi ra, ta sẽ làm thêm một cái móc cho em." Thầy Riddle nói, kéo thanh côn ra khỏi người cậu.

"Ứm!" Draco rùng mình. Cậu cong lưng xuống và nắm chân kéo sau đầu gối giơ cao háng lên, lồn ngửa ra. Draco lo rằng nếu cậu nằm thẳng thì cậu sẽ làm ướt giường thầy mất. Trong lúc đó, cậu thấy Riddle đang chỉnh lại cái gì trên thanh côn bằng ngọc kia; bên cạnh thoen tròn, một cái móc kim loại từ đâu xuất hiện, mọc uốn cong, ở điểm cuối thì dày to dần, trông giống như giọt nước. Thầy đặt thanh côn lên bụng cậu, đẩy cái móc ấy đâm vào lỗ lồn ngập nước, nhấp nhấp bôi trơn. Draco khẽ thở rên rỉ, cũng trông thấy tận mắt thanh côn đã được phóng to đến mức đâm tới cả rốn.

Riddle rút cái móc ra khỏi lồn cậu, sau đó trả lại hốc miệng nhờn nước côn trụ màu xanh ngọc. Khi đâm tới gần hết, phía cửa sau của Draco bất ngờ bị nhấn vào. "Aaa...?" Cậu há miệng, tròn mắt, nhưng thầy đã đút lút cán mất rồi. Cái móc kim loại theo đó lọt qua hậu huyệt, quặp vào thành ruột để giữ chặt.

Vị giáo sư đỡ đứa trẻ đờ người vì cảm giác mới lạ dậy. Thầy để lưng cậu tựa vào ngực mình, rồi đan tay vào bàn tay đang giữ chân sau đầu gối cậu, và nhấc bổng lên, giống như ẵm em bé đi tiểu. Draco đỏ bừng mặt khi thầy nhẹ tênh bế cậu vào phòng tắm đến đứng trước gương.

Vì tư thế nhạy cảm, Draco nhìn được toàn vẹn cái lồn hồng hào của mình giữa hai đùi trắng nhợt. Thoen kim loại lật lên trên dùng bi đè vào hột le, còn chiếc móc lại cong ngược xuống để thọc vào hậu huyệt chúm chím nhờ nó giữ thật chắc. Thứ đó, kèm với việc thanh côn đã được phình to, khiến cho nước nhờn của lồn không còn làm trơn tuột vật đang ngậm bên trong nữa, dẫu cho hai chân cậu đang dạng rộng thế này.

Bên vành tai cọ ngứa nhịp thở đều đặn của ngài. Draco chợt có một lo sợ thầy sẽ bảo cậu tiểu trong tư thế ấy. Đứa trẻ vội nói, đánh trống lảng: "Em cảm ơn ngài."

May thay, thầy Riddle đã thả cậu xuống. Chưa quen lắm với cái bụng trướng to, Draco hơi loạng choạng một chút.

"Hôm qua ta chưa xoa bóp cho em. Như vậy không được." Riddle nói, nắm nhẹ gáy cổ Draco để giúp cậu đứng thẳng người. "Để ta làm bù nhanh một lượt."

"A... vâng, thưa ngài." Draco gật nhẹ đầu, nhìn xuống tay thầy lật mở thoen để dễ bóp hột le cậu hơn.

"Và, em được phép bắn ra, phản ứng như nào cũng được, nhưng không được làm bẩn quần áo của ta, hiểu chứ?"

Cậu chớp đôi mắt to tròn, ngơ ngác gật đầu nhìn khoảng cách thật gần giữa hai người. Thế có nghĩa là, cậu vẫn phải kiểm soát một chút, để không...

Lò sưởi ngoài phòng ngủ chợt bùng lửa lên. "Ngài Riddle!"

"Tôi đây." Thầy đáp, mắt vẫn quan sát cậu khi tay thầy bắt đầu di chuyển.

Rầm!

"Chúng ta— ôi, ngài Riddle, có chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy tiếng động lạ?!"

"Không có gì," thầy trả lời, sự đều đều trong âm giọng khác hẳn với nhịp tay nhanh như cắt chà vào lồn đứa trẻ đứng phía trước. Cả cơ thể phiếm hồng vừa đập lưng vào kính run lên. "Một con mèo đang phê cỏ làm loạn chút thôi."

"Mèo? Haha! Ngài Riddle cũng nuôi mèo sao?"

"Có việc gì?" Riddle thấy chán mấy chủ đề chuyện phiếm vô bổ này, liền hỏi thẳng vấn đề. Draco đang bịt miệng run bần bật khi hột le chưa bao giờ bị kích thích đến thế, vậy nhưng vẫn biết điều kiềm chế phản ứng của cơ thể, khiến cho nước róc rách chảy xuống trong từng đợt miết tay của thầy trông như tiểu dắt.

"À, về cuộc hội thảo sắp diễn ra—"

"Trao đổi trực tiếp đi. Tôi đến ngay đây."

Thầy nói, hơi để lộ ra sự bực mình khi quệt mấy ngón tay bị ướt vào mu đứa trẻ tóc bạch kim trước khi bước khỏi phòng tắm. Draco run chân ngã gục xuống sàn, nước sướng bắn ra tưới đẫm cả cơ thể.



7. Rebellion

Thầy Riddle là người vô cùng lạnh lùng. Ngài hiếm khi nào bộc lộ cảm xúc, vì thế khó có ai đoán được suy nghĩ của thầy. Tuy nhiên, Draco để ý ngoài lần thầy giận vì cậu coi thường mạng sống của bản thân ra, thầy có vẻ dễ tỏ ra bực mình với những người không biết ý hay thiếu lịch sự. Sẽ có những lần cậu thấy ngài đi có việc về với hàng lông mày hơi nhíu lại, hoặc im lặng trước lớp nhìn vào mấy học sinh cá biệt.

Draco cũng biết: được lồn cậu sưởi ấm sẽ khiến thầy thoải mái hơn một chút. Khuôn mặt của Riddle luôn có nét thả lỏng sau mỗi buổi ngồi ôm cậu trong lòng, vì thế cậu muốn chú ý tới tâm trạng của ngài kỹ hơn để biết hôm nào thầy khó chịu.

Vào một buổi tối, trong bữa ăn ở Đại Sảnh Đường, Riddle trở về từ bên ngoài mang vẻ đặc biệt khó chịu, lại còn bị thầy hiệu trưởng Dumbledore hỏi thăm làm phiền suốt. Draco len lén nhìn thầy, rồi trở về phòng trước. Cậu tắm rửa thật sạch sẽ thơm tho, dành thêm cả thời gian mát xa nhẹ cho mép lồn thêm hồng hào mập mạp, rồi ngồi đợi thầy trở về.

"Em có vẻ háo hức." Riddle nhận xét khi trở về văn phòng của thầy, nhưng cũng không bài xích sự chủ động của cậu. Như mọi khi, cậu tháo thanh côn ra khỏi lồn, rồi để ngài nắm eo hướng cậu ngồi lên con hàng vĩ đại. Draco cảm nhận được đầu mũi thầy Riddle cọ qua gáy cổ cậu một thoáng trước khi thầy lấy giấy tờ ra làm việc; bàn tay luôn mang hơi lạnh của ngài úp vào mu, mân mê hột le đo đỏ mà làm cả bụng dưới cậu nóng bừng.

"Ngài ơi," Draco thỏ thẻ. "Ưm, em muốn, giúp ngài thoải mái hơn."

"Ý em là sao?" Riddle hỏi lại, cậu biết thầy hẳn còn chẳng thèm nhìn cậu đâu. Thế nên đứa trẻ tóc bạch kim đã thực hiện bằng hành động thấy vì lời nói: cậu nhoài người lên bàn làm điểm tựa, vòng chân ngồi tư thế quỳ trên ghế, rồi nâng hông, nhún nhẹ xuống lòng ngài. Cổ họng cậu không kiềm nổi tiếng ngân nga nỉ non.

Bàn tay bất chợt cấu chặt vào eo làm Draco khẽ rít lên vì đau. Cậu nhìn qua mỏm vai trần, thấy đôi mắt đen huyền của thầy xoáy vào cậu sắc đỏ au dị thường. "Em đang làm gì vậy?"

"Em muốn giúp ngài thoải mái." Draco lại nâng hông lên, nhưng Riddle ngăn cản bằng cách bóp tay kéo thân thể cậu dập xuống. "Ứ–!" Đứa trẻ rùng mình, có điều, cơn khoái cảm ấy lại ngay lập tức bị thay thế bởi cảm giác nhói đau truyền đến từ hông eo. Cậu nhăn mặt nắm nhẹ cổ tay thầy. Đôi mắt xám bạc ứa nước bối rối nhìn lại. "Ngài ơi?"

Riddle thở sâu, đó là lần đầu tiên cậu thấy thầy biểu lộ nhiều hành động chấp chới mất bình tĩnh đến thế. "Đứng xuống," thầy nói, giọng lạnh tanh, "em về phòng đi."

"Không! Em cũng có lòng tự tôn chứ? Em cũng muốn, cũng muốn giúp ngài, sau khi nhận được từ ngài bao nhiêu sự quan tâm chăm sóc như thế. Slytherin giảo hoạt lợi dụng nhau là trao đổi từ hai bên, em sẽ trở thành kẻ bạc nghĩa nếu cứ lấy ở ngài mà không đáp lại gì cả." Chẳng nhấc hông lên được, Draco bướng bỉnh cong eo cọ lồn vào cặc thầy, mặc kệ những ngón tay đang siết vào da thịt. "Hãy để em—"

"Đi-về-phòng."

Đứa trẻ tóc bạch kim ngậm miệng khi nghe câu nói gần như là cái nghiến răng. Cậu bặm môi, cúi đầu.

Draco duỗi chân, tay chống lên bàn để nhấc người. Rồi, cậu tì ngực xuống bàn làm điểm tựa, hai tay vòng ra sau, bám vào má mông kéo ra cho Riddle nhìn thật rõ cách miệng lồn hồng hào tuốt dọc chiều dài con cặc của thầy, và nói:

"Em đã làm trái lời ngài, vậy nên cái lỗ này xứng đáng bị trừng phạt, thưa ngài."

Mọi thứ tiếp theo diễn ra như một cái chớp mắt. Cả người Draco bị đẩy lên mạnh đến mức bắp đùi đập vào cạnh bàn, nhưng cậu không thấy đau. Trái ngược lại, tiếng thét phát ra từ cuống họng bị nắm chặt của cậu là vì cú giã bay người. Draco trợn ngược mắt lè lưỡi khi cảm nhận côn thịt của thầy địt vào lồn, sâu đến mức cậu tưởng như nó đâm thẳng lên cổ họng. Sướng... sướng quá... Cảm giác này khác hoàn toàn so với thanh côn nhân tạo trơn nhẵn kia; từng cái ma sát của gân và mạch máu vào vách thịt mềm nước đều dậy lên khoái cảm, và Draco cảm tưởng như cậu đang lên đỉnh sau khi lên đỉnh, liên tiếp không ngừng.

Sau lưng phía trên cậu, Draco cảm nhận được tiếng thở của thầy giữa những âm thanh của da thịt vỗ vào nhau. Hơi lạnh thổi xuống tấm lưng trần rịn mồ hôi, đột nhiên khiến đứa trẻ tóc bạch kim muốn mỉm cười. Cậu là người đã khiến thầy Riddle phải mất kiểm soát, một người đứng đắn và ngay thẳng đến thế phải phát điên vì cậu. Draco liếm mép nhẫy nước bọt, cảm thấy thật tự hào...

Lực nắm trên cổ họng chợt siết lại, vị giáo sư chính trực nâng người đứa trẻ tóc bạch kim lên, tay bên kia đỡ ở dưới ôm trọn nửa vòng bụng phía trước cậu – ngay nơi mà bên trong vách lồn chứa toàn bộ những điểm nhạy cảm nhất, và đụ. Hai bàn chân trắng hồng không thể chạm đất chỉ biết cong lên quờ quạng, đôi tay nhỏ nhắn bám vào cánh tay chắc khoẻ đang bóp họng mình như một cái dây cương; Draco chợt nghĩ trong tư thế bị cầm trong không trung mặc người kia sử dụng rằng có lẽ đây là cảm giác của một món đồ chơi tình dục trong tay thầy.

Đứa trẻ tóc bạch kim bắt đầu thấy thiếu khí khi bàn tay của thầy siết ngày càng chặt trong khi cơn sướng bừng cơ thể vốn đã khiến hô hấp của cậu rối loạn. Draco mờ mắt, cảm giác thầy đang giơ cậu cao thêm cao như khoái cảm nhục dục lúc này, rồi đột nhiên cậu được kéo xuống, cùng lúc khi thầy đẩy hông lên. Bạch! Một cú giã nát lồn.

Đứa trẻ tóc bạch kim thét lên, mắt trắng xoá cùng tâm trí. Giống như vừa có vụ nổ oanh tạc, tai cậu ù đi, ong ong như bị hỏng. A, nói đâu xa đây, cả người cậu cũng hỏng mất sau khi bị thầy đụ thẳng vào tử cung rồi.

Riddle thả cậu ngã sấp lên bàn. Bàn tay thầy lướt dọc sống lưng nóng bừng của thân thể đang co giật, xuống đến đỉnh mông mềm mại ửng hồng. "Bắn ra." Và kể cả với tâm trí đã bị đụ lên chín tầng mây, Draco vẫn vẹn nguyên là một đứa trẻ biết nghe lời với cái lồn đã được dạy dỗ thật ngoan khi tiểu đầy ra chân sau mệnh lệnh của ngài.

Đầu ngón chân kiễng giữa vũng nước của bản thân, Draco chợt mơ màng nhận thấy không chỉ có dịch thể của mình đang nhiễu dọc đùi. Bụng cậu vẫn trướng đầy dẫu Riddle đã lùi lại, có thứ gì khác đang chảy trên vách thịt trong người. Draco hiểu ra với tiếng rên và dòng nước tiếp tục tong tỏng nhỏ giọt rằng tinh dịch của ngài chính là thứ ứa đầy lỗ lồn cậu.

Bàn tay thầy xoa lên mái tóc bạch kim bết mồ hôi. "Ngoan." Thầy nói, vẫn trông hệt như một vị giáo sư nhân từ cùng phục trang sạch sẽ, đối lập hẳn với đứa trẻ giờ nom chẳng khác hiện thân của sự đàng điếm dâm dục. Cơ thể loã lồ ướt sũng của Draco vẫn co rút thật nhẹ trong mỗi cái vuốt ve của ngài. "Em đã rất ngoan, biết quan tâm đến người khác." Những ngón tay thon dài trượt dọc đùi bóng nước, nâng lên sao cho hai chân cậu dạng rộng nhất có thể. Đầu gối phiếm hồng khoác lên khuỷu tay thầy. "Thật xứng đáng được khen thưởng."

Con cặc sưng cứng hôn vào lồn đứa trẻ, như một cái lưỡi của tình nhân tham lam tiến vào sâu trong khoang miệng người yêu.

"Aaaa..." Draco hổn hển thở, cứ cái đà này thầy sẽ đâm nát tử cung cậu mất thôi. Phía trên, đôi mắt tối đen của Riddle loé đỏ, giống như thầy đã đọc được toàn vẹn suy nghĩ trong cái đầu bé xinh của Draco. Ngài rồi đè cậu đến cong gập eo, và thực hiện chính xác những gì cậu đang lo sợ.

Đứa trẻ tóc bạch kim oằn người khi những cú trượt sâu làm cậu sướng mê li, không còn ý thức để ngăn nước bọt nhiễu đầy xuống má xuống cằm, dính lên mặt bàn gỗ. Hình như cái miệng nào của cậu cũng biết ướt khi nứng, Draco chợt tự hỏi không biết đôi môi phía trên này có đủ rộng để ngậm được cặc thầy Riddle hay không. Đứa trẻ tóc bạch kim co hai tay trước ngực mơ màng chớp đôi mắt mờ sương, ngón tay thò lên mân mê phiến môi nhèm nhẹp nước mọng đào, đói khát ngay cả khi cái lồn phía dưới đang được cho ăn no nê.

Vị giáo sư thương đứa học trò, liền lật ngửa cậu ra, đè hai đầu gối dán xuống bàn, banh thật rộng. Draco chỉ kịp nhổm lên thấy bụng mình nhấp nhô theo nhịp đụ trước khi thầy Riddle đưa hai ngón tay tới thọc vào mồm cậu như móc lốp. Ngài kẹp cái lưỡi biết cách hoá thành lông hồng ghẹo vào lòng người khác kia, mân mê giữa hai ngón tay, rồi ấn sâu xuống họng cậu. Draco bị đè ngửa cổ ra cũng không một lời phàn nàn, mắt xám bạc bắt đầu hấp háy đảo ngược lên vì cơn khoái từ việc được lấp đầy ở cả hai cái miệng. Mình đúng thật là thằng đĩ của thầy Riddle – suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu cậu trước khi tâm trí rạn vỡ bởi cảm giác tử cung bị ngài đâm thẳng vào để lấp đầy mọi khoảng trống bên trong.

Riddle rút tay khỏi miệng Draco, dành thêm nửa giây ấn cái cằm bóng loáng nước bọt giúp cậu khép miệng lại. Thầy cầm cổ tay mảnh khảnh lên đặt vào sau đầu gối cậu, buộc người đang run rẩy kia phải tự ép mình dạng háng. Sau đó, thầy mới lùi lại, kéo một sợi chỉ nối dài từ quy đầu tới lỗ lồn nới rộng của Draco. Nó rồi đứt đoạn, tựa dây cao su co giãn dính ngược vào cái hốc được tô trắng tinh như có thanh côn bằng sứ đang nhồi trong người cậu.

"Em biết đây là gì không?"

Đôi mắt xám bạc tan rã của Draco ngơ ngác nhìn lên vật gì thầy vừa tiện tay cầm từ đống tài liệu bị bỏ quên trên bàn, miệng phát ra âm thanh lúng búng như người say rượu. Thầy không để tâm, cũng thông cảm cho cổ họng đứa trẻ vừa bị bạo hành.

"Chính xác, là kẹp bướm." Nói rồi thầy bóp mở nó ra và quặp vào hột le mọng nước. Trước khi sự cực khoái nổ ra trong não bộ, Draco nghe thấy thầy nói: "Bắn ra."

Mắt cậu nổ đom đóm khi cả người giật nảy, dường như là do đập đầu ra sau vì quá sướng. Nước nôi tung toé bắn lên cả hai bàn chân chổng ngược run bần bật vì khoái cảm.

Riddle bước trở vào giữa hai đùi trắng nõn, kéo đẩy cái kẹp bướm đang rung rinh vì cơn co giật của cậu, lại giống như vặn mở khoá van mà khiến cho nước róc rách chảy thêm xuống. "Uuuurrggg..."

"Ta cho phép em sướng, chứ không phải phung phí thế này." Ngài nói khi dùng ngón tay gạt tinh dịch chảy trắng gò mông nhét lại vào người cậu. Lỗ lồn của Draco đã vì cơn sướng nhất thời mà co bóp phun dịch ra ngoài như bắn tinh, làm công sức của thầy Riddle đổ sông đổ biển hết. Thầy dùng ngón tay nắm vào hai bên mép lồn phúng phính, kéo nhẹ. "Có lẽ ta nên kẹp ở đây nữa. Một cái kẹp bướm màu hồng."

"E-m... em xin lỗi ngài..." Draco nức nở, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa hốc lồn ra cho côn thịt của thầy đánh vào, giã đến tận tử cung cho chừa tội.

"Biết nhận lỗi là tốt, nhưng em vẫn phải chịu sự trừng phạt." Thầy nói giữa những tiếng khóc thét của đứa trẻ.

Phê bình tiếp nối khen ngợi, lặp lại tuần hoàn trong đêm dài hoan lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro