Chap 9: Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn tối xong, Lạc Song Ngư bảo anh đi ra ngoài để mình ở trong dọn dẹp, rửa chén:

-" Anh ăn xong rồi thì ra ngoài nghỉ đi, em dọn dẹp, rửa chén xong sẽ pha trà mang ra cho anh nha." Song Ngư nhẹ nhàng nói với Hoắc Thiên Yết.

-" Không được! Em để đó cho người làm làm đi. Ra ngoài với anh nào!"

Thiên Yết nghe nàng nói thế thì không vui, tuy giọng nói có vẻ dịu dàng nhưng lại chất chứa vẻ nghiêm nghị.

-" Dạ thôi ạ! Anh đã giúp em chuyện ngôi nhà còn cho em sống nhờ ở đây nữa, em không thể ở không như thế được. Em sẽ ngại lắm!"

Song Ngư cúi đầu, ngại ngùng nói với anh.

-" Anh cũng có chuyện muốn nói với em... Đó là về việc của ngôi nhà." Thiên Yết lấy đại lý do để nàng không phải dọn dẹp.

Nghe anh nói thế, Song Ngư khẩn trương lắm. Sau đó anh dắt nàng ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, kéo nàng vào lòng mình, thỏ thẻ nói với nàng:

-" Chuyện căn nhà anh đã giải quyết được cho em rồi. Căn nhà đó sẽ không bị sao hết, luôn có người tới dọn dẹp thường xuyên. Chỉ có điều..."

Thiên Yết đang nói thì bỗng dưng ngừng lại càng khiến Song Ngư thêm lo lắng, nàng hỏi:

-" Dạ có điều gì vậy ạ?"

-" Em có yêu anh không?

Nghe anh hỏi mình như vậy nàng càng thêm thẹn thùng, gương mặt ửng đỏ hết lên, đỏ ra tận cả mang tai.

-" Em không biết cảm giác này có phải là yêu hay không, nhưng mỗi khi em nghĩ tới việc không được nhìn thấy anh nữa thì em sẽ rất đau lòng. Thấy anh đi cùng với người con gái khác sẽ đau đến mức không thở được nữa. Nghĩ tới việc phải rời xa anh em liền không muốn sống nữa... Liệu đây có phải là yêu không anh?"

Nàng vừa dứt lời thì cả người đã được Hoắc Thiên Yết kéo lại ôm chặt vào lòng anh. Anh vui lắm, chưa bao giờ anh thoả mãn như hiện tại, cả tâm như được rót đầy tình yêu vậy.

-" Em không cần phải nói nữa, anh đã hiểu được lòng em rồi. Song Ngư, cảm ơn em!". Cảm ơn em đã lần nữa đi đến bên anh, cho anh thêm một lần cảm nhận được tình yêu.

Hoắc Thiên Yết ôm gáy Lạc Song Ngư, nhìn vào mắt nàng đầy thâm tình, hạ đôi môi xuống mà yêu thương. Lần này nàng đã không còn bị động nữa, mạnh dạn đáp lại anh. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau, mút mát đầy dịu dàng. Đây là một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt tình yêu, không nhuốm bất kì dục vọng nào, thuần khiết đến mức con người ta dễ dàng sa vào mà không mang chút phòng bị, giống như nàng lúc này vậy.

Trong căn phòng khách xa hoa rộng lớn, người con gái cùng người đàn ông âu yếm, hôn nhau nồng nàn. Ánh đèn vàng áng lên thân thể nàng cùng người đàn ông, khiến khung cảnh ấm áp lại càng thêm ấm áp. Ta có thể thấy được cả thế gian dường như đang tan chảy vậy.

----------------------------------------------

Buổi sáng hôm sau, mang theo không khí trong lành cùng làn sương sớm. Trong căn phòng ngủ nào đó, người con gái nằm trong vòm ngực rộng lớn của người đàn ông, cánh tay rắn chắc vòng lấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng. Khung cảnh này có vẻ cực kỳ đẹp đẽ.

Cánh tay cường tráng của anh đặt trên eo nàng truyền đến cảm giác an toàn ấm áp. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, tóc dài thuận thế mà xõa xuống…

Hoắc Thiên Yết đang ngủ rất say, hơi thở bình ổn đều đều, nhịp tim trong ngực cũng nhịp nhàng. Ánh nắng sớm đang xuyên qua bức màn hơi mỏng, chiếu vào gương mặt cương nghị anh tuấn của người đàn ông…

Chẳng biết vì sao, cảnh này lại làm lòng Lạc Song Ngư nổi lên ấm áp. Nàng giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng vén cọng tóc đang rủ trước mắt anh, ngón tay nõn nà cũng không nỡ rời đi...

Nói thật, ngoại hình của Hoắc Thiên Yết cực kỳ đẹp trai, trong sự khôi ngô mang theo vẻ khỏe mạnh cùng cương nghị không thể xem thường. Nhất là đôi mày kiếm, cho dù là hơi nhíu lại cũng thu hút sự chú ý của người ta. Sống mũi cũng thẳng như tính cách của anh. Đôi môi mỏng hơi mím lại, chắc là sự vui vẻ của tối hôm qua rốt cuộc làm anh thoả mãn mà ngủ say sưa.

Giờ khắc này, Lạc Song Ngư dĩ nhiên nhìn đến ngây ngẩn cả người. Ngón tay không thể kiềm chế mà khẽ vuốt ve gương mặt cương nghị của anh, cẩn thận mà vẽ theo đường viền trên khuôn mặt anh.

Tối hôm qua Thiên Yết mạnh mẽ muốn được ngủ cùng nàng, ban đầu nàng ngại ngùng từ chối, nhưng đứng trước biểu cảm đáng yêu, làm nũng của anh lại không cưỡng lại được mà gật đầu. Lúc đó có lẽ do quá thẹn thùng nên Song Ngư đã không nhìn thấy được một tia gian manh, xảo trá vụt qua mắt Thiên Yết...

Người đàn ông đang ngủ say thay đổi tư thế ngủ một chút, khuôn mặt tuấn tú cương nghị hướng về phía nàng, thân thể của nàng vương theo mùi hoắc hương thuộc về anh…

Đây là lần thứ hai nàng nhìn bộ dáng đang ngủ say của Thiên Yết đến ngẩn cả người. Chắc chắn đối mặt với một người đàn ông như vậy, bất luận người đàn bà nào cũng không thể khống chế tâm tình được. Lạc Song Ngư thừa nhận mình chỉ là một cô gái bình thường, cũng không thể không thừa nhận thật ra một khi người như Hoắc Thiên Yết trở nên quan tâm chăm sóc thì quả thực có thể làm mọi phụ nữ khó mà thoát khỏi… lưới tình…

Anh ngủ rất say, thậm chí chân mày còn mang theo chút trẻ con, bên môi nổi lên một độ cong như có như không. Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, thật ra một người đàn ông cho dù có trưởng thành thế nào thì cũng sẽ có một mặt trẻ con, giống như anh bây giờ vậy.

Trong lòng lại có một con quỷ đang rục rịch…

Song Ngư bị hình dạng ngủ say của anh hấp dẫn, dần dần, kìm lòng không đậu mà sát vào mặt Thiên Yết...

Hơi thở ổn định của anh cách nàng ngày càng gần, mà hơi thở của nàng cũng ngày càng gấp gáp…

Gương mặt ngủ say của anh ngày càng gần nàng…

Cho đến…

Rốt cuộc nàng nhịn không được mà đem đôi môi mềm mại dán vào đôi môi mỏng của anh…

Âm thành ong ong điên cuồng khuấy động bên tai nàng, tựa như một tên trộm, nàng lại không ngừng hoảng hốt. Độ ấm quen thuộc trên môi làm nàng không muốn rời đi, nàng không thể tự điều khiển mà vươn chiếc lưỡi thơm ra, học theo bộ dạng quen thuộc của anh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ theo đôi môi anh. Thì ra cảm giác hôn trộm một người là như vậy…

Mang theo hoảng hốt, mang theo tim đập nhanh, tràn ngập sự kích thích như ăn trộm.

Lạc Song Ngư khẽ nhắm hai mắt lại, đôi môi anh đào thăm dò hơi thở thuộc về Thiên Yết. Nàng cảm thấy mình điên rồi, rõ ràng biết loại hành vi này là đáng thẹn. Nhưng vẫn không thể khống chế được mà cứ tiếp tục…

Có lẽ là sáng nay quá đẹp, quá không có thật nên ngay cả lòng của nàng cũng hư ảo theo. Lạc Song Ngư chỉ có thể an ủi chính mình như vậy, giải thích cho hành vi hôn trộm của mình.

Kỳ thực… phóng túng một lần như vậy cũng không tồi…

Nàng tìm cho mình một lý do thật tốt, càng giống như là một đứa trẻ tham ăn mà hôn tiếp…

Có lẽ cảm thấy đã được rồi, lúc này Lạc Song Ngư mới cực kỳ quyến luyến, không nỡ mà mở mắt…

Đôi mắt mơ màng như ánh trăng của nàng bắt gặp ánh mắt như cười như không của Thiên Yết. Thậm chí, trong mắt anh còn xẹt nhanh qua một chút trêu đùa…

-" Á..."  Lạc Song Ngư bỗng có phản ứng lại, đứng dậy nhanh như bay, hét to một tiếng, kinh hoàng giống như vừa thấy quỷ.

-" Anh, anh tỉnh khi nào?"

Nàng chỉ vào anh, vẻ mặt ngạc nhiên cùng hoảng sợ, đầu ngón tay đều đang run rẩy. Sau một khắc, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như mặt trời mọc.

Tiêu, tiêu rồi!

Thế này thì mất mặt chết mất thôi. Nàng cư nhiên bị ma xui quỷ khiến mà hôn trộm anh không nói, còn bị anh bắt gặp…

Không phải anh đang ngủ sao?

-------------Diệp Hy--------------

Những ngày qua do tớ bị ốm nên không còn sức viết tiếp câu chuyện này cho mọi người. Bây giờ tớ đã quay trở lại rồi, cùng đồng hành với tớ nhé!

Các cậu chỉ tốn 0,1s để vote cho tớ thôi. Nhưng tớ mất cả chục tiếng để lên ý tưởng cũng như trau chuốt cho câu chuyện mà không nhận được bất kì nhuận bút nào. Vậy nên hãy vote cho tớ để tớ càng thêm có động lực nhé, thân ái!

Theo dõi Facebook của mình tại đây để cập nhật lịch đăng truyện cũng như tương tác với Diệp Hy nhé:

https://www.facebook.com/profile.php?id=100072081355917


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro