13. Bạn bàn bên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi mà cái anh Min Yoongi kia còn đi học, anh ấy có cảm nắng một người này. Cô bạn ấy ngồi bàn bên. Cái con người mà ban đầu anh chẳng có ấn tượng gì mấy, nay lại làm anh thích nhiều đến như vậy. Làm sao mà anh cảm thấy như này được nhỉ? Làm sao có thể...

Bất ngờ một ngày, anh - một người thờ ơ lãnh đạm, đã nhìn đứa bàn bên. Lần đầu tiên, anh mới biết đứa kế mình đặc biệt như thế. Cô có nét đẹp rất riêng, vẻ đẹp mà chỉ mình cô có. Ban đầu, anh chỉ đơn giản là:" À, cô bạn này thật cá tính." Nhưng dần về sau, từng cử chỉ, từng việc làm, và cả giọng nói của cô đều ít nhiều thu hút anh.

Đừng có mà nói anh thích người qua cái nhìn đầu tiên. Chuyện đó xảy ra với ai anh không cần biết, nhưng với anh thì không. Anh trước đó không thân với cô bạn này, dù có ngồi cùng bàn cũng rất ít nói chuyện. Anh trong giờ chỉ toàn ngủ, suốt ngày nhờ cô chép bài hộ. Vậy mà vẫn nhẫn nhịn ngồi cùng, còn không có mảy may có 1 lời than phiền. Anh cảm kích vô cùng. Bài mà cô bạn chép cho cậu cũng không hề cẩu thả. Đó là tất cả những gì anh mong ở một người bạn cùng bạn. Gặp cô ấy quả là tốt quá đi.

Sau cái vụ nhìn mắt-đối-mắt đó thì mọi chuyện vẫn bình thường. Cô vẫn đối xử với anh chẳng có gì đặc biệt. Nhưng anh lại thấy có chút khác lạ. Thiết nghĩ, có ai rảnh tới mức có thể chép 1 bài học bất kể ngắn dài 2 lần liền không? Mà còn lặp lại liên tục và chẳng đem lại lợi ích gì. Là anh đang hoang tưởng, hay là bạn bàn bên...

Anh đang nghĩ cái quái quỉ gì thế này? Đừng có mà nghĩ thế nữa.


Ờ, tất cả vẫn chưa có gì đâu. Cho tới khi cô dò tới tận nhà anh chỉ để trả cuốn tập của anh mà cô lấy nhầm. Đến anh còn chẳng để ý nữa. Cô chỉ trả lời với lí do:" Mai kiểm tra rồi, mình không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cậu." Nghe thấy thế, thôi thì người ta đã mất công tới đây, anh chí ít cũng phải đưa cô ấy về:

- Để mình đưa cậu về. Cũng sắp tối rồi.

- Không cần đâu. Nhà mình gần. Về cũng không quá trễ.

Thôi thì cô ấy nhất mực từ chối. Anh cũng thuận theo. Nhưng vẫn cùng đi tiễn một quãng.Anh tiễn cô ra về. Hoàng hôn dần buông,phía chân trời dãy ráng đỏ của chiều tà cứ cháy lên kèm theo những cánh chim bay lượn rồi biến mất sau làn mây.

Min Yoongi ở phía sau nhìn theo bóng xe đạp khuất dần, trên môi tự vẽ lên một nụ cười ngây ngốc. Cô bạn kia, làm cậu cảm kích đến cảm phục, giờ là cảm mến nha. Từ dạo ấy, Min Yoongi cũng không quá vô tâm nữa, còn chịu khó nói chuyện cho cô đỡ buồn chán. Không ngờ, Min Yoongi anh cũng có ngày vì một người mà thay đổi.


Càng tiếp xúc nhiều, anh mới biết cô ấy còn có thể chơi guitar, hèn gì đôi bàn tay lại thon thế kia. Một ngày, cô tìm đến nhà anh lúc cậu đang say sưa ngồi bên chiếc piano. Từ ngoài cửa sổ, có tiếng gõ nhẹ và khuôn mặt quen thuộc làm anh bỗng giật mình, liền vội mở cửa:

- [Y/N]! Làm gì ở đây vậy?

- Đi mua đồ nên tiện đường ghé qua xíu thôi. Mà cậu chơi được piano luôn, giỏi thật.

Min Yoongi nghe vậy, liền nheo mắt cười. Không quên mời cô vào nhà.

- Cậu cũng chơi guitar à? Mình đánh thử nhá.

Min Yoongi khẽ gật đầu, rồi lại ngồi vào ghế, xem cô đánh thử. Chắc cô cũng chơi lâu rồi, nên cách lướt tay trên dây đàn cũng thật điêu luyện đi. Bài cô đàn là của một nghệ sĩ vô danh nào đó, anh chưa từng nghe qua. Nhưng nghe rất thích, giai điệu có, lại rất mượt mà, nếu ghép lời chắc còn hay nữa. Chăm chú nhìn cô gái trước mặt, anh không để ý rằng ngón tay cô đã thôi gảy dây đàn.

- Yoongi, cậu nghe được không?

Anh mới bị câu hỏi của cô lay cho tỉnh, kéo ra khỏi âm hưởng của bài hát.

- À, à... Hay lắm chứ.

Yoongi ngượng nghịu gãi đầu, cúi mặt che vẻ bối rối, ngồi xoay mình về chiếc đàn piano, anh thấy má mình có chút nóng, điều hòa nhịp thở, anh mới dám hỏi tiếp:

- Bài hát đấy... của ai thế? Tớ cũng muốn đàn thử.

- À, bài đó là... tớ sáng tác đấy.

Anh quay lại nhìn cô, mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Làm [Y/N] chẳng thể ngừng cười:

- Cậu ngạc nhiên lắm à?

- Ngạc nhiên lắm luôn ấy. Tại tớ cũng có đam mê nên là tìm được bạn cùng chí hướng thấy vô cùng vui.

[Y/N] cũng chỉ cười, còn lại là ngồi nghe cậu huyên thuyên về các bài hát. Bạn bàn bên suốt ngày ngủ ít nói thờ ơ ngày hôm qua đâu rồi? Trước mặt cô giờ đây là chàng trai với mắt cười hạnh phúc và niềm đam mê âm nhạc vô cùng lớn:

- [Y/N], cậu xem đây là bản tớ sáng tác còn dở, còn đây là mấy bản xong rồi nè, tớ đã nghĩ nhiều lắm đó, làm mấy cái này vui lắm, vui cực luôn đó...

Cô cũng nhiệt tình đáp lại. Không khí ngại ngùng chẳng đáng có kia bị xua tan hết. Yoongi có thể tự nhiên nói chuyện với cô như vậy, [Y/N] rất mừng. Cho đến chiều, khi cô đã đạp xe đi một quãng xa, ánh mắt ấm áp của anh vẫn dõi theo, kèm theo một nụ cười giấu kín.


Những ngày tiếp theo ở trường là những ngày vui vẻ hơn giữa hai bạn cùng bàn. Min Yoongi đã chịu tán gẫu với [Y/N], cách xưng hô cũng không "thảo mai" như ban đầu và bao nhiêu chuyện khôi hài cũng từ đó xảy ra.

- [Y/N], làm sao mày chép bài tận 2 lần được? Vừa chép cho tao vừa chép cho mày nữa.

- Tao vừa ngồi trong góc, mày thì câm như hến, có nói chuyện được với ai đâu? Mày nói xem tao không ngồi chép cho đỡ chán thì làm gì?

- À, à, thôi thì tao cũng cảm ơn.

Yoongi cười. Anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp hơn bình thường. Anh tự hỏi, tự trăn trở rằng có nên nói với cô không, anh còn giấu chuyện này được bao lâu nữa. Anh cũng sợ rằng sau chia tay, tình bạn của hai người cũng không còn nguyên vẹn nữa. Nhưng nếu cứ mãi làm bạn, sự ích kỉ trong anh lại tăng dần khi thấy cô nói chuyện với người khác, mắt cười cô dành cho người khác và một ngày không cố định nào đó - [Y/N] sẽ là của người ta.

Min Yoongi từng nghe người ta nói:"Giữa con trai và con gái rất khó để có một tình bạn thật sự, giữa họ có thể là một sự ngưỡng mộ thuần khiết, hoặc là một mong muốn chiếm giữ thuần khiết và mong muốn đó, được che dấu bởi cái gọi là tình bạn."

Nhưng anh có thể chiếm giữ cô một cách thuần khiết mãi hay không? Anh có thể mãi giữ cô bên mình với tư cách là bạn hay không?

Yoongi không chờ, và không muốn chờ nữa.

Một sáng đẹp trời của kì nghỉ, Yoongi ngồi chơi đàn như mọi khi, còn [Y/N] lại đọc sách. Dưới sợi nắng ấm lọt qua khung cửa sổ, phảng phất hạt bụi mờ bay bay, cô như nàng thục nữ hiền dịu. Anh lắc đầu, tự kéo bản thân khỏi ảo tưởng. Ừ thì người anh thích không có thục nữ hiền dịu đâu, nhưng lại tốt tính, tài năng và rất xinh đẹp. Cái vẻ đẹp mà chỉ riêng cô có.

- [Y/N].

Yoongi khẽ ho, vẫn giả vờ chăm chú với bản nhạc. Nhưng thật ra tâm trí đã bay đi đâu rồi. Cô ngước nhìn anh.

- Gì?

- Tao có chuyện muốn nói.

- Thì nói đi.

[Y/N] thật là... Đầu óc anh đã căng thẳng kinh dị khi nói với cô rồi, mà cô lại dửng dưng như không...

- Mày làm gì có lỗi với tao rồi à?

- Không, không phải.

- Chứ sao?

[Y/N] có vẻ mất kiên nhẫn. Yoongi chưa bao giờ nói chuyện không dứt khoát như thế này...

- [Y/N]

- Nói nhanh dùm.

- Tao...

Anh thôi cúi gằm mặt trên phím đàn mà ngước lên nhìn cô. Mắt anh nhìn mạnh mẽ và ấm áp vô cùng.

- Anh thích em. Làm người yêu anh nhé?

[Y/N] nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt cô hiện lên vẻ hạnh phúc sáng rõ, rồi nhanh chóng có chút ngờ vực.

- Mày không đùa chứ?

- Anh không đùa mà.

Cô bị bất ngờ, không giấu nổi nụ cười và vệt hồng trên má. Vuốt lại mái tóc, cô ngần ngại nhìn người đối diện.

[Y/N] gật đầu.

[Y/N] nói có.

[Y/N] đồng ý làm người của Min Yoongi.

Tình đầu của anh nói là piano cũng đúng, mà nói là cô bạn bàn bên thuở thiếu thời, dưới mái trường cũng đúng. Chính là cô gái làm anh cười, làm anh hạnh phúc, làm anh thương nhớ - tình đầu của Min Yoongi.





Mọi người ơi mình vừa thi xong nên làm cái chap bù lại nè. Nói chũng là mình qua rồi đó =))))) Mọi người thi xong thì dẫy tưng bừng lên nhé. Còn bạn nào chưa thi xong thì gắng lên. À, mọi người nghĩ sao về việc chap sau au ship Min Yoongi với Fanboy nhỉ? Là nam x nam nhé. Au là hủ mà. Vậy có được không a ~~ Au cũng muốn viết thử. Mình cảm ơn mọi người nhiều lắm luôn vì đã ủng hộ fic của mình. Hè rảnh rồi mình sẽ cố gắng viết và ra một bộ truyện mới nhé =)))) Yêu. À mà cái câu "Giữa con trai và con gái rất khó..." là mình lấy ở Confession #35 trong Awkward or Cute ( tại thấy hợp hoàn cảnh thôi ạ ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro