em(iv)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.
tôi và đăng dương yêu nhau cũng thấm thoát gần năm năm rồi. tôi và anh đã ở bên nhau từ những năm tháng hai mươi tươi đẹp đến giờ cũng đã gần đến độ tuổi trưởng thành hơn.

người ta hay nói, càng trưởng thành, con người ta càng dễ bỏ quên những gì thân yêu xung quanh, quên mất đi những điều đã từng cho là rất quan trọng.

hình như, tôi cũng vậy.

đăng dương thì vẫn vậy, vẫn yêu tôi, quan tâm tôi như lúc đầu thôi. chỉ có mình tôi là thay đổi.

lúc trước, tôi vẫn rất thích những lúc anh hỏi han, quan tâm. nhưng dần dà, tôi lại cảm thấy những quan tâm ấy từ anh như trở thành gánh nặng.

khi đã quá bận bịu với công việc, tôi đã dần trở nên vô cảm. việc trả lời những quan tâm từ anh đôi lúc khiến tôi kiệt sức.

" hướng dương nhỏ, em không còn cần anh nữa sao ?"

" sao vậy, sao tự dưng lại nói lung tung gì nữa vậy ?

anh thừa biết là em rất bận mà dương, đôi khi em chẳng thể quan tâm đến anh như trước. chúng ta đâu còn như xưa nữa, đâu phải trẻ con nữa. chúng ta ai cũng phải lo lắng bao nhiêu thứ mà..."

"kiều..em có nhận ra điều này không em..

..em không còn kể cho anh những chuyện xảy ra trong cuộc sống em nữa. anh tin là nếu em muốn, chuyện này sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu..."

" anh không còn là mối bận tâm của em nữa kiều à.."

".."

" đăng dương...

hay mình chia tay anh nhỉ ? "

21.
tôi phải đi công tác ngay giữa thời gian xảy ra bất hòa với anh. chuyến công tác này dài hạn, phải cả tháng nữa tôi mới được quay về sài gòn.

ai cũng biết việc bỏ đi ngay sau khi cãi nhau là điều tồi tệ nhất trên cuộc đời. điều đó vô tình sẽ làm tổn thương đối phương lắm. và tệ hơn, tôi đã làm điều đó với người tôi cho là tất cả với mình.

tôi chẳng liên lạc với anh nữa từ khi nói lời chia tay, và cả đăng dương cũng chẳng nhắc đến nó nữa.

anh vẫn hỏi han tôi đều đặn từ khi tôi rời khỏi nhà, chỉ là tôi cảm thấy mình không có đủ tư cách để đáp lại sự quan tâm từ anh sau khi bản thân đã nói ra điều tồi tệ kia.

từ lúc lên máy bay,cho đến khi đáp xuống singapore tôi vẫn không ngừng nghĩ đến những điều đăng dương đã nói.

có lẽ, anh nói đúng. tôi chẳng còn bận tâm đến anh hay thậm chí thứ gì khác ngoài công việc. tôi đã quá coi trọng tiền đồ của mình mà bỏ quên anh mất rồi...

tôi đã từng nói đăng dương đừng vì công việc mà bỏ quên chính mình. giờ thì hay rồi, tôi làm điều còn tệ hơn gấp nhiều lần.

tôi bỏ quên anh, để chọn công việc.

suốt chuyến công tác của mình, trong đầu tôi chỉ suy nghĩ đến những câu mà mình đã nói ra trước đó. sao bản thân mình lại có thể tồi đến mức như vậy nhỉ ?! sao lại thốt ra những lời lẽ như vậy, thật đáng đánh !!

nếu khi tôi quay trở lại, đăng dương thật lòng muốn chia tay, tôi cũng chẳng thể níu kéo, cũng chẳng có tư cách để làm vậy.

đôi khi chia li, lại là sự lựa chọn tốt nhất.

chỉ hy vọng, nếu thật sự chia tay, anh sẽ tìm được một người khác quan tâm anh hơn tôi.

22.
" kiều ơi, anh đến sân bay đón em, mình gặp nhau chút được không?"

tiếng thông báo từ nơi điện thoại vang lên. hẳn rồi, hôm nay tôi về sài gòn. đăng dương lại chủ động nhắn tin dù cho cả tháng nay chẳng có hồi âm từ tôi.

phải chăng, anh thật sự muốn chấm dứt mối quan hệ này rồi

..vậy cũng tốt, tôi không xứng với anh. đăng dương quá tốt, không nên chôn vùi tuổi trẻ của anh với người chỉ biết đến mình như tôi.

" được, mười một giờ tối nay em đáp, mình gặp nhau thôi.."

23.
" kiều, đừng nói gì cả, chỉ cần nghe và trả lời những câu hỏi của anh thôi, được không em ?"

"..anh nói đi..."

" em có còn yêu anh không ?"

"..em.."

em yêu anh, yêu đến mức không thể sống thiếu anh. yêu anh đến mức nếu anh nói chia tay, em sẽ chẳng thể đi tìm một ai khác để yêu nữa.

nhưng làm sao để nói ra được với anh đây.

" kiều, chỉ cần em nói em không cần anh nữa, anh sẽ lập tức trả lại tự do cho em. nhưng nếu em vẫn còn yêu anh, dù chỉ là một chút thôi, anh rất mong chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.

..yêu nhau, cãi vã là bình thường thôi mà. chỉ cần em đừng buông tay, anh vẫn sẽ ở đây chờ em, dù cho là bao lâu đi nữa cũng được."

đăng dương của em, sao anh có thể bao dung đến vậy nhỉ, sao lại chấp nhận yêu kẻ ích kỉ ngu ngốc như em ?

" anh thì sao, sao anh lại yêu em vậy ?"

" em đang trả lời anh bằng một câu hỏi khác đó sao, hương dương nhỏ ?"

" em ích kỉ, em trẻ con, em lại còn vô tâm. tính tình thì ngang ngược, suốt ngày chỉ biết bảo anh làm cái này cái kia, em đáng ghét như vậy sao anh lại yêu em ?"

" vì em đáng yêu..."

lại là câu trả lời này, là câu anh đã từng trả lời khi tôi hỏi anh rằng sao lại kết bạn với mình.

".. em cười xinh, em tốt bụng, lại còn dịu dàng. yêu em vì em bướng bỉnh nhưng lại mau nước mắt nếu lí do là anh, yêu vì em trẻ con nhưng lại lúc nào cũng suy nghĩ cho anh nhiều hơn chính mình. và còn vô vàng thứ đáng yêu khác nữa. "

" hướng dương nhỏ, anh đơn giản là yêu em vì em là chính em thôi. dù cho em có bao nhiêu khuyết điểm đi chăng nữa, thì đối với anh, kiều vẫn là kiều, vẫn là đóa hướng dương tươi sáng nhất. "

" em biết không, em chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất mà ông trời đã ban tặng anh đó. "

"..."

đăng dương lại một lần nữa làm tôi khóc rồi.

nghe anh nói yêu mình nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đặt nhiều chân thành vào đến thế. lúc nào anh cũng làm cho tôi trở thành một kẻ mít ướt xấu xí.

đăng dương đáng ghét, sao lại khiến em yêu anh nhiều như vậy.

" vậy anh yêu em đó sao?"

anh chẳng chần chừ một giây nào, lập tức trả lời, cứ như sợ chậm một giây thôi tôi sẽ tan biến vậy.

" phải, anh yêu em ! yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ, và sẽ mãi mãi luôn yêu em. dù cho em không yêu anh cũng được, chỉ cần là em, như thế nào anh cũng chấp nhận..

..vậy còn em ? "

" yêu anh ! yêu đến mức không thể nào dừng lại được nữa. yêu đến mức nếu không có anh, em thật sự sẽ trở thành một cái xác chết khô. vậy nên, trần đăng dương, đến mãi sau này cũng không được buông tay em đâu đó !! nhất định không được buông tay em !!"

tôi ôm chầm lấy đăng dương mà nức nở, tận hưởng cái ôm ấm áp của người trước mặt.

dù cho em có phải trở thành con người mặt dày nhất hành tinh cũng nhất quyết không bao giờ buông tay anh. chỉ cần anh còn yêu em, hay thậm chí anh không yêu em nữa, em cũng sẽ khiến anh yêu em.

chỉ cần mỗi anh, chỉ cần anh vẫn bên cạnh em là được.

chỉ cần là anh thôi, em sẽ đem hết tất cả mọi ngọt ngào trên thế giới này gói lại cho anh.

nhất định, sẽ dành hết mọi dịu dàng dành cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro