Chương 13: Bóp viết mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lông mi Giang Mộ Hành rất dài, màu sắc tròng mắt có hơi nhạt, mí mắt sâu, lông mày sắc sảo, đường nét trên khuôn mặt rất sống động.

Nhìn ở khoảng cách gần khiến Yến Hảo có cảm giác như nghẹt thở, cậu mím mím khóe miệng cười rộ lên, chính mình trong mắt Giang Mộ Hành cũng cười theo, một nụ cười cật lực giả vờ tự nhiên.

"Lớp trưởng, lông mi của cậu có thể đặt que diêm lên được luôn đó"

Giang Mộ Hành lượm quyển sách bên chân lên, ngồi dậy: "Còn có thể đùa giỡn xem ra chân cẳng không có vấn đề gì to tát lắm"

Khuôn mặt Yến Hảo khẽ giật giật, cậu nhặt hết sách dưới đất lên, phân loại rồi đặt lại lên bàn bên cạnh: "Buổi chiều học hóa, sinh, còn có tiếng Anh mình đều có ghi chú lại, cậu muốn xem không?"

Giang Mộ Hành lắc đầu: "Sáng sớm tôi đã lướt sơ sách giáo khoa rồi, có thể nắm được"

Yến Hảo: "...."

Giang Mộ Hành đi về chỗ ngồi của mình, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: "Đưa bút ký của cậu cho tôi đi"

Yến Hảo ngạc nhiên: "Không phải nói không cần sao?"

"Nhìn thử xem cậu ghi chú như thế nào, trước tiên đưa tôi bút ký của môn toán đi"

Yến Hảo kéo kéo tóc mái: "Mình đều là trên bảng có gì thì cứ trực tiếp ghi vào hết, không biết chắt lọc kiến thức như thế nào cả"

Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Buổi tối tôi giúp cậu sắp xếp lại"

"Cậu đưa bút ký của cậu cho mình, mình tự đối chiếu, sắp xếp lại cho" Yến Hảo ngại ngùng nói "Chữ của mình quá xấu, có lúc còn vừa ghi vừa ngủ gật, nhìn như ký tự của Sao Hỏa, ngay cả mình cũng không đọc được mình đang ghi cái gì"

Giang Mộ Hành: "...."

"Vậy cậu tới lấy của tôi về xem đi"

Yến Hảo thừa dịp Giang Mộ Hành xoay người vội vàng xoa xoa đầu gối, liền nghe thấy hắn hỏi: "Cậu lên lớp thường xuyên ngủ gật?"

"Cũng không phải thường xuyên lắm, thỉnh thoảng thôi"

Giang Mộ Hành đi về chỗ ngồi, đặt cặp xuống: "Căn bản của cậu quá yếu, nếu ngủ gật sẽ không theo kịp bài, nếu cậu tận dụng được 45 phút trên lớp thì về sau học sẽ không quá vất vả"

Yến Hảo ngửi thấy mùi xà phòng trên người hắn, xen lẫn một chút mồ hôi: "Quá mệt, mình cũng không có cách nào"

Chuông vào học vừa vang là Yến Hảo đã thấy buồn ngủ, toàn bộ dựa cả vào việc nhìn lén Giang Mộ Hành mới chống đỡ được.

"Cậu mỗi ngày cố gắng làm xong bài tập trước 12h đêm, đừng ngủ muộn quá"

Giang Mộ Hành thu dọn sách vở trên bàn, chuẩn bị cất vào trong hộc bàn, động tác chợt ngừng lại, hắn lấy một thứ từ trong sách tiếng Anh ra.

Là một tấm thiệp tự làm.

Yến Hảo cúi đầu gảy gảy lòng bàn tay, buổi chiều không thấy có người đến chỗ ngồi của Giang Mộ Hành, tan học cậu luôn ở trong lớp, chỉ có thể nhét vào buổi trưa lúc cậu về nhà.

Tấm thiệp hình trái tim, bìa màu xanh da trời, mở ra là một bầu trời ánh nắng chan hòa, bên dưới là biển rộng, cá voi nhảy nhót, nô đùa, còn có một bài thơ.

Vẽ vời rất khá, thơ cũng rất hay, sắp xếp bố cục tấm thiệp vô cùng đẹp đẽ, biểu lộ là một cô gái nhiệt tình, hồn nhiên và rất dụng tâm.

Là một tay đồng tính tàn phế, nói cậu phải đánh trận chiến này như thế nào chứ? Yến Hảo bất thình lình bị tự ti cùng tuyệt vọng bện vào, vô hình bao trùm toàn thân cậu, huyết dịch không thông thuận, hô hấp vô cùng khó khăn, cậu giãy giụa muốn xé ra một cái lỗ hỗng nhỏ để tận lực thở dốc.

"Tên của chủ tấm thiệp giấu bên trong thơ, cậu tìm cho tôi xem"

Âm thanh trên đỉnh đầu như xuyên thấu tầng tầng lớp lớp màng bao phủ cậu, phá ra một cái động, Yến Hảo thở hổn hển, lòng vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt hốt hoảng: "Cái gì?"

Giang Mộ Hành đưa thiệp cho cậu: "Tìm tên"

Yến Hảo: "..."

Sao lại thành như vầy? Sự tình phát triển có chút không giống trong tưởng tượng của cậu lắm.

Yến Hảo liếc mắt nhìn bài thơ, nét chữ rất đẹp, cậu nhìn vài lần, cảm thấy nữ sinh viết thơ này rất có trình độ.

Giang Mộ Hành hỏi: "Tìm được chưa?"

Yến Hảo nghiêm túc đọc đi đọc lại, đầu đuôi đều nghiên cứu một lần, mơ hồ phát hiện ra cái gì đó, biểu tình của cậu trở nên quái dị, không chắc chắn lắm: "Lớp phó?"

Giang Mộ Hành: "Ừm"

Yến Hảo hít một ngụm khí lạnh.

Lớp phó là một trong tám đóa kim hoa của lớp, cô là học sinh ba tốt, học bá, ưu tú, cán bộ, tài sắc vẹn toàn.

Bình thường sẽ không nói chuyện cười giỡn, rất điềm đạm, độ tồn tại rất thấp.

Tạo cho người khác ấn tượng như mọt sách.

Lớp phó ngồi chính giữa tổ này, hàng thứ hai, dựa vào lối đi bên cạnh Giang Mộ Hành, cách rất gần.

Nếu tầm mắt cô rơi trên người Giang Mộ Hành nhiều hơn những học sinh khác, hoặc là lúc giao tiếp với hắn lộ ra chút manh mối, với trình độ mỗi ngày đều để ý, nhìn lén Giang Mộ Hành của Yến Hảo, cho dù không thể nhiều lần bắt gian được thì cũng không tới mức độ không hề phát hiện ra như này.

Như tâm tư của mấy đứa con gái khác đối với Giang Mộ Hành, cậu đều phát hiện ra được.

Chỉ có thể nói lớp phó so với cậu còn giấu kỹ hơn.

Yến Hảo trả tấm thiệp lại lên bàn Giang Mộ Hành: "Lớp trưởng, bài thơ này nói cái gì vậy?"

Giang Mộ Hành nói đại khái nội dung một cách ngắn gọn, súc tích nhất: "Tôi đáp ứng làm bạn trai cậu ấy, gia đình cậu ấy sẽ sắp xếp đưa cả hai cùng ra nước ngoài"

Mí mắt Yến Hảo co giật mãnh liệt.

Chuyện hoàn cảnh gia đình Giang Mộ Hành không tốt tất cả mọi người đều biết, xế chiều hôm nay là lần đầu tiên hắn xin nghỉ, vào lúc hắn yếu đuối, đưa tới sự quan tâm, lòng chân thành, cùng với tương lai tươi sáng, bày ra thái độ nguyện ý luôn ở bên cạnh hắn, khả năng hắn từ chối so với bình thưởng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Chẳng trách lớp phó muốn đưa thiệp vào hôm nay.

Đây là chiêu của người thông minh, hiểu được thời cơ thích hợp ra tay nhất, không giống Yến Hảo, chẳng qua là cảm thấy thời gian không còn nhiều nên nhất định phải hành động, cũng không có quá chú ý đến sách lược.

Vẫn là tính toán chưa chu toàn.

Mùa hè hơn 30 độ, Yến Hảo lại như bị giội một chậu nước đá, run cầm cập: "Lớp trưởng, vậy cậu...."

Yến Hảo còn chưa dứt lời đã thấy Giang Mộ Hành cầm tấm thiệp đi lại chỗ ngồi của lớp phó, bỏ lại thiệp vào hộc bàn cô.

Trả lại cho cậu ấy.

Đưa ra một đáp án không lời.

Hô hấp Yến Hảo trở nên gấp gáp, cậu hít sâu một cái, cả người như trước kích động run rẩy.

Một màn Giang Mộ Hành từ chối lớp phó khiến máu trong người cậu sôi trào.

Ngay cả khi không phải là vì cậu.

Yến Hảo liếc nhìn Giang Mộ Hành, thấy hắn hoàn toàn không có biến hóa gì, tâm lý không khỏi sinh ra chút suy đoán: "Lớp trưởng, không phải cậu đã sớm nhìn ra rồi đi?"

Giang Mộ Hành sửa sang lại cặp sách, không đáp lại.

Yến Hảo nhìn đường cong mượt mà nơi gò má hắn: "Thật sự nhìn ra rồi?"

Giang Mộ Hành lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Cậu quan tâm vấn đề này làm gì?"

Coi như là chấp nhận đi.

Tâm trạng Yến Hảo kinh hoảng cùng cực, lớp phó giấu tốt như vậy mà Giang Mộ Hành vẫn có thể nhìn ra.

Rốt cuộc là làm sao thấy được?

Vậy cậu thì sao? Cậu có còn đường sống không?

Yến Hảo như một đứa trẻ bị người che mắt lại, không biết làm như thế nào bối rối đứng bất động tại chỗ, muốn khóc lại không dám khóc.

Bị dọa sợ rồi.

Trong hành lang có tiếng nói chuyện, lớp khác đi nhà ăn lấy cơm trở về.

Yến Hảo như bị giật mình, mở bừng mắt, cậu có đường sống! Cậu có!

Bởi vì nếu Giang Mộ Hành nhìn ra rồi sẽ không tiếp tục dạy kèm cho cậu.

......

Yến Hảo nắn nắn ngón tay có chút cứng ngắc, đổi đề tài: "Lớp trưởng, cậu có ý định xuất ngoại du học không?"

Giang Mộ Hành xoa xoa cái trán: "Tâm trí của cậu luôn linh hoạt lúc không cần linh hoạt, khi làm bài thì lại cứng nhắc"

Yến Hảo quẫn bách: "Mình chỉ hỏi chút thôi"

Ba mẹ cậu mấy năm qua đều bận rộn xâm nhập vào thị trường nước ngoài, hi vọng cậu cũng sẽ qua đó, nhưng câu trả lời của cậu vẫn luôn là 'Nói sau'.

Thật ra chỉ là vì muốn được ở gần Giang Mộ Hành.

Nếu như Giang Mộ Hành có ý định ra nước ngoài, vậy cậu liền đi.

Trong phòng học yên tĩnh khoảng hai phút, Giang Mộ Hành nhìn miệng vết thương trên tay lên tiếng: "Tôi sau này dù là đi học, hay làm việc đều sẽ ở trong nước, không có ý định xuất ngoại du học"

Yến Hảo híp híp mắt, vậy lần sau ba mẹ lại hỏi, cậu sẽ dứt khoát trả lời 'Không đi'.

Nước ngoài cho dù có nhiều khả năng hơn nữa, nhiều cơ hội hơn nữa cũng không có Giang Mộ Hành, vậy thì không có ý nghĩa gì cả.

.....

Giang Mộ Hành đưa bút ký môn toán cho Yến Hảo, không nói không được làm bẩn cũng không nói ngày mai phải trả lại.

Bút ký là một quyển màu xanh trắng vô cùng bình thường, 3 tệ một quyển.

Mấy đứa con gái khác sẽ mua theo, chỉ là dùng đồ vật giống với người mình thích sẽ vô cùng vui vẻ.

Yến Hảo cũng mua, mua toàn bộ, đều để ở nhà, vì vậy mà cậu có thói quen sưu tầm sách vở.

Nghỉ hè phải sắp xếp lại một chút.

Yến Hảo đi về cùng Giang Mộ Hành, thấy hai người sắp phải chia tay ở ngã tư tiếp theo, khóe miệng cậu xụ xuống, đang ủ rũ thì thấy Giang Mộ Hành ngừng trước tiệm sách ở gần ngã tư.

Yến Hảo sững sờ, vội vàng dựng xe kế Giang Mộ Hành, gạt chống xuống, theo hắn vào trong.

Giang Mộ Hành nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu trước cuối kỳ chỉ cần ôn tập đúng trọng điểm trong sách, làm thêm chút bài tập tôi giao là được, không cần mua thêm sách tham khảo"

Yến Hảo mặt không đỏ tim không đập đáp: "Mình đi dạo"

Giang Mộ Hành không nói nữa.

Trong nhà sách không có ai, chỉ có thân hình hai thiếu niên mặc đồng phục Nhất Trung lượn qua lượn lại giữa từng hàng giá sách.

Cao đi phía trước, thấp đi phía sau, ánh mắt dõi theo không rời, vừa tự nhiên lại vừa nóng rực.

Yến Hảo khịt mũi: "Lớp trưởng, có《Phương pháp đạt điểm Ngữ Văn tối đa trong thi Đại học》nè".

Giang Mộ Hành lui về sau hai bước, chỉ chỉ cậu: "Đối với thi học kỳ này của cậu vô dụng"

"Vậy thi Đại học thì có dụng không?" Yến Hảo hỏi "Mình nghiên cứu một chút, xem có thể lấy thêm chút điểm viết văn nào không"

Giang Mộ Hành đi về phía trước: "Nhìn chơi đi"

"...." Yến Hảo "Mình mua nha?"

Giang Mộ Hành: "Tùy cậu"

Yến Hảo lại chỉ một quyển khác: "《Sống như hoa hạ - Tuyển tập những bài thơ của Thái Qua Nhĩ》thì sao?"

Giang Mộ Hành vẫn câu trả lời kia, ngữ khí bình đạm, không chút trập trùng: "Nhìn chơi"

Yến Hảo muốn trợn trắng mắt: "Lớp trưởng, có phải cậu đang đùa giỡn mình không?"

Giang Mộ Hành quăng cho cậu cái bóng lưng: "Nâng cao vốn kiến thức"

Yến Hảo một mặt mờ mịt, cho nên nói... Giang Mộ Hành vừa nãy thật sự đang đùa giỡn cậu.

Giang Mộ Hành cũng sẽ đùa giỡn?

Yến Hảo vội vã hoàn hồn, nhanh chóng cầm sách xuống đi theo, cậu tưởng Giang Mộ Hành đã đi xa, không nghĩ tới vừa vòng qua giá sách đã thấy hắn, thiếu chút nữa là đâm vào.

Giang Mộ Hành không biết đang tìm sách gì, lạnh nhạt nhìn qua giá sách.

"Có 《Bộ đề tổng hợp khoa học tự nhiên》với《Bách khoa toàn thư các dạng đề 》"

Yến Hảo lấy ra hai quyển sách từ giá sách bên trái: "Môn tổng hợp của mình vẫn được, đại khái là không lên cũng không xuống, không thì mình cũng mua một quyển, nghỉ hè làm qua một chút?"

"Tôi không khuyến khích cậu mua" Giang Mộ Hành nhàn nhạt nói "Trong kỳ nghỉ hè cậu phải huấn luyện đặc biệt, luyện tập nhiều lần, tôi sẽ chọn đề cho cậu"

Yến Hảo trố mắt nhìn hắn, chớp mắt: "Vậy mình không mua nữa"

"Ừm"

Sau một hồi đi lượn, Giang Mộ Hành mua một quyển sách tham khảo.

Yến Hảo chú ý đến hoạt động trong cửa hàng, hóa đơn 188 tệ sẽ được tặng bóp viết.

Yến Hảo liếm liếm môi, cái bóp viết Giang Mộ Hành đang xài là từ hồi thi vào cao trung.

Lúc đó còn mới một chút.

Hiện tại đã vô cùng cũ kỹ, góc cạnh đều bị mài đến bạc màu, vẫn còn chưa đổi cái khác.

Người khác tặng không nhận, chính mình cũng không mua mới, đại khái là cảm thấy vẫn còn dùng được nên không muốn lãng phí.

Đơn thuần cũng chỉ là không quá quan trọng.

Yến Hảo nhìn giá hai quyển sách trong tay, lại ngó nhìn quyển sách của Giang Mộ Hành, trong lòng tính toán một chút, còn thiếu đến mấy chục.

"Lớp trưởng, cậu chờ mình chút nha, mình còn muốn mua thêm cái này"

Đến khi Yến Hảo quay lại trên tay đã nhiều hơn một quyển《Tuyển tập văn xuôi của Lâm Thanh Huyền》

Giang Mộ Hành cúi đầu liếc nhìn: "Tại sao muốn mua cái này?"

Yến Hảo có loại ảo giác như tâm tư bị nhìn thấu, từ đầu đến chân như bị lửa thiêu, cậu rũ mắt xuống: "Bồi dưỡng cảm xúc một chút"

Giang Mộ Hành thu tầm mắt lại: "Còn mua gì không?"

"Không mua" Yến Hảo thở phào nhẹ nhõm "Lớp trưởng, tụi mình tính chung đi, trong cửa hàng đang có hoạt động đó"

Không đợi Giang Mộ Hành nói gì, Yến Hảo vội đi tới quầy thu ngân: "Ông chủ, đủ 188 tệ được tặng bóp viết phải không?"

"Đúng vậy, tự mình lấy đi" Ông chủ ra hiệu cậu nhìn sọt đựng bóp viết trong góc.

Yến Hảo đi tới ngồi xổm xuống, chùi mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần đồng phục, cẩn thận chọn lựa.

Một lúc sau, Yến Hảo cầm một bóp viết màu xanh da trời ngửa đầu ra sau cười, tóc mái tản ra hai bên lộ ra vầng trán đầy đặn, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng: "Lớp trưởng, cậu xem cái này đi, được không?"

Giang Mộ Hành nghiêng mặt qua một bên, tầm mắt không có mục tiêu xẹt qua đồ vật trước mặt, nửa ngày mới quay mặt lại nhìn Yến Hảo: "Đi thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei