Chương 28 - Đưa nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Hảo về đến nhà liền mở máy tính gọi video call với ba mẹ.

Bên kia đang là buổi chiều, thời tiết khoảng chừng 17, 18 độ, Nghê Thanh ở chỗ của chồng mình, khoác một cái khăn choàng màu vàng xanh, làn tóc xoăn màu nâu hạt dẻ hơi ướt, bà ghé vào trước màn hình, mặt mày tú lệ, da dẻ được bảo dưỡng vô cùng tốt, không hề nhìn ra bà đã là người mẹ của một đứa con 18 tuổi.

"Hảo Hảo, sao con gầy rồi?"

Yến Hảo gầy là vì để cuối kì có thể thi tốt, nỗ lực một lần: "Màn hình có vấn đề đó"

Nghê Thanh nói: "Vậy con chỉnh lại đi"

Yến Hảo: "......"

Trong video Yến Minh Thành cầm văn kiện thoáng lướt qua, nhìn có chút hả hê mà ném một câu: "Cỡ con mà cũng đòi lừa mẹ con?"

Nghê Thanh nghiêm mặt oán trách: "Tôi đang nói chuyện với con, đến lượt ông chõ miệng vào sao?"

Nói xong liền quay đầu cười ôn hòa với con trai: "Hảo Hảo, không cần để ý đến ba con, con nói mẹ nghe một chút, tại sao đang tuổi ăn tuổi lớn mà lại gầy như vậy?"

Yến Hảo đảo đảo tóc mái: "Con học phụ đạo"

Nghê Thanh khẽ nhíu cặp lông mày nhỏ nhắn: "Trước đây cũng mời gia sư cho con, có hồi nào thấy con gầy như vậy đâu, lần này con nói con tìm lớp trưởng lớp con, là đứa bé học tập rất lợi hại kia phải không, sao vậy? Bắt nạt con à?"

"Không có, cậu ấy không có bắt nạt con, ngược lại còn rất tốt với con, đối với việc học của con vô cùng có trách nhiệm" Yến Hảo hiếm khi làm nũng "Là do con học tập nghiêm túc mà"

Nghê Thanh không biết bà nên để ý đến vấn đề con trai nũng nịu với mình, hay là nên để ý đến sự nghiêm túc học hành lần này của cậu.

"Lớp trưởng nghỉ hè cũng sẽ dạy kèm cho con, cậu ấy đáp ứng sẽ dạy con cho đến khi thi đại học" Yến Hảo nói tiếp "Mẹ, qua năm con muốn thi tốt một chút, có thể đậu vào đại học mà mình yêu thích"

Nghê Thanh sững sốt: "Hảo Hảo, con đây là xác định qua năm sẽ không xuất ngoại sao?"

Yến Hạo điều chỉnh camera bên cạnh máy vi tính hướng về phía mình, cho mẹ có thể nhìn thấy rõ ràng sự kiên quyết của cậu: "Vâng, con muốn ở lại trong nước"

......

Nghê Thanh ngồi dựa ra sau ghế, bưng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, thoạt nhìn như đang ổn định lại tâm tình chính mình.

Yến Minh Thành xử lý công việc bên cạnh, nghe thấy đoạn nói chuyện của hai mẹ con, ông đi tới: "Nghĩ kỹ rồi?"

Yến Hảo gật gật đầu.

Yến Minh Thành không nói thêm gì nữa, người trưởng thành phải có lựa chọn của chính mình, một khi phát sinh hậu quả thì bản thân phải tự gánh lấy, ông tôn trọng quyết định của con trai.

"Vậy con cố lên, tranh thủ thi đậu nguyện vọng 1"

Nghê Thanh không phải rất đồng tình với thái độ của chồng mình, bọn họ dù là trong nước hay ngoài nước đều đã chinh chiến nhiều năm như vậy, trên tay thứ không thiếu nhất chính là tài nguyên, hoàn toàn có thể trải một con đường bằng phẳng cho con trai, con bà không cần phải khổ cực, vất vả, chỉ cần sống thật vui vẻ là được.

Vai bị chồng ghì lại, cố ý ngắt lời bà hai lần, Nghê Thanh dừng một chút, nuốt lời đã lên tới miệng xuống.

Yến Minh Thành vuốt ve làn tóc rối tung trên vai vợ mình, nói với con trai: "Sinh hoạt phí còn không?"

"Còn ạ" Yến Hảo đáp "Trong thẻ còn hơn 1 vạn, tạm thời cũng không xài hết"

Yến Minh Thành con chưa kịp nói, Nghê Thanh đã vội cướp lời: "Con đứa nhỏ này có phải bị ngốc không? Tiền xài không hết không biết tích trữ sao?"

"....."

Nghê Thanh nói tiếp: "Sau này số dư trên thẻ cũng không cần phải báo lại với ba con"

Yến Minh Thành dở khóc dở cười: "Vợ à, lời nói này của em có thể khiến con trai hiểu lầm đó, nó lại không có anh chị em gì, toàn bộ của hai ta không phải đều để lại cho nó sao?"

Nghê Thanh gạt tay ông, dịu dàng nói với con trai: "Hảo Hảo, ba con nói một câu rất đúng, cái gì của ba mẹ cũng đều sẽ để lại cho con, cho nên con quan trọng nhất vẫn là phải vui vẻ biết không?"

Yến Hảo xé một viên kẹo táo ăn, cười "Vâng" một tiếng.

Lão đầu đoán mệnh nói số cậu mang phú mang quý, ba mẹ vì sự ra đời của cậu mà sự nghiệp thăng tiến, không biết thật giả như nào, bất quá lúc cậu 4, 5 tuổi sự nghiệp của ba mẹ đích thực phát tiển vượt bậc.

Về sau càng ngày càng tốt, càng ngày càng bận rộn, số lần ngồi ăn cơm cùng cậu cũng càng ngày càng ít.

Nhà ở muốn đổi thì đổi, từ biệt thự nhỏ đến biệt thự lớn, lại khiến cậu cảm thấy trong nhà quá mức quạnh quẽ, cậu tự dọn ra ngoài ở, loáng một cái cũng đã trưởng thành rồi.

Yến Hảo ngậm kẹo, âm thanh ồm ồm: "Ba, công ty ba là làm về cái gì?"

Yến Minh Thành: "....."

Nghê Thanh cười dịu dàng: "Hảo Hảo, con chắc biết mẹ làm kinh doanh thương mại phải không?"

Yến Hảo suy nghĩ một chút: "Không biết ạ"

Nghê Thanh: "...."

Yến Minh Thành với lấy hộp thuốc lá, nhét lên miệng một điếu: "Còn muốn khoe khoang trước mặt tôi, rốt cuộc lại tự bê đá đập vào chân mình"

Nghê Thanh nói qua phương hướng phát triển của công ty hai vợ chồng, hỏi Yến Hảo: "Hảo Hảo, con có trách ba mẹ không có thời gian bên cạnh con không?"

Yến Hảo lắc đầu "Không ạ"

Nghê Thành cùng Yến Minh Thành không hẹn mà đồng thời nghĩ, hiện tại không có, nhưng khi còn bé nhất định đã từng nghĩ như vậy.

Dù sao giai đoạn đó cũng là thời kỳ phát triển tâm tư, cảm xúc của một đứa trẻ, vô cùng mẫn cảm.

Rất dễ dàng lưu lại sự khuyết thiếu tình cảm trong lòng.

Hai người hiện tại là người thành công về mặt sự nghiệp, nhưng về mặt giáo dục con cái lại là một người thất bại, không có thời gian cùng sức lực để quan tâm đến.

May mắn là con trai chỉ xa cách bọn họ vài năm, sau đó đã chậm rãi đón nhận bọn họ.

Bây giờ có thể một nhà hòa thuận, vô cùng quý giá.

Hai vợ chồng bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai, đều đang cố gắng tìm cách bù đắp khoảng thời gian mất mát đó, cậu muốn gì sẽ cho cậu cái đó, không muốn làm gì sẽ không miễn cưỡng cậu.

Nhân sinh vốn không thể song toàn.

Con trai học cao trung, nhưng bọn họ vẫn còn đang ở nước ngoài mưu tính khai thác thị trường.

Nghê Thanh cảm thấy chua xót, bà ở trước mặt con trai sẽ không đeo bộ mặt nạ khi làm việc kia, tất cả đều bộc lộ hết ra ngoài.

Không phải nữ cường nhân, chỉ là một người mẹ bình thường.

Yến Hảo nhìn thấy, an ủi: "Mẹ, con rất tốt, mẹ đừng suy nghĩ lung tung"

"Con học cao trung rồi, thuê một căn hộ 3 phòng ngủ, giáp sông, view đẹp, mỗi ngày còn có dì đến quét dọn, nấu cơm, quần áo con mặc toàn là đồ tốt nhất, tất cả đều là hai người cho con"

Nghê Thanh cùng Yến Minh Thành liếc mắt nhìn nhau, đều có chút một lời khó nói hết.

Con trai hiểu chuyện như vậy, hai vợ chồng trái lại càng thấy áy náy hơn, phận làm cha làm mẹ, bọn họ có rất nhiều thiếu sót.

"Ba, mẹ, con thật sự mỗi ngày trải qua đều vô cùng hạnh phúc, có người cũng tuổi con, vậy mà từ rất sớm đã phải tự mình gồng gánh....."

Yến Hảo không tiếp tục nói nữa, nói thêm lại muốn khóc.

Trên đời còn rất nhiều mảnh đời bất hạnh, quang cảnh hạnh phúc không có chênh lệch mấy, nhưng bất hạnh lại có sự khác biệt rất lớn.

Yến Hảo rất may mắn, ba mẹ khỏe mạnh, gia cảnh giàu có, không bệnh không đau, có anh em tri kỷ cùng lớn lên bên nhau, còn có người mình thích.

Giang Mộ Hành dùng cuộc đời của chính mình để nói cho cậu biết, phải trân trọng những gì đang có, nỗ lực, cố gắng đạt được những điều mình muốn.

......

Yến Minh Thành cùng Nghê Thanh vô cùng bất ngờ, cảm xúc của con trai phong phú hơn trước rất nhiều.

"Tiểu Hảo, bạn lớp trưởng kia của con....."

Yến Minh Thành đột nhiên bật ra một câu.

Trong lòng Yến Hảo hoảng sợ, cậu cắn nát nửa viên kẹo trong miệng: "Sao ạ?"

"Ba đang cảm khái" Yến Minh Thành rít một hơi thuốc "Năm nhất ba mời cho con hai người gia sư, con đều không thích, sau đó cũng không còn cách nào khác, ba với mẹ đành thuận theo ý con. Quãng thời gian trước, con đột nhiên không nói tiếng nào tự mình tìm gia sư, coi bộ rất hợp với con"

Trong miệng Yến Hảo đều là vị ngọt: "Cùng lớp nên tương đối quen thuộc ạ, tuổi tác không mấy chênh lệch nên có nhiều đề tài chung để nói, vô cùng hòa hợp"

Yến Minh Thành nghe con trai nói 'vô cùng hòa hợp' càng để ý hơn, con trai có quá ít bạn.

"Con xác định được mục tiêu cho mình, vì nó mà muốn nỗ lực, phấn đấu, cậu ta cũng có một nửa công lao"

Yến Hảo phản bác trong lòng, không chỉ có một nửa, mà toàn bộ công lao đều là của cậu ấy, cậu ấy chính là mục tiêu phấn đấu của con.

Yến Minh Thành xoa xoa bộ râu mới nhú tua tủa trên cằm: "Như vậy đi, con cứ chuyên tâm tốt nghiệp trước, sau đó một nhà chúng ta trịnh trọng mời cậu ấy ăn một bữa cơm, lúc đó ba sẽ bày tỏ thái độ, về phương diện công việc trong tương lai của cậu ấy, có yêu cầu gì cứ việc nói"

Nghê Thanh tán thành ý nghĩ của chồng: "Quả thật là một đứa trẻ ưu tú, thành tích xuất sắc như vậy, nghe nói ngoại hình cũng rất chói mắt, bên người có quá nhiều cám dỗ, vẫn có thể kiên định được, đúng là khả năng tự khắc chế rất mạnh mẽ"

Yến Hảo bật thốt lên: "Cậu ấy cái gì cũng rất mạnh"

Vừa dứt lời, cậu vội vàng đứng dậy rời khỏi màn hình máy tính: "Con đi lấy nước uống"

Nhưng thật ra là đang xấu hổ.

Yến Mình Thành cùng Nghê Thanh ở một bên khác không còn gì để nói, con trai cư nhiên phản ứng mạnh mẽ như vậy, thậm chí có thể nói là bảo hộ, mới mẻ cực kì.

.......

Trước khi đi ngủ, Yến Hảo lấy nón lưỡi trai lần trước Giang Mộ Hành đội ra, ngửi ngửi một cái, rồi cùng ôm với thỏ Bonnie chìm vào giấc ngủ.

Yến Hảo mơ một giấc mơ, trong mơ Giang Mộ Hành đến ở trong căn hộ của cậu, giảng bài cho cậu, giúp cậu phụ đạo, làm đồ ăn ngon cho cậu, còn cười với cậu.

Không phải nụ cười tối tăm khi nhắc đến nợ nần của gia đình như vậy, mà là một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Đẹp muốn chết người.

Sau đó Yến Hảo hôn lên đôi mắt Giang Mộ Hành.

Ở trong mơ.

Hôm sau thi Tiếng Anh với Tổng Hợp, Yến Hảo thi vô cùng thuận lợi.

Đặc biệt là Tiếng Anh.

Yến Hảo mặc dù là đút tiền để vào, nhưng trường cậu vào chính là Nhất Trung, chính mình cũng có thể thi được số điểm có thể bỏ tiền ra để vào, còn nhiều hơn mười mấy điểm.

Với số điểm đó đi qua trường khác cũng không cần phải mua, chắc chắn cũng không thể nào trở thành lót đáy.

Tình hình cạnh tranh ở Nhất Trung quá mức khốc liệt, một vài điểm cũng có thể thay đổi bảng xếp hạng, học bá có thể biến thành học tra, Yến Hảo đương nhiên chính là học mò, Tiếng Anh là thế mạnh duy nhất của cậu, trung bình khoảng 120 điểm.

Yến Hảo đó giờ đều chưa từng lo lắng môn Tiếng Anh, cậu biết mình không thành vấn đề, chỉ là không thể tăng lên được.

Lần này Giang Mộ Hành đã ôn trọng tâm cho cậu, thêm vào khả năng phát huy vượt xa người thường của cậu, có lẽ có thể đột phá đến 135 điểm.

Tuy rằng ở Nhất Trung, Tiếng Anh 140 điểm trở lên rất phổ biến, nhưng đối với cậu mà nói là một sự tiến bộ nhảy vọt, phải cố gắng tiếp tục giữ vững.

Yến Hảo cảm thấy được tổng điểm thành tích cuối kỳ của cậu vô cùng khả quan, có hy vọng tăng 40 hạng trên bảng xếp hạng của lớp.

.......

Trường học rất nhân từ, ngày hôm sau liền cho nghỉ, tự học buổi tối cũng không cần tham gia.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi chính thức bắt đầu.

Mọi người vội vội vàng vàng thu dọn, đối với kết quả thi cuối kỳ có người lo lắng cũng có người vui mừng, ồn ào náo loạn.

Yến Hảo lại đang nhàn nhã nghe nhạc.

Trước đây vừa đến kỳ nghỉ là cậu liền không vui, bởi vì nghỉ hè mang ý nghĩa rằng sẽ có một khoảng thời gian cậu không được nhìn thấy Giang Mộ Hành, lần này lại không giống vậy, nghỉ hè Giang Mộ Hành vẫn sẽ phụ đạo cho cậu như thường lệ.

Yến hảo nghĩ tới đây lại nở nụ cười.

Dương Tùng cùng Hạ Thủy đang nói chuyện đều nhìn thấy, một mặt biểu tình kinh hãi.

"Đệt mợ!"

Dương Tùng khoa trương từ chỗ ngồi nhảy dựng sang một bên: "Thật là ghê tởm"

"Ghê tởm cái đầu cậu" Hạ Thủy nở nụ cười hòa ái nhìn về phía Yến Hảo "Tiểu đệ đệ, nói cho tỷ tỷ nghe, em có phải là nhặt được tiền trên đường...."

Dương Tùng tiếp lời: "Giao cho chú cảnh sát?"

Hạ Thủy: "....."

Tâm tình Yến Hảo một chút cũng không bị ảnh hưởng, cậu lấy ra một viên kẹo, khóe môi cong lên, mang theo ý cười: "Ăn kẹo không?"

Dương Tùng cùng Hạ Thủy càng sợ hãi hơn.

Sao lại có loại ảo giác mời ăn kẹo cưới quỷ dị này?

Dương Tùng khịt mũi: "Người anh em, mày có chuyện vui gì thì nói ra chia sẻ với đồng bọn chút đi"

Yến Hảo lấy tai nghe màu xanh da trời xuống, chậm rãi vòng lại trên MP4: "Nhặt được bảo bối"

Dương Tùng cùng Hạ Thủy trăm miệng một lời: "Bảo bối gì?"

Yến Hảo cười cười: "Bảo vật vô giá"

Dương Tùng cùng Hạ Thủy trao đổi ánh mắt: Trúng tà?

Hạ Thủy: Nếu không cậu bấm ngón tay tính thử?

Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Yến Hảo đã cầm điện thoại đi ra ngoài.

Yến Hảo ở dưới lầu nghe điện thoại, câu đầu tiên vô cùng dư thừa: "Lớp trưởng, cậu đang phụ thầy chủ nhiệm chấm bài thi sao?"

Giang Mộ Hành đáp lại: "Ừm"

Yến Hảo đi về phía chỗ ngoặt: "Có thấy bài thi của mình không?"

Giang Mộ Hành: "Không chấm lớp mình"

Yến Hảo: "Ồ"

"Cậu chấm câu hỏi lớn như thế nào?" Yến Hảo tò mò "Chỉ chấm phần I trắc nghiệm? Không chấm phần II?"

Giang Mộ Hành: "Đều chấm"

Yến Hảo "A" một tiếng, Giang Mộ Hành gọi điện cho cậu nhất định là có chuyện, cậu ngoan ngoãn chờ đợi.

Đầu bên kia yên lặng một lúc, âm thanh Giang Mộ Hành vang lên: "Nếu cậu có thời gian....."

Yến Hảo không đợi hắn nói xong, vội vàng lên tiếng: "Mình có thời gian"

Giọng điệu Giang Mộ Hành bên trong ống nghe có chút cạn lời: "Tôi còn chưa nói xong"

Yến Hảo lúng túng, hai má đỏ bừng, cậu cúi đầu đá đá vách tường, lầu bầu nói: "Vậy coi như mình chưa nói gì, cậu nói tiếp đi"

Giang Mộ Hành: "....."

Một hồi sau, Giang Mộ Hành mở miệng lần nữa: "Nếu như cậu có thời gian....."

Âm cuối kéo dài, chậm chạp không dứt, khiến người ta sản sinh vô hạn mong đợi.

Yến Hảo cảm thấy, cậu đại khái là bị nhiệt khí xông cho váng đầu rồi, bằng không sao lại có thể cảm giác được sự ám muội tốt đẹp như vậy chứ.

Thật giống như một phút sau liền có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung rực rỡ.

Thế nhưng pháo hoa lại không nổ.

Giang Mộ Hành nói hết câu, chỉ là nhờ Yến Hảo đưa giùm bình nước.

Máu dồn lên tới não Yến Hảo rút xuống, lại xông lên, tất cả đều dồn hết ở trên mặt cậu, viền mắt cũng muốn sung huyết.

Chỉ cần Giang Mộ Hành mở miệng, sẽ có cả tá người xếp hàng nguyện ý giúp hắn việc này, nhưng hắn không làm như vậy, cũng không nhờ bạn cùng bàn là Tống Nhiên, chỉ tìm cậu.

Rất tốt, thật sự vô cùng tốt!

Trước mắt Yến Hảo hiện lên chỗ ở chật hẹp của Giang Mộ Hành, nghĩ đến gia cảnh của cậu, tâm trạng vừa chua vừa chát, may mắn thời điểm phải đối mặt với khốn khó hắn vẫn không từ bỏ, nếu không cậu sẽ không gặp được hắn.

Giang Mộ Hành đã phải chịu đựng nhiều như vậy, và hắn vẫn đang nỗ lực tiến về phía trước, những thứ hắn muốn, một ngày nào đó nhất định đều có được.

Yến Hảo khịt khịt mũi, khát vọng muốn nói chuyện bị Giang Mộ Hành đánh gãy.

Giang Mộ Hành nói cho cậu biết: "Thầy chủ nhiệm đi họp, ở văn phòng chỉ có mình tôi"

Yến Hảo sững sờ, Giang Mộ Hành đây là muốn nói cậu không cần lo lắng? Cậu không có sợ thầy chủ nhiệm a.

Giang Mộ Hành trầm mặc vài giây, nhàn nhạt nói: "Yến Hảo, lát nữa cậu qua chỗ tôi lấy bình nước, nếu như Tống Nhiên muốn bắt chuyện với cậu, cậu không cần để ý tới cậu ta, cầm bình xong thì đi"

Yến Hảo khẽ đáp, nghe thanh âm của hắn trong điện thoại gọi tên mình, lỗ tai tê dại: "Được"

Tuy rằng Yến Hảo muốn moi thông tin Giang Mộ Hành làm gia sư cho người khác từ miệng Tống Nhiên, muốn thử so sánh một chút, nhưng cũng không có ý định hỏi bây giờ, thời cơ chưa thích hợp.

Cậu và Tống Nhiên chưa quen thân lắm.

Huống hồ, chuyện của Giang Mộ Hành mới là vấn đề cấp thiết nhất.

Đầu kia không có động tĩnh, Giang Mộ Hành cũng chưa nói muốn cúp máy, Yến Hảo vội vã muốn đưa bình nước cho hắn, muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn, gấp gáp không nhịn được dò hỏi: "Lớp trưởng, cậu còn cần cái gì không?"

Giang Mộ Hành nửa ngày sau mới đáp: "Không có"

Cuối cùng lại bồi thêm một câu: "Mang bình nước qua sớm chút, đừng nấn ná lâu quá"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei