Chương 40: Ngoại lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Hảo lúc trước đã từng đề cử game này một lần cho Giang Mộ Hành, hình ảnh, nhân vật, kỹ năng, toàn bộ đều thổi phồng lên, còn nói sẽ làm sư phụ dẫn hắn thăng cấp, hắn cũng không hề thấy hứng thú, lần này sao lại chủ động hỏi tới?

"Lớp trưởng, cậu muốn chơi?"

Ngữ điệu Giang Mộ Hành lạnh nhạt: "Tùy tiện hỏi chút thôi"

"Ồ" Yến Hảo nói tên game, còn muốn nói chuyện thêm chút thì đầu bên kia đã cúp máy.

Giang Mộ Hành cúp điện thoại của cậu.

Yến Hảo nghe thấy tiếng "Tút, tút, tút" trong điện thoại mà kinh ngạc, lỗ tai vang ong ong, mình làm gì sai sao?

Hay là mình nói gì không nên nói khiến cho Giang Mộ Hành tức giận?

Yến Hảo cắn cắn khóe miệng, nhớ lại toàn bộ nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, mỗi một câu đều cẩn thận ngẫm nghĩ lại một lần, tâm tư bốc lên một cái suy đoán không dám tin tưởng.

Giang Mộ Hành sẽ không phải là.....cảm thấy được cậu là fan hâm mộ của mình vậy mà hiện tại lại đi ngưỡng mộ người khác, nên cảm thấy khó chịu chứ?

Như Dương Tùng chơi bóng rổ rất trâu bò, Yến Hảo cũng khen không ít.

Có một lần Yến Hảo đi xem cậu ta thi đấu, phát hiện thực lực của trung phong bên đội đối diện rất mạnh, sau khi kết thúc trận đấu cũng thuận miệng khen vài câu.

Phản ứng của Dương Tùng rất lớn, mặt thối như tảng đá trong bồn cầu, nói cái gì mà mất mặt, còn nói tôn nghiêm bị sỉ nhục.

Đồng thời tuyên bố Yến Hảo phản bội mình.

Bỏ qua vài phần Dương Tùng tự làm quá lên thì đúng thật sự là có thấy mất hứng.

Yến Hảo càng nghĩ càng cảm thấy không phải là không thể, tuy Giang Mộ Hành so với những người cùng trang lứa thì trầm ổn hơn, nhưng hắn cũng là con trai, cũng sẽ có những điểm tương đồng.

Nhưng vấn đề là, cậu đâu có sùng bái Tống Nhiên a, Yến Hảo buồn bực suy nghĩ.

Sao lại có cảm giác lòng trung thành bị nghi ngờ, bị bạn trai hiểu lầm mình đứng núi này trông núi nọ.

Hai má Yến Hảo tỏa nhiệt, ảo giác này khiến cậu vừa bối rối vừa yêu thích, bởi vì có thân cận mới có phản bội.

Trong lòng Giang Mộ Hành chỉ cần có một chút trập trùng, liền nói rõ cậu là một người đặc biệt trong một đống fan hâm mộ, bằng không thì cho dù cậu có làm cái gì hay nói cái gì cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn.

Yến Hảo lại cách xa mái đình hơn một chút, gọi lại vào dãy số của Giang Mộ Hành.

Đầu bên kia Giang Mộ Hành chỉ mới đọc được phần đầu của hướng dẫn trò chơi: "Nói"

Yến Hảo kéo mũ chụp lên đầu, chân chà xát đá cuội trên mặt đất: "Lớp trưởng, sao vừa nãy cậu lại cúp điện thoại của mình vậy?"

Trong giọng nói Giang Mộ Hành không nghe ra được tâm tình gì: "Có việc"

Yến Hảo hỏi tiếp: "Việc gì?"

Không đợi Giang Mộ Hành đáp lại, Yến Hảo lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu: "Lên mạng tìm game sao?"

Giang Mộ Hành: "....."

Trong điện thoại vô cùng yên tĩnh, Yến Hảo nghe thấy được tiếng hít thở của Giang Mộ Hành, một giây này đột nhiên có cảm giác chính mình cách hắn rất gần.

"Lớp trưởng, nếu cậu muốn chơi đợi năm sau mình dẫn cậu chơi"

Giang Mộ Hành hơi ngừng lại: "Năm sau?"

"Ừm" Khóe miệng Yến Hảo cong lên "Mình muốn thi A đại, còn phải căng thẳng ôn tập và chuẩn bị cho kì thi, không có thời gian chơi game, định gỡ game một thời gian, thi đại học xong lại cài lại"

Nửa ngày sau Giang Mộ Hành mới mở miệng: "Cậu có thể nhịn được?"

Yến Hảo cười: "Có thể chứ"

Bởi vì so với chơi game, thì mình càng thích việc đuổi theo bước chân của cậu hơn.

Trước khi cúp điện thoại, Yến Hảo nhỏ giọng khẽ nói một câu: "Lớp trưởng, mình chỉ ngưỡng mộ một mình cậu"

Nói xong lập tức cúp máy.

.........

Yến Hảo chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống rồi mới quay lại vào trong đình.

Tống Nhiên thoạt nhìn đã tiêu hóa xong tin tức chấn động này, chỉ còn sót lại chút hiếu kỳ: "Yến Hảo, sao trong game cậu lại để cái tên kia?"

"Tùy tiện đặt thôi" Yến Hảo nói "Tiểu Nữ Tử, Tiểu Hảo(*)"

(*): 小女子: Tiểu Nữ Tử, 小好: Tiểu Hảo à chữ Nữ Tử ghép lại thành chữ Hảo.

Tống Nhiên: "......"

Yến Hảo lịch sự dò hỏi: "Cậu thì sao?"

Tống Nhiên mang bộ dạng chuyện cũ nghĩ lại mà thấy kinh: "Cùng bạn bè cược thua"

Yến Hảo đoán được, hình tượng của Tống Nhiên cùng với cái tên kia quá không ổn: "Dương Tùng còn chưa biết là cậu"

Biểu tình Tống Nhiên hơi đổi một chút: "Đừng nói cho cậu ta biết"

Yến Hảo đáp lời: "Không giấu nổi"

Tống Nhiên đeo lại kính mắt: "Vậy để tôi nói với cậu ta"

Yến Hảo không có ý kiến, việc này cậu cũng không có ý định xen vào, hỏa khí của Dương Tùng phải để Tống Nhiên tự mình đi dập lửa.

Tống Nhiên vỗ vai Yến Hảo, tình huynh đệ trong game lan tràn một chút ra hiện thực: "Vậy mà lại là bạn thân quen, sau này ở trường vẫn cùng nhau chơi chung đi"

Yến Hảo thổi mấy sợi tóc rối rũ trước mắt: "Vẫn là chia tay đi, mất công thầy chủ nhiệm lại tìm tôi và Dương Tùng nói chuyện, bảo hai đứa tôi không được ảnh hưởng cậu học tập"

Khóe miệng Tống Nhiên giật một cái: "Vậy sao lão Giang lại được?"

Yến Hảo tự nhiên đùa giỡn: "Tôi với cậu ấy ở trường không có tương tác qua lại mấy, nên không thể nói là chơi chung một chỗ được"

Tống Nhiên đẩy đẩy kính mắt: "Dựa theo tính tình của cậu ta mà nói có thể coi là một ngoại lệ"

Tim Yến Hảo đập nhanh thêm vài phần: "Ngoại lệ à?"

"Phi thường ngoại lệ" Tống Nhiên nói "Lão Giang coi cậu là bạn bè"

Lúc nói ra hai chữ kia không hiểu sao Tống Nhiên thấy có hơi gượng gạo, như kiểu không chắc chắn lắm, có chỗ nào đó sai sai.

Một giây sau Tống Nhiên liền quên đi: "Nói như vậy là vì trong lớp có người tìm lão Giang hỏi bài, có thời gian thì cậu ấy sẽ giảng cho một chút, những vấn đề khác tìm tới cậu ấy cũng sẽ nhận được sự giúp đỡ, cậu ấy là kiểu đã làm cái gì thì nhất định sẽ làm cho thật tốt, làm lớp trưởng thì trách nhiệm liên quan cũng phải đúng chỗ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó"

"Lão Giang chính là làm việc theo quy củ, nguyên tắc là số một, tuy lịch sự nhưng lại rất xa cách, đối với người nào cũng giữ một lằn ranh ngăn cách"

"Tôi làm bạn cùng bàn với cậu ấy 2 năm nay, cũng mới chạm vào được một chút chút, nhưng khi cậu ấy ở trước mặt cậu lại hoàn toàn xóa bỏ cái lằn ranh này, để cậu tiến vào phạm vi riêng tư của cậu ấy, điều này quá ly kỳ, cậu thật sự là một ngoại lệ"

Giữa những câu chữ, từ nào cũng là khó bề tin nổi.

Trái tim Yến Hảo đập loạn.

Quả nhiên tâm sự nhiều với Tống Nhiên sẽ nhận được kinh hỉ.

Trước đây Giang Mộ Hành khẳng định không biết cậu là bạn cùng lớp của hắn, tên có khi còn chẳng biết.

Có thể từ một người qua đường xa lạ, đến bạn cùng lớp, rồi lại hy hữu trở thành bạn bè, tham dự vào trong sinh hoạt của hắn, tiến triển này thật sự đã rất tốt đẹp rồi.

Yến Hảo an ủi chính mình, ánh mắt nhìn Tống Nhiên như đang nhìn một đống tin tức tình báo.

Tống Nhiên bị nhìn mà cảm thấy sợ hãi: "Đúng rồi, người anh em, cuối kỳ vừa rồi cậu đúng là hắc mã mà"

"Nói thật với cậu, cậu thăng lên tới 41 hạng, đột phá quá lớn, chuyện này ở Nhất Trung vô cùng hiếm thấy, huống hồ lớp chúng ta còn là lớp trọng điểm của ban tự nhiên, vốn tôi cũng có chút lấn cấn, dù sao tôi với cậu cũng không tính là quá quen"

Tống Nhiên rất thản nhiên: "Nhưng hiện lại không nghĩ như vậy nữa, mọi người tốt xấu gì thì cũng đã cùng chơi game với nhau gần 2 năm rồi, nhân phẩm của cậu tôi tuyệt đối tin tưởng"

Yến Hảo cười cười: "Tôi tìm người phụ đạo cho"

Tống Nhiên không có chút bất ngờ nào, ngoại trừ cái này cũng không còn khả năng nào khác, hơn nữa còn tìm được một người rất trâu bò, có thể làm cho một thanh niên lót đáy trong thời gian ngắn nhảy vọt vào tầng trung – thượng lưu, cậu ta cũng không truy hỏi nguồn căn xem người đó là ai, không cần thiết, còn sẽ làm cho người khác thấy phản cảm.

"Đối phó với lời đồn biện pháp tốt nhất chính là dùng thực lực nói chuyện, lần thi tháng đầu tiên của năm cuối cậu chỉ cần tiếp tục giữ vững phong độ thì sau này sẽ không còn ai dám nói ra nói vào nữa"

Yến Hảo thầm nghĩ, sợ là Giang Mộ Hành sẽ muốn đưa cậu tiến vào 20 vị trí đầu, tiếp đó là là 15 rồi lại đến 10, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, vẫn là đừng nên nghĩ nhiều, cứ kiên trì xông lên là được.

"Có thể giữ vững đương nhiên là tốt nhất, năm cuối rồi phải liều mạng một chút"

Tống Nhiên đột nhiên đạt được nhận thức mới về cậu: "Game kia không chơi nữa?"

"Không chơi nổi, đợi thi đại học xong rồi tính tiếp" Yến Hảo ném cho cậu ta một viên kẹo "Dương Tùng vẫn chơi, hai người tìm trong bang hội thêm một tên nữa rồi tổ đội đi"

Tống Nhiên bắt được kẹo, nhìn nhìn: "Vị táo à"

Yến Hảo khẽ nhướng mày: "Làm sao?"

Tống Nhiên không nói gì, lão Giang cũng ăn kẹo vị này, cùng một nhãn hiệu.

Trong lúc vô tình phát hiện được.

Trong đầu Tống Nhiên chợt lóe điều gì đó, tiếng cười đùa của đôi tình nhân cách đó không xa truyền đến làm rối loạn suy nghĩ của cậu ta, cậu ta cũng không tiếp tục nghiền ngẫm nữa.

........

Qua tháng 7, Yến Hảo bắt đầu thấy nóng.

Thành tích cuối kỳ được như mong đợi, đi chơi biển, quán bar cũng đã đi, chỉ còn sót một cái mục tiêu, chính là nghỉ hè tìm cách để Giang Mộ Hành chuyển tới chỗ mình ở.

Mắt thấy kỳ nghỉ hè đã sắp hết.

Yến Hảo mỗi ngày đều vừa làm bài tập, vừa tìm cơ hội, Hoàng Tự đối với ước nguyện này của cậu đã trợ giúp một khâu vô cùng quan trọng.

Hôm đó là hai ngày trước khai giảng, Giang Mộ Hành tự sửa lại bài thi cho Yến Hảo.

Hoàng Tự gọi điện thoại tới, nói anh ta lâm thời nhận được hoạt động biểu diễn ở nơi khác, người đang ở trên đường rồi, chìa khóa phòng của anh ta gửi cho một người bạn ở lầu ba, để khi Giang Mộ Hành chuyển đồ tới thì tìm người ta lấy.

Yến Hảo nghe một nửa đã đủ cho cậu đoán được toàn bộ nội dung, trong lòng cậu thầm cảm tạ Hoàng Tự ngàn lần.

"Lớp trưởng, cậu muốn chuyển nhà à?"

Giang Mộ Hành tiếp tục sửa bài, không có biểu tình gì: "Ừm"

Yến Hảo cầm trái lựu trong tay: "Vậy chỗ ở hiện tại của cậu thì phải làm sao?"

Giang Mộ Hành đáp: "Thuê"

Yến Hảo nhất thời không kịp phản ứng: "A?"

"Phòng ở là thuê, đến kỳ rồi" Giang Mộ Hành khép nửa mắt, tâm tình không có bao nhiêu gợn sóng "Chủ nhà đã cho một hộ gia đình khác thuê"

Đầu ngón tay Yến Hảo hơi dùng sức, cắm xuyên vào trong quả lựu, thuê mới hợp lí, chứ nếu như là mua lại phòng ở, cho dù vừa nhỏ vừa cũ thì cũng là một tài sản, Giang Mộ Hành khẳng định đã sớm bán đi để gán nợ.

Cậu ngập ngừng đôi môi: "Mình thấy có vẻ cậu đã ở đó rất lâu rồi" dấu vết sinh hoạt rất sâu.

Giang Mộ Hành lật bài thi qua: "Năm nhất cao trung thuê"

Yến Hảo kinh ngạc, mới có hai năm, cùng lúc với cậu thuê căn hộ này, cậu bóc xuống một khối vỏ lựu, lột dần sang vị trí xung quanh.

Cuộc sống Giang Mộ Hành đột nhiên bị rơi vào một cái đầm lầy, hắn nỗ lực, chậm rãi trèo lên trên, từng chút một rời xa đầm lầy.

Có thể thấy nơi ở trước kia so với phòng nhỏ bây giờ càng nát hơn.

Cổ họng Yến Hảo khô khốc: "Chuyển qua chỗ Tự Ca à?"

Tầm mắt Giang Mộ Hành rời khỏi bài thi, dời đến khuôn mặt Yến Hảo ngồi đối diện.

Yến Hảo rũ mắt, từng khối từng khối mà lột vỏ lựu, bóc đến loang lổ, nham nhở, có mảnh móng tay sắp bong ra cũng không cảm thấy đau.

Giang Mộ Hành vươn tay: "Đưa tôi"

Yến Hảo nháy mắt sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, mình sắp bóc xong rồi"

Giang Mộ Hành trực tiếp cầm lấy quả lựu.

Yến Hảo nhìn hắn lột tiếp phần vỏ còn lại, nhìn cái động tác như vậy cũng cảm thấy vui tai vui mắt: "Lớp trưởng, nhà của Tự ca là kiểu gì? Ở ổn không?"

"Anh ấy cùng với người trong ban nhạc sửa lại một cái kho cũ, tất cả đều ở trong đó" Giang Mộ Hành nói "Rất rộng, có phòng"

Yến Hảo trộm liếc hắn một cái: "Không quá thích hợp đi, ban nhạc còn phải luyện tập, cậu không có cách nào đọc sách được, cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu"

Động tác trên tay của Giang Mộ Hành vẫn không ngừng, con ngươi nhấc lên.

Yến Hảo nhét tay xuống đáy bàn, tay trái với tay phải cào loạn, nếu là bạn bè, thì rủ nhau ở chung cũng không có gì kỳ lạ, cậu khẽ hít sâu: "Lớp trưởng, không thì cậu trực tiếp dọn đến chỗ này của mình đi"

Trên mặt Giang Mộ Hành không nhìn ra vui buồn: "Đến đây?"

Đôi mắt Yến Hảo nhìn chằm chằm mặt bàn: "Không phải cậu nói phải giúp mình thi đậu A đại sao? Cậu dọn đến có thể thuận tiện cho việc giúp mình hơn, hơn nữa chỗ này cách trường rất gần, cũng bớt được chút thời gian đi đường của cậu"

Động tác lột bỏ lựu của Giang Mộ Hành không ngừng, vẫn nhìn Yến Hảo như vậy, chỉ là không nói lời nào, khó có thể phỏng đoán được.

Yến Hảo dưới cái nhìn của Giang Mộ Hành dần trở nên hoảng loạn, cậu không chút nghĩ ngợi phun ra một câu: "Ý của ba tôi cũng là như vậy, ông ấy cảm thấy trong căn hộ có phòng trống, cậu chuyển tới ở cũng thuận tiện cho việc dạy kèm hơn"

Thật sự ngàn lần xin lỗi ba, nguyện vọng của con trai có đạt thành hay không chính là quyết định ở lần hành động này.

........

Bầu không khí trên bàn yên tĩnh, Giang Mộ Hành vẫn luôn không tỏ thái độ gì.

Tâm trạng Yến Hảo không ngừng chìm xuống, huyết sắc trên mặt rút sạch, cả người từ đầu đến chân đều héo rũ, bao phủ một tầng sắc thái ảm đạm, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của Giang Mộ Hành.

"Buổi tối cậu ngủ có khóa cửa phòng không?"

"???" Yến Hảo.

Giang Mộ Hành đưa quả lựu đã lột sạch cho cậu, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy: "Phải khóa"

Yến Hảo theo bản năng đối diện với Giang Mộ Hành, cảm giác như trong ánh mắt của hắn mang theo dòng điện, giật cho toàn thân cậu nóng bừng, hô hấp mềm nhũn, giống như bị đầu độc mà mê muội nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, khóa"

Giang Mộ Hành cầm hộp khăn giấy qua, rút lấy một tờ, ung dung thong thả lau tay: "Vậy tôi dọn qua đây"

Ngữ khí bình thản đến mức có chút không chân thực.

Trong đầu Yến Hảo trở nên trống rỗng, choáng váng.

Đáy mắt Giang Mộ Hành lướt qua đôi môi mềm mại khẽ cong của cậu, yết hầu trượt trượt: "Thôi, tôi vẫn là nên qua chỗ của Hoàng Tự đi"

"Không phải đã đồng ý rồi sao?"

Yến Hảo "Đùng" một cái đứng phắt dậy, gấp đến độ khóe mắt cũng trở nên ẩm ướt, sắc mặt ửng hồng, tốc độ nói tăng nhanh: "Khóa cửa phải không? Được, tôi đồng ý với cậu, sau khi cậu chuyển tới, tôi bảo đảm mỗi ngày trước khi ngủ đều sẽ kiểm tra cửa phòng một lần, khẳng định sẽ khóa trái lại"

Khí áp quanh thân Giang Mộ Hành bỗng trầm xuống.

Yến Hảo bối rối, hoang mang lo sợ, vậy cửa phòng của mình rốt cuộc là phải khóa hay không khóa đây?

Không thì 2-4-6 khóa, 3-5-7 không khóa, chủ nhậtrút thăm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei