Chương 50: Mẹ tôi mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc nghỉ giữa tiết, Yến Hảo vừa đi đến sân tập luyện vừa học thuộc mấy bài văn.

Hạ Thủy ra hiệu cho Dương Tùng đi chậm lại, chia sẻ cảm thụ với cậu ta: "Mới vừa khai giảng thôi mà Tiểu Hảo đã vất vả như vậy rồi, tôi nhìn thôi mà tim cũng thấy đau"

Dương Tùng nhíu mày: "Đo điện tâm đồ chưa? Nói thế nào?"

Hạ Thủy sửng sốt một chút, cười nói: "Chỉ là một biện pháp tu từ thôi mà"

Dương Tùng trợn trắng mắt: "Thần kinh"

Hạ Thủy cười híp mắt: "Nhìn không ra, bình thường cậu không tim không phổi nhưng vẫn rất quan tâm bạn bè nha"

Dương Tùng hừ lạnh: "Cút đi"

Nụ cười trên mặt Hạ Thủy vẫn không giảm, tim nhỏ không tốt, cái này là do bẩm sinh, rất ít người biết.

Vết sẹo nơi lồng ngực cũng không có ảnh hưởng gì tới nhiệt tình của nhỏ đối với cuộc sống này.

Không biết chuyện thì nói nhỏ là đại tiểu thư, lợi dụng quyền thế trong nhà nên muốn nghỉ thì nghỉ, không tham gia hội thao, tiết thể dục cũng chỉ là đổi chỗ ngồi từ trong lớp ra sân tập luyện, tìm đại một chỗ ngồi, cứ ngồi như vậy hết một tiết.

Bọn họ ước ao, đố kị với nhỏ cái được gọi là đặc quyền, cái được gọi là hưởng thụ lạc thú nhân sinh, nhưng không biết nhỏ có biết bao nhiêu sự khát khao có thể tùy ý rượt đuổi, chạy nhảy, khỏe mạnh như bọn họ.

Hạ Thủy hâm mộ thì hâm mộ nhưng mỗi ngày đều tích cực, lạc quan mà trải qua.

Con người mà, mỗi người đều có một cách sống riêng.

Bất quá, người khác như thế nào Hạ Thủy cũng không quan tâm, nhỏ chỉ quan tâm những người thân cận bên cạnh mình, nhỏ không cách nào hiểu được, Yến Hảo có một đống đại lộ bằng phẳng bày sẵn ra trước mặt có thể chọn lựa, nhưng lại cố tình chọn con đường gập ghềnh, nhấp nhô nhất.

Quá mức khó đi, mỗi một bước tiến lên đều phải bỏ ra cực đại nỗ lực, bất cứ lúc nào cũng có thể không chịu nổi mà suy sụp, gục ngã.

Hạ Thủy nhìn bóng lưng Yến Hảo đi ở phía trước bĩu môi, hỏi Dương Tùng: "Cậu có phát hiện Tiểu Hảo từ sau khi quyết tâm nghiêm túc học tập thì cả người đều như đang tỏa sáng hay không?"

Dương Tùng bắt tay để sau gáy, lười biếng đi tới: "Có thấy"

Hạ Thủy nghĩ mãi không ra: "Đây là vì sao chứ? Ma pháp thần kỳ à?"

Dương Tùng đầy thâm ý như một người cha già: "Tôi nói này, cậu cũng đường đường là một đại cô nương 18, 19 tuổi rồi, không thể cứ đợi người khác ném sẵn đáp án cho mình như vậy được, phải học cách động não đi, tự mình tìm hiểu đi a"

Hạ Thủy: "....."

"Nói thật" Hạ Thủy kéo dây thun, tùy ý buộc lại mấy sợi tóc chọc vào cổ "Tôi có chút xíu bị tinh thần nỗ lực phấn đấu của Tiểu Hảo cảm hóa"

Dương Tùng liếc mắt: "Nhưng cậu cũng không muốn biến nó thành hành động"

Hạ Thủy nghẹn vài giây lập tức phản kích: "Cậu không vậy chắc?"

Dương Tùng tặc lưỡi.

Yến Hảo có tập ghi chú của Giang Mộ Hành, được hắn chỉ cho phương pháp học tập, kỹ năng làm bài, bọn họ hoàn toàn có thể lấy xài, nhìn mèo vẽ hổ, thậm chí là học ké, nhưng cũng không có ai có ý nghĩ đó.

"Quyết tâm không phải dễ hạ như vậy"

Hạ Thủy hai tay đút túi, lắc lư nói: "Cả nước có bao nhiêu người giống như tụi mình, hiện tại đã bước vào năm cuối rồi, có bao nhiêu người có thể chống lại cám dỗ của điện thoại di động, game giếc các loại, quyết định nghiêm túc coi trọng kỳ thi đại học, nỗ lực học tập, khắc khổ phấn đấu?"

"Giống tôi chẳng hạn, có càng nhiều con đường để đi, thì càng khó mà có thể ép mình bước vào đường cùng, so với đại đa số mọi người thì khó khăn hơn rất nhiều"

"Thật sự không biết cái gì có thể mê hoặc Tiểu Hảo đến như vậy"

Dương Tùng nói bừa: "A đại đó"

"Tôi không thấy vậy"

Hạ Thủy rất không đồng tình: "Nếu như Tiểu Hảo thật sự muốn thi vào A đại, khẳng định đã tìm gia sư khắp nơi về dạy kèm từ sớm rồi mới phải, cậu ấy dường như quyết định rất vội vàng"

Dương Tùng khựng lại: "Cậu nghe nó nói muốn lấy A đại làm mục tiêu nên 'Ba chấm thủy' lại tiếp tục dạy kèm cho nó phải không?"

Hạ Thủy ừ ừ: "Đúng vậy"

"Tuy rằng tôi cũng cảm thấy kỳ quái sao nó lại tìm 'Ba chấm thủy' dạy 1 kèm 1, mà tôi cũng đã nghĩ kỹ lại, trước đó nó thật sự không có đề cập cái gì liên quan đến A đại, cũng rất buông thả, mỗi ngày đều đều giống như chúng ta, tâm tư không hề đặt vào việc học, cho nên nó nhất định là trong khoảng thời gian học phụ đạo mới có quyết định chọn A đại"

Dương Tùng đột ngột hỏi một câu: " 'Ba chấm thủy' được tuyển thẳng vào trường nào?"

"Có rất nhiều lời đồn, nghe nói cậu ấy không muốn chọn suất tuyển thẳng của bất kỳ trường nào cả" Hạ Thủy nói "Chờ tới cuối năm, hoặc đầu năm sau mới biết được, nếu thật sự không muốn tuyển thẳng, vậy chỉ có thể là đi thi đại học như bình thường, vậy thì khó mà có thể đoán được nguyện vọng là gì"

"Thế giới của học thần, người phàm chúng ta không lý giải nổi"

Dương Tùng xoa cằm suy tư.

"Tiểu Hảo có một hộ giá toàn năng, trâu bò như 'Ba chấm thủy' hộ tống như vậy, tuyệt đối là sự an bài của vận mệnh, hy vọng cuối cùng giấc mộng của cậu ấy có thể trở thành sự thật"

Hạ Thủy nhún nhún vai: "Mặc dù tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, sang năm ba người chúng ta sẽ cùng nhau xuất ngoại"

Dương Tùng kéo dài âm thành: "Xuất ngoại à...."

Hạ Thủy phát hiện cậu ta không mấy hứng thú, kinh ngạc nói: "Làm sao, cậu đừng nói với tôi Tiểu Hảo muốn thi vào A đại thì cậu cũng muốn ở lại trong nước?"

Dương Tùng tặc lưỡi: "Không có người quen nên lười ra nước ngoài"

Hạ Thủy bị sặc nước miếng, ho khan hai tiếng: "Tôi không phải người?"

Dương Tùng liếc nhỏ.

Hạ Thủy trừng mắt lên, nghĩ kỹ rồi hẳn nói, không tôi đánh cậu.

Dương Tùng hiếm khi đứng đắn đánh giá Hạ tiểu nữ sĩ, mặt không còn đen như quãng thời gian trước, cằm hơi có chút thịt, không còn nhọn hoắc nữa, tóc tai cũng dài ra, miễn cưỡng cũng coi như giống một đứa con gái.

"Có phải nghỉ hè cậu đi cắt mí không?"

Hạ Thủy: "Tôi còn làm mũi nữa"

Dương Tùng: "Vậy sao cậu không sẵn tiện làm lại ngực luôn?"

Hạ Thủy: "Muốn chết phải không?"

"Là anh em nên tôi mới nói thật, lời thật lòng thì luôn khó nghe đó Hạ tiểu thư"

Dương Tùng tránh né chân nhỏ, không đùa giỡn nữa: "Nói chuyện trước đi, tôi với Tiểu Hảo là bạn thân từ lúc mặc tã cho đến bây giờ, sẽ không tách ra"

Hạ Thủy chân thành nói: "Vậy tôi ngoại trừ nói chúc cậu cùng cậu ấy bạc đầu giai lão, còn có thể nói gì nữa đây?"

"Còn có thể ngậm miệng"

Dương Tùng vừa nói xong, phía trước liền truyền tới tiếng la của Yến Hảo: "Hai người ở phía sau bô bô cái gì vậy?"

Dương Tùng cùng Hạ Thủy không hẹn mà đồng thời chấm dứt cuộc nói chuyện, vội vã tăng nhanh bước chân đuổi theo.

"Hảo Ca, học xong rồi à?"

"Không thuộc"

"Chỉ cần lặp lại thêm vài lần là sẽ thuộc thôi, không cần gấp"

"Tao gấp, ngày hôm nay phải thuộc ba bài, tối còn phải làm kiểm tra ngẫu nhiên"

".....Đệt, mày điên rồi"

"Hảo Ca, cậu đừng nghe cậu ta đánh rắm, tụi tôi đều là hậu thuẫn vững chắc nhất của cậu, cứ việc xông thẳng về phía trước, sau này chờ cậu phi thăng rồi, nhớ thường xuyên về thăm nhà một chút nha"

"....."

..........

Trên đường trở về phòng học, Giang Mộ Hành cùng với Tống Nhiên gia nhập đội ngũ, tổ ba người biến thành tổ năm người.

Vốn dĩ từ trái qua là Dương Tùng, Yến Hảo, Hạ Thủy.

Bây giờ là Dương Tùng, Yến Hảo, Hạ Thủy, Giang Mộ Hành, Tống Nhiên.

Hạ Thủy bị kẹp ở giữa Giang Mộ Hành với Yến Hảo, cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là Giang Mộ Hành ở ngay sát bên cạnh nhỏ.

Trong nháy mắt rất nhiều ánh nhìn đều phóng tới, đổ dồn lại từ bốn phương tám hướng, Hạ Thủy cảm giác mình sắp bị bắn chết rồi, nhỏ vội vã từ giữa chạy về vị trí cuối cùng bên phải, đi bên cạnh Tống Nhiên, lúc này mới có thể hít thở thông thuận.

Tống Nhiên tò mò hỏi Hạ Thủy: "Cậu đổi chỗ chi vậy?"

Hạ Thủy dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta nhìn xung quanh.

Tống Nhiên bật cười: "Cậu cũng sợ?"

"Hẳn là không có ai không sợ" Cả người Hạ Thủy run rẩy, toàn thân nổi da gà, nhỏ giọng nói: "Tôi vừa suy nghĩ một đôi câu đối tặng cho bạn gái tương lai của lớp trưởng"

Vẻ mặt Tống Nhiên bát quái: "Câu gì?"

"Vế đầu, chịu được thứ mà người khác không thể chịu được. Vế sau, hưởng thụ thứ mà người khác không thể hưởng thụ. Hoành phi, tôi là Giang thái thái"

Tống Nhiên ha ha ha ha cười to.

Yến Hảo tò mò hỏi Giang Mộ Hành: "Tống Nhiên cười cái gì vậy?"

Giang Mộ Hành nghiêm mặt: "Không cần để ý tới cậu ta"

Yến Hảo: "Ồ"

Tứ phía đều có nhiều người, rất chen chúc, một hàng năm người không dễ đi, đi hoài đi mãi lại chia thành hai hàng.

Dương Tùng, Tống Nhiên cùng Hạ Thủy nói về chuyện 818(*) tối hôm qua, ai là tình duyên của ai, ai lặn lội ngàn dặm xa xôi tìm đến rồi lại bị ngủ tới to bụng, chính thất trở thành tiểu tam, trở mặt công khai lịch sử tin nhắn cùng ảnh giường chiếu, sinh động như thật.

(*): 818 bắt nguồn từ diễn đàn Tianya, dùng để ám chỉ những chuyện lùm xùm của ai đó.

Yến Hảo bước chậm vài bước, đi bên cạnh là Giang Mộ Hành.

"Lớp trưởng, tan học mẹ mình tới đón mình" Yến Hảo dùng âm thanh chỉ có Giang Mộ Hành có thể nghe được nói: "Lúc đó chắc chắn sẽ gọi Dương Tùng với Hạ Thủy đi ăn cơm, cậu cũng đi chung nha?"

Giang Mộ Hành: "Được"

Trong lòng Yến Hảo nhảy cẫng lên hoan hô, cậu còn đang lo lắng Giang Mộ Hành không muốn gia nhập cái loại náo nhiệt này, hắn có thể đáp ứng đúng là kinh hỉ bất ngờ.

"Cậu bảo mình học thuộc bài văn, mình đã học xong một phần rồi, mình đọc cho cậu nghe nha"

Nói xong liền hạ thấp giọng đọc lên.

Giang Mộ Hành ngắm nhìn thiếu niên đang nhớ lại câu từ, bộ dạng mặt nhăn mày nhíu, trong nháy mắt có xúc động muốn ôm cậu vào trong lồng ngực.

.......

Tiết cuối cùng học được một nửa thì phía chân trời bổ xuống một tia sáng trắng, tiếng sấm chấn động đến mức cửa sổ thủy tinh như cũng phát ra một chuỗi âm thanh kêu rên sợ hãi, một cơn mưa rào bất ngờ tập kích.

Giáo viên dạy Sinh vỗ vỗ khăn lau bảng lên tường: "Mấy người các em, từng đứa từng đứa đều vươn cái cổ ra ngoài nhìn gì vậy? Long Vương gia muốn tới?"

"......"

Trong phòng học lắng xuống, vài người chép lại nội dung trên bảng đen, có vài người lại chỉ nhìn, không chép.

Yến Hảo sẽ không giống như trước đây, trực tiếp chép hết toàn bộ những gì có trên bảng vào vở, hoàn toàn không dùng tới não, cứ vậy mà chép lại một lần, mà là học cách nắm bắt trọng điểm, tổng kết lại, chỉnh sửa rồi rút ra kiến thức trọng tâm, đều là nhờ Giang Mộ Hành chỉ dạy, cậu từ từ cũng học được cách.

Tuy rằng cũng không tránh khỏi Giang Mộ Hành kiểm tra thấy thiếu phải bổ sung.

Vậy nên Yến Hảo vô cùng nhàn nhã, một bên xoay bút, một bên nghe tiếng mưa rơi, thỉnh thoảng làm như lơ đãng mà liếc nhìn Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành đang làm ví dụ mẫu trong sách giáo khoa, Yến Hảo cũng đang định làm thử một cái lại nhìn thấy hắn đặt bút xuống, tay nhét vào trong hộc bàn.

Yến Hảo không phải lần đầu tiên phát hiện Giang Mộ Hành xem điện thoại di động trong lớp, nhưng lần này lại có chút không giống.

Giang Mộ Hành giống như là ngắt một cú điện thoại, sau đó lại gửi tin nhắn.

Yến Hảo từ tư thế hoạt động, thả lòng gân cốt trở nên căng thẳng, bút cũng không xoay nữa, cậu có dự cảm không tốt, đại khái qua khoảng 1, 2 phút, Giang Mộ Hành đột nhiên đứng dậy.

Tiếp đó Giang Mộ Hành vội vã xin nghỉ rồi rời đi.

Toàn bộ quá trình đều bị Yến Hảo thu vào trong mắt, nhanh đến mức làm cho cậu không phản ứng kịp.

.......

Giang Mộ Hành xuyên qua màn mưa, giày thể thao rất nhanh đã bị nước mưa tràn vào, mỗi một bước đi đều mang theo tiếng nước, hắn lau mặt, bước chân tăng nhanh, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi.

"Lớp trưởng"

Thân hình cao lớn của Giang Mộ Hành cứng lại, hắn quay người lại, nhìn thiếu niên cầm theo một chiếc dù nhỏ màu đỏ chạy về phía mình, trái tim kịch liệt nảy lên một cái.

Yến Hảo chạy hơi gấp, dù cũng không mở đàng hoàng, cậu quên mình chạy đến trước mặt Giang Mộ Hành, thở hồng hộc: "Cho cậu dù nè"

Giang Mộ Hành nhìn bả vai cậu bị ướt hơn một nửa.

Yến Hảo đẩy dù về phía Giang Mộ Hành: "Cầm đi"

Giang Mộ Hành cúi thấp đầu, một vài giọt nước từ trên tóc mái nhỏ xuống, lướt qua chân mày cùng mí mắt sắc bén của hắn, thuần theo đường nét góc cạnh, rõ ràng lăn đi.

Như thể không tiếng động mà rơi lệ.

Yến Hảo không chịu được Giang Mộ Hành như vậy, cậu dùng ngón tay trỏ đè chặt ngón tay cái, hít sâu một hơi: "Mình không mang dù, đây là của Hạ Thủy, cậu dùng đỡ đi"

Nửa ngày trời Giang Mộ Hành mới cầm dù, lòng bàn tay chạm phải một mảnh nhiệt độ ấm áp, hắn siết chặt năm ngón tay.

Yến Hảo ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Mộ Hành trầm mặc.

Yến Hảo vò loạn tóc mái ướt đẫm, Giang Mộ Hành vẫn luôn rất trầm ổn, lần đầu tiên thất thường như vậy, nhất định là chuyện trong nhà, là việc riêng tư không thể nói cùng người khác, không tiết lộ cho cậu được cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Cậu nhẹ giọng nói: "Có việc gì cậu có thể gọi điện cho mình, điện thoại di động của mình lúc nào cũng mở, không sao hết"

Giang Mộ Hành vuốt ve cán dù, con ngươi rũ xuống.

Yến Hảo lui ra khỏi dù, xoay người muốn chạy về phía lớp học, thì nghe thấy Giang Mộ Hành gọi mình: "Yến Hảo"

"Mẹ tôi mất tích" Giang Mộ Hành đưa dù che lên đỉnh đầu cậu, chắn mưa cho cậu.

Yến Hảo hít một ngụm khí lạnh: "Không phải đang trong viện điều dưỡng sao?"

Khuôn mặt Giang Mộ Hành không có chút gợn sóng nào, nhưng giọng nói lại khản đặc: "Bác sỹ, y tá đều không tìm thấy bà, nói bà lén chạy ra ngoài, không biết từ lúc nào"

Kế tiếp là một màn im lặng ngắn ngủi, tiếng mưa rơi như được khuếch đại, ào ào đập lên mặt dù cùng nền đất, ầm ĩ đến mức khiến lòng người hoảng loạn.

Một lúc sau, Giang Mộ Hành mở miệng thêm lần nữa: "Mẹ tôi hẳn là bị kích thích"

Trên mặt Yến Hảo hiện lên tia hoảng hốt, lại bị cậu cẩn thận giấu đi, cậu rũ mắt cắn khớp xương ngón trỏ: "Lớp trưởng, để mình đi cùng cậu tới viện điều dưỡng đi"

Giang Mộ Hành sững sờ: "Cậu muốn đi cùng tôi?"

"Ừm, cùng đi đi, mặc dù mình không nhất định sẽ giúp được gì cho cậu...."

Yến Hảo phát hiện trên người Giang Mộ Hành tràn ra một loại khí tức nôn nóng, là do áp chế không nổi nữa mới trào ra, cậu vừa kinh vừa sợ, cường ngạnh sửa lời: "Mình có thể giúp được, nhiều người nhiều sức, cậu đừng gấp"

Giang Mộ Hành hoảng rồi, Yến Hảo cũng không dám hoảng loạn, cậu nhất định phải bình tĩnh.

"Viện điều dưỡng nào vậy, cậu nói tên cho mình đi, mình tra đồn công an lân cận xem sao, không được thì mình vẫn có thể thuê người đi tìm, mình giúp cậu nghĩ cách, mình có thể tìm được người, cậu tin mình đi"

Yến Hảo vừa lấy điện thoại di động ra, vừa không ngừng an ủi, động viên Giang Mộ Hành: "Không sao đâu, không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì"

Rõ ràng chính mình cũng đang run rẩy không ngừng,còn muỗn nỗ lực làm chỗ dựa cho người mình thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei