Chương 69: Tan tan hợp hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Hảo cũng cảm thấy Giang Mộ Hành tao, đúng là muộn tao.

Cậu sẽ trêu chọc Giang Mộ Hành nhiều hơn nữa, âm thầm trêu chọc.

Mọi thứ đều mang đậm dấu ấn 'Phong cách Giang Mộ Hành' cường liệt, kể cả những lúc cưng chiều cậu.

Giang Mộ Hành là điển hình của bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại dâng trào tình cảm, mà ở bên ngoài sẽ không thể nào thấy được, phải mất thời gian tìm tòi nghiên cứu ra manh mối, tìm ra được quy luật, sẽ phát hiện hết thảy đều để lại dấu vết.

Yến Hảo tiếp nhận toàn bộ thay đổi của Giang Mộ Hành, cũng rất thích, thậm chí còn có mấy phần mong đợi, tuyệt không miễn cưỡng.

Sau khi trở thành người yêu, Giang Mộ Hành dần dần từng chút từng chút để cho cảm xúc bộc phát một cách tùy ý hơn, hay vẫn là một bộ lạnh nhạt bất biến, thế nào cũng tốt, chỉ cần là hắn, che giấu dưới cái mác bạn trai của Yến Hảo, mãi mãi duy nhất thuộc về một mình cậu.

.........

Tuyết vẫn không ngừng rơi, màn đêm ngày càng trở nên bạc trắng.

Yến Hảo ăn xong dưa hấu liền tranh thủ thời gian làm bài, sau khi làm xong một phần thì thở dài một tiếng: "Thi đại học xong mình muốn ném hết sách vở đi, không đúng, phải xé hết"

"Cả đời này mình cũng không muốn gặp lại tụi nó"

Yến Hảo xoa xoa cần cổ đau nhức, nhấn mạnh lại một lần nữa: "Cả đời này cũng không muốn nhìn lại"

Giang Mộ Hành ngồi bên cạnh bao bìa sách cho cậu: "Đau khổ như vậy?"

"Là dằn vặt, dày vò"

Đôi mắt Yến Hảo bị sợi tóc chọc vào, cậu tìm cọng thun cột tóc mái lên: "Mình muốn nhanh chóng thi đại học, ước gì sáng mai có thể ngay lập tức vào phòng thi, nhưng lại sợ bản thân chưa chuẩn bị đủ, A đại đó, đại học đứng đầu cả nước, mình cảm giác mình bây giờ vẫn chưa ổn lắm"

Giang Mộ Hành trần thuật lại: "Kém xa"

Yến Hảo giả bộ tức giận nhíu mày: "Cậu cứ đả kích sự tự tin của mình như vậy không sợ mình khóc cho cậu xem sao?"

Động tác trong tay Giang Mộ Hành dừng lại, xoay đầu về phía cậu.

Yến Hảo đối diện với Giang Mộ Hành, cảm nhận được nhiệt độ trong mắt hắn rất không bình thường, trong lòng không khỏi sinh ra một suy đoán kỳ quái: "Không phải cậu thích nhìn mình khóc đó chứ?"

Giang Mộ Hành tiếp tục bao sách, không nói tiếng nào.

Không phủ nhận tương đương với thừa nhận.

Yến Hảo hưng phấn ghé sát vào tai hắn, nhẹ giọng thì thầm: "Giang Mộ Hành, cậu có hơi biến thái đó nha"

Một giây sau lại cười rộ lên: "Mình cũng biến thái, hai đứa mình chính là nồi nào úp vung đó"

Giang Mộ Hành thấp giọng: "Ngồi đàng hoàng"

"Được" Yến Hảo bước một chân tới, ngồi lên đùi hắn.

Giang Mộ Hành: "......"

.........

"Hôm nay mình nhìn thấy một đoạn văn, nói năm ba là quãng thời gian đẹp nhất đời người"

Yến Hảo nâng mặt Giang Mộ Hành lên, yêu thích đến nỗi không nỡ buông tay vuốt ve khuôn mặt hắn: "Thầy giáo Tiểu Giang, thầy nói em nghe thử chút đi, năm ba đẹp chỗ nào vậy?"

Giang Mộ Hành còn thật sự phân tích cho cậu nghe: "Năm ba có 3 chỗ đẹp"

"Một, dũng cảm tiến tới, theo đuổi giấc mơ. Hai, tràn đầy năng lượng nhiệt huyết. Ba, thanh xuân chính là định nghĩa của sự tốt đẹp"

Yến Hảo có loại ảo giác như đang ngồi học trên lớp, không đúng, không phải ảo giác, cậu sờ sờ sống mũi cao thẳng của Giang Mộ Hành: "Tuy rằng cậu nói rất có đạo lý, nhưng mình thấy tốt nhất vẫn là mau chóng qua đi, đại học mới tốt, vừa tự do lại có nhiều thời gian để chơi"

"Chơi?"

Giang Mộ Hành nhíu mày: "Chờ cậu lên đại học cậu sẽ phát hiện, trung học mới là quãng thời gian muốn được quay về nhất"

"Cậu nói cứ như mấy ông chú 30, 40 tuổi vậy" Yến Hảo bĩu môi "Bỏ đi bỏ đi, trung học của cậu không giống với trung học của người bình thường tụi mình, mình tốn sức giao lưu với một học thần như cậu làm gì chứ, giữa đôi ta có rào cản"

Hai tay cậu làm màu quơ quơ vài đường: "Rào cản đó, thấy không?"

Giang Mộ Hành nói: "Cái cậu vẽ là hình đa giác"

"......" Đây là trọng điểm sao?

Yến Hảo nhớ tới gì đó, áp lên trán Giang Mộ Hành hỏi: "Nếu như lúc tụi mình đi tham quan A đại mà mình thấy cũng bình thường, không thích lắm, thì cậu tính làm sao?"

Giang Mộ Hành ôm eo cậu: "Tôi từ chối trả lời loại giả thiết này"

Yến Hảo giật giật khóe miệng, hai tay vòng lấy cổ hắn, lắc lắc làm nũng: "Mình tò mò mà, cậu nói một chút đi"

Một lúc sau Giang Mộ Hành mới nói: "Thuận theo tự nhiên"

Yến Hảo không chớp mắt nhìn Giang Mộ Hành chằm chằm: "Có ý gì?"

Giang Mộ Hành khép hờ mắt: "Ý trên mặt chữ"

Yến Hảo không thấy rõ biểu tình trong mắt hắn, vươn tay vén hàng lông mi dày rậm lên: "Vậy là cậu định bỏ qua mình?"

Vừa dứt lời liền bị Giang Mộ Hành hôn lên.

Toàn thân Yến Hảo nhất thời mềm nhũn trong lồng ngực hắn, không còn tâm trí đâu mà tính toán ba cái nếu như nữa.

Lời nói vừa nãy kia khiến Yến Hảo vô cùng hoảng loạn.

Những đề thi năm ba, tư liệu sách vở, cùng với các loại đề, đều có ghi chú của Giang Mộ Hành, thi đại học xong Yến Hảo sẽ không xé đi, cậu sẽ cất giấu cẩn thận, lưu lại cùng những đắng cay ngọt bùi của đoạn năm tháng này.

Cao trung đối với Yến Hảo mà nói, vừa là luyện ngục, vừa là thiên đường, cậu sẽ hoài niệm, nhưng không muốn cả đời đều ở lại trong quãng thời gian này.

Bời vì cho dù việc tốt nghiệp có là bước ngoặt, có là ngã ba đường, thì Yến Hảo và Giang Mộ Hành cũng sẽ không tách rời, bọn họ phải cùng nhau tay trong tay bước lên chặng đường phía trước.

Tương lại có Giang Mộ Hành, hết thảy đều trở nên rực rỡ màu sắc.

..........

Lúc Giang Mộ Hành đang giảng đề cho Yến Hảo, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoàng Tự hẹn bọn họ ăn cơm.

Bữa cơm này có chút quái lạ, không một dấu hiệu báo trước, địa điểm không quá thích hợp, thời gian lại càng không thích hợp.

Yến Hảo cùng Giang Mộ Hành bắt xe tới.

Tuyết vẫn đang rơi, xe cộ tắc đường, đi một đoạn lại dừng một đoạn, Giang Mộ Hành chịu tội, vừa xuống xe liền nôn ra.

Yến Hảo nửa ngồi nửa quỳ vỗ vỗ lưng hắn, đau lòng không chịu được.

Giang Mộ Hành súc miệng xong đóng nắp bình giữ nhiệt lại, đứng dậy: "Đưa túi cho tôi"

Yến Hảo tháo ba lô trên lưng xuống: "Lúc về vẫn là đi tàu điện ngầm đi, rồi đổi qua xe buýt, hình như chỉ có hai trạm thôi"

Giang Mộ Hành cất bình giữ nhiệt vào trong ba lô: "Trước tiên đừng nhắc tới vấn đề này với tôi"

"......"

Yến Hảo thoáng nhìn thấy gì đó, sửng sốt: "Kia không phải Tự Ca sao?"

Giang Mộ Hành nhìn theo tầm mắt cậu.

Hoàng Tự ngồi xổm ở ven đường cách đó không xa, nghe một nghệ sỹ đường phố đang hát, nghe đến say sưa.

Yến Hảo có chút kỳ quái: "Tự Ca sao không ở quán lẩu chờ tụi mình?"

Giang Mộ Hành khép hờ mắt, trầm tư.

Không biết từ lúc nào những bông tuyết đã nhỏ lại, nhưng cũng dày đặc hơn, mạnh mẽ trao cho người đi đường cái ôm lạnh lẽo.

Hoàng Tự ngồi xổm nơi đó, tay ôm chân, cằm đặt trên cánh tay, thoạt nhìn như một đứa trẻ cô đơn.

Yến Hảo chưa từng thấy Tự Ca như vậy, trong ấn tượng của cậu anh là một người rất vui vẻ, hạnh phúc, trong lòng cậu có một cỗ cảm giác không thoải mái, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, không nhịn được quay đầu hỏi Giang Mộ Hành: "Gần đây cậu có liên lạc với Tự Ca không?"

Giang Mộ Hành lắc đầu.

Yến Hảo bắt được ánh nước trên mặt Hoàng Tự, không giống như là bông tuyết hòa tan, mí mắt cậu đột nhiên giật một cái, theo bản năng nắm lấy ống tay áo Giang Mộ Hành: "Có phải Tự Ca cãi nhau với bạn gái không?"

Giang Mộ Hành thấp giọng mở miệng: "Không biết"

"Lát nữa tụi mình nói chuyện chú ý một chút" Nói xong Yến Hảo nâng tay lên quơ quơ "Tự Ca!"

Hoàng Tự nhìn về phía bọn họ.

Mái tóc vốn vàng óng đã nhuộm đen, khuyên tai ánh bạc cũng không còn, quần áo cũng không phải phong cách punk thường mặc trong quán bar, mà là áo khoác đen cùng quần jean, rất phù hợp với dáng vẻ 20 tuổi.

Yến Hảo có một loại dự cảm xấu, cuộn trào mãnh liệt trong lòng, Tự Ca có chuyện rồi.

Chỉ là không biết liên quan đến tình cảm hay tình thân.

...........

Lúc này, trong quán vẫn còn rất nhiều người, ồn ào, khắp nơi phiêu tán một mùi thơm nức.

Một nồi lẩu giữa trời tuyết vô cùng dụ người.

Chỗ là Yến Hảo chọn, thậm chí ngay cả đáy nồi cùng đồ ăn cũng đều là cậu gọi.

Giang Mộ Hành không biết đang suy nghĩ chuyện gì, vừa ngồi xuống đã không nói lời nào, Hoàng Tự lại rất tùy ý, thiếu điều muốn khắc luôn hai chữ đó lên mặt.

Yến Hảo bắt chéo chân đung đưa, cong ngón tay, gãi gãi mặt, từng động tác nhỏ cái này nối tiếp cái kia.

"Tiểu Hảo, lúc nghỉ hè anh có đưa cho Tiểu Giang hai quyển sách tư liệu vật lí, dựa theo tiến độ bây giờ của cậu, hẳn là đang làm rồi đi?"

Yến Hảo gật gật đầu: "Đang làm ạ"

"Tự Ca, anh vẽ rất đẹp nha"

"Vẽ bừa thôi"

Trong mắt Hoàng Tự dâng lên một mảnh hồi ức, lúc đó giải đề mệt mỏi rã rời, liền vẽ bậy lên sách tư liệu, quần áo, đồ ăn, nghĩ tới cái gì thì vẽ cái đó.

Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ mới chớp mắt, ôn thi đã là chuyện của mấy năm trước.

Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn lại, Yến Hảo thả từng món từng món vô nồi: "Tự Ca, anh ăn cay không?"

Hoàng Tự lười biếng chống đầu: "Cậu lo cho vị bên cạnh cậu là được, anh không việc gì"

Mặt Yến Hảo đỏ lên, cậu dùng chân đụng đụng Giang Mộ Hành: "Cậu ăn được thanh cua không?"

Giang Mộ Hành: "Ăn được nhưng không ăn"

"....."

Yến Hảo thả mấy cái thanh cua vào trong nồi nước lèo, cầm lên một dĩa tôm viên.

Giang Mộ Hành nói: "Để tôi"

Yến Hảo đổi tay đưa cho hắn, vô tình toát ra một vẻ tự nhiên lại gần gũi.

Hoàng Tự nhìn vào trong mắt: "Phương thức dạy học cổ vũ rất thành công nha"

Yến Hảo không nghe rõ: "Dạy học cái gì cơ?"

Giang Mộ Hành cho Hoàng Tự một cái liếc mắt cảnh cáo, lấy một ly nước râu ngô đặt trước mặt Yến Hảo: "Cậu uống cái này"

Yến Hảo đang định nói chuyện, bất thình lình phát hiện gì đó, hai mắt mở lớn.

Trên cổ tay Hoàng Tự có một cọng dây, là vòng đôi, hiện tại đã không còn.

Yến Hảo châm chước tìm từ hỏi: "Tự Ca, anh cùng Tinh Tỷ..."

Hoàng Tự đáp lại hai chữ: "Tan rồi"

Yến Hảo nghe vậy, lập tức đứng lên: "Tan rồi?"

Hậu tri hậu giác cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, cậu lúng túng ngồi xuống, trên mặt là vẻ khiếp sợ khó có thể che giấu nổi.

Yêu đương hẹn hò tan tan hợp hợp, hợp hợp tan tan vốn là chuyện rất bình thường, cũng rất phổ biến.

Sở dĩ Yến Hảo bất ngờ như vậy, là vì hình ảnh bên bờ biển ngày hôm đó khắc quá sâu vào trong ký ức cậu.

Hoàng Tự gảy đàn ghita, cất lên ca khúc do chính mình tự viết, bạn gái Trần Tinh khiêu vũ cùng hắn.

Như một đôi thần tiên quyến lữ.

Bảy năm, hai người cùng nhau đi qua những năm tháng thanh xuân, một người sớm đã bước vào xã hội, một người lại sắp tốt nghiệp đại học, cùng nhau tiến bước về phía con đường hôn nhân.

Yến Hảo cho là khoảng 2, 3 năm nữa sẽ được uống rượu mừng của họ, sao giờ lại chia tay rồi?

.........

Không khí trên bàn trở nên ngột ngạt.

Nước lẩu đỏ lè trong nồi đang sôi trào, mùi hương khuếch tán.

Ai cũng không động đũa.

"Hai đứa ăn đi"

Hoàng Tự như lão đại ca, cầm mui mò mò trong nồi nước lẩu đỏ nồng: "Bí đao cũng sắp nát luôn rồi, Tiểu Hảo, anh vớt cho cậu một miếng nhé?"

Yến Hảo cầm chén đón miếng bí đao, đáy mắt liếc trộm Giang Mộ Hành, phát hiện hắn cũng không biết chuyện, cũng bất ngờ giống như mình, liền đem tầm mắt chuyển tới trên người Hoàng Tự.

Hoàng Tự không có tỏa ra bộ dạng tiêu cực chán chường, nội tâm tổn thương nặng nề bao nhiêu không biết, chỉ nhìn từ bề ngoài, hắn khống chế được tâm tình rất tốt.

Chuyện chia tay sợ là đã được một đoạn thời gian rồi.

Bữa cơm tối nay không phải là mượn rượu giải sầu mà Hoàng Tự có mục đích khác.

Yến Hảo muốn hỏi nhưng lại thấy hơi khó mở miệng, đang chật vật thì Giang Mộ Hành lên tiếng.

"Chuyện gì xảy ra?"

Hoàng Tự gắp một cục trứng cút chấm chấm: "Tan vỡ thì còn có chuyện gì xảy ra, đến lúc kết thúc thôi"

Giang Mộ Hành nhìn anh: "Đầu tháng 7 lúc ở A đại không phải vẫn rất tốt sao"

"Vậy thì sao, trong đời có rất nhiều biến số, ngày mai và bất ngờ ai biết được cái nào sẽ tới trước, ai có thể bảo đảm một đôi tình nhân tháng này yêu đương mặn nồng, tháng sau vẫn còn tiếp tục bên nhau?"

Hoàng Tự ăn trứng cút, nhướng mày nở nụ cười: "Xin lỗi nha, anh không muốn hù dọa hai đứa cậu, cũng không muốn lan truyền tâm tình tiêu cực gì"

"Chuyện yêu đương này, mỗi người đều có một cái kết riêng, hai đứa cậu là hai đứa cậu"

Yến Hảo cúi đầu ăn bí đao.

Giang Mộ Hành vẫn không động đũa, cau mày nhìn Hoàng Tự.

Hoàng Tự vớt một chén đồ ăn, ăn sạch, ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, uống mấy hớp rượu trái cây.

"Cuối tháng 8, Trần Tinh cùng bạn cùng phòng đi tham gia một buổi thử vai cho một vở kịch sân khấu, đạo diễn bảo em ấy cũng có thể thử một vai, em ấy qua, rồi cùng bạn cùng phòng của mình đồng thời được tiến tổ"

Yến Hảo nhanh chóng cắn rớt nửa miếng bí đao ngẩng đầu.

Giang Mộ Hành nhìn không ra biểu tình gì.

"Tháng 10 Trần Tinh nói chia tay với anh, em ấy phải lòng người chỉ đạo nghi thức của đoàn kịch, là một giảng viên ở học viện hý kịch"

Hoàng Tự lười biếng xoa xoa cọng tóc: "Nói là có thể cộng hưởng với nhau"

"Anh vốn nghĩ, vũ đạo và ca hát đều là nghệ thuật, là cùng một loại, là người một nhà, đâu biết rằng cũng chỉ là hàng xóm, vẫn có vách ngăn"

..........

Yến Hảo nghe thấy thoáng sững sờ, hồi tháng 6, Giang Mộ Hành nói Tự Ca cùng bạn gái của anh ấy tình cảm rất tốt.

Tháng 7 Yến Hảo tận mắt chứng kiến, xác thực vô cùng ân ái.

Tháng 10 đã mỗi người đi một ngả.

Dạ dày Yến Hảo co rút, hai người cùng ở bên nhau, nhất định phải cùng chung lĩnh vực sao? Không thể mỗi người một ngành nghề riêng sao?

Cộng hưởng là cái gì?

Tần số sóng não phù hợp? Hay là có thể chạm đến linh hồn nhau?

Yến Hảo không hiểu lắm những thứ mang tính chất trừu tượng này, cậu mất tập trung, gắp miếng thịt dê trong chén bỏ vào miệng.

Giang Mộ Hành vừa mới gắp ra cho cậu, không kịp ngăn cản.

Yến Hảo nóng đến mức nhổ thịt dê ra nhảy tưng tưng, động tác quá lớn, đụng ngã chén nước chấm trên bàn.

Hỏng bét.

Yến Hảo vội vàng nói vài câu rồi chạy vào phòng rửa tay.

Giang Mộ Hành sải bước đuổi theo: "Chân cậu đụng phải góc bàn rồi đúng không?"

Yến Hảo mở vòi nước, cọ rửa nước chấm dính trên tay, rũ mắt không yên lòng nói dối: "Không có"

Giang Mộ Hành ngồi xổm xuống, bộ dạng muốn nắm lấy chân cậu.

Yến Hảo cũng lập tức ngồi xổm xuống, cùng Giang Mộ Hành mắt to trừng mắt nhỏ, không đầu không đuôi nói một câu.

"Lên đại học mình muốn vào cùng một chuyên ngành với cậu"

Giang Mộ Hành đơ ra.

Yến Hảo dùng một loại ánh mắt vô cùng cố chấp khóa chặt hắn lại: "Có được không?"

Giọng nói Giang Mộ Hành khàn khàn: "Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei