Chap 4: ĐỪNG GIẬN EM NỮA MÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhà Nayeon không nói một câu nào với nó hay nhìn nó lấy một cái, Jeongyeon liên tục hỏi chuyện xin lỗi cô nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng từ cô. Về phần Nayeon cô rất giận nó cũng như cô thất vọng chính bản thân mình tại sao lại dạy nó ra như vậy, Jeongyeon là do một tay Nayeon dạy bảo cô đã nhiều lần nói với nó. Cô không đồng ý cho nó lấy bạo lực ra sử dụng vậy mà hôm nay nó lại dám đánh người ta như vậy.

"Hai ơi! Em xin lỗi mà em biết sai rồi" Nó nhìn cô nói.

Nayeon vẫn im lặng, thấy cô như vậy nó biết cô đã giận lắm rồi.

"Hai đừng im lặng với em vậy mà. Em thật sự biết lỗi rồi, sau này em không dám nữa đâu hai" Nó tiếp tục năn nỉ.

Nayeon quay qua nhìn nó rồi lườm một cái sắc lẹm, làm Jeongyeon không dám nói một câu nào, cô quay về trường lấy xe.

Nó chạy vô dắt xe ra cho cô rồi leo lên đó ngồi, Jeongyeon có ý định sẽ chở cô về nhà nhưng nó chưa đủ tuổi để chạy xe nên cô bắt nó đi xuống.

"Đi xuống, tôi chở em về" Cô lạnh lùng nói.

"Em chở hai được mà, hai cho em chở đi" Nó năn nỉ.

"Vậy tôi đi bộ về" Cô nói rồi quay đi.

Jeongyeon vội nắm tay cô lại rồi gạt chống xe bước xuống, thấy bộ dạng hấp tấp của nó cô cũng nguôi ngoai được phần nào. Nayeon biết đứa em này đã sợ lắm rồi nhưng cô vẫn làm mặt căng với nó. Cô lên xe chở nó về nhà, trên đường đi nó ngồi sau xe khoanh tay lại hối lỗi, cô nhìn gương chiếu hậu thấy nó như vậy cũng thấy đáng yêu.

Về tới nhà Nayeon đi thẳng lên phòng, nó cũng đi theo sau. Cô vào phòng ôm mền gối của mình đi, thấy vậy nó lên tiếng hỏi cô.

"Hai đem mền gối đi đâu vậy?"

"Từ bây giờ em ngủ phòng của em đi, tôi qua phòng học ngủ" Cô vẫn lạnh lùng đáp.

Nghe cô nói mà nó không khỏi giật mình, từ đó đến giờ nó luôn ngủ cùng phòng với cô bây giờ không có Nayeon nó làm sao mà ngủ được đây.

"Hai đừng đi, em xin lỗi hai mà. Hai đừng giận em nữa nha" Nó vừa nói tay vừa giữ mền gối của cô lại.

"Bỏ tay ra" Cô lườm nó.

Jeongyeon lắc đầu liên tục nó không muốn phải ngủ một mình mà không có cô.

"Tôi nói em bỏ tay ra" Cô gằn giọng.

Biết không nói được Nayeon nên nó đành phải buông tay ra, nhưng Jeongyeon vẫn không cho cô đi, nó lấy mền gối của mình cầm lên.

"Hai ngủ ở đây đi, để em qua phòng học ngủ" Nó nói giọng nhỏ xíu.

"Ừm, vậy đi đi"

Nó nghe lời cô bưng đồ ngủ ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi phòng cô đã khóa cửa lại. Jeongyeon nghe tiếng khóa cửa mà không tránh khỏi buồn lòng, nó không biết phải làm sao để cô hết giận mình. Sau khi về đến nhà Nayeon không hề bước chân ra khỏi phòng chỉ khi đến giờ nấu ăn cô mới xuống bếp.

Trong khi cô đang làm đồ ăn dưới bếp thì Jeongyeon đang đi tắm, đi ngang qua phòng tắm cô không ngừng nghe tiếng nó suýt xoa. Lúc đánh nhau người của nó bị thương tích không ít nên khi đụng nước sẽ rất rát. Cô nghe mà xót xa, đi xuống bếp Nayeon không thể nào tập trung được.

("Chắc là rát lắm, mình làm vậy có quá đáng với Lisa không? Mình không quan tâm như vậy nó có tổn thương không? Nhưng mà nếu mình hỏi, nó sẽ biết mình xót rồi lại không biết sợ mà đi đánh nhau tiếp. Không được mình phải cứng rắn lên, phải cho nó biết lỗi sai của bản thân")

Nayeon tập trung lại công việc của mình, ông bà Yoo về đi lên phòng cất đồ thì thấy mền gối của nó ở trong phòng học họ không khỏi thắc mắc, ông bà đợi tới giờ ăn cơm rồi hỏi nó luôn.

Mọi người đã tập trung ở nhà bếp, thấy mặt nó bị trầy bà Yoo liền lên tiếng hỏi nó.

"Mặt con làm sao vậy?" Bà nhìn nó hỏi.

"Dạ lúc nãy con học võ không may bị
đánh trúng" Nó trả lời.

"Nayeon có phải đúng như lời nó nói không?" Ông gọi tên cô.

"Dạ..." Cô hơi ấp úng.

Nayeon không muốn nó bị ông Hejoon trách phạt nên nói dối cho nó.

"Dạ đúng ạ" Cô trả lời.

Nghe cô trả lời ông Hejoon tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn ăn, làm mọi người đều giật mình.

"Giỏi rồi, hôm nay còn biết nói xạo bao che lỗi lầm cho nó" Ông nhìn cô đầy tức giận.

Cả hai nghe ông Hejoon nói thì biết ông đã biết chuyện, chỉ có bà Yoo là ngơ ngác không hiểu gì.

"Ông nói vậy là sao?"

"Con gái cưng của bà đánh nhau với người ta bị cảnh sát bắt lập biên bản gửi về cho trường, người ta nhắn tin nói tôi đây nè, đẹp mặt chưa?" Ông vừa nói vừa nhìn nó.

Nó và cô cúi mặt xuống bàn, bà Yoo tiếp tục lên tiếng hỏi.

"Con đánh nhau ở đâu, hèn gì mặt bị trầy hết, con còn bị thương ở đâu không?" Bà Yoo lo lắng nhìn nó.

Bà Yoo rất thương nó, mỗi lần Jeongyeon làm gì sai bà cũng đều không la mắng gì. Ông Hejoon la nó bà cũng bênh nó một nước, những lúc như vậy ông Hejoon đều tức giận quay qua mắng luôn cô. Biết dạy nó không được nên ông hay đem cô ra trách phạt, nó vì thương cô mà luôn cố gắng thật ngoan để ông không làm khó dễ với Nayeon.

"Nó đánh nhau trước trường Nayeon" Ông vừa lườm cô vừa nói.

"Sao mày biết em nó đánh nhau mà mày không cản lại, em mày bị đánh tới nông nỗi này mày vui lắm đúng không?" Bà Yoo mắng cô.

"Con xin lỗi" Cô lên tiếng.

"Mẹ! Lúc con đánh nhau chị hai có biết đâu, lúc ấy chị hai đang học mà, mẹ đừng có chuyện gì cũng la chị hai có được không" Nó bệnh cô.

"Giao nó cho mày dạy càng lúc càng không ra thể thống gì, có đứa em dạy cũng không xong mày làm chị kiểu gì vậy?"

Nghe ông Hejoon mắng cô như vậy nó không thể nào chấp nhận được, ông Hejoon và nó trong nhà luôn khắc khẩu với nhau là vì lý do này. Ông hay vì nó mà trách cô mỗi lần nó làm sai, ông đều cho là cô đã dạy nó không tốt.

"Ba! Chị hai hơn con có hai tuổi làm sao chị ấy dạy con được, ba mẹ hơn con cả chục tuổi còn chưa dạy con nỗi nói gì là chị hai. Con lớn rồi con tự chịu trách nhiệm với những gì con làm, con không cần ai phải dạy bảo con"

"MÀY.." Ông Hejoon giận đỏ mặt.

Cô quay qua nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh, Jeongyeon rất sợ ánh mắt này của cô Nayeon chỉ cần nhìn như vậy thôi dù là có đang bực tức như thế nào nó cũng lập tức im lặng.

"Con xin lỗi ba là do con không theo sát em, bây giờ con sẽ tự đi kiểm điểm lại bản thân mình" Cô nói rồi đứng lên.

Nayeon quá quen với chuyện này mỗi khi nó làm sai người bị phạt sẽ luôn là cô nên lần này cũng vậy Nayeon chủ động nhận án phạt cho chính bản thân mình.

"Chị hai!"

"Ngồi xuống ăn cơm đi rồi muốn làm gì làm" Ông Hejoon nói.

Lời ông nói cô không bao giờ dám cãi, Nayeon ngồi xuống tiếp tục dùng cơm với gia đình sắc mặt cô vẫn không đổi, đang ăn thì bà Yoo lên tiếng.

"Jeongyeon, sao mẹ thấy mền gối của con trong phòng học vậy, ngủ chung với chị hai con thấy không thoải mái muốn chuyển qua phòng riêng hả? Nếu con muốn phòng riêng con nói mẹ để mẹ mua giường cho con chứ phòng học có giường ngủ gì đâu" Bà nói với nó.

"Dạ đâu có, tại dạo này ôn thi học sinh giỏi nên con hay học bài tới khuya, con lười về phòng nên mới ngủ đó luôn thi xong con về ngủ với chị hai" Nó đáp.

Cô nghe nó nói mà cảm thấy vui, cô cười thầm trong lòng nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy. Ăn xong mọi người lên phòng khách xem tivi cô ở lại dọn chén đũa rồi rửa, nó cũng ở lại phụ cô. Bình thường cô sẽ cho nó phụ mình nhưng hôm nay thì cô không cho.

"Em đi lên phòng khách với ba mẹ đi, tôi tự làm một mình được" Cô nói mà không nhìn nó.

"Hai cho em phụ hai đi mà, chén bát nhiều như vậy một mình hai khi nào mới rửa xong"

"Bao giờ xong là chuyện của tôi không liên quan gì tới em" Cô vẫn lạnh lùng.

"Hai!..."

"Tôi nói em không nghe phải không?" Cô gằn giọng.

"Dạ em nghe" Nó nói nhỏ.

Nó ngoan ngoãn đi ra phía ghế ngồi đợi cô, nhìn Nayeon như vậy với mình Jeongyeon rất khó chịu nhưng nếu cho nó quay lại khoảnh khắc đó một lần nữa nó vẫn sẽ chọn đánh đám người kia một trận.

__________________________________

Học bài xong cô nhìn căn phòng trống vắng tiếng nói của nó, cô đột nhiên thấy nhớ Jeongyeon rất nhiều, đặt lưng nằm xuống giường cô thở dài một tiếng lúc này Momo gọi cho cô, cô liền bắt máy lên nghe.

_Call_

"Jeongyeon nó không sao chứ?" Momo hỏi thăm nó.

"Mày gọi tao chỉ để hỏi em ấy thôi à?"

"Tất nhiên rồi, tao sợ em ấy bị thương
trên mặt, chẳng may mà để lại sẹo như vậy đúng là mất đi một nhan sắc tuyệt mỹ đó" Momo nói.

Nayeon nghe Momo khen Jeongyeon thì chợt khó chịu, cô không muốn ai nhìn thấy vẻ đẹp của nó. Cô chỉ muốn ích kỉ giữ nó cho riêng mình chỉ muốn mỗi mình cô được ngắm nhìn nó, chỉ muốn mỗi mình cô được phép lo lắng cho nó.

"Không sao, chỉ bị trầy nhẹ thôi" Cô khó chịu đáp.

"Đâu mày đưa máy cho tao hỏi thăm em ấy coi" Momo muốn trực tiếp hỏi nó.

"Em ấy không ở cùng tao, Jeongyeon qua phòng học ngủ rồi" Cô trả lời.

"Cái gì, sao mày ác vậy sao lại đuổi Jeongyeon qua phòng học ngủ" Momo bất bình.

"Tao chị nó hay mày chị nó? Tao tự có cách giải quyết của tao"

"Thì là mày, tao mà có em như Jeongyeon tạo cưng không hết, có khi tao yêu nó luôn" Momo trả lời tỉnh bơ.

Câu trả lời khiến Nayeon cảm thấy bực, cô không thích ai yêu nó, cô không cho phép một ai được phép cướp nó ra khỏi tay cô. Nayeon kiếm cách cúp máy Momo.

"Thôi tao đi ngủ mai còn dậy sớm đi học"

"Ừm mày ngủ sớm đi, nhớ cho chồng tao về phòng ngủ đó nha chưa" Momo chọc.

"Tao gã em ấy cho mày hồi nào mà chồng chồng" Cô trả lời nhanh rồi cúp.

_End Call

Nayeon quăng điện thoại qua một bên, cô không khỏi khó chịu trong lòng.

("Từ bao giờ Jeongyeon là chồng nó vậy chứ, em ấy là của mình. Không được phép của mình không ai được quyền yêu em ấy hết")

Nayeon cũng không hiểu bản thân mình, đối với Jeongyeon cô có một cảm giác rất lạ, từ khi lên lớp 9 Nayeon hay bị rung động bởi những hành động mà nó làm với cô. Nayeon không chỉ đơn thuần xem nó là em của mình, với nó cô còn hiện hữu một thứ tình cảm khác mà cô chưa bao giờ dám đối diện.

Nằm trăn trở một hồi Nayeon vẫn không ngủ được cô nhớ nó, lo nó lạ chổ không có cô sẽ không ngủ được. Nayeon đi qua phòng học xem nó như thế nào, qua tới nơi cô đã thấy Jeongyeon đang ôm chú chó gấu bông năm đó cô tặng nó mà ngủ. Nhìn nó cô bật cười rồi cũng bước vào trong, Nayeon đắp chăn lại cho nó rồi sửa lại tư thế nằm cho Jeongyeon thoải hơn.

("Không có tôi em cũng ngủ ngoan quá đó chứ, mà cũng đúng thôi em nghiện con gấu bông này hơn tôi mà")

Nayeon cố tình lấy con gấu ra nó liền nhăn mặt tìm, cô để con gấu lại trong tay của nó thì gương mặt nó liền giãn ra cô chỉ vào con gấu bông rồi nói nhỏ.

"Mày nha coi chừng mốt tao quăng mày luôn đó em ấy nghiện mày quá rồi"

Ngồi nhìn nó một hồi Nayeon cũng đi về phòng ngủ của mình, thấy nó ngủ ngon cô cũng an tâm mà để bản thân chìm vào giấc ngủ, đến sáng chuông báo thức reo lên cô mới từ từ mở mắt dậy.

Vừa tỉnh táo Nayeon đã có cảm giác ai đó đang rút vào lưng của mình quay qua thì thấy nó. Cô không biết nó đã về phòng ngủ từ bao giờ còn đang ôm cô ngủ ngon lành, cô nhìn nó một hồi rồi cũng kêu nó dậy. Cô đánh nhẹ vào tay nó.

"Jeongyeon, dậy đi học"

"Ngủ thêm chút nữa đi mà, hôm qua không có hai em khó ngủ lắm" Nó nói giọng ngái ngủ.

Cô nghe nó nói vậy thì mỉm cười.

("Dối vừa thôi rõ ràng qua tôi thấy em ngủ rất ngon mà")

"Vậy em ngủ một chút nữa thôi nha, tôi làm vệ sinh cá nhân xong thì tới em đó" Cô vừa nói vừa đứng dậy.

Nó không muốn rời khỏi Nayeon, nên khi cô vừa đứng lên thì Jeongyeon đã kéo tay cô lại làm cho cô mất thế ngã xuống, nó vẫn nhắm mắt nên không biết, cô nhìn thấy mặt cô và nó đang đối diện với nhau Nayeon nhắm mắt lại cho chuyện gì tới thì tới.













-------------------------------

Vote. Bình luận cho mik bt ý kiến nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro