Chương 2: Xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau đó

"Minh Vân à, mẹ vào được không con?" _ Bà Dương đứng ngoài cửa phòng của Dương Minh Vân, trên tay cầm một khay đồ ăn.

"Mẹ vào đi!" _ Dương Minh Vân từ trong phòng nói vọng ra

Dứt lời, bà Dương đẩy cửa bước vào, thấy con gái nằm trên giường, trên nay nâng niu chiếc váy trắng.

"Con ăn chút gì đi, con làm mẹ lo lắng quá, con không muốn xem mắt thì không xem nữa, bố mẹ không ép con đâu." _ Mẹ cô vẻ mặt lo lắng.

"Mẹ à con không sao mà, con sẽ đi xem mắt, con đi mà, nhưng con không muốn kết hôn sớm, con muốn đi học"

"Được mà, bố mẹ không ép con ..."

Một tuần sau

"Minh Vân à, mẹ vào nhé!" _ Mẹ của Dương Minh Vân ở bên ngoài gõ cửa.

"Mẹ vào đi!" _ Cô từ trong gọi vọng ra.

Mẹ cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Đi thẳng đến giường, ngắm nhìn cô trong bộ váy áo trắng tinh, toát lên vẻ thanh cao và lịch sự.

"Sao rồi, con muốn mặc cái này sao?"

"Dạ ... con thấy nó rất đơn giản!" _ Cô nhìn mình trong gương, chiếc váy trên người không khỏi làm cô nghĩ đến chiếc váy mà Trương Vu Quân tặng cho cô, rất đẹp và đơn giản, nhưng bây giờ cô lại chọn váy để đi xem mắt với một người con trai khác, thật buồn ...

Hai ngày sau, tại một nhà hàng lớn trong thành phố

Hai gia đình quyền quý trên cùng một bàn tiệc, bên nhà gái đã có mặt đầy đủ, bao gồm bố mẹ và người con gái của họ, nhưng bên nhà trai thì lại chỉ có hai người, còn là bố và bà của người con trai kia. Minh Vân vẻ mặt không chút biến sắc, rất tuân thủ quy tắc, rất lịch sự, đã ra dáng một tiểu thư khuê các cao quý, không ồn ào. Cô chỉ biết ngồi im lặng, thỉnh thoảng bên kia hỏi thì trả lời, còn lại là nghe phụ huynh nói chuyện và ăn uống ...

"Xin lỗi bên gia đình rất nhiều, con trai chúng tôi hôm nay ... um ... đã bị ông nội nó gọi gấp sang Mỹ, vì sự nghiệp của gia đình còn đó, nên nó cần phải học tập rất nhiều, chúng tôi không thể làm gì hơn, ông nội của nó là một người rất nghiêm khắc ..."

Gia đình bên kia đã giải thích rất nhiều về sự vắng mặt của con trai họ, cho thấy rằng họ rất nghiêm túc với mối hôn sự này, bên cạnh đó cũng rất áy náy.

Dương Minh Vân không biết nói gì hơn, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ, trước đó cô đã từng nghe những bà vú trong nhà bàn tán rất nhiều về thiếu gia nhà họ Tiêu, một chàng trai nghịch ngợm và phá phách, không quan tâm bất kỳ thứ gì, chỉ biết làm cho gia đình phiền lòng. Cô tự hỏi làm sao một đứa con trai như vậy có thể làm chồng cô được, nhưng dù sao cũng chỉ là hôn nhân sắp đặt, cô cũng không để tâm mấy.

Cuối cùng buổi xem mắt cũng kết thúc, có vẻ gia đình bên đó rất thích cô, còn muốn lập tức cưới cô về làm vợ cho con trai họ. Nhưng bố mẹ cô đã thống nhất, chờ sau 5 năm nữa, khi cô học xong Đại học, con trai họ từ Mỹ trở về mới đồng ý tiến hành hôn sự. Rốt cuộc cô cũng được tự do thêm 5 năm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro