Chap 18: Sự đố kỵ không an phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng yên bình…

Trong căn biệt thự vốn dĩ u tối giờ đây tràn ngập tình yêu hường phấn tim bay tứ tung. Santa ôm Lưu Vũ ngồi trên đùi, trước mặt là bàn ăn đầy ụ.

Hắn mỉm cười nhìn cậu càn quét hơn nửa cái bàn, thực sự là đáng yêu chết được… Hôm nay cậu mặc bộ quần áo thỏ trắng, ngồi trên đùi hắn chân không chạm đất đung đưa rất an nhàn.

Cậu cười tít cả mắt cầm chiếc đùi gà to bằng nửa gương mặt lên miệng gặm một cái, hai má phồng lên, rất vui vẻ mà lắc lư đầu làm hai cái tai thỏ trên mũ áo cũng lắc theo, sau đó dường như nhớ ra điều gì, vô tư ngoảnh mặt lại:

- TaTa ăn không?

Santa bật cười dùng khăn giấy lau vệt dầu trên miệng cậu, nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh:

- Anh không đói, em ăn đi!

Lưu Vũ gật gù sau đó lại tiếp tục hành trình lấp đầy cái bụng, khoảng chừng 15’ sau, chiếc bàn ăn đã bay màu hơn một nửa. Nhóc con thoải mái ưỡn người lên người hắn, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Mắt liếc sang lại nhìn thấy một đĩa bánh ngọt đặt trên bệ bếp, ánh mắt lập tức sáng như sao, biểu thị lại muốn ăn nữa…

Santa bật cười lau miệng cho cậu, xoay người cậu lại ôm vào lòng:

- Nhóc con tham ăn!

- Không cho phép cười nhạo em!! – Lưu Vũ ngượng đến hai tai đỏ lựng, úp mặt vào cổ hắn…

- Haha, anh không có cười nhạo bảo bối, chỉ là lo em ăn nhiều quá sẽ bị tức bụng!

- Hứ… Người ta cũng đâu có ăn nhiều… - Cậu làu bàu giận dỗi, hai má phụng phịu…

Thật đáng yêu mà…

Đúng lúc đó AK từ bên ngoài đi vào…

- Lão đại, Daniel đã điều thêm người từ đội tuần tra đến đây… Còn có cả…

- Cho bọn họ vào! – Chưa kịp để anh nói xong, Santa đã khoát tay, vẫn như cũ ôm bảo bối nhỏ trong lòng…

- Vâng! – Anh chỉ đành gật đầu, coi như là một bất ngờ nhỏ cho lão đại vậy… Mà không biết có được tính là bất ngờ không nữa…
.
.

Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, hắn bế Lưu Vũ ra phòng khách vừa yên vị trên sofa đã nghe thấy một giọng nói nũng nịu..

- Santa~

Một cô gái có gương mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng cùng một tốp người mặc đồ đen theo chân AK bước vào.  Santa nghe được giọng nói có phần quen thuộc, chỉ ngẩng đầu lên, cũng không có phản ứng gì…

Cô gái này tên là Lâm Uyển Nghi, là con gái của bạn thân mẹ hắn, bố mẹ cô ta đều đã mất trong một vụ tai nạn, trước khi qua đời bọn họ đã gửi gắm cô ta cho mẹ hắn…

Cũng có thể nói cô ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, có điều năm hắn lên 10 tuổi thì mẹ qua đời, bố hắn lại vô tâm chỉ lo tìm vợ mới... Vì vậy bọn họ nương tựa vào nhau mà sống, cô ta thích hắn cũng không phải một hai ngày..

Nhưng trong lòng hắn biết rõ hắn không yêu Lâm Uyển Nghi, đối với hắn mà nói cô ta chỉ như một đứa em gái… Hay thậm chí việc hắn đối tốt với cô ta những năm qua cũng đa phần là vì trách nhiệm…

Lưu Vũ thì khác, ngay từ cái đêm định mệnh đó hắn đã biết bản thân mình không thể nào động lòng với bất kỳ ai được nữa. Đời này hắn căm thù nhất chính là sự giả dối và phản bội, tất cả những người xung quanh đều muốn tiếp cận hắn vì tiền… Thế nhưng sự xuất hiện của cậu khiến hắn vô tình nhận ra trên đời này hóa ra vẫn còn thứ gọi là “tình yêu”

Tuy hiện giờ cậu đang mất trí nhớ, nhưng ánh mắt kiên định ngây ngô, nụ cười ấm áp đó lúc nào cũng khiến trái tim hắn đập liên hồi. Lòng hắn đã quyết thì không một ai có thể thay đổi, nếu có thể đánh đổi hết công danh sự nghiệp chỉ để đem cậu dán chặt bên mình cả đời, hắn cũng bằng lòng…

Mà lúc này Lưu Vũ như cảm nhận được ái ý nồng nàn trong mắt hắn, rất hồn nhiên cười cười cọ đầu vào ngực hắn. Santa yêu chiều vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, quay sang Lâm Uyển Nghi, hơi cau mày lạnh lùng nói:

- Uyển Nghi, tuy chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng em nói chuyện cũng phải lễ phép một chút! Từ khi nào em được phép trực tiếp gọi tên của anh như vậy hả?

Cô ta lúc này mới nhận ra trong lòng hắn đang ôm một người con trai khác, dáng vẻ cưng chiều, có chút ghen tỵ. Lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng kia, có hơi sợ hãi nói:

- Anh… Em xin lỗi…

-TaTa, đó là ai? – Giọng nói ngọt ngào vang lên phá tan bầu không khí lạnh lẽo xung quanh. Santa trong nháy mắt tâm tình trở nên tốt trở lại.

- Đó là em gái anh, bảo bối có thích không?

Lưu Vũ liếc mắt nhìn cô ta một cái, con ngươi xanh lam thoáng chốc lạnh đi. Lâm Uyển Nghi bắt gặp ánh mắt của cậu có hơi rùng mình nhịn không được đổ mồ hôi lạnh. Bé con hơi cau mày ôm lấy cổ hắn:

- Không biết!

Santa mỉm cười ôm lấy cậu chặt hơn, cô ta nhìn một màn ân ái nhức mắt này, có chút không tự nhiên hỏi:

- Anh, đây là..

- Anh dâu của em, Lưu Vũ! – Hắn không ngần ngại giới thiệu, còn chưa để cô ta kịp hỏi thêm lời nào đã buông một câu:

- Em về đột ngột không báo trước, cho nên anh sẽ tạm thời kêu người thu xếp một căn phòng phía Tây cho em, đợi vài hôm nữa sẽ cho người tu sửa tỉ mỉ!

Sau đó nghiêm nghị quay sang đám thủ hạ:

- Từ nay nhiệm vụ của các người là bảo vệ Tiểu Vũ, nếu em ấy phải chịu một chút thương tổn nào, hậu quả các người tự biết!

- Rõ, lão đại!

Nói xong bế cậu lên thẳng phòng riêng, Lâm Uyển Nghi đứng đờ ra một chỗ. Đôi mắt không nhịn được ánh lên tia ghen tỵ, hai tay nắm chặt…

Bắt cô dời sang dãy nhà phía Tây hóa ra là vì phía Đông là chỗ ở của người con trai kia… Trước đây hắn chưa từng đối xử với cô lạnh nhạt như vậy, không ngờ mới chỉ đi du học mấy năm, đã có người nhịn không được muốn tranh với cô rồi?!

Mà cảnh này vừa hay lọt vào mắt của AK, anh cười nhạt thầm mong cô ta tốt nhất nên biết thân biết phận…  Mặc dù lão đại xem cô ta như em gái, những dù sao vẫn là khác máu tanh lòng, hơn nữa hắn cũng chỉ vì trách nhiệm với bác gái nên mới đối tốt với cô ta. Nếu cô ta còn không biết đủ, rất có thể sẽ tự biến mình thành Hoắc Thanh Uyển thứ 2…
.
.

Trên phòng…

Lưu Vũ vừa vào phòng đã lập tức nhảy xuống khỏi người hắn, lao thẳng xuống giường úp mặt vào gối không nói gì… Santa cười cười đầy sủng nịnh, cục cưng của hắn khẳng định lại dỗi rồi… Hắn cưng chiều nhấc cậu dậy:

- Bảo bối, không thấy khó thở à?

Cậu bĩu môi ngồi dậy, giận dỗi nói:

- TaTa lừa em…

- Anh lừa em?

- Anh có em gái nhưng lại lừa em là chỉ có một mình… Còn nữa, ánh mắt cô gái kia cứ dán lên người anh…

Santa bật cười:

- Cô ấy là con gái của bạn mẹ anh, giờ bà đã qua đời rồi, cho nên mới nhờ anh chăm sóc cô ấy! Không cần quan tâm, anh chỉ yêu một mình em!

Lưu Vũ nghe vậy thoáng chốc liền vui vẻ trở lại, nhảy đến ôm lấy cổ hắn, cười ngọt ngào:

- TaTa là của em!

- Dĩ nhiên anh là của em! Bảo bối, gần đây anh rất bận, không thể lúc nào cũng ở cạnh em. Đám người vừa nãy chính là để bảo vệ cho em, có vui không?!

- Nhưng em rất lợi hại mà! Em không cần vệ sĩ! – Cậu huơ huơ nắm đấm trong không trung, rất không vui nói…

- Anh biết, nhưng một mình em vẫn là không an toàn! Như vậy anh sẽ lo lắng, bảo bối không nỡ để TaTa của em phải lo lắng đúng không?

- Em… Ừm…. – Cậu thở dài một cái, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là trong lòng vẫn có chút không vui…

- Ngoan… - Hắn xoa đầu cậu, áp môi mình lên môi cậu. Cả hai chìm đắm trong một nụ hôn dài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro