9. Past

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm XXXX
Nhà thờ Busan...

Ở một nơi linh thiêng như thế này, tất nhiên là mọi thứ đều rất trong trẻo và thanh bình. Một cậu bé với làn da trắng trẻo, nụ cười thỏ xinh xắn đang tung tăng trên cái sân quen thuộc trước tầm ngắm của một vị mục sư. Nụ cười trên môi ông thật phúc hậu, gắn với sự vui vẻ của cậu bé, đó chắc hẳn là một cảnh đẹp lí tưởng ở một nhà thờ cổ.

Busan nổi tiếng với chiếc nhà thờ cổ kính tọa lạc gần bờ biển, thanh bình, mát mẻ và trong trẻo nhất có thể là những cụm từ chỉ rõ sự hạnh phúc và bình yên mà người ta dùng để miêu tả cái linh nghiệm của nó. Nơi đây còn là chỗ để cho những người đau buồn khổ tâm đến để được xoa dịu và an ủi. Là nơi để cho những kẻ tội đồ biết được tội lỗi, xám hối và quay đầu. Đặc biệt hơn, đây là nhà của những đứa trẻ bất hạnh, những đứa trẻ mang tiếng mồ côi và không nơi nương tựa sẽ tụ hộp tại đây và sống như một gia đình...chúng được nuôi dưỡng tận tâm bởi vị mục sư Yu.

Jeon Jungkook là một trong những đứa trẻ bất hạnh đó và là đứa con nuôi xinh đẹp nhất của mục sư Yu.

Bà Kim vội vã cất tiếng gọi. Chàng thanh niên với khuôn mặt non trẻ nhưng không kém phần anh tuần từ từ bước ra...

- Mẹ có cần phải vội vậy không ? Đã đến nơi rồi còn gì !

- Con thì hiểu gì. Mau lên, Kookie chắc hẳn đã rất nhớ mẹ.

- Nhớ gì chứ. Con mới nhớ mẹ này, mẹ chỉ không đến đây mới 2 tháng thôi.

- Lịch công tác của mẹ rất đột xuất, mẹ chỉ sợ thằng bé có cảm giác bị bỏ rơi.

Kim Taehyung thấy rất nực cười đối với sự lo lắng thái quá của mẹ dành cho một đứa nhóc không máu mủ, ruột thịt. Hắn lúc bấy giờ cũng sắp trưởng thành vì thế tính cách đã bắt đầu lạnh lùng.

- Jeon Jungkook à, mẹ Kim đến thăm con kìa !

- Ah...mẹ Kim.

Bà Kim hạ thấp người xuống để vừa vặn cho một đứa nhóc nhỏ nhắn chạy tới và dán chặt vào người bà. Mắt bà hơi rưng rưng, bàn tay nhẹ nhàng vút ve tấm lưng nhỏ gầy kia...

- Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ...

Thanh âm trong trẻo, nhỏ nhẹ khi thủ thỉ đôi ba lời thật lòng, được xuất phát ra từ chính thân tâm của một đứa trẻ đang lớn. Không lâu sau, bà Kim liền đẩy nhẹ nó ra, giữa khoảng cách thật gần để đối diện mặt với đứa bé...

- Mẹ xin lỗi, mẹ bận đột xuất nên không thể báo cho con biết được.

- Nó đã luôn hỏi về bà trong suốt thời gian bà không đến đây.

- Được rồi, mẹ có mang đến món mà con thích này !

Bé con thấy sắp có quà liền thích thú cười híp mắt, nụ cười trẻ thơ kia luôn hiện hữu trên gương mặt non nớt mà chỉ cần chút niềm vui giản dị, nho nhỏ, quả thật là rất thiêng liêng. Những nụ cười như thế luôn rất truyền cảm hứng, sự thánh thiện luôn đi cùng những điều tự nhiên mà nhỏ nhặt, sự thật thì ở đó luôn chứa cả niềm hạnh phúc lớn lao.

- Taehuyngie...

- Đây là ?

- À, giới thiệu với mục sư. Đây là con trai tôi, Kim Taehyung.

- Ồ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu trẻ này !

Vị mục sư chăm chú nhìn Kim Taehyung, đôi mày ông hơi nhếch lên, có lẻ ông ấy đã nhìn thấy diêud gì đó khá bất ngờ ở hắn. Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng là nét nhìu mày hơi cau đầy phán xét của ông dành cho hắn lúc sau.

Jeon Jungkook ngơ ngác nhìn ngắm cái người cũng là " con trai " của mẹ Kim kia. Tròng mắt cậu thoáng giãn nở, đôi con người long lanh tập trung vào người trước mắt. Đẹp quá...

Kim Taehyung trong mặt một đứa trẻ chẳng biết tình là gì, chỉ biết hắn đã tạo cho cậu một loại cảm giác đặc biệt và về sau không ngờ lại mãnh liệt hơn nữa.

Hắn chẳng nói gì, chỉ lơ là nhìn qua đứa nhỏ mà mẹ gửi gấm. Thầm khen trong lòng ràng nó rất đáng yêu, rồi thử hỏi thăm vài câu cho có lệ, còn việc nó cứ nhìn chầm chầm hắn thì lại chẳng để tâm mấy. Kim Taehyung vốn rất thờ ơ với nhiều thứ vì thế lúc mới lớn hắn đã tự hình thành cho mình nét lạnh lùng vốn có.

Suốt buổi gặp hôm ấy, bà Kim cùng nói chuyện riêng với mục sư và Jungkook thì ngồi cạnh hai người họ. Ánh mắt cậu thông qua lớp cửa kính trong suốt, dán chặt lên người thiếu niên trẻ tuổi đang dạo vòng trong sân. Đôi mắt hồn nhiên ấy lại càng mê man và mộng mơ hơn bao giờ hết.

_____________

Chẳng biết sao mà một đứa trẻ chỉ biết ăn chơi, ngủ ngoan như cậu lại bắt đầu biết chờ mong thêm một người nữa. Cậu hiểu rằng mình yêu mến mẹ Kim và mục sự, cậu cũng luôn chờ mong họ. Nhưng mà bây giờ, cậu lại muốn chờ mong một người nữa, loại cảm giác dành cho người này rất lạ, có phần tích cực nhưng mà thật khó nói đối với một đứa trẻ vô tri như cậu bấy giờ.

Vị mục sư như nhận ra sự thay đổi trong kiểu cách của Jungkook. Ông bèn hỏi khéo nhưng đứa trẻ này thật vô tư, nó không ngại bày tỏ và nói thật ra hết suy nghĩ cũng như cảm giác của mình đang như thế nào...

Đương nhiên, ông không khỏi bất ngờ.

_______________

Kim Taehyung, người đó đã đến cùng mẹ Kim, đến để thăm cậu. Sao bao nhiêu lần mong ngóng, Jeon Jungkook một lần nữa thấy được sự trống vắng của mình được lắp đầy bởi hai hình bóng mà cậu mong chờ nhất. Không phải là quá lâu sau đó mẹ Kim không đến mà là người ấy không hề đi cùng bà trong những lần trước đó.

Sau vài năm mãi chẳng thấy, bây giờ đã xuất hiện thì chẳng khác nào gieo thêm mầm tình cảm trong lòng một đứa trẻ đã bắt đầu ý thức được hết tất cả cảm xúc của mình. Cũng không hẳn là nó đã biết thứ cảm xúc này là như thế nào, là cái gì, nhưng ít ra nó nhạy cảm với chính mình và nhận ra được sự thay đổi về mặt thể chất và tinh thần khá rõ ràng. Jeon Jungkook nhận ra Kim Taehyung, cậu thích hắn...

__________________

Chỉ sau vài năm, mọi thứ thay đổi rất nhiều. Kim Taehyung lạnh lùng, vô tâm vô tình đến nổi bà Kim bất mãn không nguôi. Nhưng Jeon Jungkook thì vẫn một mực yêu hắn hơn. Giờ đây, vẻ ngoài cho đến hoàn cảnh, suy tư của cả hai dường như đã trưởng thành.

Jeon Jungkook không còn là đứa trẻ ngây ngô khờ khệch, cậu giờ đã rời xa mái nhà ở busan kia, cùng bà Kim lên seoul trưởng thành. Kim Taehyung đam nhận gia sản của gia đình, một người đàn ông chửng chạc và tài giỏi, vẻ ngoài băng lãnh và điển trai, thật khiến người ta phải mơ mộng.

Hắn thực sự rất trầm, như cái quá khứ thưa thớt mà cậu từng gặp thì hắn chỉ đơn giản là lạnh lùng và ít nói, cho đến giờ sự lạnh lùng của Kim Taehyung đôi khi cũng rất đáng sợ....nhưng Jeon Jungkook chẳng lạ gì, ít ra cậu cũng cùng hắn lớn lên trong một khoảng thời gian ngắn và cậu yêu hắn mà, nên cái gì cũng chấp nhận được cả.

____________________

Buồn thật.

Kim Taehyung yêu một người rồi, không phải Jeon Jungkook. Lúc đó cậu chỉ mới tốt nghiệp, cũng như là lần sinh nhật trưởng thành. Hắn mang về một người đặc biệt và dõng dạc tuyên bố đầy tự hào, hắn sẽ lấy người ấy.

Lòng Jeon Jungkook như chịu một nhát dao đau điếng, tim như muốn trụy xuống đáy. Đôi con ngươi mở to đến mức mà tầm mắt lại thoáng mờ dần. Thực sự nếu cậu không kiềm nén dữ dội thì chắc nước mắt đã không tự chủ mà túa ra mất.

Lòng khóc miệng cười. Nỗi đau thật sự ập đến từ giờ phút ấy. Giờ cậu đã hiểu, Kim Taehyung rất hay không về nhà cũng như việc hắn ít xuất hiện trước mặt cậu là có lí do. Mà nếu có thì dừng lại ở mức hỏi han qua loa, thế mà Jungkook lại luôn mong mỏi khi được hắn hỏi đến...

Bữa tiệc sinh nhật không trọn vẹn ấy đã kết thúc nhưng dư âm của nó lại khiến cho người nào đó phải nghẹn ngào. Jeon Jungkook ngồi trên giường cúi gầm mặt, giải tỏa thứ tâm trạng tồi tệ khi nãy cậu đã cố gắng kìm nén. Nước mắt, nước mũi thi nhau chảy ra, lăn dài đều đều trên khuôn mặt hồng hào, xinh đẹp. Những tiếng nấc đáng thương, lòng ngực phập phồng mạnh mẻ chứng tỏ cậu đang rất đau, thực sự rất khó thở.

Một tuần sau sinh nhật, Jeon Jungkook chứng kiến trận cãi vả to lớn giữa bà Kim và Kim Taehyung. Hắn tức giận bỏ nhà suốt một tháng trời, bà Kim vì quá sốt ruột khi nghe hắn bị kiệt sức vì công việc kèm theo chế độ sinh hoạt không lành mạnh liền cho người khuyên hắn quay về. Dù cho có muốn phản đối tình cảm của hắn dành cho cậu kia thì bà cũng phải thương lượng lại khi thấy bộ dạng có chút tàn tạ đó của hắn lúc quay về.

Jeon Jungkook cũng sốt lay chứ nhưng mà không biết vì sao hắn bắt đầu lạnh lùng một cách vô tâm đối với cậu kể từ hôm ấy. Điều này cho thấy Kim Taehyung yêu người kia đến nhườn nào, hắn nguyện phá bỏ đi cái danh dự là một người chính chắn và trang nghiêm để trang bị lên cho mình bộ dạng bần tuột, sộc sệch chỉ để bà Kim lo lắng và rồi...cho hắn cùng người ấy toại nguyện.

________________

Đám cưới diễn ra thật long trọng. Sự hạnh phúc dâng trào trong tâm hồn của hai chủ thể kia. Kim Taehyung trông bộ vest lịch lãm cùng nụ cười mãn nguyện, rạng ngời, để thấy được hắn cười đã là một điều rất khó, khi hắn người thật lòng hạnh phúc như vậy đúng là hiếm hoi. Jeon Jungkook dù rất muốn ghen tức, rất muốn giận dỗi nhưng lần đầu nhìn thấy hắn như vậy, quả thật cậu cũng có chút bất ngờ, có thể cậu cũng có một chút gì đó vui cho hắn.

Hai người chính thức là vợ chồng, hiển nhiên cậu kia sẽ sống chung. Bà Kim thường bận công việc nên cuộc sống của gắn liền bên nước Mỹ kia. Nên Jeon Jungkook phải sống chung với đôi vợ chồng son...

Ngày ngày chứng kiến người mình yêu xa lánh, vô tâm với mình nhưng lại ngọt ngào, ân cần với người khác, thậm chí người ta còn mang thai con của hắn. Thử hỏi, mấy ai chịu đựng được...

Cũng đã đến lúc tốt nghiệp, Jeon Jungkook tức giận quá, tủi thân quá nên quyết định buông bỏ hắn. Trông chừng lúc bà Kim quay về, cậu liền xin phép bà sang Mỹ du học...

Nhưng sao dù có cố gắng bao nhiêu, cậu thật lòng khó quên được hắn. Kim Taehyung ở cái tuổi 18 là khoảng khắc đẹp nhất mà Jeon Jungkook nhớ mãi không quên, và hắn của hiện tại có lẻ sẽ là thứ kỉ niệm kinh hoàng mà cậu cũng chẳng thể buông bỏ dù cho đó là rất rất tiêu cực...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro