CHƯƠNG 2: TỎ TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau...

Ngày khai giảng năm lớp 12 của cô đã đến. Buổi sáng hôm ấy, cô vươn vai ngáp ngủ, đi xuống dưới nhà là mùi hương đặc biệt của món cơm cà ri, nghĩ đến đây, một chút ký ức lại ùa về. Năm lớp 8, cô từng làm món cơm cà ri này cho Hạo Thiên ăn, cậu ta khen rằng món nào cô nấu cũng ngon, chỉ cần cô mỗi ngày nấu cho cậu một món là được.

"Này, sao con ngẩn người thế, có chuyện gì nói mẹ nghe con?" mẹ cô cất tiếng làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ đó

"Ơ dạ, không có gì ạ. Con chỉ nghĩ đến bài giảng hôm qua của thầy thôi ạ!" cô cười cười nói với mẹ

"Con đừng học khuya quá, ảnh hưởng đến sức khỏe" mẹ cô lo lắng nhắc nhở

"Con biết rồi mẹ" Nhã Tịch đáp lại

"Hôm nay mẹ làm 2 phần, con cố gắng ăn nhé, hoặc là tặng bạn cùng bàn cũng được"mẹ cô hiền từ đưa cho cô hộp đựng cơm

"Vâng, con biết rồi ạ. Con đi học đây!" cô vừa vẫy tay, vừa chạy đến bến xe buýt

"Mong là con bé không gặp thằng bé Hạo Thiên kia" mẹ cô đứng sau mấp máy miệng

Đến trường, hàng người đông đúc chen lấn, quả nhiên năm nay có nhiều học sinh hơn hẳn. Bước lại gần bảng xếp hạng, đập vào mắt cô là tên người đứng đầu "Trần Hạo Thiên", còn cô đứng thứ hai. Trần Hạo Thiên cậu ta trở về rồi sao? Cậu ta đang đi Anh cơ mà? Sao lại về luôn rồi?

*Bốp*

"Bên kia có đánh nhau kìa!" một người gần chỗ cô hét lên

Nghe thấy đánh nhau, cô lại có chút hứng thú "Đến đó xem sao"

Trước mắt cô là cảnh Hạo Thiên và Mặc Phàm đánh nhau.  Mặc Phàm là đàn em của anh hai cô, suốt ngày bám lấy cô, võ thuật cũng không tồi. Hà cớ gì Hạo Thiên phải đánh Mặc Phàm chứ? Thấy cả hai người đó cô đều quen biết nên cô nhanh trí chạy lại ngăn cản. Chẳng cần biết lý do gì hai bọn họ đánh nhau, cô vẫn cứ lao vào giữa đứng chắn cho Mặc Phàm. Thấy khuôn mặt và vóc dáng quen thuộc, cậu đột nhiên dừng động tác lại, bước lại gần cô 

"Nhã Tịch, mình được gặp lại cậu rồi!" Hạo Thiên mặt đỏ ửng ôm chầm lấy cô

"Buông tôi ra, cậu làm trò gì thế!!" cô đẩy mạnh cậu ra làm cậu mất thăng bằng mà ngã

"A..." cậu ta hét lên

"Cậu có sao không? Tôi không cố ý đâu!" Nhã Tịch quỳ xuống đỡ cậu dậy

Thấy cô như vậy, cậu ta đắc ý mỉm cười, lại ôm lên cổ cô lần nữa. Cậu ta thủ thỉ bên tai cô "Lần này, mình nhất định không buông tay cậu đâu!"

"Cậu..." chưa nói hết câu, Mặc Phàm đã kéo người cô ra khỏi Hạo Thiên

"Ai cho cậu ôm hắn ta hả??" Mặc Phàm tức giận

"Hả? Cậu ta ôm tôi chứ tôi có ôm cậu ta đâu?" Nhã Tịch cãi lại

"Cậu thân là con gái, đừng để con trai ôm, để sau này mình ôm cậu là được!" Mặc Phàm nói xong liền dang tay ôm lấy Nhã Tịch, nhưng đều bị cô nhìn trúng mà tránh đi nơi khác. Cô sải bước đến lớp, không thèm nhìn hai người kia nữa

"Ha, tôi hợp với cô ấy hơn nhiều!" Hạo Thiên tỏ ra vẻ khiêu khích Mặc Phàm

"Cậu cứ chờ xem, xem ai lấy được trái tim cô ấy trước" Mặc Phàm quyết không chịu thua

"Hừ" Hạo Thiên lườm Mặc Phàm một cái rồi quay gót về lớp

Bước vào lớp, cậu thấy học sinh toán loạn hết cả lên, người đòi ngồi cạnh hoa khôi, người thì lại đòi ngồi cạnh hot boy. Ngó nghiêng một hồi thì mới thấy Nhã Tịch, mái tóc xanh dương của cô phấp phới, tựa làn sóng biển vậy. Cậu đi chầm chậm đến chỗ cô, thấy cô không để ý, cậu ta liền ngồi cạnh cô luôn.

"Nhã Tịch, cậu nhìn gì vậy?" cậu hỏi

"…" cô vẫn ngắm cảnh tiếp

Cậu ta liếc nhìn xuống dưới sân, thấy mấy cậu cao to đẹp trai đang chơi bóng rổ. Máu ghen của cậu nổi lên

"Nè, cậu đang ngắm ai vậy?" mặt cậu ta đỏ phừng phừng

"..." cô vẫn im lặng

Cậu ta tức quá kéo người cô lại, quay người cô về phía cậu. Cô bị cậu làm cho giật mình

"Cậu làm trò gì vậy!" cô tức giận

"Tại cậu ngắm trai chứ mình có làm gì đâu!" Hạo Thiên quay mặt qua chỗ khác

"Trai? Tôi đang ngắm cảnh mà, trai đâu ra??" Nhã Tịch thắc mắc

"Dưới sân bóng rổ ý!"

"Nhưng mắt tôi hướng lên trời mà!"

"À thì..." cậu ta cứng họng không nói được gì

*Bộp*

Một cô gái xinh đẹp tới đập bàn của cô và cậu, tên cô ta là Bạch Ngọc Nhi

"Bạn nữ ơi, bạn có thể nhường chỗ này cho mình được không?"

"Tôi đang ngồi đây, sao phải chuyển?"

"Tại bạn Hạo Thiên là bạn thanh mai trúc mã của mình, mình muốn ngồi cạnh bạn ý!"

"Vậy bảo cậu ta chuyển đi!" Nhã Tịch đáp lại hờ hững

"Sao bạn lại nói vậy, đây là chỗ của cậu ấy mà!"

"Thì đây cũng là chỗ của tôi mà, hơn nữa ở đây có cửa sổ!" vẫn là biểu cảm hờ hững trên khuôn mặt cô

"Cô..." Ngọc Nhi tức giận

*Reng reng* 

Thầy giáo bước vào lớp

"Năm nay, tôi sẽ là chủ nhiệm lớp 12A. Tôi sẽ cho các bạn bầu lớp phó, lớp trưởng."

"Trước, tôi sẽ bầu lớp phó học tập!"

Hạo Thiên giơ tay "Thầy, em đề cử bạn Nhã Tịch làm lớp phó học tập ạ!"

"Nhã Tịch, học sinh xuất sắc cả năm cấp 2, đứng thứ hai bảng xếp hạng, được, từ giờ bạn Nhã Tịch sẽ làm lớp phó học tập!"

Cô vốn là kiểu người không thích lãnh đạo, ưa bạo lực, làm sao lại thành lớp phó học tập được chứ!

"Tên khốn Hạo Thiên!" cô chửi thầm

"Lớp phó kỷ luật!"

"Dạ, em đề cử bạn Mặc Phàm ạ!" Nhã Tịch giơ tay

"Mặc Phàm, học sinh giỏi lớp 10, 11, kỷ luật tốt, chưa vào sổ lần nào, được, bạn Hạ Mặc Phàm sẽ là lớp phó kỷ luật của lớp ta!"

"Cuối cùng, lớp trưởng!"

"Thầy, em đề cử bạn Hạo Thiên ạ!" Ngọc Nhi giơ tay

"Hạo Thiên, đứng đầu bảng xếp hạng, kỷ luật kém! Không được!"

"Thầy, vậy em đề cử bạn Hải Thần, bạn ấy tuy không giỏi bằng Hạo Thiên nhưng bạn cũng có kỷ luật tốt!"

"Được" thầy giáo nói to

"Từ giờ, Nhã Tịch sẽ là lớp phó học tập, Mặc Phàm là lớp phó kỷ luật, Hải Thần là lớp trưởng!"

Cuối tiết, Hải Thần bước lại gần chỗ Nhã Tịch "Cậu có thể nói chuyện riêng với mình được không?"

"Hả? Mình hả?" Nhã Tịch ngơ ngác hỏi lại

"Ừm" Hải Thần gật đầu

Đến cuối hành lang, lớp trưởng mới nói "Nhã Tịch, cậu có bạn trai chưa?"

"Chưa, sao vậy?"

"Tụi mình quen nhau năm lớp 10 rồi, mà sao cậu chẳng nói nhiều với mình"

"Thì..."

"Mình có chuyện muốn nói!"

"Chuyện gì vậy?"

"Mình thích cậu!!" Hải Thần hét lớn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro