Chương II.3: Tường Vi nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Lam nhìn cậu bé đáng thương nên động lòng trắc ẩn, ngồi nghe cậu kể chuyện:

"Tiểu nhân và mẫu thân rất nghèo. Một hôm có một đám người cứ thế bắt mẫu thân và tiểu nhân đi mặc dù cả hai đã chống trả quyết liệt. Tiểu nhân bị bắt nhốt lại ở đó thì phát hiện ra chuyện động trời. Họ là những tên bắt cóc rồi buôn người. Ở đó tiểu nhân gặp được rất nhiều nữ nhân bị họ bắt cóc rồi đem ra buôn nô lệ. Mẫu thân tiểu nhân ngày mai cũng sẽ được đưa ra buôn bán. Tiểu nhân may mắn trốn thoát mới có thể ở đây. Tiểu thư, xin hãy cứu mẫu thân tiểu nhân."

Tử Lam cực kỳ bất ngờ, bắt cóc rồi buôn nô lệ từ lâu đã bị cấm ở Bạch Hi, nếu có ai thực hiện hành vi này kể cả là hoàng thân quốc thích cũng sẽ bị chém đầu. Đây lại còn bắt cóc rồi buôn bán có tổ chức. Tội sẽ càng nặng hơn. Vì nó động đến lòng tin của người dân đối với quốc pháp của hoàng cung. Nên hoàng thượng rất để tâm đến luật này. Tử Lam nghĩ cũng là nên giúp cậu bé đáng thương này, dù gì thì đối với cậu bé mẫu thân là tất cả những gì cậu có.

Nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng nhận lời rồi cùng Hạ Nhiễm đi về hoàng cung bẩm báo với hoàng thượng. Vô Danh nhìn bóng Tử Lam khuất dần rồi nghĩ.

"Lo chuyện bao đồng. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì...."

Vô Danh ngừng suy nghĩ nhiều về chuyện này, hắn còn phải thực hiện nhiệm vụ được giao phó, cũng không nên để tâm quá nhiều đến nàng.

Tử Lam về rồi nhanh chóng yết kiến hoàng thượng. Khi nhập cung, nàng được biết hoàng thượng đang thượng triều cùng các vị quan nên đã ngồi để chờ người bái triều, Hạ Nhiễm hỏi nàng:

"Tiểu thư, sao không bẩm báo luôn ngay bây giờ?"

Tử Lam: "Hạ Nhiễm, theo ta suy đoán, cả một tổ chức buôn người rộng như thế, chắc chắn có một gia tộc phía sau nâng đỡ, ta đoán họ là một vị quan thần trong triều nên không thể tùy tiện bẩm báo ngay bây giờ, tránh có sự đề phòng."

Hai người ngồi khoảng một canh giờ sau thì được người gọi vào yết kiến hoàng thượng, khi đã đến đại điện, chỉ còn lại hoàng thượng cùng Giai Thành đang ngồi đó, hắn cũng không thèm nhìn nàng, Tử Lam quỳ gối bẩm báo:

"Thưa hoàng thượng, ở chợ Tầm An của kinh thành nổi lên hàng loạt vụ mất tích bí ẩn trong đó nạn nhân chính là người dân không có nhà cửa hoặc người thân. Thần thiết nghĩ nên chú trọng điều tra vụ án này để yên lòng dân chúng. Thần nguyện cùng hoàng thượng góp sức điều tra vụ án này."

Tử Lam vừa dứt lời thì có hai ánh nhìn đổ về nàng, là Giai Thành cùng Từ Nhiên, họ nhìn Tử Lam bằng ánh mắt bất ngờ, nàng cũng thật sự không hiểu nổi ánh nhìn của hai người. Hoàng thượng lên tiếng:

"Chuyện này thật ra trẫm đã giao cho Từ Nhiên, nếu Hàn tướng quân muốn góp thêm sức lực thì trẫm cũng sẽ cho phép ngươi cùng Từ Nhiên điều tra vụ này."

"Đa tạ hoàng thượng."

Hoàng thượng phẩy nhẹ tay rồi nói:

"Được rồi, không có chuyện gì nữa thì cho ngươi lui."

Ra đến ngoài cửa điện, Hạ Nhiễm đã đứng đó, ngay lập tức hỏi nàng tình hình:

" Tiểu thư, mọi chuyện sao rồi?"

Nàng vui vẻ trả lời:

"Hoàng thượng đồng ý rồi, người giao cho ta cùng Từ Nhiên giải quyết, ngươi cùng ta trở về điện thay bộ quần áo thoải mái hơn đi."

Tử Lam không biết hiện tại đang có một ánh mắt đầy bất lực nhìn nàng, đó là Giai Thành. Hắn đứng từ xa nhìn nữ nhân kia vui vẻ như vậy lại càng bất lực hơn, nói:

"Lo chuyện bao đồng."

Từ Nhiên ở phía sau lên tiếng:

"Điện hạ, hiện tại thần nên làm gì?"

Giai Thành ngẫm nghĩ một lát liền lập tức lên tiếng:

"Cứ làm theo kế hoạch ban đầu và bảo vệ Hàn tướng quân."

"Vâng."

=====================

Từ Nhiên đến theo đúng giờ và địa điểm đã hẹn với Tử Lam. Nhưng ở đó không chỉ có Tử Lam và Hạ Nhiễm mà còn có một tên nam nhân khác nữa. Từ Nhiên chỉ vào tên đó, hỏi Tử Lam:

"Hàn tướng quân, đây là.....?"

"À, đây là Vô Danh, bằng hữu của ta. Võ công hắn rất tốt, có thể giúp ích được cho chúng ta."

Vô Danh chịu thua với chính mình. Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm cộng thêm một chút lo lắng cho nàng nên đã đi theo. Tử Lam đương nhiên sẽ không từ chối.

Tử Lam và Từ Nhiên rất dễ dàng tìm được nơi buôn người. Vì nàng đã được chỉ dẫn theo lời của cậu bé kia còn Từ Nhiên thì từ lâu đã biết địa điểm này. Theo kế hoạch đưa ra ban đầu của Từ Nhiên, họ sẽ chia làm hai nhóm, y và Hạ Nhiễm  dẫn theo một số tuỳ tùng tìm chỗ của tên chủ nhân. Còn nàng và Vô Danh cũng dẫn theo một số tuỳ tùng tìm chỗ nhốt các nô lệ.

Vì chỗ này được nguỵ trang y hệt một quán trọ nên phải hành động cẩn trọng. Từ Nhiên và Hạ Nhiễm sẽ uy hiếp chủ nhân rồi tìm sổ sách của bọn buôn người. Còn Tử Lam và Vô Danh sẽ cứu đám nô lệ. Cứ thế hai nhóm chia nhau ra hành động, nếu thật sự tìm được bằng chứng chứng minh tổ chức buôn người này tồn tại. Bốn người sẽ lần lượt bắn pháo sáng. Binh lính bên ngoài sẽ theo hiệu lệnh rồi tấn công.

=====================

Tử Lam và Vô Danh tiến vào quán trọ theo cửa chính. Thoạt nhìn thì sẽ không có gì mờ ám trong này, nhưng cậu bé kia đã chỉ dẫn cho nàng, ở bên trong phòng ngủ của bà chủ, có một mật đạo. Đó là chỗ nô lệ bị nhốt, nhưng phải tìm cách vào được căn phòng đó. Trước tiên nàng và Vô Danh đóng giả làm khách. Tử Lam để ý được những người đi vào hay ra từ trong phòng đó đều là những người ngoại quốc.

Tử Lam mới hiểu ra, tổ chức này chỉ bán nô lệ cho người ngoại quốc, vì các nước khác không cấm việc buôn bán nô lệ. Những người mua này đều là người trong giới quý tộc. Có vẻ chủ nhân của tổ chức này không chỉ có mỗi dã tâm buôn bán để thu nhập kiếm lời mà còn muốn kết giao với người nước khác. Dã tâm lớn như vậy, sẽ không phải dạng quan tầm thường trong triều.

Đột nhiên Tử Lam nảy ra một ý tưởng, bàn bạc với Vô Danh một chút rồi hai người cùng hành động. Nàng và hắn đi theo một tên ngoại quốc ăn mặc rất sang trọng, khi gã vào phòng trọ thì Vô Danh lập tức bắt gã lại, trói trên ghế. Tử Lam lấy một thanh đoản đao, ghì chặt vào cổ tên kia. Gã định hét lên, Tử Lam nói nhỏ đồng thời ghì chặt thanh đoản đao thêm nữa:

"Tên kia, ngươi còn hét lên ta không ngại giết ngươi ngay lập tức đâu."

Gã im bặt ngay lập tức, nhìn từ đầu đến cuối, có vẻ là người Chu Sa, một nước sống trên thảo nguyên. Tử Lam tiếp tục tra hỏi:

"Nói, làm sao để vào được bên trong đó."

Gã người Chu Sa  mới đầu nhất quyết không nói, sau khi bị nàng uy hiếp mới nói ra:

"Bọn ta đều phải chứng minh mình là người ngoại quốc, phải là người quý tộc ở nước khác. Sau đó mới được vào trong."

Tử Lam hiểu tại sao phải làm thế, mối quan hệ giữa các nước với Bạch Hi  đã không được tốt. Nên sẽ không thể nào có sự hợp tác để điều tra bọn họ, nếu là người nội quốc biết đến chuyện này, sẽ bị bọn chúng bắt lại. Nếu nàng đem tên này về cung báo cáo cho hoàng thượng, sẽ không có tác dụng, vì dù thế nào hắn cũng chỉ là người ngoại quốc, nàng phải vào được bên trong, thật sự tìm thấy hang ổ của bọn họ thì mới có đáng tin.

Việc quan trọng hơn nữa, là phải bảo đảm an toàn cho người bị nhốt ở bên trong. Tử Lam liền nảy ra một ý, bắt gã ngoại quốc lấy y phục một nam một nữ của Chu Sa  cho Vô Danh và nàng mặc. Hai người sẽ đóng giả thành người hầu của gã, nàng cho gã uống một viên thuốc, nói với gã:

"Đây là thuốc độc, nếu ngươi có bất cứ hành động nào chống cự lại ta, ngươi sẽ chết không toàn thây."

Tên kia rất nhát gan, việc gì cùng nghe theo nàng chỉ cần gã được sống. Ba người đến trước mặt bà chủ quán, gã Chu Sa  đưa ra một tờ giấy xác thực, bà ta liền cẩn thận ngó xung quanh rồi đưa ba người vào trong phòng, sau khi xác nhận lại một lần nữa rồi đưa bọn họ xuống mật đạo, đi dọc con đường một lúc, đập vào mắt nàng là những chiếc lồng gỗ to. Nhốt từ 3-4 người dân trong đó. Ở đây số đông là nữ, nam rất ít. Nàng để ý xung quanh có tầm khoảng 30 tên. Còn có hai tên đứng cạnh nàng. Tử Lam liền đưa tay ra sau lưng, ra hiệu cho Vô Danh ở đằng sau. Hắn xử lý bên phải còn nàng bên trái.

Dừng một lúc, Tử Lam đưa tay rút kiếm của tên đứng bên cạnh. Lưỡi kiếm vừa ra hết đã làm một đường sâu trên cổ tên đó. Nàng quay sang bên cạnh xử lý nốt bên còn lại. Vô Danh cũng rút Hoàng Tuyền kiếm vừa mới giấu trong người ra, theo kế hoạch hắn và nàng mỗi người một bên. Bà chủ quán hoảng hốt định chạy đi gọi người, Tử Lam liền nhanh chóng phi bao kiếm trúng gáy, làm bà ta bất tỉnh nhân sự.

Tên ngoại quốc cũng bị nàng đánh ngất, những tên còn lại đang bao quanh lấy Tử Lam và Vô Danh. Một tên lao về phía Tử Lam, đưa lưỡi kiếm chém xuống vị trí vai của nàng, Tử Lam né ra, đưa chân lên đá ngang người đối phương, đưa tay nắm vào cổ tay của người kia, dùng lực bẻ gãy, người kia đau đớn thét lên, thanh kiếm cầm trên tay rơi xuống, Tử Lam dùng nó đâm một nhát ngay trước ngực một người đang lao đến. Ở bên này, lưỡi kiếm của hắn cọ sát với lưỡi kiếm của đối phương tạo thành tiếng, một người lao đến phía hắn, Vô Danh né đường kiếm của người kia rồi đá gã ra xa, hắn đưa Hoàng Tuyền kiếm đi một đường trên lưỡi kiếm đối phương rồi dùng lực cứa mạnh vào bàn tay đang cầm kiếm của người kia, hất thanh kiếm ra xa, Vô Danh đưa ngang Hoàng Tuyến kiếm lên cắt cổ đối phương. Cứ như thế, Tử Lam và Vô Danh phối hợp, hạ hết tất cả đám người ở đây.

Cúng lúc đó, ở bên phía Từ Nhiên và Hạ Nhiễm cũng đã bắt được tên chủ nhân thật sự của tổ chức buôn nô lệ này, tìm được những sổ sách của tổ chức ở trong phòng của đối phương. Mọi chuyện có vẻ ổn rồi thì Từ Nhiên bắn pháo sáng ra, binh lính chờ ở bên ngoài lập tức tràn vào. Tử Lam xem xét tình hình và số lượng của các nô lệ, sau đó thả hết bọn họ ra, lệnh cho binh bính chăm sóc cho những nô lệ ở đây. Còn một số nô lệ và tên chủ nhân kia, nàng mang về trình báo cho hoàng thượng.

===================

Ở điện chính của hoàng cung, tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp nơi. Tên cầm đầu bị hành hình bằng cách ép tay trước mặt hoàng thượng. Vị quan đứng đầu Thi Hành- bộ phận dùng để tra hỏi và xét xử trong hoàng cung hắng giọng quát:

"Nói, chủ nhân của các ngươi là ai?"

Tên kia vẫn cố chấp:

"Ta là đầu sỏ, ta không có chủ nhân, ngươi muốn chém đầu thì chém đi, việc gì phải hỏi nhiều."

Vị quan kia dùng biện pháp mạnh hơn, tiếp tục nói:

"Ăn nói hồ đồ, một tên vô danh tiểu tốt như ngươi thì làm gì có gan để cầm đầu một tổ chức buôn người lớn như vậy, mau khai ra."

Tên kia vẫn cố chấp không nói, càng lâu mức hình phạt càng nặng hơn. Đến cuối, gã cũng đã chịu thua, tên này khai:

"Chủ nhân của ta ít khi xuất hiện, mỗi lần xuất hiện hắn đều mang mặt nạ, hắn thuộc tầng lớp danh gia vọng tộc. Ta chỉ biết đến thế thôi."

Đột nhiên một tên nô lệ đằng sau lên tiếng:

"Hắn...hắn nói đúng. Tên chủ nhân đó luôn đeo mặt nạ, tiểu nhân cũng không thể nhận ra đó là ai. Nhưng trong một cuộc ẩu đả, lúc đó tiểu nhân muốn chạy trốn đã bị hắn bắt lại, trong lúc đó trộm được miếng ngọc bội này."

Nói rồi tên nô lệ đó lấy trong túi áo ra một miếng ngọc bội, sau khi nhìn kĩ miếng ngọc bội đó, mọi người đều kinh hãi ồn ào một phen. Vì đó là miếng ngọc của thái tử. Chỉ có thái tử mới có nó thôi. Miếng ngọc này không phải ai cũng có thể làm ra lần thứ hai, vì kiểu chế tác tinh xảo của nó, chỉ nhìn một lần là không thể nhớ ngay. Hoàng thượng cầm lấy miếng ngọc vừa được đưa đến liền tra hỏi:

"Thái tử, việc này là thế nào, sao tên chủ nhân lại có miếng ngọc của con."

Giai Thành hoảng hốt đứng lên, thưa:

"Bẩm phụ hoàng, quả thực là vài ngày trước nhi thần đã không may làm mất miếng ngọc, nhưng nhi thần xin thề không liên quan đến việc này."

"Một miếng ngọc uy quyền như vậy mà nói mất là mất sao, hiện tại tang chứng vật chứng rõ ràng như vậy, con nên cho ta một lời giải thích xác đáng"

"Phụ hoàng, nhi thần xin thề với người."

Tử Lam bất mở to mắt ngạc nhiên, tại sao lại là Giai Thành. Vừa nghe thôi cũng đã thấy vô lý rồi. Tuy là nàng và hắn quen biết chưa được bao lâu, nhưng nàng dám khẳng định là không phải do hắn làm. Tên chủ mưu vừa nãy liền lên tiếng:

"Đúng đúng, chủ nhân hồi trước hay đeo viên ngọc bội này, mặc dù giấu rất kín nhưng thỉnh thoảng bọn ta vẫn nhìn thấy."

Từ Nhiên tức giận rút kiếm ra đặt lên cổ tên đó, quát lớn:

"Ngươi dám vu oan cho thái tử."

"Nô tài, nô tài không dám."

Cả điện chính sôi nổi lên bởi lời bàn tán của các quan thần:

"Chả trách tại sao thái tử lại đề cử Từ Nhiên tướng quân điều tra vụ án, chắc lại định lấp liếm cho qua."

"Tang chứng vật chứng quá rõ như vậy rồi, thái tử có chối cãi cũng bằng thừa."

"Thái tử thật sự tâm địa độc ác, lần này không xử tội e là hoàng thượng đã thiên vị rồi."

Mọi chuyện chưa lắng xuống thì tin từ cổng cung cấp báo:

"Dân chúng đang biểu tình rất đông ở ngoài cổng cung. Không biết vì đâu họ biết được chuyện này là do thái tử làm. Họ đòi phế truất thái tử và đưa đi chém đầu"

Tử Lam lại thấy chuyện càng ngày càng vô lý, không thể có chuyện vừa mới tìm ra đã để cho dân chúng biết nhanh thế được. Chưa kịp để nàng lên tiếng, quan văn họ Đường đã đứng khỏi vị trí quỳ xuống trước mặt hoàng thượng nói:

"Bệ hạ, người không thể thiên vị thái tử mà làm nhẹ chuyện này, hoàng cung ta rất cần lòng tin của dân chúng. Bệ hạ, xin người lấy đại cục làm trọng."

Ông ta vừa dứt lời, đồng loạt các quan ở bên dưới đều quỳ xuống, đồng thanh:

"Bệ hạ, xin người hãy lấy đại cục làm trọng."

Hoàng thượng tức giận nói:

"Truyền khẩu dụ của ta, cấm túc thái tử điện hạ không được rời khỏi Hàn Long điện nửa bước"

Tử Lam đứng không yên, nàng biết nàng phải làm cái gì đó, dù gì thì chuyện này cũng từ nàng mà ra, vậy nên Tử Lam muốn tự mình giải quyết và nàng tin Giai Thành không phải là người như thế, đành quỳ xuống:

"Bẩm bệ hạ, thần nghĩ rằng trong chuyện này còn nhiều khúc mắc. Xin người hãy giao cho thần, thần đảm bảo trong hai ngày sẽ điều tra rõ sự tình."

Hoàng thượng vẫn còn đang tức giận, nói:

"Hàn tướng quân, ngươi lấy cái gì để bảo đảm?"

Tử Lam nghĩ một lúc, nàng không có gì quá lớn để có thể bảo đảm. Nhưng một cảm xúc mãnh liệt nào đó khiến nàng tin rằng, hắn thật sự vô tội. Nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên định:

"Bẩm bệ hạ, thần và thái tử điện hạ cũng sắp là phu thê, vì vậy đồng vợ đồng chồng, nếu thái tử điện hạ thật sự có tội, muốn xử phạt ra sao, thần sẽ chịu cùng người"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro