Chương II.4: Tường Vi nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Thành lạnh lùng nhìn nàng, đáp lại một câu:

"Hàn tướng quân, không cần nàng lo chuyện bao đồng."

Tử Lam cứ thích lo chuyện bao đồng đấy, nàng rất kiên định với quyết định của mình, kể cả bây giờ có người kề đao lên cổ, nàng vẫn quyết theo đuổi sự thật đến cùng.

Hoàng thượng gật đầu nói:

"Được rồi, nếu Hàn tướng quân đã nói vậy, ta cho binh lính bình trấn áp dân chúng. Nội trong hai ngày, ngươi phải tìm ra bằng chứng giải oan cho thái tử. Các vị quan thần bên dưới, hãy bình tĩnh, trẫm nhất định sẽ công tư phân minh."

Tử Lam: "Đa tạ bệ hạ."

===================

Hàn Long điện của thái tử điện hạ nay lại chỉ có hắn ngồi cô độc một mình, nhắm mắt định thần lại, Giai Thành cũng sớm quen rồi. Hồi bé, hắn thường xuyên bị vu oan cho những việc mình không hề làm, lại không có lấy một ai tin tưởng hắn. Cứ như thế, cấm túc, đánh đập, giam lỏng, việc gì hắn cũng từng trải qua. Giai Thành cười châm biếm, nếu hắn kể chuyện này cho người khác, ai dám tin lúc đó hắn là hoàng tử của một nước. Nghĩ đến chuyện vừa qua, hắn lại tự giễu, một người hắn quen biết chưa đến một năm lại có thể tin tưởng hắn hơn người phụ thân ruột của hắn.

Đột nhiên có tiếng bước chân chậm rãi đến gần, là hoàng thượng. Hắn liền nở nụ cười chua xót, nói:

"Phụ hoàng, chính người hạ lệnh không ai được phép bước vào nơi đây?"

Hoàng thượng đã không còn tức giận nữa nhưng lại mở miệng chê trách hắn:

"Con thật khiến cho ta phải thất vọng."

Giai Thành cười mỉa mai đáp lại:

"Phụ hoàng, người không tin con sao?"

Bạch Nam Long không nói lời gì chỉ đứng đấy, hắn lại tiếp tục nói:

"Mẫu thân ta bảo bậc đế vương vô tình quả thật không sai, người thà tin một đám vô danh tiểu tốt chứ không thèm tin con."

Hoàng thượng tức giận khi hắn nhắc đến Tuệ Quý phi liền nói:

"Giai Thành, con ăn nói hồ đồ gì vậy, nếu ta không tin con thì có thể cho con thời gian để chứng minh vô tội không?"

"Nếu là người, người có dám đứng lên như Hàn tướng quân hôm nay không, tin tưởng con và đảm bảo sẽ chịu tội cùng con... Không thể, vì người là hoàng đế"

"Bạch Giai Thành, con thật không biết phải trái."

Nói rồi hoàng thượng tức giận phất tay quay đi. Hắn cũng không cản, từ lâu hắn đã biết mình không có người phụ thân như này. Tiếp tục ngồi đấy cho đến khi trời tối, Giai Thành còn đang định đi nghỉ ngơi thì có tiếng gọi thầm truyền tới:

"Điện hạ, điện hạ."

Giai Thành nhận ra là Tử Lam, đằng sau còn có Từ Nhiên. Nàng tiến lại gần hắn, rồi đặt một tập sách ở trên bàn, khẽ hỏi:

"Điện hạ, người ở trong này có cô đơn không?"

"Hàn tướng quân đang xem thường ta sao?"

Tử Lam nghe vậy liền cười trừ, nói với giọng chắc nịch:

"Điện hạ, xin yên tâm, chỉ cần người đọc hết tập sách này. Thần đảm bảo sẽ đưa người thoát ra khỏi đây."

Giai Thành nhớ lại ánh mắt kiên định của Tử Lam lúc sáng, vì vậy bèn dặn dò nàng vài câu:

"Nhớ phải cẩn thận, đừng việc gì cũng hành động theo ý mình. Nếu thấy nguy hiểm quá thì phải rút lui ngay."

"Thần xin nhớ lời căn dặn."

Giai Thành còn một số việc muốn nói riêng với Từ Nhiên nên đã dặn Tử Lam về trước. Đến khi Tử Lam đã đi, Giai Thành mới hỏi Từ Nhiên:

"Lục Bắc đã có tin tức gì chưa?"

"Bẩm điện hạ, Lục Bắc đã làm theo đúng kế hoạch đưa Lãnh Kiên ra gần cổng thành. Nội trong ngày kia sẽ lên đường."

"Tốt lắm, ngươi giúp Hàn tướng quân nhanh chóng tìm ra Lãnh Kiên là hung thủ. Dặn dò Lục Bắc kéo dài thời gian."

"Vâng thưa điện hạ, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta."

"Còn một điều nữa, bảo vệ tốt cho Hàn tướng quân, đừng để nàng ấy xảy ra chuyện. Vụ này nhất định phải thành công, ngươi nghe rõ chưa?."

"Vâng thưa thái tử điện hạ."

Đến khi Từ Nhiên cũng ra về thì Giai Thành mới mệt mỏi thả lỏng cơ thể. Hắn nhìn đống sách mà nàng đưa liền không khỏi bật cười. Nàng vì lo hắn cô đơn nên mới dùng cách này sao.

"Đúng là thật ấu trĩ."- Hắn nghĩ.

Thật ra Giai Thành không lo lắng lắm, vì chuyện này là kế hoạch của hắn.

Nhắm mắt lại, hắn nhớ về khoảng thời gian tầm một tháng trước . Giai Thành có vài điều nghi ngờ về chỗ hoa lâu nhỏ do Lãnh Kiên, con trai của Lãnh thừa tướng mở ra, chỉ là một hoa lâu nhỏ bé sao có thể đem lại cho Lãnh Kiên một thu nhập lớn như vậy. Giai Thành lệnh cho Lục Bắc tiếp cận Lãnh Kiên, biết được đằng sau vỏ bọc là chủ quán hoa lâu, Lãnh Kiên là chủ nhân của một tổ chức buôn người ngụy trang thành quán trọ. Hắn liền gỡ bỏ được rắc rối về vụ Lãnh quý phi sắp trở thành hoàng hậu.

Hiện tại thế lực của Lãnh thừa tướng rất lớn. Bây giờ hắn chặt một trong số cái đuôi của ông ta thì sẽ ra sao, hắn cũng đã mường tưởng ra. Con trai Lãnh Kiên của ông có một thế lực nhất định trong triều, nắm giữ lòng tin của không ít bọn danh gia vọng tộc. Lãnh Kiên có tội ắt phải trả, nếu bây giờ y bị bắt, nó vừa gây ra cả tổn thất về vật chất và tinh thần cho Lãnh thừa tướng.

Giai Thành để Lục Bắc ở lại bên cạnh Lãnh Kiên cũng để dặn hắn bảo vệ cẩn thận những người nô lệ kia, họ cũng là người dân Bạch Hi. Tiếp đó đợi đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ đề xuất Từ Nhiên điều tra vụ án, sai Lục Bắc kéo Lãnh Kiên đổ tội danh buôn người lên đầu thái tử. Và đương nhiên, chuyện làm mất miếng ngọc cũng là do hắn cố tình. Lục Bắc theo kế hoạch đưa Lãnh Kiên đi trốn mang theo tiền bạc của cải, Từ Nhiên chỉ cần điều tra và bắt giữ Lãnh Kiên. Hắn thử liệt kê: Bắt cóc, buôn người, vu oan cho thái tử, chạy trốn khỏi triều đình, cất giữ một khoảng ngân lượng khổng lồ. Lúc đó Lãnh thừa tướng sẽ coi như mất một cánh tay trái đắc lực.

======================

Vẫn là nhóm bốn người Từ Nhiên, Vô Danh, Tử Lam và Hạ Nhiễm tiếp tục điều tra vụ này. Từ Nhiên lấy một lý do để nàng phát hiện ra được cung nữ trong điện thái tử có một người đã bị hoán đổi, người cũ tên Tiểu Linh, hầu hạ bên cạnh thái tử. Hiện tại người kia đang làm người rửa bát cho một quán ăn khá xa kinh thành.

Hiện tại bốn người đã đang ở đằng sau quán ăn đó, quan sát xung quanh, quả thật là Tiểu Linh đã ở đó. Chờ đến tận tối, lúc Tiểu Linh kết thúc việc làm và ra về. Sau khi cô ấy phát hiện ra nàng liền có ý định bỏ chạy nhưng Hạ Nhiễm đã kịp thời bắt lại, Tử Lam lên tiếng:

"Tiểu Linh, ta không có ý muốn bắt em về cung, chỉ cần em khai thật cho ta biết, ai là người sai em lấy trộm miếng ngọc của điện hạ."

Tiểu Linh tỏ vẻ sợ hãi, môi mấp máy nói nhỏ:

"Hàn tướng quân nói về chuyện gì vậy, nô tỳ..... nô tỳ thật sự không biết."

"Tiểu Linh, ta biết hết rồi, em không cần phải giấu. Chuyện mẫu thân em bị bệnh nên em đã phải làm việc tội lỗi như vậy để lấy tiền chữa cho mẫu thân ta đã biết. Nhưng em thấy đó, dù có bao nhiêu tiền thì ta đảm bảo mẫu thân em cũng không thể cứu. Vì bệnh mẫu thân em gặp phải chỉ có duy nhất một người có thể chữa. Ta lại quen biết người này."

Tiểu Linh nghe đến đây thì liền quỳ xuống khóc nức nở, đúng là dù cô có bỏ ra nhiều tiền đến mấy thì cũng chỉ nhận lại lời từ chối của các đại phu, cầu xin Tử Lam:

"Xin Hàn tướng quân hãy giúp tiểu nhân, em chỉ có một người thân duy nhất là mẫu thân. Em không thể để bà chết được. Em xin khai hết."

"Được, nếu em thành tâm nhận lỗi thì ta sẽ giúp em."

Tiểu Linh nói:

"Vào một hôm nọ, có một người đưa cho tiểu nhân 20 đồng bạc, nói nếu tiểu nhân giúp hắn lấy được miếng ngọc bội của thái tử thì tiểu nhân sẽ vừa có tiền vừa có thể an toàn trốn thoát."

Vậy đúng là Giai Thành bị oan. Nhưng chỉ với những lời khai của Tiểu Linh thì không đủ để giải oan. Chỉ có thể bắt tên hung thủ. Tử Lam liền hỏi thêm:

"Vậy em có biết gì về hung thủ không?"

Tiểu Linh liền trả lời ngay:

"Tên đó hành xử rất cẩn mật, tiểu nhân không thể biết khuôn mặt hắn. Tiểu nhân chỉ có bao tiền hắn đã đưa cho."

Nói rồi Tiểu Linh mang ra một bao tiền trống không. Tử Lam cầm lên chăm chú xem xét. Hạ Nhiễm ở bên cạnh nghiêm giọng nói:

"Tiểu thư, chỉ với cái này ta không thể tìm được hung thủ."

Tử Lam không nói gì, chỉ để lại cho Tiểu Linh một bức thư rồi bảo nàng ấy tìm đến thần y Lại Thy ở kinh thành Chu Sa. Lúc từ biệt trời đã tối. Bốn người không còn cách nào khác đành qua đêm tại một quán trọ.

=======================

"Sao còn chưa ngủ?"

Đột nhiên có tiếng gọi của Vô Danh làm Tử Lam giật mình. Nàng nói:

"Vô Danh, huynh cũng chưa ngủ sao. Ta không ngủ được nên ra ngoài hóng gió một chút."

"Ta cảm thấy hơi nóng bức nên ra đây." Vô Danh trả lời rồi tiến đến ngồi gần Tử Lam. Hắn để ý đến trên tay nàng đang cầm bao tiền khi nãy liền hỏi tiếp:

"Cô phát hiện ra được gì ở bao tiền này rồi phải không?"

Hắn để ý thấy nàng từ lúc nãy đã rất chăm chú đối với thứ đồ này. Tử Lam đưa bao tiền cho hắn, rồi nói:

"Huynh sờ thử xem, bao tiền này được làm rất công phu và quan trọng là được làm bằng loại vải Thế Hải."

Vô Danh sờ thử thử thì quả đúng là như vậy, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra được gì. Hắn nói:

"Cô tìm được cái gì từ thông tin đó?"

"Loại vải Thế Hải này rất khó tạo ra, duy nhất một nơi có thể tạo ra là chợ Mai Tầm của kinh thành Bạch Hi . Đối với loại vải khó chế tạo này thì rất ít người làm và bán. Ta nghĩ hung thủ chỉ có thể là người kinh thành Bạch Hi vì chỉ có người kinh thành mới được bán cho loại vải này. Hơn nữa lại còn phải là người ở giới thượng lưu. Điểm đặc biệt ở bao tiền này là mùi hương. Nó đặc biệt có mùi Trầm Hoan rất nồng. Mà Trầm Hoan lại là mùi thường xuyên xuất hiện ở hoa lâu. Vì công dụng của nó là để để át đi mùi nước hoa và mùi ô uế của trốn hoa lâu. Nhưng người ra vào hoa lâu không phải ít. Trong một ngày không thể tìm hết được, thật sự chúng ta phải tìm ra bằng chứng tiếp."

Vô Danh để ý khuôn mặt Tử Lam tràn ngập lo lắng, hắn mới đưa tay vỗ vào vai nàng nói:

"Tên thái tử đó có vẻ rất quan trọng với cô."

Tử Lam nghĩ một lúc, rồi nói:

"Cũng không hẳn là như vậy. Điện hạ là thái tử một nước, vả lại còn là một bậc chính nhân quân tử. Ta nghĩ người không thể ngu ngốc đến mức tạo ra sẵn những bằng chứng buộc tội mình lộ liễu như vậy. Với những thứ đó, ta có thể chắc chắn người không phải là hung thủ."

"Cô không sợ sao, nhỡ trong hai ngày không tìm được hung thủ."

Tử Lam mỉm cười thật tươi, bộ dạng cực kì lạc quan, nhìn hắn nói:

"Không sợ, vì ta còn Hạ Nhiễm, Từ Nhiên và huynh."

Vô Danh chăm chú nhìn nụ cười này, nó như tiếp thêm động lực cho những bế tắc vậy. Nó có giá trị tinh thần, lần đầu tiên hắn nhận được sự tín nhiệm lớn đến như vậy. Sự lạc quan của Tử Lam làm sao sống trong được cái hoàng cung này đây. Hắn thật sự lo cho nàng.

===================

Khi Hạ Nhiễm tỉnh dậy không thấy Tử Lam đâu liền nhanh chóng đi tìm. Cô cầm một ngọn nến nhỏ, thử tìm quanh quán trọ nhưng rồi cũng không thấy. Hạ Nhiễm còn đang nhìn ngó xung quanh thì bất ngờ va phải một người, hơn nữa còn làm ngọn nến rơi vào tay người đó. Đối phương kêu lên một tiếng rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nhận ra là ai. Là Từ Nhiên. Y cũng phát hiện ra đối phương là Hạ Nhiễm liền nói nhỏ:

"Hạ cô nương, cô đang tìm gì vậy?"

"Tiểu thư đã không còn trong phòng ngủ, ta lo lắng... Tay ngươi có sao không?"

Hạ Nhiễm cầm tay y lên nhìn, có vẻ là một vết bỏng to. Từ Nhiên lại chỉ mỉm cười khách sáo:

"Cô yên tâm, vết thương này thật không đáng để lo ngại."

Hạ Nhiễm suy nghĩ một lúc liền đáp:

"Để ta băng bó cho ngươi"

Từ Nhiên cũng không tiện từ chối, nói:

"Được, vậy ta theo ý cô."

Hạ Nhiễm đưa Từ Nhiên về phòng trọ rồi nhanh chóng lấy đồ chữa thương cho y. Vết bỏng không nặng lắm nhưng nếu không kịp thời bôi thuốc, mai sau sẽ để lại sẹo. Từ Nhiên cảm thấy kĩ thuật của Hạ Nhiễm không phải dạng thường, cô bôi rất cẩn thận không làm y thấy đau buốt.

"Cô có vẻ rất có kinh nghiệm về y thuật."

Hạ Nhiễm dừng lại một lúc rồi quyết định nói:

"Tiểu thư ra chiến trường nên không thể tránh khỏi việc bị thương, nên ta nghiên cứu rất nhiều về y học. Dần dần ta lại cảm thấy yêu thích nó."

"Vậy sao không làm y, lại xông pha ra chiến trường làm gì. Cô thích chữa bệnh, không phải giết người."

Hạ Nhiễm đăm chiêu nói:

"Ban đầu nghiên cứu y học là vì tiểu thư. Vả lại phải có người ở bên cạnh bảo vệ người, ta không thể theo đuổi cái mộng tưởng ấy được. Tiểu thư cứu ta khi ta đau khổ nhất, cả đời ta đã định là đi theo người. Ta không thể vì sở thích cá nhân mà quên đi việc phải bảo vệ tiểu thư. Vì vậy ta bắt buộc phải ra chiến trường mới có thể bên cạnh người."

"Hàn tướng quân, từng cứu cô sao?"

Hạ Nhiễm lại không nói gì, nàng nghĩ không biết có nên nói chuyện này cho Từ Nhiên hay không vì điều đó ngoài một số người thân thiết với cô ra thì không ai biết. Nhưng y là kẻ thân cận của thái tử, ắt mai sau sẽ còn có nhiều lần phải chiến đấu cùng nhau. Y lại không phải là người sẽ không điều tra cô. Nghĩ thế cô mới nói:

"Từ nhỏ ta đã không có phụ thân cũng không có mẫu thân. Trước khi gặp tiểu thư ta chỉ là một cô bé ăn xin lang thang khắp nơi. Vào một đêm ta đói nhất, lạnh nhất thì tiểu thư đến bên cạnh ta, đưa ta một cái bánh bao nóng hổi, người còn kiên nhẫn ngồi cạnh đợi ta ăn xong."

Hạ Nhiễm nhớ lại lúc đó thì bật cười, nói tiếp:

"Nhưng mà lúc đó ta lại không đi theo người, mãi về sau, lần thứ hai gặp lại, người mới dẫn ta về nhà"

Lồng ngực Từ Nhiên như có cái gì đó bóp nghẹn. Quá khứ của Hạ Nhiễm giống với quá khứ của người y yêu. Nhưng tuyệt đối không phải là Hạ Nhiễm, vì người đó đã chết, trước mặt hắn, cả thân thể của người đó lạnh căm không cử động. Từ Nhiên nhìn Hạ Nhiễm một lúc lâu, cô vẫn đang chăm chú chữa thương cho y. Trước mắt y hiện ra hình ảnh của một cô bé với dáng người bé nhỏ, đầu tóc không gọn gàng. Giữ mùa đông lạnh buốt nhưng lại chỉ độc một cái váy dài tới đầu gối, đi chân đất giữa nền đất lạnh. Cô bé đó đang khóc, nó than nó rất lạnh, rất cô đơn, nó không muốn phải sống nữa. Không hiểu vì sao trong long Từ Nhiên lại rất khó chịu, có phải vì đột nhiên nhớ đến nàng ấy. Y muốn ôm nàng, che chở cho nàng, muốn cho nàng sự ấm áp nhất trên cuộc đời này.

Từ Nhiên không thể ngờ được rằng, lúc đó y lại kéo Hạ Nhiễm vào lòng, ôm nàng thật chặt. Hạ Nhiễm mở to đôi mắt, hành động này đến quá đột ngột. Từ Nhiên làm vậy là có ý gì.

Dừng một lúc cô lại cảm thấy cái ôm này rất ấm áp, mỗi khi nhắc lại câu chuyện quá khứ, tim của Hạ Nhiễm lại co thắt lại, thân thể lạnh buốt, vì vậy cái ôm này đã đem lại cho cô một cảm giác bình thản, ấm áp. Lúc Từ Nhiên ý thức được vội vàng buông cô ra, y quay đi chỗ khác ngại ngùng không dám nhìn, Hạ Nhiễm đột ngột bị đẩy ra mới ý thức được là việc khi nãy rất không đúng. Cả hai bị đối phương cho vào không khí cực kỳ ngại ngùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro