Chương II.5: Tường Vi nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên đó chắc hẳn là chủ nhân của một hoa lâu nào đó."

Không khí tĩnh lặng bỗng bị phá vỡ bởi giọng nói của Vô Danh. Hắn lại nói tiếp:

"Như cô nói khi nãy. Bao tiền này có mùi Trầm Hoan rất nồng. Theo hiểu biết của ta, vải Thế Hải và Trầm Hoan rất khó để ám mùi nhau. Vậy mà mùi ở đây lại rất nồng. Chỉ có duy nhất một trường hợp là bao tiền này được cất giữ trong hoa lâu đó rất lâu cho đến khi nó được mang ra để đưa cho Tiểu Linh. Hơn nữa, tiền trong túi này cũng có mùi Trầm Hoan. Ta thật sự không thể nghĩ ra được ai khác ngoài chủ nhân của hoa lâu mới có thể có những đặc điểm này."

Tử Lam suy nghĩ một lúc, đôi mắt đột nhiên sáng hơn, tiếp tục cười, đưa tay vỗ mạnh vai của Vô Danh nói lớn:

"Ngươi quả thật rất thông minh. Xứng đáng làm bằng hữu tốt của ta."

Nói rồi nàng nhanh chóng đi vào quán trọ tìm Từ Nhiên. Vô Danh đã định sẽ đi vào cùng nàng, nhưng đột nhiên chim ưng mang biểu tượng Lãnh gia bay lượn trên bầu trời. Chim ưng Lãnh gia đều được sư phụ hắn huấn luyện rất nghiêm khắc. Thế nên nó rất nhanh, có thể trong vòng 1-2 ngày là tìm được người cần đưa thư.

Vô Danh đưa tay lên để chim ưng đứng trên cổ tay, hắn lấy bức thư ra, nội dung rất ngắn gọn, chỉ đúng tám chữ "Tiểu thư đã trở về, mau đi đón người."

Cùng lúc đó, Tử Lam luôn miệng tìm kiếm Từ Nhiên:

"Từ Nhiên, Từ Nhiên."

Thấy Từ Nhiên và Hạ Nhiễm ở trong một phòng nhưng nàng cũng không mấy để ý đến vì hiện tại đang rất vội.

Tử Lam: "Từ Nhiên ngươi có biết người nào ở trong giới danh gia vọng tộc có quan hệ thù địch với thái tử mà kiếm tiền bằng việc mở hoa lâu không?"

Trong lòng Từ Nhiên thầm khen ngợi vị Hàn tướng quân này. Thế mà nàng đã đoán ra được. Không cần đến sự giúp sức của y. Vậy cũng tốt.

"Ở trong giới quan chức người thù địch với thái tử điện hạ là rất nhiều. Nhưng ít ai lại đi quản lý hoa lâu. Vì nghề này họ nghĩ rất không xứng với chức vị của họ. Sơ lược qua thần chỉ nghĩ đến một người. Đó là Lãnh Kiên, con trai của Lãnh thừa tướng."

Tử Lam: "Được, ta thử đến hoa lâu của hắn xem xem có tìm được manh mối gì không."

Tử Lam nóng vội mà kéo ba người kia đi ngay trong đêm. Còn một ngày nữa thôi, nàng phải nhanh chóng tìm được tên Lãnh Kiên đó. Đột nhiên Vô Danh ở bên ngoài kéo nàng lại, nói:

"Ta còn có việc, không thể đi cùng cô được. Rất mong cô đừng để cho người khác biết ta tham gia vụ này."

Tử Lam thắc mắc:

"Vô Danh, huynh sao vậy?"

Vô Danh: "Tử Lam, gia đình ta có chuyện gấp cần ta đi xử lý, từ biệt cô tại đây."

Chưa kịp để Tử Lam nói tiếp, hắn đã nhanh chóng rời đi. Nàng nghĩ chắc hẳn là có việc gì đó rất quan trọng nên hắn mới vội vàng như vậy liền cũng không để ý nữa.

======================

Ba người ngay sáng hôm sau đã có mặt ở Thanh hoa lâu. Quả không hổ danh là Lãnh Kiên, hoa lâu này rất lớn, làm ăn cũng rất tốt. Nhưng để vào được phòng của chủ nhân hẳn là không dễ dàng. Cấu trúc của hoa lâu Từ Nhiên đã có chuẩn bị. Y nhớ đến lời dặn của Giai Thành, liền để Tử Lam ở bên ngoài đợi thời cơ, đương nhiên Tử Lam cũng nghe theo vì nàng nghĩ Từ Nhiên sẽ có tính toán của y.

Hạ Nhiễm cùng Từ Nhiên đi theo một con đường kín dẫn đến phòng chủ nhân mà Lục Bắc đã vẽ cho y.

Xem xét một lượt đều là sổ sách buôn bán ở hoa lâu. Hạ Nhiễm đột nhiên nghĩ đến trong này chắc hẳn phải có mật đạo. Cô liền để ý đến một viên gạch khác lạ ở trên tường, liền nhanh tay ấn vào. Quả đúng là vậy, có một mật đạo được mở ra. Không nghĩ nhiều cô kéo Từ Nhiên vào trong. Sổ sách này khác với ở ngoài, nó ghi chép lại hoạt động buôn bán nô lệ cùng những nguồn thu vốn. Con số trong này lên tới ba nghìn vạn. Dù không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt Hạ Nhiễm hiện lên tia mừng rỡ, nói:

"Lãnh Kiên đúng là hung thủ rồi, Từ Nhiên chúng ta......"

"Có người bên trong."

Cô còn chưa kịp nói hết. Bọn người trong hoa lâu đã phát hiện ra có người ở bên trong mật đạo. Trong giây lát hai người bị bao vây xung quanh. Hạ Nhiễm đang định rút kiếm thì Từ Nhiên kéo cô ra đằng sau rồi nói:

"Nếu đã không thích giết người thì lúc bên cạnh ta không cần."

Đột nhiên Hạ Nhiễn đứng hình, không biết làm gì, chỉ lặng lẽ đừng đằng sau để Từ Nhiên che chắn cho mình. Cô im lặng nhìn người kia, trong lòng lại có một tia cảm xúc khác lạ, Hạ Nhiễm có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của bản thân, cái cảm xúc xa lạ mà lại quen thuộc này là gì cơ chứ. Hạ Nhiễm cứ như thế đến khi Từ Nhiên đã hạ gục đám người xung quanh, kéo cô ra bên ngoài để báo cho Tử Lam biết.

Binh lính trực sẵn ở bên ngoài theo lệnh của Tử Lam tiến vào trong hoa lâu, bắt giữ hết những đám người có liên quan rồi kiểm tra qua sổ sách một lượt.

Tử Lam để cho Từ Nhiên đi bắt Lãnh Kiên vì y có rất nhiều tai mắt khắp kinh thành, còn nàng và Hạ Nhiễm sẽ mang toàn bộ sổ sách trong đó báo lên hoàng thượng.

______________

Tại điện chính của hoàng cung, đã đến thời hạn hai ngày, Giai Thành đứng ở đó đang hứng trọn những ánh mắt hớn hở của rất nhiều người. Nhưng hắn quan tâm sao, hắn tin Từ Nhiên sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao và cũng tin tưởng nương tử tương lai của hắn sẽ không làm mình thất vọng. Sau một lúc, có người đến báo:

"Báo, Hàn tướng quân đang đứng ngoài điện chính đợi lệnh."

Hoàng thượng nhanh chóng ra lệnh:

"Cho vào."

Giai Thành để ý được nét mặt của Tử Lam đang rất vui mừng. Đủ để hắn hiểu rõ, nàng thành công rồi. Giai Thành thấy Tử Lam nhìn mình cười, nói khẩu miệng với hắn, nàng nói:

"Điện hạ, tin tưởng ta."

Rồi lấy nắm tay vỗ mạnh vào ngực. Điệu bộ gì thế này, không giống với thái tử phi tương lai cho lắm. Nhưng không sao, trong lòng hắn cũng không ghét.

"Hàn tướng quân, ngươi tìm được hung thủ thật sự chưa?"

"Bẩm hoàng thượng, thần đã tìm ra được hung thủ thật sự, hắn là nhị công tử của Lãnh gia- Lãnh Kiên."

Nàng vừa dứt lời, Lãnh Bân, con trai cả của Lãnh thừa tướng đứng dậy, hắng giọng nói lớn:

"Mong Hàn tướng quân suy nghĩ kĩ trước khi nói, tại sao lại đổ oan cho em trai của ta?"

Lãnh thừa tướng tức giận quay ra quát mắng:

"Đại Lãnh, người trước mặt con là thái tử phi tương lai cùng hoàng thượng."

Lãnh Bân liền lấy lại bình tĩnh, kính cẩn chắp tay:

"Thần xin thứ lỗi hoàng thượng cùng Hàn tướng quân. Nhưng thần mong, mọi lời nói của Hàn tướng quân đều phải đưa bằng chứng."

"Chuyện đó là đương nhiên, ngươi không cần nhắc."

Tử Lam không nhịn được mỉa mai Lãnh Bân một câu, nhìn bộ dạng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại cực kì muốn ăn tươi nuốt sống nàng của người kia, nàng có cảm giác mình phải nghiêm túc hơn một chút.

"Bẩm hoàng thượng, thần đã điều tra ra được chuyện miếng ngọc bội của thái tử là do có người sắp xếp từ trước. Theo đó là tìm được Tiểu Linh, người trước đây từng hầu hạ thái tử và hiện tại đã ra khỏi cung. Nàng ấy khai hết rằng đã lấy cắp miếng ngọc bội rồi đưa cho người giao cho nàng việc này với một khoản tiền lớn. Đây là bao tiền đó."

Một bao tiền được đưa lên trước mặt hoàng thượng, Tử Lam nói tiếp:

"Sau đó bọn thần điều tra ra được nguồn gốc xuất xứ của bao tiền này là ở Thanh hoa lâu. Đến đó, thần mới tìm được một số lượng lớn sổ sách ghi chép số tiền thu được khi buôn nô lệ. Hạ Nhiễm, đưa lên cho hoàng thượng."

Hoàng thượng sau một hồi xem xét kĩ lưỡng mới trầm ổn nói:

"Quả đúng là vậy, Hàn tướng quân, có thật là sổ sách này được tìm thấy trong mật đạo Thanh hoa lâu của Lãnh Kiên không?"

Bảo tướng quân khi nãy cùng Hạ Nhiễm thu dọn sổ sách đứng lên chứng thực:

"Bẩm bệ hạ, đúng là vậy."

Hoàng thương đập mạnh quyển sổ xuống bàn, hắng giọng:

"Vậy thì không còn gì chối cãi nữa"

Lãnh Bân nhanh chóng quỳ xuống thưa:

"Bẩm bệ hạ hãy xem xét lại, nhất định sẽ có uẩn..."

"Báo, Từ Nhiên tướng quân muốn vào yết kiến."

Tên lính chạy vào bẩm báo đã làm cho Đại Lãnh không nói hết câu. Hoàng thượng nhanh chóng cho Từ Nhiên vào yết kiến. Theo sau Từ Nhiên còn có một nam nhân cao lớn đang bị trói, đó chính là Lãnh Kiên.

Từ Nhiên quỳ xuống bẩm báo:

"Bẩm bệ hạ, thần đã bắt được Lãnh Kiên đang cố trốn thoát khỏi kinh thành. Theo đó hắn còn đem theo ba nghìn vạn lượng vàng tương đương với số tiền trong sổ sách đã ghi."

Trưởng bộ phận Thi Hành thay mặt hoàng thượng, hắng giọng quát Lãnh Kiên:

"Lãnh Kiên, người còn có gì để hối cãi không?"

Lãnh Kiên quỳ sạp xuống đất, bình tĩnh một cách bất thường, nói:

"Thần... không còn gì để chối cãi, mong hoàng thưởng xử phạt."

Lãnh Kiên từ lúc bước vào đến lúc đi ra chỉ nói vỏn vẹn vài từ, không hề muốn thanh minh hay xin tha tội, khuôn mặt bình tĩnh đến bất thường. Hoàng thượng phất tay bãi triều, chuyện hôm nay đến đây là đủ, Lãnh Kiên sẽ giao toàn quyền cho Giai Thành xử lý. Đến khi mọi người lục đục rời đi hết, trong điện chỉ còn lại mỗi hoàng đế và Giai Thành, dường như Bạch Nam Long có điều gì muốn nói, im lặng nhìn Giai Thành, nhưng một lúc sau giữa hai người vẫn chỉ là sự im lặng. Đến đây, hắn kính cẩn nói:

"Phụ hoàng, nếu mọi chuyện đã rõ, nhi thần xin được lui về nghỉ ngơi."

 

Hoàng thượng bất lực phất tay: "Được rồi, con lui về đi."

===========================

 

"Phụ thân, chuyện này tất cả là do con gây nên. Hậu quả... con sẽ gánh hết, chỉ xin người, hãy thực hiện điều kiện mà người đã thỏa thuận từ trước"

Lãnh Kiên tựa đầu vào tường sắt nơi nhà giam lạnh giá. Giọng nói y phảng phất một chút chua xót cùng cam chịu. Phải, việc buôn bán nô lệ này là do y bị phụ thân lấy người quan trọng nhất đối với mình ra bắt ép buộc phải phục tùng làm theo. Nhưng y sẽ không có một lời oán trách, chỉ đổi lại nụ cười của người ấy.

Người phụ thân mà từ nhỏ đến lớn Lãnh Kiên luôn luôn tôn kính, hiện tại đến nhìn con trai mình lần cuối cũng không thể. Trước mặt y bây giờ chỉ là cầm thú, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng lão bất chấp đổi tính mạng của y lấy một đời hư vinh, quyền lực.

Lãnh thừa tướng đứng quay lưng lại phía Lãnh Kiên, lão nói:

"Ta đã dặn con thật kĩ, thủ tiêu hết số bằng chứng về việc buôn nô lệ, nhưng con không nghe ta, con đang trách ai?"

Lão lại nói tiếp: "Chỉ cần con ngoan ngoãn nhận tội, điều kiện kia ta sẽ thực hiện đúng theo thỏa thuận."

Lãnh Kiên chỉ biết cười mỉa mai, dường như y nhận ra điều gì đó. Nhưng y sẽ nói sao, đương nhiên là không. Với tất cả những gì mà người phụ thân này mang đến cho y từ bé đến lớn, tính mạng này đã trả được hết ân tình rồi.

"Ồ, Lãnh thừa tướng đang thăm con trai mình lần cuối sao?"

Lãnh Lam Xung trong mắt nổi rõ tia thù địch, nhưng khuôn mặt lại cực kì bình tĩnh. Giai Thành chắc chắn đến đây để cười nhạo lão.

Lãnh Lam Xung: "Không biết thái tử điện hạ đến nơi ẩm ướt lạnh lẽo này là có việc gì?"

Giai Thành: "Ta được phụ hoàng giao cho thẩm án Lãnh Kiên, Lãnh thừa tướng nếu còn muốn hàn huyên tâm sự với con trai mình, có thể để ngày mai đến cũng chưa muộn."

Dù có đang bị thất thế, nhưng bộ dạng tàn độc ẩn sâu trong khuôn mặt bình tĩnh của Lãnh thừa tướng chưa bao giờ thay đổi. Lão chỉ nói:

"Vậy không làm phiền thái tử điện hạ thẩm án."

Sau khi Lãnh thừa tướng rời đi, không để Giai Thành lên tiếng trước, Lãnh Kiên đã thử hỏi hắn:

"Có phải Lưu Bắc chính là người ngươi cài vào không?"

Giai Thành đáp lại:

"Ồ, quả không hổ danh là Nhị Lãnh, thiên phú thật tốt, mới đó mà đã điều tra ra rồi."

Lãnh Kiên làm một bộ dạng không để tâm lắm, nhún vai nói: "Bởi vì hắn là người ta lệnh cho tiêu hủy hết chứng cứ, giờ nó lại nguyên vẹn nằm trong tay thái tử, đoán ra là điều hiển nhiên."

Giai Thành: "Nhưng có vẻ Lãnh thừa tướng vẫn chưa biết về điều này."

Đến đây, Lãnh Kiên im lặng không nói. Giai Thành nhận thấy không nên kéo dài thời gian, đành nói hẳn vào chuyện chính:

 

"Nói, người thực sự đứng đằng sau chuyện này chính là Lãnh thừa tướng, phải không?"

 

Sau một hồi nói chuyện với thái tử điện hạ, Lãnh Kiên dần dần trở nên mệt mỏi và đói. Đúng là y đã quen với cuộc sống chăn ấm nệm êm, vậy nên không thể thích nghi với hoàn cảnh hiện tại ngay lập tức được. Đột nhiên có tiếng bước chân đi tới, y mệt mỏi mở đôi mắt ra để nhìn rõ người kia, thật bất ngờ, là Hàn Tướng quân. Phu vừa đi, thê lại đến, Lãnh Kiên cảm thán mình thật có duyên với đôi phu thê này. Y không kìm được mà lên tiếng nói:

"Không biết Hàn tướng quân đến đây có việc gì?"

Tử Lam không lên tiếng, nhanh chóng lấy chìa khóa treo trên hông mở cửa ngục giam. Khi nàng tiến vào, Lãnh Kiên để ý thấy nàng cầm một chiếc cặp lồng to, không phải mang đồ ăn cho y đó chứ. Lúc này Tử Lam lấy trong cặp lồng ra bánh bao nóng hổi, đưa cho Lãnh Kiên, nói:

"Chắc hẳn là ngươi chưa ăn cái gì, đây là bánh bao ta sai người làm, ngươi ăn ngay khi còn nóng."

Lãnh Kiên đưa tay lấy bánh bao, tiện thể nói vài câu:

"Hàn tướng quân thật tốt, chắc hẳn người không quên ai đã đưa ta vào đây."

Dừng một lúc, y nhìn thấy cửa ngục giam vẫn còn mở, liền nói:

"Hàn tướng quân cũng thật bất cẩn quá, để cửa mở với chìa khóa ở đó, người không sợ ta chạy thoát sao?"

Tử Lam cười khẩy, nói với y:

"Ngươi thử xem."

Lãnh Kiên cười trừ, người phụ nữ này thật không phải người tầm thường. Tử Lam nói tiếp:

"Lãnh Kiên, nói cho ta biết, người đứng sau ngươi là ai, có phải Lãnh thừa tướng không?"

Lãnh Kiên đang ăn thì như bị nghẹn lại, không phải chứ, hai người này không phải thể loại phu thê bình thường. Cùng một lúc đến tra hỏi y vấn đề giống nhau. Nhưng, Lãnh Kiên nghĩ không nên nói với nàng, y đoán thái tử điện hạ cũng sẽ không cho thê tử tương lai của mình đi sâu vào vũng bùn nguy hiểm này nữa. Nghĩ thế, Lãnh Kiên nói:

"Hàn tướng quân, tất cả những việc này đều là do một mình ta làm, vốn chẳng liên quan đến ai, ta nghĩ người đừng nên để tâm đến việc này mà hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này đã có thái tử điện hạ lo liệu."

Tử Lam nghe đến đây liền bĩu môi, nói:

"Nếu điện hạ chịu nói cho ta thì ta cũng đã không mất công đến đây, lại còn mang cho ngươi nhiều bánh bao như vậy."

Dừng một chút, nàng trừng mắt nhìn Lãnh Kiên rồi nói:

"Lãnh Kiên nếu ngươi không chịu nói cho ta biết thì đừng để ta dùng biện pháp mạnh."

 

Lãnh Kiên: "Hàn tướng quân, sự thật đã bày ra trước mặt, người hà tất phải khổ công."

============================

 

Lãnh Lam Xung sau khi bãi triều liền đụng mặt thái tử điện hạ ở trước cửa điện chính, Giai Thành dừng lại chào:

"Lãnh thừa tướng."

Lãnh thừa tướng đáp lễ: "Thái tử điện hạ."

Lúc cả hai đi qua nhau, hắn ghé vào tai lão nói nhỏ:

"Hổ dữ không ăn thịt con, Lãnh thừa tướng, người thật khiến ta thất vọng."

Không để ông nói thêm câu gì, hắn đã nhẹ nhàng đi qua, để lại cho Lãnh Lam Xung vẫn bình tĩnh ngoài mặt nhưng trong lòng đang có chút tức giận. Chưa dừng lại ở đó, khi đi được một lúc lão lại thấy bóng dáng của Tử Lam. Lần này, nàng cầm theo một cặp lồng rất to, kính trọng chào hỏi:

"Lãnh thừa tướng."

Lam Xung đáp lại:

"Hàn tướng quân, ngươi đang đi đâu vậy?"

Tử Lam mỉm cười đáp lại:

"Ta vừa nấu được nồi canh gà hầm, muốn mang về cho phụ thân tẩm bổ."

Lam Xung: "Ồ, Hàn đại tướng quân thật có phúc, có được người con gái hiếu thảo như vậy."

Tử Lam: "Từ bé đến lớn người chăm sóc ta rất tốt, làm con phải hiếu thảo báo đáp lại công ơn của phụ thân mẫu thân. Người hại con mình thê thảm thì lấy đâu ra đạo lý muốn con hiếu thảo lại với mình."

Tử Lam nói đến đấy liền mỉm cười nhìn lão:

"Đúng không thừa tướng?"

 

Lãnh Lam Xung bên ngoài mặt chỉ bình tĩnh gật đầu nhìn nàng, nhưng trong lòng đã khó chịu lại càng thêm khó chịu. Vậy mà cùng một lúc bị phu thê hai người mỉa mai cùng một chuyện. Tử Lam cũng nhanh chóng từ biệt Lãnh thừa tướng, nàng như được xả một cục tức, liền về Hàn gia ôm phụ thân một cái, cái thứ tình cảm thân thương trong cái chốn này đều là máu lạnh vô tình.

 

==============================

 

Sang ngày hôm sau, Giai Thành cùng Từ Nhiên và một số binh lính khác tiếp tục thẩm tra Lãnh Kiên, hôm qua y nửa lời cũng chưa nói. Giai Thành bắt buộc phải tra ra được Lãnh thừa tướng là người đứng sau. Hắn nói:

 

"Lãnh Kiên, ngươi còn không chịu khai, đừng trách ta máu lạnh vô tình."

 

Lãnh Kiên chỉ cười khinh bỉ, y nói:

 

"Thái tử điện hạ, mọi chuyện đã quá rõ ràng, người còn muốn thần khai ra điều gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro